Chương 469: Hoàn Hoàn, Lăng Hoa Thanh đáng sợ hơn em nghĩ nhiều
Nam Thư
15/03/2024
Lăng lão thái thái và Đường Lão Thái Thái cãi nhau, cuối cùng vui vẻ nhất là các lão thái thái trong nhóm, họ luôn thích xem hai bà già dở hơi này cãi nhau.
Mỗi lần cãi xong mà trong nhóm gọi lên một tiếng thì họ lại ngoan ngoãn đi với nhau, thật là một đôi oan gia vui nhộn mà.
Hai bà dở hơi cãi nhau, không ai cãi thắng được ai.
Lăng lão thái thái thở phì phì ném điện thoại sang một bên rồi hung tợn trừng Lăng Tiêu: “Đều tại cháu không biết cố gắng."
Làm mất đứa cháu dâu tốt của bà.
Lăng Tiêu không hiểu nổi, lập tức chau mày kiếm lại: Lão thái thái đang bị ảnh hậu nhập à?
Bạch quản gia cũng không hiểu ra sao, vừa rồi không phải lão thái thái còn rất kiêu ngạo sao, đây là bị ai đả kích?
Chẳng lẽ trong Hải Thành này còn có ai ưu tú hơn thiếu gia nhà ông sao?
Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn no không bao lâu, vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy mấy tấm hình Lăng lão thái thái gửi đến.
Năm món một canh, tinh xảo lại rất ngon miệng.
Lão thái thái còn đặc biệt nói rõ đây là một mình Lăng Tiêu nấu.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu xuống bếp thì nói thế nào cô cũng không tin những món ăn mê người trong hình là do Lăng Tiêu làm.
Lúc trưa Thịnh Hoàn Hoàn còn lo lắng cho Lăng Tiêu, lần trước hắn đi về từ chỗ Lăng Hoa Thanh thì sau lưng đã bị đánh đến máu thịt be bét, hiện tại xem ra hắn vẫn ổn.
Là hai ba con đạt thành nhận thức chung nào đó, hay là Lăng Tiêu thỏa hiệp rồi?
Dù sao Lăng Tiêu thương ba mình như vậy...
"Đây là ai nấu vậy, nhìn rất ngon miệng, nếu con thích thì mẹ đi học."
Thịnh phu nhân đột nhiên dựa sát tới, nhìn hình ảnh phóng to trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Gần đây con gầy quá, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ."
Thịnh Hoàn Hoàn vội để điện thoại xuống rồi cười cười với Thịnh phu nhân: “Đây là hình ảnh trên mạng thôi mẹ."
Cô không muốn để Thịnh phu nhân cảm thấy mình và Lăng Tiêu còn dây dưa.
Cũng may Thịnh phu nhân không hỏi nhiều.
Đường Nguyên Minh rất biết cách ăn nói, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên có ấn tượng không tệ với anh, tiếp theo còn chơi mấy bàn cờ tướng với anh.
Sau khi tiễn gia đình Thịnh Tư Nguyên trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng của Đường Nguyên Minh, bảo anh bật máy tính lên rồi gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt.
Không bao lâu sau, Đường Nguyên Minh tiến vào hệ thống theo dõi tập đoàn Thịnh Thế.
Đêm nay Chu Tín nhất định sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho Đường Nguyên Minh, dự án Đường Thị là do công ty hai nhà Đường, Thịnh liên thủ khai thác, anh có quyền được biết.
Chuẩn bị xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống một bên: “Hiện tại anh có thể nói chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến những chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh mà hồi sáng Đường Nguyên Minh không nói cho cô biết.
Đường Nguyên Minh quay ghế qua đối mặt với cô, lấy ra một phần tư liệu từ dưới bàn phím rồi đưa vào tay cô.
Không bao lâu sau, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Không có khả năng, làm sao ba em lại cùng An Lan..."
Có mấy câu Thịnh Hoàn Hoàn nói không nên lời.
Đường Nguyên Minh tỉnh táo giải thích: “Có hay không chỉ có bác trai và An Lan mới biết, nhưng Lăng Hoa Thanh cho rằng có, cho nên mới năm lần bảy lượt phái người đến ám sát bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận nổi khả năng này: “Em tin tưởng ba không phải loại người này, ba và An Lan là trong sạch."
"Vấn đề hiện tại là mặc kệ họ có trong sạch hay không thì Lăng Hoa Thanh cũng không bỏ qua cho bác trai, hiện tại còn có thêm em nữa."
Đường Nguyên Minh nói: “Lăng Hoa Thanh còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, ông ta muốn toàn bộ Thịnh Thế và mạng của hai ba con em, thậm chí cả Tiểu Sam Sam ông ta cũng không bỏ qua."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô mà dịu dàng trầm thấp nói: “Cho nên Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu ra, hắn sẽ là bùa đòi mạng em thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Nguyên Minh, sau đó trầm mặc thật lâu không nói gì nữa.
Thẳng đến máy tính truyền đến tiếng cảnh báo: “Bít..."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông lên trước, giọng nói mang theo chút kích động: “Có người lén tiến vào phòng thí nghiệm, xem ra con cá đã cắn câu."
Chỉ thấy một cái bóng đen đen đang đứng trong phòng thí nghiệm, mấy phút sau mang theo một cái tủ sắt đi ra.
Hệ thống an ninh của Thịnh Thế bị va chạm, người áo đen lập tức đập phá kính nhảy xuống từ cửa sổ.
Đó là cửa sổ lầu sáu mà người áo đen lại trực tiếp nhảy xuống.
Trần Anh Kiệt gọi video call tới, ống kính nhắm ra ngoài cửa sổ, thì ra khi người áo đen nhảy xuống đã treo móc ở khung cửa sổ, có thể nhìn ra thân thủ mạnh đến cỡ nào.
"Đi theo hắn." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch miệng.
Trần Anh Kiệt trả lời: “Yên tâm, không chạy thoát được."
Người áo đen cũng không biết họ sớm đã lắp định vị trong hòm sắt, còn nằm trong thứ mà họ muốn, trừ phi họ mở thứ đó ra, nếu không thể phát hiện được.
Mà toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế có người đuổi theo, có người sốt ruột, có người mắng chửi, nhưng báo cảnh sát thì vẫn phải báo.
Càng loạn thì Chu Tín sẽ càng tin đã trộm thành công.
Chu Tín càng không biết, trước khi người của ông ta đi vào thì Trần Anh Kiệt đã giả trang thành người áo đen mang một cái tủ sắt ra ngoài.
Chu Tín thông minh như vậy, trộm đồ ra ngoài chắc chắn sẽ không đặt ở nhà mình.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã có tin tức, tủ sắt được giấu ở đáy ao sen trong nhà Dương Lập.
"Chu Tín này thật là cáo già, giấu đồ ăn cắp ra ở trong nhà Dương Lập, dù xảy ra chuyện thì ông ta cũng phủi sạch mọi chuyện, để Dương Lập đi ngồi tù thay mình."
Thịnh Hoàn Hoàn nheo mắt lại bắn ra tia sắc lạnh, môi đỏ nhếch lên, trông lạnh lẽo mê người như một gốc hoa anh túc quyến rũ: “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị, ông ta muốn tách mình ra khỏi chuyện này à, nằm mơ."
Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong mắt Đường Nguyên Minh tràn đầy bất ngờ.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà anh quen thuộc, nhưng lại làm anh càng thưởng thức, càng say mê.
Anh vẫn cho là cô và anh không phải cùng một loại người, tới lúc này mới phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn có thể ngọt có thể muối, trong xương cốt cũng có mặt máu lạnh tàn bạo.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy càng làm Đường Nguyên Minh mê muội.
Đường Nguyên Minh thử hỏi thăm dò: “Em định làm gì? Giấu một cái rương khác vào nhà Chu Tín, sau đó dẫn cảnh sát đi bắt?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Như vậy quá hời cho ông ta, muốn làm thì phải làm lớn, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người."
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ lên với Đường Nguyên Minh: “Nếu cảnh sát tìm được tủ sắt trong nhà Chu Tín, nhưng đồ trong đó không thấy, đồng thời trong tài khoản cá nhân hải ngoại của Chu Tín có thêm một tỷ, anh nói xem dính đến số tiền khổng lồ như vậy thì ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Lúc này Đường Nguyên Minh đang cuồng nhiệt vì cô: “Hoàn Hoàn, bây giờ em là một thương nhân chân chính."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, sự hưng phấn vừa rồi đã bị cảm xúc phức tạp thay thế.
Lời nói của Đường Nguyên Minh đã nhắc nhở cô, cô đang dần dần đánh mất bản thân trong thương trường anh lừa tôi gạt, biến thành một người thủ đoạn cứng rắn, tâm địa lạnh lùng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy mình sai.
Bọn người Chu Tín không phải người lương thiện, họ tạo dựng tai nạn xe muốn Tống Chí Thượng mất mạng, họ tham ô tiền tài của công ty rồi tùy ý tiêu xài, họ muốn kéo cô xuống đài rồi khống chế toàn bộ Thịnh Thế.
Nếu như ngồi chờ chết thì người có kết cục bi thảm chính là cô.
Mỗi lần cãi xong mà trong nhóm gọi lên một tiếng thì họ lại ngoan ngoãn đi với nhau, thật là một đôi oan gia vui nhộn mà.
Hai bà dở hơi cãi nhau, không ai cãi thắng được ai.
Lăng lão thái thái thở phì phì ném điện thoại sang một bên rồi hung tợn trừng Lăng Tiêu: “Đều tại cháu không biết cố gắng."
Làm mất đứa cháu dâu tốt của bà.
Lăng Tiêu không hiểu nổi, lập tức chau mày kiếm lại: Lão thái thái đang bị ảnh hậu nhập à?
Bạch quản gia cũng không hiểu ra sao, vừa rồi không phải lão thái thái còn rất kiêu ngạo sao, đây là bị ai đả kích?
Chẳng lẽ trong Hải Thành này còn có ai ưu tú hơn thiếu gia nhà ông sao?
Thịnh gia.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa ăn no không bao lâu, vừa mở điện thoại ra đã nhìn thấy mấy tấm hình Lăng lão thái thái gửi đến.
Năm món một canh, tinh xảo lại rất ngon miệng.
Lão thái thái còn đặc biệt nói rõ đây là một mình Lăng Tiêu nấu.
Nếu Thịnh Hoàn Hoàn chưa từng nhìn thấy Lăng Tiêu xuống bếp thì nói thế nào cô cũng không tin những món ăn mê người trong hình là do Lăng Tiêu làm.
Lúc trưa Thịnh Hoàn Hoàn còn lo lắng cho Lăng Tiêu, lần trước hắn đi về từ chỗ Lăng Hoa Thanh thì sau lưng đã bị đánh đến máu thịt be bét, hiện tại xem ra hắn vẫn ổn.
Là hai ba con đạt thành nhận thức chung nào đó, hay là Lăng Tiêu thỏa hiệp rồi?
Dù sao Lăng Tiêu thương ba mình như vậy...
"Đây là ai nấu vậy, nhìn rất ngon miệng, nếu con thích thì mẹ đi học."
Thịnh phu nhân đột nhiên dựa sát tới, nhìn hình ảnh phóng to trong điện thoại của Thịnh Hoàn Hoàn mà nói: “Gần đây con gầy quá, phải ăn nhiều một chút để bồi bổ."
Thịnh Hoàn Hoàn vội để điện thoại xuống rồi cười cười với Thịnh phu nhân: “Đây là hình ảnh trên mạng thôi mẹ."
Cô không muốn để Thịnh phu nhân cảm thấy mình và Lăng Tiêu còn dây dưa.
Cũng may Thịnh phu nhân không hỏi nhiều.
Đường Nguyên Minh rất biết cách ăn nói, vợ chồng Thịnh Tư Nguyên có ấn tượng không tệ với anh, tiếp theo còn chơi mấy bàn cờ tướng với anh.
Sau khi tiễn gia đình Thịnh Tư Nguyên trở về, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng của Đường Nguyên Minh, bảo anh bật máy tính lên rồi gọi điện thoại cho Trần Anh Kiệt.
Không bao lâu sau, Đường Nguyên Minh tiến vào hệ thống theo dõi tập đoàn Thịnh Thế.
Đêm nay Chu Tín nhất định sẽ ra tay, Thịnh Hoàn Hoàn nói kế hoạch của mình cho Đường Nguyên Minh, dự án Đường Thị là do công ty hai nhà Đường, Thịnh liên thủ khai thác, anh có quyền được biết.
Chuẩn bị xong mọi chuyện, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống một bên: “Hiện tại anh có thể nói chưa?"
Thịnh Hoàn Hoàn đang nói đến những chuyện liên quan tới Lăng Hoa Thanh mà hồi sáng Đường Nguyên Minh không nói cho cô biết.
Đường Nguyên Minh quay ghế qua đối mặt với cô, lấy ra một phần tư liệu từ dưới bàn phím rồi đưa vào tay cô.
Không bao lâu sau, sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch: “Không có khả năng, làm sao ba em lại cùng An Lan..."
Có mấy câu Thịnh Hoàn Hoàn nói không nên lời.
Đường Nguyên Minh tỉnh táo giải thích: “Có hay không chỉ có bác trai và An Lan mới biết, nhưng Lăng Hoa Thanh cho rằng có, cho nên mới năm lần bảy lượt phái người đến ám sát bác trai."
Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận nổi khả năng này: “Em tin tưởng ba không phải loại người này, ba và An Lan là trong sạch."
"Vấn đề hiện tại là mặc kệ họ có trong sạch hay không thì Lăng Hoa Thanh cũng không bỏ qua cho bác trai, hiện tại còn có thêm em nữa."
Đường Nguyên Minh nói: “Lăng Hoa Thanh còn đáng sợ hơn em tưởng tượng nhiều, ông ta muốn toàn bộ Thịnh Thế và mạng của hai ba con em, thậm chí cả Tiểu Sam Sam ông ta cũng không bỏ qua."
Nhìn sắc mặt tái nhợt của Thịnh Hoàn Hoàn, Đường Nguyên Minh nắm lấy tay cô mà dịu dàng trầm thấp nói: “Cho nên Hoàn Hoàn, tránh xa Lăng Tiêu ra, hắn sẽ là bùa đòi mạng em thôi."
Thịnh Hoàn Hoàn rút tay khỏi lòng bàn tay Đường Nguyên Minh, sau đó trầm mặc thật lâu không nói gì nữa.
Thẳng đến máy tính truyền đến tiếng cảnh báo: “Bít..."
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức xông lên trước, giọng nói mang theo chút kích động: “Có người lén tiến vào phòng thí nghiệm, xem ra con cá đã cắn câu."
Chỉ thấy một cái bóng đen đen đang đứng trong phòng thí nghiệm, mấy phút sau mang theo một cái tủ sắt đi ra.
Hệ thống an ninh của Thịnh Thế bị va chạm, người áo đen lập tức đập phá kính nhảy xuống từ cửa sổ.
Đó là cửa sổ lầu sáu mà người áo đen lại trực tiếp nhảy xuống.
Trần Anh Kiệt gọi video call tới, ống kính nhắm ra ngoài cửa sổ, thì ra khi người áo đen nhảy xuống đã treo móc ở khung cửa sổ, có thể nhìn ra thân thủ mạnh đến cỡ nào.
"Đi theo hắn." Thịnh Hoàn Hoàn lạnh lùng nhếch miệng.
Trần Anh Kiệt trả lời: “Yên tâm, không chạy thoát được."
Người áo đen cũng không biết họ sớm đã lắp định vị trong hòm sắt, còn nằm trong thứ mà họ muốn, trừ phi họ mở thứ đó ra, nếu không thể phát hiện được.
Mà toàn bộ tập đoàn Thịnh Thế có người đuổi theo, có người sốt ruột, có người mắng chửi, nhưng báo cảnh sát thì vẫn phải báo.
Càng loạn thì Chu Tín sẽ càng tin đã trộm thành công.
Chu Tín càng không biết, trước khi người của ông ta đi vào thì Trần Anh Kiệt đã giả trang thành người áo đen mang một cái tủ sắt ra ngoài.
Chu Tín thông minh như vậy, trộm đồ ra ngoài chắc chắn sẽ không đặt ở nhà mình.
Rất nhanh Trần Anh Kiệt đã có tin tức, tủ sắt được giấu ở đáy ao sen trong nhà Dương Lập.
"Chu Tín này thật là cáo già, giấu đồ ăn cắp ra ở trong nhà Dương Lập, dù xảy ra chuyện thì ông ta cũng phủi sạch mọi chuyện, để Dương Lập đi ngồi tù thay mình."
Thịnh Hoàn Hoàn nheo mắt lại bắn ra tia sắc lạnh, môi đỏ nhếch lên, trông lạnh lẽo mê người như một gốc hoa anh túc quyến rũ: “Cũng may chúng ta đã chuẩn bị, ông ta muốn tách mình ra khỏi chuyện này à, nằm mơ."
Nhìn thấy Thịnh Hoàn Hoàn như vậy, trong mắt Đường Nguyên Minh tràn đầy bất ngờ.
Đây không phải là Thịnh Hoàn Hoàn mà anh quen thuộc, nhưng lại làm anh càng thưởng thức, càng say mê.
Anh vẫn cho là cô và anh không phải cùng một loại người, tới lúc này mới phát hiện Thịnh Hoàn Hoàn có thể ngọt có thể muối, trong xương cốt cũng có mặt máu lạnh tàn bạo.
Thịnh Hoàn Hoàn như vậy càng làm Đường Nguyên Minh mê muội.
Đường Nguyên Minh thử hỏi thăm dò: “Em định làm gì? Giấu một cái rương khác vào nhà Chu Tín, sau đó dẫn cảnh sát đi bắt?"
Thịnh Hoàn Hoàn lắc đầu: “Như vậy quá hời cho ông ta, muốn làm thì phải làm lớn, để ông ta vĩnh viễn không có cơ hội xoay người."
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhếch đôi môi đỏ lên với Đường Nguyên Minh: “Nếu cảnh sát tìm được tủ sắt trong nhà Chu Tín, nhưng đồ trong đó không thấy, đồng thời trong tài khoản cá nhân hải ngoại của Chu Tín có thêm một tỷ, anh nói xem dính đến số tiền khổng lồ như vậy thì ông ta phải ngồi tù bao nhiêu năm?"
Lúc này Đường Nguyên Minh đang cuồng nhiệt vì cô: “Hoàn Hoàn, bây giờ em là một thương nhân chân chính."
Thịnh Hoàn Hoàn khựng lại, nụ cười trên khóe miệng từ từ biến mất, sự hưng phấn vừa rồi đã bị cảm xúc phức tạp thay thế.
Lời nói của Đường Nguyên Minh đã nhắc nhở cô, cô đang dần dần đánh mất bản thân trong thương trường anh lừa tôi gạt, biến thành một người thủ đoạn cứng rắn, tâm địa lạnh lùng.
Nhưng Thịnh Hoàn Hoàn không cảm thấy mình sai.
Bọn người Chu Tín không phải người lương thiện, họ tạo dựng tai nạn xe muốn Tống Chí Thượng mất mạng, họ tham ô tiền tài của công ty rồi tùy ý tiêu xài, họ muốn kéo cô xuống đài rồi khống chế toàn bộ Thịnh Thế.
Nếu như ngồi chờ chết thì người có kết cục bi thảm chính là cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.