Chương 393: Đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết
Nam Thư
17/02/2024
Diệp Sâm khựng lại, ngón tay thon dài chỉ vào cô bé đang chơi đuổi bắt bướm bên cạnh: “Hoan Hoan muốn đi.”
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”
Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà.”
Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”
“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm.”
Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giẫm giẫm mũi chân Nam Tầm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”
Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối.
Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ?
Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!
Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tầm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xem!
“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tầm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tầm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm.
“Con đang cầm cái gì?” Nam Tầm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”
Cố Hoan bất mãn bĩu môi: “Sao lại có chuyện tặng rồi lại đòi lại chứ.”
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Nếu phải trả thì không gọi là tặng, chỉ là cho mượn hiểu không? Hơn nữa chúng ta có tiền, thích cái gì có thể tự mua, không cần người khác tặng.”
Cố Hoan hiểu chuyện gật đầu, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nam Tầm mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức nằm trên lớp vải nhung màu đen, đơn giản hào phóng lại không kém phần hoa lệ khí khái, rất hợp với bộ lễ phục này.
Nam Tầm không chút ngượng ngùng mà cầm lấy vòng cổ và hoa tai rồi đeo lên, lại mang giày cao gót vào, cô lập tức trở nên cực kỳ khí thế.
Miệng Cố Hoan đặc biệt ngọt, lập tức há hốc nói: “Oa nga, mẹ giống như một nữ vương xinh đẹp vậy!”
Nam Tầm khom người bế Cố Hoan lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Cục cưng của mẹ thì giống tiểu công chúa.”
Hôm nay Cố Hoan mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội vương miện, đây không phải tiểu công chúa thì là gì?
“Xong chưa?”
Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai.” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.
Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tầm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.
Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh.”
Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.”
Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!
Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?
Con mẹ nó bất công quá!!!
Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?
Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô.
Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!
Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.
Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!
Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?
Quả thực là quá ghen ghét!
Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!
Nhà họ Đường
Đêm nay nhà họ Đường khách đến đầy nhà, Đường Thắng Võ lăn lộn thương trường nhiều năm nên có gia sản khổng lồ và nổi danh trong giới thương nghiệp, tiếng tăm cũng rất tốt.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, hầu hết các nhân vật có uy tín tên tuổi trong giới thương nghiệp đều tới.
Trần Do Mỹ khẩn trương nắm chặt cánh tay Cố Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ta dùng thân phận bạn gái đi tham dự buổi tiệc quan trọng như thế với gã.
Cố Nam Thành vỗ lên mu bàn tay cô ta mà nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng đi em, mọi chuyện có anh mà.”
“Dạ.” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”
Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?
Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!
Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?
Nam Tầm: “Nó không muốn.”
Diệp Sâm: “Không, nó muốn.”
Nam Tầm không thể nhịn được nữa: “Diệp Sâm, tôi không có hứng thú, tôi không muốn đi với anh hiểu không?”
Diệp Sâm khẽ buông tiếng thở dài, ánh mắt ảm đạm, anh nghiêm túc khẽ nói với Nam Tầm: “Tôi bị thương, bên cạnh không có bạn nữ đi cùng rất bất tiện.”
Nam Tầm không cảm xúc, lập trường rất kiên định: “Anh có thể không đi, cũng có thể tìm người khác đi với anh mà.”
Diệp Sâm lại buông tiếng thở dài: “Tôi nhất định phải đến tiệc mừng thọ này, muốn tìm một cô gái có thể chắn rượu giúp tôi, đồng thời biết tùy cơ ứng biến, nhạy cảm với nguy cơ, hơn nữa còn phải tuổi trẻ xinh đẹp thật sự rất khó.”
“Hơn nữa tôi bị thương nặng, ra ngoài sẽ mang theo phần lớn vệ sĩ, em và Hoan Hoan ở nhà không được đảm bảo an toàn, tôi không yên tâm.”
Nói xong, Diệp Sâm duỗi chân giẫm giẫm mũi chân Nam Tầm, mày kiếm rũ xuống: “Coi như tôi nợ em một ân tình được không?”
Khi Nam Tầm thay lễ phục mới bừng tỉnh hoàn hồn rằng cô bị Diệp Sâm lừa dối.
Vì sao đầu óc cô nóng lên lại nghe lời Diệp Sâm chứ?
Thôi, anh bị thương thành như vậy rồi, coi như cô làm việc thiện đi!
Nam Tầm không phát hiện mình càng ngày càng không có sức kháng cự với Diệp Sâm, nguyên tắc cũng càng ngày càng suy yếu.
Trong khoảng thời gian ở chung này, Diệp Sâm đã sớm tìm hiểu Nam Tầm quá rõ ràng, cô gái này ăn mềm không ăn cứng, dùng thủ đoạn mạnh không bằng rơi nước mắt cho cô xem!
“Ôi chao, hôm nay mẹ thật xinh đẹp!”
Cố Hoan mở to đôi mắt sáng ngời trắng đen rõ ràng mà nhìn Nam Tầm, trong mắt tràn đầy trầm trồ yêu thích.
Lễ phục trên người Nam Tầm là do Diệp Sâm chuẩn bị, váy dài đuôi cá xẻ chữ V màu đỏ rực, trên vai còn có áo choàng rũ thẳng đến bên hông rất hợp với khí chất của Nam Tầm, trông đặc biệt cao quý khí thế.
Nam Tầm cảm thấy bộ lễ phục này rất quen thuộc, trước kia hình như cô từng mặc nó, nhưng lại không nhớ là mặc ở đâu.
Bảy năm qua Nam Tầm từng đi tham dự đủ loại tiệc lớn lớn nhỏ nhỏ với Cố Nam Thành, từng mặc quá nhiều lễ phục, nhiều đến mức cô nhớ không rõ nữa.
Cho nên chỉ là một bộ lễ phục mà thôi, cô cũng không để ý lắm.
“Con đang cầm cái gì?” Nam Tầm thấy Cố Hoan ôm một cái hộp mà hỏi.
Cố Hoan hiến vật quý: “Đây là chú Diệp tặng cho mẹ, nhưng chú lại nói sau khi tiệc mừng thọ kết thúc thì phải trả cho chú, thật keo kiệt.”
Cố Hoan bất mãn bĩu môi: “Sao lại có chuyện tặng rồi lại đòi lại chứ.”
Nam Tầm dở khóc dở cười: “Nếu phải trả thì không gọi là tặng, chỉ là cho mượn hiểu không? Hơn nữa chúng ta có tiền, thích cái gì có thể tự mua, không cần người khác tặng.”
Cố Hoan hiểu chuyện gật đầu, cảm thấy mẹ nói rất có lý.
Nam Tầm mở hộp ra, bên trong là một bộ trang sức nằm trên lớp vải nhung màu đen, đơn giản hào phóng lại không kém phần hoa lệ khí khái, rất hợp với bộ lễ phục này.
Nam Tầm không chút ngượng ngùng mà cầm lấy vòng cổ và hoa tai rồi đeo lên, lại mang giày cao gót vào, cô lập tức trở nên cực kỳ khí thế.
Miệng Cố Hoan đặc biệt ngọt, lập tức há hốc nói: “Oa nga, mẹ giống như một nữ vương xinh đẹp vậy!”
Nam Tầm khom người bế Cố Hoan lên, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn vào cái mũi nhỏ của cô bé: “Cục cưng của mẹ thì giống tiểu công chúa.”
Hôm nay Cố Hoan mặc một chiếc váy công chúa màu đỏ, trên đầu đội vương miện, đây không phải tiểu công chúa thì là gì?
“Xong chưa?”
Diệp Sâm mặc một bộ âu phục màu đen xuất hiện ở ngoài cửa, thân hình thẳng tắp cao lớn, anh là con lai nên mang theo khí chất quý tộc phương Tây lịch lãm vững vàng, tuấn tú đẹp mắt.
Nam Tầm cảm thán diện mạo của Diệp Sâm không thua kém Cố Nam Thành chút nào.
Đáng tiếc tính cách quá cổ quái, tiếc thay cho cái mã đẹp trai này.
“Hôm nay chú Diệp thật đẹp trai.” Cố Hoan lại bắt đầu nổi máu mê trai.
Diệp Sâm muốn duỗi tay ôm cô bé, vừa động đậy đã kéo trúng vết thương nên lập tức nhớ tới mình đang bị “Thương nặng”, chỉ có thể nâng bàn tay không bị thương lên cưng chiều mà xoa xoa tóc cô bé: “Hôm nay Hoan Hoan cũng đặc biệt xinh đẹp.”
Cố Hoan không ngượng chút nào: “Còn mẹ con nữa.”
Ánh mắt Diệp Sâm dừng lại trên người Nam Tầm, sau khi cô trang điểm thì đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, phong thái không suy giảm hơn năm đó chút nào.
Anh cảm thán từ đáy lòng: “Thật sự rất đẹp.”
Nhớ đến năm đó cô mặc bộ lễ phục này đính hôn với Cố Nam Thành, Diệp Sâm đã ghen ghét đến phát cuồng.
Nhưng không sao, trong quãng đời còn lại của cô sẽ thuộc về một mình anh.
Ánh mắt chiếm hữu của Diệp Sâm quá lộ liễu, quá trắng trợn làm Nam Tầm cảm thấy không được tự nhiên: “Cảm ơn đã khen ngợi, chúng ta đi thôi!”
Nhà họ Thịnh
Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha cũng đã chuẩn bị xong, hai người đều mặc một bộ sườn xám vừa người, một cao gầy tinh tế, một xinh xắn lanh lợi, một tinh xảo quyến rũ, một đáng yêu lém lỉnh.
Vào thời khắc Đường Nguyên Minh nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn thì trong mắt không thể giấu được nét si mê, mà anh cũng không muốn che giấu: “Hoàn Hoàn thật xinh đẹp.”
Thịnh Hoàn Hoàn rất thản nhiên thành thạo, cô chỉ nghĩ đó là một lời khen bình thường: “Cảm ơn anh.”
Lăng Kha bị làm lơ bất mãn trêu ghẹo: “Này này này anh Minh, em to đùng thế này mà anh không nhìn thấy sao?”
Lúc này Đường Nguyên Minh mới nhìn về phía cô: “Em cũng rất xinh đẹp.”
Lăng Kha cao ngạo “Hừ” một tiếng: “Có lệ.”
Quả nhiên, đáng yêu đối đầu với gợi cảm thì chả là cái gì hết!
Vì sao rõ ràng đều là sườn xám, vì sao mặc lên người cô là xinh xắn lanh lợi, mặc lên người Hoàn Hoàn lại là gợi cảm hút hồn?
Con mẹ nó bất công quá!!!
Nhưng mỗi người mỗi sở thích, có lẽ có người thích dạng nhỏ xinh đáng yêu như cô thì sao?
Dù sao đời này Hoàn Hoàn sẽ không làm tình địch của cô.
Nghĩ vậy, Lăng Kha lại đột nhiên cảm thấy rất an tâm!
Lăng Kha luôn không rõ vì sao đám tiểu thư Hải Thành lại thù hằn Thịnh Hoàn Hoàn như vậy.
Mãi đến đêm nay khi mặc bộ sườn xám tương tự thì cô mới biết diện mạo này, dáng người này, còn có làn da này thật con mẹ nó quá gây thù chuốc oán!
Cô đẹp thì đẹp thôi, đẹp đến mức khác người, lập dị, đi đầu ngọn cờ, sáng tạo như vậy, làm người ta có cảm giác như phượng đứng trong bầy gà, cô nói xem không thù cô thì thù ai đây?
Quả thực là quá ghen ghét!
Lăng Kha quyết định đêm nay làm một mảnh lá xanh đủ tư cách là được rồi!
Nhà họ Đường
Đêm nay nhà họ Đường khách đến đầy nhà, Đường Thắng Võ lăn lộn thương trường nhiều năm nên có gia sản khổng lồ và nổi danh trong giới thương nghiệp, tiếng tăm cũng rất tốt.
Hôm nay là đại thọ sáu mươi của ông, hầu hết các nhân vật có uy tín tên tuổi trong giới thương nghiệp đều tới.
Trần Do Mỹ khẩn trương nắm chặt cánh tay Cố Nam Thành, đây là lần đầu tiên cô ta dùng thân phận bạn gái đi tham dự buổi tiệc quan trọng như thế với gã.
Cố Nam Thành vỗ lên mu bàn tay cô ta mà nhẹ giọng trấn an: “Thả lỏng đi em, mọi chuyện có anh mà.”
“Dạ.” Trần Do Mỹ gật đầu, nghĩ đến lá bài tẩy trong bụng mình thì lập tức tự tin lên, nũng nịu cười nói: “Anh Nam Thành, anh thật tốt.”
Cô ta sắp trở thành Cố phu nhân, có gì phải lo lắng chứ?
Những đề tài như cha ruột ngồi tù, tiểu tam phá hư gia đình người khác đều đi gặp quỷ đi!
Chỉ có người ở lại cuối cùng mới là người thắng, không phải sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.