Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 541: Cô muốn sạch sẽ mà sống sót

Nam Thư

04/04/2024

"Mày nghĩ tao sợ chắc?"

Trần Vân Phàm ngồi xổm xuống trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay bóp cằm cô rồi nâng lên như đang dò xét một tác phẩm nghệ thuật, ánh mắt mê muội: “Gương mặt xinh đẹp, ngũ quan hoàn mỹ biết bao, hoàn mỹ đến mức khiến người ta muốn hủy diệt."

Sức véo của Trần Vân Phàm càng lúc càng lớn, làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhói, thấy cô đau đớn nhíu mày lại thì nụ cười trên mặt gã càng đậm: “Mày nói xem lần này còn có ai tới cứu mày không?"

"Trần Vân Phàm, mày không dám đụng đến tao." Thịnh Hoàn Hoàn cũng cười: “Mày biết kết cục khi trêu chọc Lăng Tiêu thảm đến mức nào không? Dù là Cố Nam Thành cũng không bảo vệ được mày."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm gã, đôi tay bị cột sau lưng từ từ dời về phía túi quần, trong đó có lưỡi dao cô mang theo bên cạnh lâu nay, đây là ám ảnh tâm lý sau khi bị bắt cóc lần trước.

"Tại sao tao phải sợ?" Đáy mắt Trần Vân Phàm hiện ra tia điên cuồng: “Còn sống có gì tốt? Hủy diệt mày thì tao chết cũng nhắm mắt."

Nói xong, gã buông Thịnh Hoàn Hoàn ra rồi đứng lên, chỉ vào mấy người đàn ông xấu xí buồn nôn bên cạnh mà cười hỏi Thịnh Hoàn Hoàn: “Thế nào, tao chọn lựa mấy người đàn ông không tệ cho mày đúng không?"

Mấy người đàn ông kia nhìn Thịnh Hoàn Hoàn mà vung tay vung chân, từng đôi mắt vẩn đục tham lam lại sỗ sàng.

Trong mấy người đàn ông này kẻ lớn tuổi nhất đã hơn năm mươi, mập như con heo, mặt mũi đầy dầu, ba tên còn lại thì xấu xí ghê người.

Tên đầu trọc ôm Thịnh Hoàn Hoàn tiến vào liếm môi nói: “Thật xinh đẹp, tao từng gặp nhiều người phụ nữ, nhưng dù tướng mạo dáng người hay da dẻ đều không ai hơn nó được, anh Phàm để tôi tới trước đúng không?"

Thịnh Hoàn Hoàn tăng tốc động tác tay, đồng thời lạnh lẽo nhìn về phía đầu trọc, ánh mắt sắc bén khí thế cực mạnh: “Xem ra Trần Vân Phàm không nói cho mày biết, tên lần trước muốn chạm vào tao chết thảm đến mức nào, nếu mày không sợ chết thì cứ việc tới."

Đầu trọc lập tức bị Thịnh Hoàn Hoàn hù sợ, quay đầu nhìn về phía Trần Vân Phàm: “Anh Phàm, nó thật sự là người phụ nữ của Lăng Tiêu sao?"

"Thế nào, sợ rồi à?" Trần Vân Phàm lạnh lùng nhếch miệng: “Nếu mày không dám thì cút xa một chút, để thằng mập lên."

Tên mập kia hơi khờ khạo, gã không biết Lăng Tiêu lợi hại đến mức nào, chỉ biết Thịnh Hoàn Hoàn xinh đẹp như tiên nữ, làm gã muốn hôn cô một cái.

Vừa nghe Trần Vân Phàm gọi thì gã lập tức kích động đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn: “Tiểu tiên nữ, tôi đến đây."

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên mập mặt mũi đầy dầu mỡ, tai to mặt lớn kia thì dạ dày cuộn trào, đôi tay sau lưng cô liều mạng cắt dây thừng, nhiều lần cắt vào da để lại từng vệt cắt.

Nhưng cô không cảm thấy đau đớn chút nào mà chỉ lòng đầy sợ hãi.

Bởi vì cô biết dù tránh thoát dây thừng thì tỷ lệ có thể chạy thoát cũng rất xa vời.

Văn Sâm, Văn Sâm ở đâu rồi?



Anh ta có đuổi theo hay không?

Kỳ thật Thịnh Hoàn Hoàn biết Văn Sâm không ở đây, nếu anh ta có mặt thì lúc này đã xông tới vào.

Nhìn gương mặt to béo trước mắt, đáy lòng Thịnh Hoàn Hoàn tràn đầy tuyệt vọng, nếu không trốn thoát được thì vận mệnh chờ đợi cô sẽ là sống không bằng chết.

Nhưng trong bụng cô còn có đứa con của Lăng Tiêu...

Lúc này Đường Nguyên Minh đang ẩn núp trong góc cửa sổ, nhìn thấy rõ được tình hình trong nhà máy, nhưng anh không vội đi cứu Thịnh Hoàn Hoàn.

Con người càng tuyệt vọng thì khi được người ta cứu sẽ càng cảm kích.

"Đi chết đi." Ngay khi tên mập sắp hôn được thì đầu trọc đột nhiên xông lên tát gã một bạt tai: “Cút sang một bên, có ông đây thì đến phiên mày, mở to mắt ra nhìn đi."

Tên mập không cam lòng, nhưng lại không dám phản kháng.

Đầu trọc nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, đưa tay tát thẳng vào mặt cô: “Tiện nhân, thật biết hù dọa người, sau đêm nay tao xem có thằng đàn ông nào ở Hải Thành còn dám muốn mày."

Đường Nguyên Minh nguy hiểm nheo mắt lại, giơ súng trong tay lên nhắm vào đầu tên trọc kia, hoàn toàn quên mất tính toán vừa rồi.

Anh chỉ muốn tên đầu trọc chết.

Nhưng ngay lúc này, đầu trọc đột nhiên quay người nhìn về phía tên đồng bọn đang loay hoay máy vi tính, không kiên nhẫn thúc giục: “Mày xong chưa, bố nhịn không được."

"Được rồi, được rồi." Người đàn ông kia chế giễu: “Xem mày gấp chưa kìa."

Đầu trọc nghe xong thì không nói hai lời đã bắt đầu cởi quần.

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn khẽ buông tay, rốt cục dây thừng cũng bị cô cho cắt đứt, cô kẹp thật chặt lưỡi dao trong tay, phía sau lưng bị mồ hôi lạnh làm ướt nhẹp.

Thời khắc này Thịnh Hoàn Hoàn đã sẵn sàng giết người chỉ cần tên đầu trọc dám đi lên thì cô dám cắt cổ họng gã.

Ở cách đó mấy mét, Trần Vân Phàm ngồi trước máy vi tính, súng được đặt trên mặt bàn trước mặt gã, Thịnh Hoàn Hoàn tính toán tốc độ làm sao mới có thể tiến lên giật lấy súng trong thời gian ngắn nhất.

Chỉ như thế thì cô mới có thể giành được một chút hi vọng sống.

Vì con, vì ba, cũng vì Lăng Tiêu, cô muốn sống sót, sạch sẽ mà sống, dù trở thành tội phạm giết người cũng không tiếc.

"Ầm!" Đột nhiên một tiếng súng không báo trước mà vang lên.



Thịnh Hoàn Hoàn nhìn tên đầu trọc bị người ta bắn thủng đầu, cái quần rớt xuống, đôi mắt trừng rất lớn, thân thể từ từ ngã ra sau.

Văn Sâm, là Văn Sâm tới cứu cô.

Thịnh Hoàn Hoàn mừng rỡ, lập tức nhìn về hướng tiếng súng truyền đến, lại trông thấy người tới không phải Văn Sâm mà là Đường Nguyên Minh làm cô vừa quen thuộc lại vừa xa lạ kia.

Đường Nguyên Minh lưu loát nhảy vào từ cửa sổ, Trần Vân Phàm cũng phản ứng rất nhanh, lập tức cầm lấy súng chỉa vào Thịnh Hoàn Hoàn.

Dù chết Trần Vân Phàm cũng muốn kéo Thịnh Hoàn Hoàn theo, nhưng gã vẫn muộn một giây.

"Phanh..." Đạn bắn thủng cổ tay của Trần Vân Phàm.

Súng rơi khỏi tay Trần Vân Phàm, lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ hội xông lên đón được khẩu súng rồi chỉa nó lên huyệt thái dương của gã: “Đừng nhúc nhích, nếu không. . ."

"Phanh..." Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa nói hết thì viên đạn đã bắn thủng đầu Trần Vân Phàm.

Mấy người đàn ông thấy thế thì vội ôm đầu quỳ xuống đất xin tha.

Nhưng Đường Nguyên Minh còn tàn nhẫn hơn họ tưởng tượng gấp trăm lần, anh không chớp mắt lấy một cái mà liên tục bắn mấy phát vào họ.

"Đừng..." Thịnh Hoàn Hoàn muốn ngăn cản cũng không kịp.

Trong nháy mắt mấy người đàn ông đều trúng đạn.

Tiếng súng vang dội làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi che lỗ tai lại, mãi đến khi tiếng súng ngừng lại, những người trúng đạn không đau đớn giãy dụa nữa thì cô mới buông tay xuống.

Chết rồi, tất cả đều chết rồi.

Thịnh Hoàn Hoàn lại nhìn về phía Đường Nguyên Minh, sợ hãi trong mắt nhiều hơn cảm kích.

Đường Nguyên Minh lạnh lẽo nhìn thoáng qua thi thể trên đất, muốn giải thích với Thịnh Hoàn Hoàn: “Bọn chúng muốn tổn thương em, chết chưa hết tội."

Thịnh Hoàn Hoàn không dám nói Đường Nguyên Minh không đúng, dù sao cũng là anh đã cứu cô, cô hơi thân thể lạnh run lại mà thấp giọng nói: “Tôi muốn về nhà."

Đường Nguyên Minh cởi áo khoác trên người rồi lịch sự choàng lên cho Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Được, anh đưa em về."

Đúng lúc này, Văn Sâm xuất hiện bên ngoài cửa nhà máy, anh ta liếc nhìn thi thể trên mặt đất rồi chỉ súng về hướng Đường Nguyên Minh: “Buông cô ấy ra."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook