Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 270: Đừng ly hôn được không?

Nam Thư

23/09/2023

Thấy vậy, dì Hà đang chia thức ăn cho lão thái thái vội vàng lên tiếng: “Chắc Tích Nhi mệt rồi, dì Hà dẫn con lên lầu nghỉ ngơi.”

Lúc này Lăng Thiên Vũ “Bang” một tiếng ném đũa lên bàn, đôi mắt trắng đen rõ ràng tức giận trừng Lăng Tiêu.

Tuy Lăng Thiên Vũ không biết nói, nhưng những người ở đây đều biết cậu đang trách Lăng Tiêu đuổi Thịnh Hoàn Hoàn đi.

Mặt Lăng Tiêu trầm xuống, nhìn Lăng Thiên Vũ mà lạnh nhạt nói: “Nếu không ăn thì lên lầu luôn đi, ngày mai cũng khỏi cần ăn.”

Kỳ thật Lăng Thiên Vũ cũng sợ Lăng Tiêu, đặc biệt khi hắn sầm mặt xuống. Cậu không sợ chịu đói, nhưng cậu sợ Lăng Tiêu.

Nhưng cậu rất nhớ Hoàn Hoàn.

Lăng Thiên Vũ không e dè chút nào, không ăn thì không đi, cứ trừng mắt nhìn Lăng Tiêu, cậu thà Lăng Tiêu đánh mình một trận.

Lăng Tiêu nhìn về phía Bạch quản gia mà dặn dò: “Từ hôm nay trở đi, tiểu thiếu gia muốn cái gì thì phải mở miệng, hoặc là viết ra, nếu không không được cho nó.”

Từ khi Thịnh Hoàn Hoàn đi rồi, Lăng Thiên Vũ không viết thêm một chữ nào nữa, cậu nhóc đang dùng hành động của mình để đối kháng với Lăng Tiêu.

Bạch quản gia ngẩn người: “Vâng, thiếu gia.”

Thiếu gia không tính đón thiếu phu nhân trở lại sao?

Bạch quản gia không dám hỏi ra câu này, nhưng lão thái thái lại dám: “Tiêu Nhi, con có ý gì?”

An Lan và Tích Nhi đều nhìn hắn.

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn sẽ không trở về nữa.”

“Con muốn ly hôn với Hoàn Hoàn?” Lời này là Lăng lão thái thái hỏi.

Lăng Tiêu không phủ nhận, vẻ vui sướng trên mặt Lăng lão thái thái trở thành hư không: “Vì sao, hôn nhân là trò đùa sao?”

“Có phải vì ba con nói gì không?” An Lan hỏi.

Lăng Tiêu nhìn về phía An Lan, ánh mắt không có chút độ ấm nào: “Bà cảm thấy ba sẽ nói gì với tôi?”

Mặt An Lan không còn chút máu nào.

Lăng lão thái thái thực phẫn nộ: “Các người đang chơi trò bí hiểm gì, có gì thì nói ra hết đi.”

Thấy An Lan không nói lời nào, Lăng lão thái thái nghiêng mặt qua nhìn về phía Lăng Tiêu: “Tiêu Nhi, con nói, Hoàn Hoàn làm sai cái gì, vì sao lại ly hôn?”

Lăng Tiêu buông đũa trong tay xuống, lúc này hắn đã không còn khẩu vị, chỉ đặc biệt bình tĩnh trả lời lão thái thái: “Cô ta không làm sai cái gì, chỉ không được con thích thôi.”



“Không được con thích?” Mặt Lão thái thái cứng đờ: “Hai đứa ở chung lâu như thế, chẳng lẽ con không rung động chút nào với nó sao?”

“Không có.” Lăng Tiêu trả lời không chút do dự.

Lão thái thái rất thất vọng, nhất thời không biết nên nói cái gì.

Lăng Tiêu cầm lấy khăn ăn trắng tinh rồi nhẹ nhàng cọ qua môi mỏng, sau đó đứng lên: “Bà nội, con đi lên trước.”

“Tiêu Nhi...” Lão thái thái còn muốn khuyên bảo thêm, nhưng Lăng Tiêu lại không quay đầu lại.

Nhìn bóng dáng Lăng Tiêu, An Lan đột nhiên mở miệng nói: “Nếu con không có tình cảm với Hoàn Hoàn thì ly hôn cũng tốt, nó còn trẻ trung xinh đẹp như vậy, dù ly hôn thì bên cạnh cũng không thiếu người xuất sắc theo đuổi.”

Dứt lời, An Lan và lão thái thái thấy Lăng Tiêu dừng bước, trong lòng lập tức vui vẻ, nhưng chỉ một lát Lăng Tiêu vẫn bỏ đi một mạch lên lầu.

Tích Nhi mếu máo khóc: “Con nhớ chị dâu...”

Lăng Thiên Vũ nhìn Tích Nhi khóc thì hốc mắt cũng đỏ, nhưng cậu lại không khóc, Hoàn Hoàn nói cậu là con trai, gặp chuyện không thể khóc cũng không thể tức giận, bởi vì khóc và phẫn nộ căn bản không giải quyết được vấn đề.

Vì thế Lăng Thiên Vũ nhảy khỏi ghế, vội đi theo Lăng Tiêu lên lầu, tìm được bảng viết trong phòng mình rồi đẩy cửa phòng ngủ chính ra và đi vào.

Trong phòng ngủ không có bóng dáng Lăng Tiêu, hắn đang đứng ở ban công hút thuốc.

Lăng Thiên Vũ vội viết một hàng chữ rồi đưa bảng tới trước mặt Lăng Tiêu, tay nhỏ kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu, thấy Lăng Thiên Vũ viết: “Ba thật sự sẽ ly hôn với Hoàn Hoàn sao?”

Lăng Tiêu không đoái hoài đến cậu, ngón tay thon dài đưa điếu thuốc đến môi mỏng, đôi mắt đen như ưng nhìn bóng đêm bên ngoài, vẻ mặt có chút bực bội.

Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ rồi kéo kéo ống quần hắn.

Lăng Tiêu cúi đầu, nhìn chữ viết trên đó: “Ba sẽ cưới người phụ nữ trong nhà kia sao?”

Lăng Tiêu lập tức nghĩ đến gương mặt Lam Nhan: “Sẽ không.”

Lăng Thiên Vũ lại viết: “Con muốn Hoàn Hoàn làm mẹ con.”

Lăng Thiên Vũ không phát hỏa như trước đó, khuôn mặt nhỏ lại mang đầy khẩn cầu mà nhìn Lăng Tiêu: “Nếu ba và Hoàn Hoàn ly hôn, Hoàn Hoàn sẽ sống với chú khác, sẽ không trở về nữa, con không còn gặp được Hoàn Hoàn nữa.”

“Con nhớ Hoàn Hoàn, ba đừng ly hôn.”

“Đừng ly hôn, về sau con sẽ ngoan ngoãn nghe lời, tuyệt đối không tức giận lung tung.”



“Đừng ly hôn, đừng ly hôn...”

Lăng Thiên Vũ viết một hàng lại một hàng, không ngừng viết, nhưng Lăng Tiêu trước sau vẫn không để ý tới cậu, hốc mắt cậu dần dần đỏ lên: “Đừng ly hôn, được không?”

Cuối cùng Lăng Tiêu vẫn không đành lòng, hắn ngẩng đầu xoa xoa tóc cậu nhóc: “Con nít đừng lắm miệng vào chuyện người lớn.”

Lăng Thiên Vũ nghe xong lời này thì trở nên nóng nảy lại bất lực, dùng sức viết xuống một hàng chữ: “Nếu ba muốn ly hôn với Hoàn Hoàn, con liền về Mỹ.”

Nói xong, cậu ném cái bảng xuống đất, hầm hầm rời khỏi phòng ngủ chính, rất nhanh bên ngoài đã truyền đến một tiếng “Phanh” thật lớn.

Lăng Thiên Vũ lại nhốt mình vào phòng.

Ngày hôm sau, Lăng Tiêu đúng hạn đến công ty, xử lý xong công việc thì đến bệnh viện thăm Lăng Hoa Thanh, lần này không gặp được Thịnh Hoàn Hoàn.

Trở về đã là chạng vạng, người trong Lăng Phủ đều lo lắng, Lăng Thiên Vũ đã nhốt mình trong phòng một ngày một đêm, không ăn không uống.

Lăng Tiêu nghe xong thì lạnh nhạt nói một câu: “Mặc kệ nó.”

Mà Lăng Tiêu cũng không ăn cơm chiều đã trở về phòng ngủ chính.

Lăng lão thái thái gấp đến độ đỏ mắt: “Hai cha con này là sao vậy, đang êm đẹp mà sao lại thành như vậy?”

“Con nghĩ con biết nguyên nhân.”

An Lan dặn Bạch quản gia chuẩn bị đồ ăn cho Lăng Tiêu, lát sau bà đã bưng lên phòng ngủ chính, sau đó nhìn về phía lão thái thái và nói: “Con lên lầu nói chuyện với nó.”

Lão thái thái vẫn mây đen đầy mặt: “Nó oán hận cô, cô đi lên có tác dụng gì, chỉ chọc nó càng không vui.”

“Cũng phải thử một chút mới biết được.” An Lan cười cười, bưng đồ ăn lên lầu.

Cánh cửa phòng ngủ chính đóng chặt, An Lan gõ gõ cửa: “Tiêu Nhi, là mẹ.”

Không bao lâu sau, Lăng Tiêu mở cửa ra, ánh mắt nhìn vào cái mâm trên tay bà, gương mặt anh tuấn hiện lên chút không vui: “Bưng đi, tôi không ăn.”

An Lan nghe xong thì đặt mâm qua một bên, sau đó cười cười với Lăng Tiêu: “Con trai, hai mẹ con chúng ta nói chuyện được không?”

“Tôi và bà không có gì để nói, bà đi đi!”

Lăng Tiêu xoay người vào phòng, không để ý tới An Lan đã đi theo vào, hắn mở tủ quần áo ra rồi tiện tay chọn một bộ, sau đó tiến vào phòng tắm.

Đường Dật đã trở lại, lát nữa anh ta sẽ đến bệnh viện khám cho Mộ Tư, mà Lăng Tiêu cũng không muốn ở lại nhà nên trực tiếp cùng anh ta qua đó.

Sau khi đi ra từ phòng tắm, Lăng Tiêu cho rằng An Lan đã đi rồi, lại thấy trên giường đặt một bộ quần áo đã phối sẵn, mà trong tay An Lan có cầm một đôi nút áo màu xanh ngọc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook