Chương 518: Có lẽ đó không phải một giấc mộng
Nam Thư
04/04/2024
"Sao lại không liên lạc được chứ?"
"Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi."
"Bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?"
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như..."
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?"
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi."
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần... Chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì?"
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?
Chúc Văn Bội đổi giọng: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này, giao cho bà và ông ngoại đi, chân của Mộ Tư vẫn còn hi vọng, yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên hỏi: “Có phải sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, trừ cái đó ra ông bà ngoại còn gì cần giấu diếm cô.
Chúc Văn Bội cười cười: “Không có, không phải chỉ là cứu người sao, sao lại gặp nguy hiểm? Mau lên lầu đi nghỉ ngơi đi cháu!"
Đúng là gặp nguy hiểm, chẳng qua không phải họ mà là Lăng Tiêu đi vào rừng sâu núi thẳm.
Tối hôm qua sau khi Hoàn Hoàn ngủ thì Lăng Tiêu đã đến, hắn nói với họ rằng mình có cách giúp Thịnh Xán tỉnh lại, chỉ cần tìm được y si Tô Quy.
Là lão trung y của giới Trung y nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng biết y si Tô Quy, chẳng qua vào nhiều năm trước ông ấy đã quy ẩn, về sau còn có lời đồn nói ông ấy đã qua đời.
Lăng Tiêu nói hắn tìm được manh mối, y si Tô Quy đang ở rừng Sương Mù.
Đây chính là nơi tràn ngập nguy hiểm không có bóng người, cho nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên căn bản không dám nói chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Thịnh Hoàn Hoàn biết vợ chồng Thịnh Tư Nguyên nhất định là có chuyện gì giấu diếm cô, nhưng vì sao họ không chịu nói?
Khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Lăng Kha kêu rên trong group: “Cứu mạng, tớ bị cha mẹ ép hôn."
Hạ Tri Vi ở nước ngoài nói: “Sợ cái gì, chỉ kêu cậu đi xem mắt thôi chứ đâu phải chỉ rõ ai muốn cậu lập tức gả đi đâu, cậu cứ chọn một người thuận mắt nhất từ đông đảo đối tượng xem mắt mà hẹn hò, yêu đương ứng phó một chút thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Một ngày xem mắt bảy tám người thì chắc chắn sẽ có một người phù hợp với cậu."
Lăng Kha đau khổ thét lên: “Hai chị gái, cái này không phải xem mắt, là ép hôn, ép tớ lập tức kết hôn. Vừa rồi mẹ tớ thấy tớ được một người đàn ông đưa về nhà thì nhất quyết nói tớ đang yêu đương, con mắt nào của mẹ trông thấy tớ yêu đương?"
Hạ Tri Vi nói: “Cậu nói xem bình thường ở nhà cậu phá đến mức nào mà khiến cha mẹ cậu không kịp chờ đợi muốn gả cậu đi như vậy."
Lăng Kha yếu ớt trả lời một câu: “Tôi chỉ ăn hơi nhiều, xài hơi nhiều... Mà thôi!"
Kỳ thật Lăng Kha biết cha mẹ chỉ sợ cô còn cứng đầu quấn lấy Lệ Hàn Ti không buông giống như trước kia!
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới đêm nay Lăng Kha bị Đường Dật kéo ra ngoài, thế là hỏi: “Người đàn ông đưa cậu trở về là Đường Dật?"
Lăng Kha trầm mặc một lát: “Ừm, anh ấy nói muốn kết hôn giả với tớ, chuyện là như vầy..."
Lăng Kha nói luyên thuyên một tràng, sau khi biết nguyên nhân Đường Dật bị người nhà ép hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn và Hạ Tri Vi cười muốn vỡ bụng.
Hạ Tri Vi nói: “Kết hôn đi, tớ cam đoan sau khi cậu gả đi thì bà nội và mẹ của Đường Dật nhất định sẽ chiều hư cậu."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Giống như trên, họ nhất định sẽ cưng cậu như tiểu tổ tông."
Lăng Kha: “... Đâu có khoa trương như vậy! Nhưng hình như Đường Dật thật sự có ý với tớ. Ảnh nói là 'Nếu như đối tượng là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.' cái này không phải là đang tỏ tình với tớ sao?"
Hạ Tri Vi hỏi: “Đường Dật kia đẹp trai không? Điều kiện thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trả lời: “Đẹp nha, điều kiện cũng tốt, là bác sĩ thiên tài."
Hạ Tri Vi nói: “Vậy thì gả đi, hiếm khi gặp được một người mắt mù."
Lăng Kha: “... Tớ kém vậy thật sao? Nhưng nói thật, nếu như không có vết xe đổ của Hoàn Hoàn thì tớ sẽ cân nhắc đến chuyện kết hôn hợp đồng với Đường Dật, tớ sắp bị cha mẹ ép điên thật rồi."
Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới đáp lại: “Tớ và Lăng Tiêu không giống, khi tụi tớ kết hôn thì cả hai đều là người xa lạ. Nhưng cậu và Đường Dật thì khác, anh ấy thích cậu, nếu như cậu không ghét anh ấy thì có thể yêu đương đàng hoàng thử, là yêu đương chân chính ấy."
Yêu đương chân chính ấy?
Nhìn thấy câu nói này, Lăng Kha không khỏi hơi thương cảm, những năm cô thầm mến Lệ Hàn Ti không tính là yêu đương, nhiều lắm chỉ là tự mình đa tình tương tư đơn phương.
Cô cũng rất tò mò yêu đương thật sự là như thế nào.
Lăng Kha nhớ tới sự chu đáo và quan tâm chăm sóc của Đường Dật đối với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên: Cô không ghét Đường Dật, đôi khi còn cảm thấy anh khá đáng yêu.
Tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Hoàn Hoàn mở Weibo ra thì phát hiện trên Weibo có rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi.
Thì ra đêm nay Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi dùng một điệu múa Thủy Tụ trên cúp Hoa Đào làm đám người phải trầm trồ, tổ hợp của họ được bỏ phiếu siêu cao, đè bẹp những người khác.
Bởi vậy Weibo của hai người tăng không ít fan.
Hôm qua vừa thắng An Na nên hôm nay Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn còn đang tiếp tục tăng fan, nhưng độ hot đã bị Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ép xuống.
Không ít fan hâm mộ nhắn lại dưới Weibo của cô nhao nhao biểu thị tiếc nuối.
Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi Weibo, ném điện thoại qua một bên rồi bất giác nhìn về phía ban công, trong đầu hiện ra giấc mộng đêm qua.
Có lẽ đó không phải là giấc mộng.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, nhưng người mà cô đợi cũng chưa từng xuất hiện, chờ mong thất bại, cô chỉ có thể cười nhạo mình ngu dốt.
Cô từ chối tuyệt tình như vậy, làm sao Lăng Tiêu còn xuất hiện nữa?
Về sau hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu!
Bên ngoài sắc trời đã dần sáng, Thịnh Hoàn Hoàn mới thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là chạng vạng tối, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thì chọn một cái váy và một đôi giày đế bằng trong tủ giày.
Đêm nay cô phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Phượng Cảnh Thiên.
Sau khi sửa soạn xong đi ra ngoài, Chúc Văn Bội trông thấy cô, ngẫm nghĩ rồi không gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết lúc này y si Tô Quy và Thịnh Tư Nguyên đang ở trong phòng của Thịnh Xán, Chúc Văn Bội muốn nói với cô nhưng lại sợ cuối cùng phải thất vọng.
Mà phía sau núi Thịnh gia, Lăng Tiêu quỳ một gối trước mộ Thịnh phu nhân rồi buông một chùm hoa thật đẹp xuống: “Bác gái, hi vọng bác phù hộ cho bác trai tỉnh lại, bác cũng không nỡ thấy Hoàn Hoàn cô đơn như thế đúng không?"
Trong tấm ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn mà hiền lành.
"Không phải xảy ra chuyện gì đó chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vừa vào cửa đã nhìn thấy Chúc Văn Bội và Thịnh Tư Nguyên lộ ra sắc mặt nặng nề, không biết hai người đang thảo luận chuyện gì.
Sau khi phát hiện cô đi vào thì họ lập tức im lặng.
Chúc Văn Bội đứng lên: “Hoàn Hoàn, cháu trở về rồi."
"Bà ngoại." Thịnh Hoàn Hoàn nắm chặt tay Chúc Văn Bội rồi lôi kéo bà ngồi xuống, sau đó nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Ông ngoại, ông đi xem bệnh cho Mộ Tư sao?"
Trước đó cô có đề cập qua chuyện của Mộ Tư với ông ngoại, bởi vì khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện nên cô quên mất việc này.
Thịnh Tư Nguyên gật đầu: “Nhìn thì hi vọng rất xa vời, nếu như..."
Thịnh Tư Nguyên đột nhiên ngừng lại.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hỏi: “Nếu như cái gì?"
Thịnh Tư Nguyên xua tay, không muốn nhiều lời: “Tóm lại tất cả đều xem ý trời đi."
Xem ý trời?
Xem ý trời là có ý gì?
Đời này Mộ Tư không đứng lên được nữa sao?
Chúc Văn Bội thấy sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn không đúng thì vội vàng an ủi: “Cháu đừng nghe ông ngoại cháu nói bậy, vẫn có hi vọng, chỉ cần... Chỉ cần..."
"Chỉ cần cái gì?"
Sao ông bà ngoại đều chỉ nói một nửa như vậy chứ?
Chúc Văn Bội đổi giọng: “Cháu đừng quan tâm đến chuyện này, giao cho bà và ông ngoại đi, chân của Mộ Tư vẫn còn hi vọng, yên tâm đi!"
Thịnh Hoàn Hoàn lại đột nhiên hỏi: “Có phải sẽ gặp nguy hiểm gì không?"
Cô nghĩ mãi mà không rõ, trừ cái đó ra ông bà ngoại còn gì cần giấu diếm cô.
Chúc Văn Bội cười cười: “Không có, không phải chỉ là cứu người sao, sao lại gặp nguy hiểm? Mau lên lầu đi nghỉ ngơi đi cháu!"
Đúng là gặp nguy hiểm, chẳng qua không phải họ mà là Lăng Tiêu đi vào rừng sâu núi thẳm.
Tối hôm qua sau khi Hoàn Hoàn ngủ thì Lăng Tiêu đã đến, hắn nói với họ rằng mình có cách giúp Thịnh Xán tỉnh lại, chỉ cần tìm được y si Tô Quy.
Là lão trung y của giới Trung y nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng biết y si Tô Quy, chẳng qua vào nhiều năm trước ông ấy đã quy ẩn, về sau còn có lời đồn nói ông ấy đã qua đời.
Lăng Tiêu nói hắn tìm được manh mối, y si Tô Quy đang ở rừng Sương Mù.
Đây chính là nơi tràn ngập nguy hiểm không có bóng người, cho nên vợ chồng Thịnh Tư Nguyên căn bản không dám nói chuyện này cho Thịnh Hoàn Hoàn biết.
Thịnh Hoàn Hoàn biết vợ chồng Thịnh Tư Nguyên nhất định là có chuyện gì giấu diếm cô, nhưng vì sao họ không chịu nói?
Khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhìn thấy Lăng Kha kêu rên trong group: “Cứu mạng, tớ bị cha mẹ ép hôn."
Hạ Tri Vi ở nước ngoài nói: “Sợ cái gì, chỉ kêu cậu đi xem mắt thôi chứ đâu phải chỉ rõ ai muốn cậu lập tức gả đi đâu, cậu cứ chọn một người thuận mắt nhất từ đông đảo đối tượng xem mắt mà hẹn hò, yêu đương ứng phó một chút thôi!"
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nói: “Một ngày xem mắt bảy tám người thì chắc chắn sẽ có một người phù hợp với cậu."
Lăng Kha đau khổ thét lên: “Hai chị gái, cái này không phải xem mắt, là ép hôn, ép tớ lập tức kết hôn. Vừa rồi mẹ tớ thấy tớ được một người đàn ông đưa về nhà thì nhất quyết nói tớ đang yêu đương, con mắt nào của mẹ trông thấy tớ yêu đương?"
Hạ Tri Vi nói: “Cậu nói xem bình thường ở nhà cậu phá đến mức nào mà khiến cha mẹ cậu không kịp chờ đợi muốn gả cậu đi như vậy."
Lăng Kha yếu ớt trả lời một câu: “Tôi chỉ ăn hơi nhiều, xài hơi nhiều... Mà thôi!"
Kỳ thật Lăng Kha biết cha mẹ chỉ sợ cô còn cứng đầu quấn lấy Lệ Hàn Ti không buông giống như trước kia!
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới đêm nay Lăng Kha bị Đường Dật kéo ra ngoài, thế là hỏi: “Người đàn ông đưa cậu trở về là Đường Dật?"
Lăng Kha trầm mặc một lát: “Ừm, anh ấy nói muốn kết hôn giả với tớ, chuyện là như vầy..."
Lăng Kha nói luyên thuyên một tràng, sau khi biết nguyên nhân Đường Dật bị người nhà ép hôn thì Thịnh Hoàn Hoàn và Hạ Tri Vi cười muốn vỡ bụng.
Hạ Tri Vi nói: “Kết hôn đi, tớ cam đoan sau khi cậu gả đi thì bà nội và mẹ của Đường Dật nhất định sẽ chiều hư cậu."
Thịnh Hoàn Hoàn: “Giống như trên, họ nhất định sẽ cưng cậu như tiểu tổ tông."
Lăng Kha: “... Đâu có khoa trương như vậy! Nhưng hình như Đường Dật thật sự có ý với tớ. Ảnh nói là 'Nếu như đối tượng là cô thì tôi chịu đùa giả làm thật.' cái này không phải là đang tỏ tình với tớ sao?"
Hạ Tri Vi hỏi: “Đường Dật kia đẹp trai không? Điều kiện thế nào?"
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức trả lời: “Đẹp nha, điều kiện cũng tốt, là bác sĩ thiên tài."
Hạ Tri Vi nói: “Vậy thì gả đi, hiếm khi gặp được một người mắt mù."
Lăng Kha: “... Tớ kém vậy thật sao? Nhưng nói thật, nếu như không có vết xe đổ của Hoàn Hoàn thì tớ sẽ cân nhắc đến chuyện kết hôn hợp đồng với Đường Dật, tớ sắp bị cha mẹ ép điên thật rồi."
Sau một lúc lâu Thịnh Hoàn Hoàn mới đáp lại: “Tớ và Lăng Tiêu không giống, khi tụi tớ kết hôn thì cả hai đều là người xa lạ. Nhưng cậu và Đường Dật thì khác, anh ấy thích cậu, nếu như cậu không ghét anh ấy thì có thể yêu đương đàng hoàng thử, là yêu đương chân chính ấy."
Yêu đương chân chính ấy?
Nhìn thấy câu nói này, Lăng Kha không khỏi hơi thương cảm, những năm cô thầm mến Lệ Hàn Ti không tính là yêu đương, nhiều lắm chỉ là tự mình đa tình tương tư đơn phương.
Cô cũng rất tò mò yêu đương thật sự là như thế nào.
Lăng Kha nhớ tới sự chu đáo và quan tâm chăm sóc của Đường Dật đối với cô, khóe miệng cô hơi nhếch lên: Cô không ghét Đường Dật, đôi khi còn cảm thấy anh khá đáng yêu.
Tiếp tục trò chuyện trong chốc lát, Thịnh Hoàn Hoàn mở Weibo ra thì phát hiện trên Weibo có rất nhiều tin tức liên quan tới Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi.
Thì ra đêm nay Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi dùng một điệu múa Thủy Tụ trên cúp Hoa Đào làm đám người phải trầm trồ, tổ hợp của họ được bỏ phiếu siêu cao, đè bẹp những người khác.
Bởi vậy Weibo của hai người tăng không ít fan.
Hôm qua vừa thắng An Na nên hôm nay Weibo của Thịnh Hoàn Hoàn còn đang tiếp tục tăng fan, nhưng độ hot đã bị Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi ép xuống.
Không ít fan hâm mộ nhắn lại dưới Weibo của cô nhao nhao biểu thị tiếc nuối.
Thịnh Hoàn Hoàn rời khỏi Weibo, ném điện thoại qua một bên rồi bất giác nhìn về phía ban công, trong đầu hiện ra giấc mộng đêm qua.
Có lẽ đó không phải là giấc mộng.
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn cả đêm không ngủ, nhưng người mà cô đợi cũng chưa từng xuất hiện, chờ mong thất bại, cô chỉ có thể cười nhạo mình ngu dốt.
Cô từ chối tuyệt tình như vậy, làm sao Lăng Tiêu còn xuất hiện nữa?
Về sau hắn sẽ không xuất hiện nữa đâu!
Bên ngoài sắc trời đã dần sáng, Thịnh Hoàn Hoàn mới thất vọng chìm vào giấc ngủ.
Khi Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy đã là chạng vạng tối, cô vội vàng đứng lên đi vào phòng tắm, sau khi ra ngoài thì chọn một cái váy và một đôi giày đế bằng trong tủ giày.
Đêm nay cô phải đi tham gia tiệc sinh nhật của Phượng Cảnh Thiên.
Sau khi sửa soạn xong đi ra ngoài, Chúc Văn Bội trông thấy cô, ngẫm nghĩ rồi không gọi cô lại.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không biết lúc này y si Tô Quy và Thịnh Tư Nguyên đang ở trong phòng của Thịnh Xán, Chúc Văn Bội muốn nói với cô nhưng lại sợ cuối cùng phải thất vọng.
Mà phía sau núi Thịnh gia, Lăng Tiêu quỳ một gối trước mộ Thịnh phu nhân rồi buông một chùm hoa thật đẹp xuống: “Bác gái, hi vọng bác phù hộ cho bác trai tỉnh lại, bác cũng không nỡ thấy Hoàn Hoàn cô đơn như thế đúng không?"
Trong tấm ảnh, Thịnh phu nhân nở nụ cười xán lạn mà hiền lành.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.