Chương 142: Đêm nay con có thể ngủ với ba không?
Nam Thư
29/08/2023
Cô cho rằng về sau cô còn có bao nhiêu đàn ông? Nếu cô dám cắm sừng hắn trong lúc còn là vợ chồng, hắn sẽ huỷ diệt cả Thịnh gia.
“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”
Tiếng nói tràn ngập thất vọng và bi thương của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên bên tai Lăng Tiêu, làm trong lòng hắn càng bực bội.
Chỉ nhốt cô một ngày, không bỏ đói cô, cũng không đánh cô, ai biết cô lại bị dọa thành như vậy, còn làm mình ngã thành dạng quỷ đó.
Rõ ràng là cô sai, còn dám ngang nhiên hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật là buồn cười.
Lăng Tiêu âm trầm xé những tấm ảnh thành hai mảnh rồi ném vào thùng rác: Chuyện này dừng ở đây.
Ném ảnh vào thùng rác xong, Lăng Tiêu lại thấy gương mặt nghiêng bảnh trai của Đường Nguyên Minh thì duỗi chân ra đá thùng rác ra thật xa.
Lúc này, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa đi vào.
Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, nghiêm khắc nói: “Không phải bảo con ngủ sao, sao còn chưa ngủ?”
Lăng Thiên Vũ đi lên trước, trong tay cầm cái bảng, viết một hàng chữ: “Con ngủ không được, đêm nay tôi có thể ngủ với ba không?”
Lăng Tiêu: “Đi lên đi!”
Lăng Thiên Vũ lập tức tung ta tung tăng bò lên giường, đặt bảng viết qua một bên, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn. Cậu muốn gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn, muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Đáng tiếc...
Lăng Tiêu: “Ngủ.”
Nói xong thì tắt đèn.
Nhưng...
Trong bóng đêm, Lăng Tiêu trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng mắng khẽ một tiếng rồi mở đèn bàn lên, muốn đi ra rít điếu thuốc.
Vừa đứng lên liền thấy Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đâu có chút buồn ngủ nào?
Lăng Tiêu nói: “Ngủ.”
Nói xong, hắn cầm điếu thuốc đi ra ban công.
Lăng Thiên Vũ thấy hắn cầm cả điện thoại đi thì lập tức bò lên, nắm lấy bảng viết cùng đi ra ngoài, đi đến bên chân Lăng Tiêu kéo kéo ống quần hắn.
Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy một hàng chữ: “Ba cũng nhớ Hoàn Hoàn, cho nên ngủ không được sao?”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Con nít hỏi chuyện người lớn nhiều như vậy làm gì?”
Lăng Thiên Vũ: “Ba, chúng ta gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn được không?”
Cậu nhóc vừa lật bảng viết qua thì trước mặt đã xuất hiện một cái điện thoại.
Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, cũng ấn loa ngoài lên.
Sau đó hai ba con đều nhìn chằm chằm cái điện thoại màu đen kia.
Nhưng điện thoại vang lên tiếng ‘Tít’ thứ chín thì bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu.
Lăng Thiên Vũ cúi đầu lại ấn nút gọi, lần này vang lên ba tiếng đã bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống.
Lăng Thiên Vũ giận dữ viết xuống một hàng chữ: “Đều tại ba, Hoàn Hoàn không muốn nghe điện thoại của ba.”
Lăng Tiêu giật điện thoại lại, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng Lăng Thiên Vũ: “Cút đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ: “Ba chỉ biết hà hiếp Hoàn Hoàn, nếu Hoàn Hoàn không trở lại thì về sau ai giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh vài phần: “Không ngủ được thì ngày mai đừng mơ ra cửa.”
Tính tình Lăng Thiên Vũ cũng không tốt hơn Lăng Tiêu bao nhiêu, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thiên Vũ phất tay áo bỏ đi.
Lăng Tiêu: “Về phòng con đi.”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng ‘Rầm’, cậu đóng sầm cửa lại. Trong lòng Lăng Thiên Vũ bất mãn bao nhiêu thì tiếng đóng cửa lớn bấy nhiêu.
Lăng Tiêu lại bậc lửa châm thuốc hút, tiếp theo gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn lần thứ ba, lần này tiếng “Tít” thứ hai còn chưa kịp vang thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Cô thật sự dám cúp máy hắn, lá gan càng ngày càng lớn.
Lúc Lăng Tiêu tính gọi lần thứ tư thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi tin nhắn cho hắn: “Chuyện gì?”
Lăng Tiêu: “Vì sao lại cúp máy tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đang ngủ, có việc gì?”
Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn nói lạnh nhạt như vậy thì trong lòng nghẹn đầy lửa giận, trực tiếp ném điện thoại ra khỏi ban công.
….
Thịnh Hoàn Hoàn bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức liền không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ra một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách của Thịnh Xán.
Đêm đó, Thịnh Hoàn Hoàn không đi ra khỏi phòng sách.
Thịnh lão thái thái nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân liền thu gom đồ đạc lập tức về nước, chờ bà đến Hải Thành đã là đêm khuya.
Thịnh phu nhân bảo quản gia ra sân bay đón người, sau khi trở về, Thịnh lão thái thái không dám trì hoãn chút nào, lo lắng muốn đi thăm Thịnh Hoàn Hoàn.
Bị kinh sợ cũng không phải tầm thường, có một số người sợ quá không bước ra được ám ảnh, trở nên lo sợ phập phồng, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng tinh thần thất thường.
Thịnh phu nhân dẫn bà lên lầu: “Nó đã ngủ rồi, trừ tâm tình hơi sa sút ra thì tinh thần cũng không tồi, thần trí đã tỉnh táo.”
Lão thái thái nói: “Mẹ phải đi xem mới an tâm.”
Thịnh phu nhân đẩy cửa ra, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn không ở trong phòng, hai mẹ con lập tức sốt ruột, hơn nửa đêm đừng nên xảy ra chuyện gì!
Cũng may cuối cùng họ phát hiện cô ở phòng sách.
Thịnh lão thái thái không quấy rầy Thịnh Hoàn Hoàn, bà đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó lui ra ngoài, quay đầu lại nói với Thịnh phu nhân: “Con ngủ đi, nó vẫn khoẻ.”
Mặt Thịnh phu nhân lại đầy mây đen: “Từ nhỏ Hoàn Hoàn đã không thích đọc sách, giờ hơn nửa đêm mà sao lại chạy đến phòng ba nó đọc sách, không giống nó.”
Lão thái thái cười cười: “Con trẻ luôn có ngày lớn lên, yên tâm, đã không có việc gì, trở về ngủ đi.”
Thịnh phu nhân nghĩ đến cảnh hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn sám hối trước mặt Thịnh Xán, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đã trải qua nhiều chuyện như thế, con gái cưng của bà thật sự đã trưởng thành!
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, chờ cô cảm thấy mỏi mệt thì sắc trời đã sáng, quyển sách thật dày trong tay đã bị cô xem một nửa, hơn nữa cô còn nhớ rõ rất nhiều nội dung.
Kỳ thật trí nhớ và ngộ tính của cô cũng không kém, chỉ là mấy năm nay sự thông minh và thiên phú của cô đều dùng ở những chuyện có hứng thú, lại sớm đính hôn với Mộ Tư, cho nên luôn không tập trung học tập được.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nửa quyển sách còn lại thì hơi nhếch môi lên: Thì ra cảm giác nghiêm túc học tập tốt đẹp như thế!!!
Cô bỏ thẻ kẹp sách vào, sau đó trở về phòng ngủ.
Sáng sớm, Thịnh phu nhân sớm rời giường không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ở phòng sách liền biết cô đã trở về phòng, bà không đến quấy rầy cô.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới giữa trưa, xuống lầu liền thấy Lăng Thiên Vũ đáng yêu và Thịnh lão thái thái đang cười tủm tỉm.
Hình như cậu nhóc vừa đến, trong tay còn nâng hộp quà.
Thịnh lão thái thái nhìn cậu thì rất thích: “ m m, đây là con cái nhà ai, trông thật đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ bảnh bao này xem, sau này trưởng thành sẽ ghê gớm đến mức nào?”
m m là tên cúng cơm của Thịnh phu nhân, tên đầy đủ của bà là Thịnh Giai âm, hai nhà đều họ Thịnh.
Lăng Thiên Vũ chưa từng gặp Thịnh lão thái thái, trên khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ cao ngạo lạnh lẽo, dáng vẻ như “Đại gia đây không có quan hệ gì với bà, cũng không phải con cái nhà bà”.
Lăng Thiên Vũ làm lơ Thịnh lão thái thái, nâng hộp qua đi đến chỗ Thịnh phu nhân rồi đưa cho bà.
“Nếu anh không tính ly hôn thì thời gian chúng ta ở chung sau này còn rất dài, anh cảm thấy thân thể tôi có thể chịu đựng được bao lâu dưới sự tức giận của anh?”
Tiếng nói tràn ngập thất vọng và bi thương của Thịnh Hoàn Hoàn lại vang lên bên tai Lăng Tiêu, làm trong lòng hắn càng bực bội.
Chỉ nhốt cô một ngày, không bỏ đói cô, cũng không đánh cô, ai biết cô lại bị dọa thành như vậy, còn làm mình ngã thành dạng quỷ đó.
Rõ ràng là cô sai, còn dám ngang nhiên hùng hồn, cây ngay không sợ chết đứng như thế, thật là buồn cười.
Lăng Tiêu âm trầm xé những tấm ảnh thành hai mảnh rồi ném vào thùng rác: Chuyện này dừng ở đây.
Ném ảnh vào thùng rác xong, Lăng Tiêu lại thấy gương mặt nghiêng bảnh trai của Đường Nguyên Minh thì duỗi chân ra đá thùng rác ra thật xa.
Lúc này, Lăng Thiên Vũ đẩy cửa đi vào.
Lăng Tiêu nhìn về phía cậu, nghiêm khắc nói: “Không phải bảo con ngủ sao, sao còn chưa ngủ?”
Lăng Thiên Vũ đi lên trước, trong tay cầm cái bảng, viết một hàng chữ: “Con ngủ không được, đêm nay tôi có thể ngủ với ba không?”
Lăng Tiêu: “Đi lên đi!”
Lăng Thiên Vũ lập tức tung ta tung tăng bò lên giường, đặt bảng viết qua một bên, nằm bên cạnh Lăng Tiêu, đôi mắt đen nhánh trông mong nhìn hắn. Cậu muốn gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn, muốn nghe thấy giọng nói của cô.
Đáng tiếc...
Lăng Tiêu: “Ngủ.”
Nói xong thì tắt đèn.
Nhưng...
Trong bóng đêm, Lăng Tiêu trằn trọc không thể ngủ được, cuối cùng mắng khẽ một tiếng rồi mở đèn bàn lên, muốn đi ra rít điếu thuốc.
Vừa đứng lên liền thấy Lăng Thiên Vũ mở to đôi mắt đen nhánh sáng ngời nhìn chằm chằm hắn, đâu có chút buồn ngủ nào?
Lăng Tiêu nói: “Ngủ.”
Nói xong, hắn cầm điếu thuốc đi ra ban công.
Lăng Thiên Vũ thấy hắn cầm cả điện thoại đi thì lập tức bò lên, nắm lấy bảng viết cùng đi ra ngoài, đi đến bên chân Lăng Tiêu kéo kéo ống quần hắn.
Lăng Tiêu cúi đầu liền thấy một hàng chữ: “Ba cũng nhớ Hoàn Hoàn, cho nên ngủ không được sao?”
Lăng Tiêu hừ lạnh: “Con nít hỏi chuyện người lớn nhiều như vậy làm gì?”
Lăng Thiên Vũ: “Ba, chúng ta gọi điện thoại cho Hoàn Hoàn được không?”
Cậu nhóc vừa lật bảng viết qua thì trước mặt đã xuất hiện một cái điện thoại.
Cậu nhóc đặc biệt vui vẻ, lập tức gọi điện thoại cho Thịnh Hoàn Hoàn, cũng ấn loa ngoài lên.
Sau đó hai ba con đều nhìn chằm chằm cái điện thoại màu đen kia.
Nhưng điện thoại vang lên tiếng ‘Tít’ thứ chín thì bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu.
Lăng Thiên Vũ cúi đầu lại ấn nút gọi, lần này vang lên ba tiếng đã bị cắt đứt.
Lăng Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Lăng Tiêu, Lăng Tiêu cũng nhìn cậu, khuôn mặt tuấn tú xụ xuống.
Lăng Thiên Vũ giận dữ viết xuống một hàng chữ: “Đều tại ba, Hoàn Hoàn không muốn nghe điện thoại của ba.”
Lăng Tiêu giật điện thoại lại, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng Lăng Thiên Vũ: “Cút đi ngủ.”
Lăng Thiên Vũ: “Ba chỉ biết hà hiếp Hoàn Hoàn, nếu Hoàn Hoàn không trở lại thì về sau ai giặt quần áo nấu cơm cho chúng ta?”
Sắc mặt Lăng Tiêu lại lạnh vài phần: “Không ngủ được thì ngày mai đừng mơ ra cửa.”
Tính tình Lăng Thiên Vũ cũng không tốt hơn Lăng Tiêu bao nhiêu, hai ba con mắt to trừng mắt nhỏ giằng co một lát, cuối cùng Lăng Thiên Vũ phất tay áo bỏ đi.
Lăng Tiêu: “Về phòng con đi.”
Một lát sau, bên ngoài truyền đến một tiếng ‘Rầm’, cậu đóng sầm cửa lại. Trong lòng Lăng Thiên Vũ bất mãn bao nhiêu thì tiếng đóng cửa lớn bấy nhiêu.
Lăng Tiêu lại bậc lửa châm thuốc hút, tiếp theo gọi cho Thịnh Hoàn Hoàn lần thứ ba, lần này tiếng “Tít” thứ hai còn chưa kịp vang thì điện thoại đã bị cắt đứt.
Cô thật sự dám cúp máy hắn, lá gan càng ngày càng lớn.
Lúc Lăng Tiêu tính gọi lần thứ tư thì Thịnh Hoàn Hoàn đã gửi tin nhắn cho hắn: “Chuyện gì?”
Lăng Tiêu: “Vì sao lại cúp máy tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đang ngủ, có việc gì?”
Lăng Tiêu thấy Thịnh Hoàn Hoàn ăn nói lạnh nhạt như vậy thì trong lòng nghẹn đầy lửa giận, trực tiếp ném điện thoại ra khỏi ban công.
….
Thịnh Hoàn Hoàn bị điện thoại của Lăng Tiêu đánh thức liền không có cách nào tiếp tục đi vào giấc ngủ, cô mở to mắt nhìn chằm chằm trần nhà, ngơ ra một lát, sau đó đứng dậy đi vào phòng sách của Thịnh Xán.
Đêm đó, Thịnh Hoàn Hoàn không đi ra khỏi phòng sách.
Thịnh lão thái thái nhận được điện thoại của Thịnh phu nhân liền thu gom đồ đạc lập tức về nước, chờ bà đến Hải Thành đã là đêm khuya.
Thịnh phu nhân bảo quản gia ra sân bay đón người, sau khi trở về, Thịnh lão thái thái không dám trì hoãn chút nào, lo lắng muốn đi thăm Thịnh Hoàn Hoàn.
Bị kinh sợ cũng không phải tầm thường, có một số người sợ quá không bước ra được ám ảnh, trở nên lo sợ phập phồng, nghi thần nghi quỷ, cuối cùng tinh thần thất thường.
Thịnh phu nhân dẫn bà lên lầu: “Nó đã ngủ rồi, trừ tâm tình hơi sa sút ra thì tinh thần cũng không tồi, thần trí đã tỉnh táo.”
Lão thái thái nói: “Mẹ phải đi xem mới an tâm.”
Thịnh phu nhân đẩy cửa ra, lại phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn không ở trong phòng, hai mẹ con lập tức sốt ruột, hơn nửa đêm đừng nên xảy ra chuyện gì!
Cũng may cuối cùng họ phát hiện cô ở phòng sách.
Thịnh lão thái thái không quấy rầy Thịnh Hoàn Hoàn, bà đứng ở cửa nhìn chằm chằm cô một lát, sau đó lui ra ngoài, quay đầu lại nói với Thịnh phu nhân: “Con ngủ đi, nó vẫn khoẻ.”
Mặt Thịnh phu nhân lại đầy mây đen: “Từ nhỏ Hoàn Hoàn đã không thích đọc sách, giờ hơn nửa đêm mà sao lại chạy đến phòng ba nó đọc sách, không giống nó.”
Lão thái thái cười cười: “Con trẻ luôn có ngày lớn lên, yên tâm, đã không có việc gì, trở về ngủ đi.”
Thịnh phu nhân nghĩ đến cảnh hôm nay Thịnh Hoàn Hoàn sám hối trước mặt Thịnh Xán, lúc này mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, đã trải qua nhiều chuyện như thế, con gái cưng của bà thật sự đã trưởng thành!
Lòng Thịnh Hoàn Hoàn chưa bao giờ yên tĩnh đến thế, chờ cô cảm thấy mỏi mệt thì sắc trời đã sáng, quyển sách thật dày trong tay đã bị cô xem một nửa, hơn nữa cô còn nhớ rõ rất nhiều nội dung.
Kỳ thật trí nhớ và ngộ tính của cô cũng không kém, chỉ là mấy năm nay sự thông minh và thiên phú của cô đều dùng ở những chuyện có hứng thú, lại sớm đính hôn với Mộ Tư, cho nên luôn không tập trung học tập được.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn nửa quyển sách còn lại thì hơi nhếch môi lên: Thì ra cảm giác nghiêm túc học tập tốt đẹp như thế!!!
Cô bỏ thẻ kẹp sách vào, sau đó trở về phòng ngủ.
Sáng sớm, Thịnh phu nhân sớm rời giường không nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn ở phòng sách liền biết cô đã trở về phòng, bà không đến quấy rầy cô.
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc tới giữa trưa, xuống lầu liền thấy Lăng Thiên Vũ đáng yêu và Thịnh lão thái thái đang cười tủm tỉm.
Hình như cậu nhóc vừa đến, trong tay còn nâng hộp quà.
Thịnh lão thái thái nhìn cậu thì rất thích: “ m m, đây là con cái nhà ai, trông thật đẹp, nhìn khuôn mặt nhỏ bảnh bao này xem, sau này trưởng thành sẽ ghê gớm đến mức nào?”
m m là tên cúng cơm của Thịnh phu nhân, tên đầy đủ của bà là Thịnh Giai âm, hai nhà đều họ Thịnh.
Lăng Thiên Vũ chưa từng gặp Thịnh lão thái thái, trên khuôn mặt nhỏ mang đầy vẻ cao ngạo lạnh lẽo, dáng vẻ như “Đại gia đây không có quan hệ gì với bà, cũng không phải con cái nhà bà”.
Lăng Thiên Vũ làm lơ Thịnh lão thái thái, nâng hộp qua đi đến chỗ Thịnh phu nhân rồi đưa cho bà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.