Chương 435: Hình như Lăng Tiêu muốn tái hôn với cô
Nam Thư
02/03/2024
"Tôi nói lên xe." Lăng Tiêu nói lại lần nữa, giọng điệu rất bá đạo cường thế.
Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn không thức thời, cô chỉ chỉ xe của mình rồi từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe trở về là được."
Cô đã nợ hắn đủ nhiều, sao dám làm phiền hắn nữa!
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt rất nghiêm khắc: “Đừng để tôi nói lần thứ ba."
Chuyện vừa rồi làm Lăng Tiêu nghĩ thôi đã sợ, nếu như hắn không có chờ cô ở chỗ này hoặc là hắn hành động chậm một giây thì Thịnh Hoàn Hoàn không chết cũng tàn phế!
Nhìn sắc mặt âm trầm của Lăng Tiêu, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn lên xe.
Vừa rồi lúc hắn đè xuống thì sau lưng cô bị đập vào đầu xe, hai ngày này phần bụng vốn không dễ chịu, hiện tại cảm giác càng khó chịu hơn.
"Dây an toàn." Lăng Tiêu nghiêng mặt qua, phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, hắn nghĩ cô bị doạ sợ đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được.
Không đợi cô làm gì hắn đã nghiêng người qua, ngón tay thon dài kéo dây an toàn qua rồi cài cho cô.
Mùi hương mát lạnh xông vào mũi, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng, cố gắng dời ánh mắt khỏi bên gương mê người của hắn.
Người đàn ông này đang làm gì, trong lúc kết hôn không thấy hắn quan tâm cô như thế?
Sau khi cài dây an toàn cho cô, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà chống một tay lên phần ghế bên tai cô, nhìn cô ở khoảng cách gần: “Tại sao lại tới nơi này, chỉ vì anh ta chắn một súng cho cô nên mềm lòng rồi?"
Không cần nghĩ cũng biết người mà Lăng Tiêu đang ám chỉ là Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Chuyện này không liên quan tới anh, anh không có quyền hỏi đến."
Thái độ không muốn có liên quan gì đến hắn của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất khó chịu, hắn bóp cằm của cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau với hắn: “Không biết sợ như vậy sao? Mới có bao lâu mà đã quên ban đầu anh ta phản bội cô thế nào sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không chỗ tránh né, chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của cô không còn vẻ khiếp đảm như trước kia, trong sự quật cường lại có một tia lạnh lùng: “Là bởi vì tôi biết sợ nên mới nhớ ban đầu tại sao bị anh đuổi ra khỏi nhà."
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Lăng Tiêu khựng lại, Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ đẩy hắn ra muốn xuống xe.
Thực ra cô không muốn gặp lại hắn lần nào nữa, vất vả lắm cô mới tìm về được bản thân, trong lòng cũng được yên tĩnh, mà Lăng Tiêu xuất hiện sẽ luôn làm cô phiền muộn rối loạn.
Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, lập tức khóa cửa xe lại, đồng thời đề máy rồi lạnh lẽo mở miệng: “Biết sợ thì tốt lắm, đừng để vài viên đạn bọc đường làm mềm lòng."
Nếu Lăng lão thái thái nghe Lăng Tiêu nói vậy nhất định sẽ giậm chân đấm ngực, thằng cháu ngu này, ai đi tự đào hố chôn mình như vậy? ! !
Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất phiền muộn, cô biết sợ hay không mắc mớ gì tới hắn chứ?
Đường đường là nhà giàu nhất Hải Thành mà sao hắn cứ rảnh rỗi năm lần bảy lượt chỏ mũi vào vào cuộc sống riêng của vợ trước vậy?
"Tại sao anh lại ở đây?"
Dù thế nào cô cũng phải cảm ơn hắn vừa trượng nghĩa cứu giúp.
Lăng Tiêu trầm mặc một lát mới nói: “Bệnh của Thiên Vũ không thể kéo dài nữa, Lam Nhan nói cô ta có cách, tôi quyết định mạo hiểm một lần."
Lăng Tiêu thuật lại kế hoạch của họ cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng: “Có thể quá mạo hiểm không?"
Lăng Tiêu nói: “Cũng nên thử xem."
Bây giờ Thiên Vũ còn nhỏ, chờ cậu bé lớn lên một chút thì làm sao tiếp xúc với bạn bè trong trường? Làm sao đối mặt với xã hội hiểm ác? Nếu không thể để cậu bé nhanh chóng đi ra thì tương lai cậu sẽ càng ngày càng quái gở.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hiểu đạo lý này, cách mà Lăng Tiêu nói mặc dù mạo hiểm, nhưng cũng có một tia hi vọng, Thiên Vũ không thể trốn cả đời dưới sự bảo bọc của Lăng Tiêu được.
"Đến lúc đó nếu. . ."
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì nên im bặt đi.
Cô vốn muốn nói "Đến lúc đó nếu cần tôi thì cứ nói một tiếng", nhưng bỗng lại nghĩ đến Thiên Vũ ỷ lại Lâm Chi Vũ không kém gì cô.
Thậm chí lúc trước Thiên Vũ cho phép cô thân cận cậu bé chỉ là vì dung mạo của cô giống với Lâm Chi Vũ.
Làm rõ xong những điều, lại nói ra câu "Cần tôi" thì không khỏi quá tự cho là đsúng.
Cho nên cô không muốn nói thêm, để tránh khỏi tự rước lấy nhục!
"Nếu cái gì?" Lăng Tiêu gặn hỏi.
Hắn nói với cô những lời này là muốn cô mở miệng, ai ngờ cô nói được nửa câu lại nuốt trở về.
"Không có gì." Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhắc lại.
Nghĩ đến trước đó Thiên Vũ ngoan ngoãn dễ bảo nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất khó chịu, cảm giác này rất khó hình dung, vừa đắng vừa chát lại mất mát.
Lăng Tiêu lại nói: “Đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, để dự phòng tôi hi vọng cô đến một chuyến."
A, cô nghĩ im lặng là tránh thoát sao, ngây thơ!
Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn: “Tôi cần đi sao?"
Cô cứ nghĩ mình nghe lầm.
Cô còn tưởng rằng trong lòng Lăng Tiêu thì có Lam Nhan và Lâm Chi Vũ là được, sự xuất hiện của cô sẽ rất dư thừa, cô còn sợ hắn chê cô vướng bận.
"Cần đi sao?"
Lăng Tiêu rất không vui khi nghe Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại, lập tức sắc bén liếc nhìn cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, uổng công Thiên Vũ thích cô như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe Lăng Tiêu hiểu lầm ý cô thì vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, đương nhiên tôi sẽ đi."
Dù chưa chắc Thiên Vũ đã cần cô, nhưng chỉ cần xác định cậu bé không bị gì thì cô cũng an tâm chút.
Cuối cùng sắc mặt Lăng Tiêu cũng dịu lại một chút: “Vậy quyết định thế đi, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đón cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Được."
Lúc này Mộ Tư gọi đến.
Lăng Tiêu liếc nhìn điện thoại của cô một cái: “Không được nghe."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Anh. . ."
Lăng Tiêu không cho thương lượng mà cắt ngang lời cô: “Nếu cô dám nghe thì tôi sẽ ném cô trên cây cầu vượt này."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lý trí tắt máy rồi soạn tin nhắn trả lời Mộ Tư: "Tôi không sao, mọi chuyện đã được giải quyết."
Sau khi gửi tin nhắn ra, rất nhanh cô đã nhận được câu trả lời của Mộ Tư: “Không có gì thì tốt, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!"
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp lại nữa, Lăng Tiêu ngồi bên cạnh mặt đen thui đi.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình không hiểu nổi Lăng Tiêu, đôi khi cảm thấy hắn rất quan tâm cô, hắn luôn xuất hiện bên cạnh khi cô cần trợ giúp nhất.
Những lúc đó cô sẽ có ảo giác rằng Lăng Tiêu rất quan tâm mình, thậm chí muốn tái hôn với cô.
Nhưng chỉ chớp mắt cô lại bị hắn dẫn theo Lâm Chi Vũ vả mặt.
Cô không biết rốt cuộc là mình tự mình đa tình hay là Lăng Tiêu tham lam, hắn muốn cả cô và Lâm Chi Vũ.
Không bao lâu sau Đường Nguyên Minh cũng gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ lật điện thoại lại, nhưng vẫn đã chậm một bước, Lăng Tiêu đã nhìn thấy rồi.
Lăng Tiêu: “Không được nghe máy."
Thịnh Hoàn Hoàn rất buồn bực, cô e dè cái gì?
Trong lúc kết hôn hắn nói gì cô nghe nấy, chẳng lẽ ly hôn rồi còn bị hắn khống chế hay sao?
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn hờn dỗi nghe điện thoại: “Anh Minh."
Lăng Tiêu bỗng phanh xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngã ập về phía sau, dây an toàn siết vào ngực làm cô kêu rên một tiếng.
"Hoàn Hoàn làm sao vậy?" Đường Nguyên Minh lo lắng hỏi.
"Không có gì ạ, vừa rồi có con chó đột nhiên lao ra."
Thịnh Hoàn Hoàn trừng Lăng Tiêu một cái, tháo dây an toàn muốn xuống xe, cô sẽ không để tên điên này uy hiếp nữa, cùng lắm thì đi trở về.
Lúc này bả vai cô đột nhiên nặng trĩu, đôi môi hơi lạnh đè ép xuống...
Đáng tiếc Thịnh Hoàn Hoàn không thức thời, cô chỉ chỉ xe của mình rồi từ chối: “Không cần, tôi tự lái xe trở về là được."
Cô đã nợ hắn đủ nhiều, sao dám làm phiền hắn nữa!
Lăng Tiêu lộ ra vẻ mặt rất nghiêm khắc: “Đừng để tôi nói lần thứ ba."
Chuyện vừa rồi làm Lăng Tiêu nghĩ thôi đã sợ, nếu như hắn không có chờ cô ở chỗ này hoặc là hắn hành động chậm một giây thì Thịnh Hoàn Hoàn không chết cũng tàn phế!
Nhìn sắc mặt âm trầm của Lăng Tiêu, cuối cùng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn lên xe.
Vừa rồi lúc hắn đè xuống thì sau lưng cô bị đập vào đầu xe, hai ngày này phần bụng vốn không dễ chịu, hiện tại cảm giác càng khó chịu hơn.
"Dây an toàn." Lăng Tiêu nghiêng mặt qua, phát hiện sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, hắn nghĩ cô bị doạ sợ đến bây giờ còn chưa bình tĩnh lại được.
Không đợi cô làm gì hắn đã nghiêng người qua, ngón tay thon dài kéo dây an toàn qua rồi cài cho cô.
Mùi hương mát lạnh xông vào mũi, toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn căng cứng, cố gắng dời ánh mắt khỏi bên gương mê người của hắn.
Người đàn ông này đang làm gì, trong lúc kết hôn không thấy hắn quan tâm cô như thế?
Sau khi cài dây an toàn cho cô, Lăng Tiêu không lập tức rời đi mà chống một tay lên phần ghế bên tai cô, nhìn cô ở khoảng cách gần: “Tại sao lại tới nơi này, chỉ vì anh ta chắn một súng cho cô nên mềm lòng rồi?"
Không cần nghĩ cũng biết người mà Lăng Tiêu đang ám chỉ là Mộ Tư.
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Chuyện này không liên quan tới anh, anh không có quyền hỏi đến."
Thái độ không muốn có liên quan gì đến hắn của Thịnh Hoàn Hoàn làm Lăng Tiêu rất khó chịu, hắn bóp cằm của cô, ép cô bốn mắt nhìn nhau với hắn: “Không biết sợ như vậy sao? Mới có bao lâu mà đã quên ban đầu anh ta phản bội cô thế nào sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không chỗ tránh né, chỉ có thể nhìn thẳng vào hắn, ánh mắt của cô không còn vẻ khiếp đảm như trước kia, trong sự quật cường lại có một tia lạnh lùng: “Là bởi vì tôi biết sợ nên mới nhớ ban đầu tại sao bị anh đuổi ra khỏi nhà."
Hơn nữa còn không chỉ một lần.
Lăng Tiêu khựng lại, Thịnh Hoàn Hoàn thừa cơ đẩy hắn ra muốn xuống xe.
Thực ra cô không muốn gặp lại hắn lần nào nữa, vất vả lắm cô mới tìm về được bản thân, trong lòng cũng được yên tĩnh, mà Lăng Tiêu xuất hiện sẽ luôn làm cô phiền muộn rối loạn.
Lăng Tiêu phản ứng rất nhanh, lập tức khóa cửa xe lại, đồng thời đề máy rồi lạnh lẽo mở miệng: “Biết sợ thì tốt lắm, đừng để vài viên đạn bọc đường làm mềm lòng."
Nếu Lăng lão thái thái nghe Lăng Tiêu nói vậy nhất định sẽ giậm chân đấm ngực, thằng cháu ngu này, ai đi tự đào hố chôn mình như vậy? ! !
Thịnh Hoàn Hoàn cũng rất phiền muộn, cô biết sợ hay không mắc mớ gì tới hắn chứ?
Đường đường là nhà giàu nhất Hải Thành mà sao hắn cứ rảnh rỗi năm lần bảy lượt chỏ mũi vào vào cuộc sống riêng của vợ trước vậy?
"Tại sao anh lại ở đây?"
Dù thế nào cô cũng phải cảm ơn hắn vừa trượng nghĩa cứu giúp.
Lăng Tiêu trầm mặc một lát mới nói: “Bệnh của Thiên Vũ không thể kéo dài nữa, Lam Nhan nói cô ta có cách, tôi quyết định mạo hiểm một lần."
Lăng Tiêu thuật lại kế hoạch của họ cho Thịnh Hoàn Hoàn nghe, Thịnh Hoàn Hoàn rất lo lắng: “Có thể quá mạo hiểm không?"
Lăng Tiêu nói: “Cũng nên thử xem."
Bây giờ Thiên Vũ còn nhỏ, chờ cậu bé lớn lên một chút thì làm sao tiếp xúc với bạn bè trong trường? Làm sao đối mặt với xã hội hiểm ác? Nếu không thể để cậu bé nhanh chóng đi ra thì tương lai cậu sẽ càng ngày càng quái gở.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng hiểu đạo lý này, cách mà Lăng Tiêu nói mặc dù mạo hiểm, nhưng cũng có một tia hi vọng, Thiên Vũ không thể trốn cả đời dưới sự bảo bọc của Lăng Tiêu được.
"Đến lúc đó nếu. . ."
Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên nghĩ đến cái gì nên im bặt đi.
Cô vốn muốn nói "Đến lúc đó nếu cần tôi thì cứ nói một tiếng", nhưng bỗng lại nghĩ đến Thiên Vũ ỷ lại Lâm Chi Vũ không kém gì cô.
Thậm chí lúc trước Thiên Vũ cho phép cô thân cận cậu bé chỉ là vì dung mạo của cô giống với Lâm Chi Vũ.
Làm rõ xong những điều, lại nói ra câu "Cần tôi" thì không khỏi quá tự cho là đsúng.
Cho nên cô không muốn nói thêm, để tránh khỏi tự rước lấy nhục!
"Nếu cái gì?" Lăng Tiêu gặn hỏi.
Hắn nói với cô những lời này là muốn cô mở miệng, ai ngờ cô nói được nửa câu lại nuốt trở về.
"Không có gì." Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nhắc lại.
Nghĩ đến trước đó Thiên Vũ ngoan ngoãn dễ bảo nằm trong lòng Lâm Chi Vũ, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn rất khó chịu, cảm giác này rất khó hình dung, vừa đắng vừa chát lại mất mát.
Lăng Tiêu lại nói: “Đến lúc đó không biết sẽ xảy ra chuyện gì, để dự phòng tôi hi vọng cô đến một chuyến."
A, cô nghĩ im lặng là tránh thoát sao, ngây thơ!
Thịnh Hoàn Hoàn trừng mắt nhìn: “Tôi cần đi sao?"
Cô cứ nghĩ mình nghe lầm.
Cô còn tưởng rằng trong lòng Lăng Tiêu thì có Lam Nhan và Lâm Chi Vũ là được, sự xuất hiện của cô sẽ rất dư thừa, cô còn sợ hắn chê cô vướng bận.
"Cần đi sao?"
Lăng Tiêu rất không vui khi nghe Thịnh Hoàn Hoàn hỏi lại, lập tức sắc bén liếc nhìn cô: “Thịnh Hoàn Hoàn, uổng công Thiên Vũ thích cô như vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe Lăng Tiêu hiểu lầm ý cô thì vội vàng giải thích: “Tôi không có ý đó, đương nhiên tôi sẽ đi."
Dù chưa chắc Thiên Vũ đã cần cô, nhưng chỉ cần xác định cậu bé không bị gì thì cô cũng an tâm chút.
Cuối cùng sắc mặt Lăng Tiêu cũng dịu lại một chút: “Vậy quyết định thế đi, đến lúc đó tôi sẽ cho người tới đón cô."
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Được."
Lúc này Mộ Tư gọi đến.
Lăng Tiêu liếc nhìn điện thoại của cô một cái: “Không được nghe."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Anh. . ."
Lăng Tiêu không cho thương lượng mà cắt ngang lời cô: “Nếu cô dám nghe thì tôi sẽ ném cô trên cây cầu vượt này."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn ra ngoài cửa sổ, sau đó lý trí tắt máy rồi soạn tin nhắn trả lời Mộ Tư: "Tôi không sao, mọi chuyện đã được giải quyết."
Sau khi gửi tin nhắn ra, rất nhanh cô đã nhận được câu trả lời của Mộ Tư: “Không có gì thì tốt, em nghỉ ngơi sớm đi, ngủ ngon!"
Thịnh Hoàn Hoàn không đáp lại nữa, Lăng Tiêu ngồi bên cạnh mặt đen thui đi.
Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy mình không hiểu nổi Lăng Tiêu, đôi khi cảm thấy hắn rất quan tâm cô, hắn luôn xuất hiện bên cạnh khi cô cần trợ giúp nhất.
Những lúc đó cô sẽ có ảo giác rằng Lăng Tiêu rất quan tâm mình, thậm chí muốn tái hôn với cô.
Nhưng chỉ chớp mắt cô lại bị hắn dẫn theo Lâm Chi Vũ vả mặt.
Cô không biết rốt cuộc là mình tự mình đa tình hay là Lăng Tiêu tham lam, hắn muốn cả cô và Lâm Chi Vũ.
Không bao lâu sau Đường Nguyên Minh cũng gọi điện thoại tới.
Thịnh Hoàn Hoàn theo phản xạ lật điện thoại lại, nhưng vẫn đã chậm một bước, Lăng Tiêu đã nhìn thấy rồi.
Lăng Tiêu: “Không được nghe máy."
Thịnh Hoàn Hoàn rất buồn bực, cô e dè cái gì?
Trong lúc kết hôn hắn nói gì cô nghe nấy, chẳng lẽ ly hôn rồi còn bị hắn khống chế hay sao?
Thế là Thịnh Hoàn Hoàn hờn dỗi nghe điện thoại: “Anh Minh."
Lăng Tiêu bỗng phanh xe, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ngã ập về phía sau, dây an toàn siết vào ngực làm cô kêu rên một tiếng.
"Hoàn Hoàn làm sao vậy?" Đường Nguyên Minh lo lắng hỏi.
"Không có gì ạ, vừa rồi có con chó đột nhiên lao ra."
Thịnh Hoàn Hoàn trừng Lăng Tiêu một cái, tháo dây an toàn muốn xuống xe, cô sẽ không để tên điên này uy hiếp nữa, cùng lắm thì đi trở về.
Lúc này bả vai cô đột nhiên nặng trĩu, đôi môi hơi lạnh đè ép xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.