Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 425: Hoàn Hoàn, vừa rồi không phải anh mắng em

Nam Thư

26/02/2024

Khi cô trở lại Thịnh Thế thì trên bàn đã chất đầy văn kiện.

Lần này không phải là đám lão già Chu Tín kia nhằm vào cô, mà do đây là chức trách của tổng giám đốc. Trước đó có Tống Chí Thượng xử lý giúp cô, hiện tại ông không ở công ty nên tất nhiên công văn cũng chồng chất như núi.

Cô ngồi xuống một cái đã bận đến ban đêm, cả nước còn không có thời gian uống chứ đừng nói là cơm tối.

Cốc cốc!

Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ.

"Mời vào."

Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn mới nâng đầu lên khỏi đống văn kiện, không nhịn được nắn nắn cái cổ cứng đờ, cuối cùng cô cũng biết vì sao Thịnh Xán về nhà luôn kêu đau lưng.

Tổng giám đốc một tập đoàn lớn chẳng những phải chịu áp lực tinh thần cao mà lượng công việc cũng rất khổng lồ.

"Thịnh tổng." Người tiến vào là Tướng Tuấn Tài.

Thịnh Hoàn Hoàn ném cây viết trong tay xuống: “Muộn như vậy còn tăng ca sao?"

Tướng Tuấn Tài gật đầu, mệt mỏi nhìn cô rồi trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Dự án mới chỉ dựa vào mình tôi là không được, mặc dù đoàn đội cô giao cho tôi rất ưu tú, nhưng nhân viên trung tâm quá ít, chỉ dựa vào tôi là không gánh nổi."

Lúc trước Đường Nguyên Minh đưa dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn đã đặc biệt liệt ra mấy nhân viên trung tâm, lần lượt có Tướng Tuấn Tài, Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ.

Bây giờ đoàn đội lớn như vậy chỉ có một mình Tướng Tuấn Tài chống chọi, cộng thêm đám người Chu Tín cứ ra sức làm khó, chỉ dựa vào Tướng Tuấn Tài sẽ không chịu nổi.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới điều kiện của Lý Vệ Lâm, lập tức khẽ cười với Tướng Tuấn Tài: “Tôi sẽ mau chóng tìm hai người giúp anh, anh có vẻ rất mệt mỏi, mau đi về nghỉ ngơi đi!"

Tướng Tuấn Tài gật đầu rồi nói với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hôm nay biểu hiện của cô trong cuộc thi quốc tế rất tuyệt, không ngờ kỹ thuật đua xe của cô tốt như vậy."

Thịnh Hoàn Hoàn hơi xấu hổ: “Anh có xem à."

"Ừm, lúc ăn cơm tối với các đồng nghiệp có cùng xem chiếu lại, hiện tại cả công ty đều đang xem cô tranh tài, đồng nghiệp trong phòng ban còn nhờ tôi nhắn một câu với cô nữa."

"Anh nói đi."

Trên khuôn mặt nghiêm túc của Tướng Tuấn Tài khó được mà hiện ra nụ cười: “Ngày cuối cùng tranh tài đúng lúc là thứ bảy, đám ranh kia đã sớm đặt vé, đến lúc đó cô phải cho họ nghỉ phép một ngày đó."

Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong bật cười: “Được, nhất định sẽ cho họ nghỉ."

"Vậy được rồi, tôi về trước đây."



"Chờ một chút." Tướng Tuấn Tài vừa quay lại thì bị Thịnh Hoàn Hoàn gọi lại: “Anh nói với họ là tôi bao vé, coi như khao họ tăng ca trong thời gian này."

Tướng Tuấn Tài cười nói: “Nếu cô nói đây là khen thưởng do là fan của cô thì họ sẽ càng vui vẻ hơn."

"Cũng được!"

Sau khi Tướng Tuấn Tài rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn gửi tin nhắn cho Lý Vệ Lâm: “Vụ cá cược kia anh có giữ lời không?"

Điều kiện mà Lý Vệ Lâm đưa cho cô là muốn cô tiến vào top3 trận chung kết thì anh ta sẽ thực hiện hứa hẹn đến Thịnh Thế đi làm.

Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhận được câu trả lời của Lý Vệ Lâm: “Giữ lời."

Thịnh Hoàn Hoàn cười cười rồi lại vùi đầu vào văn kiện.

Thẳng đến xử lý xong toàn bộ văn kiện thì thời gian đã gần mười hai giờ, Thịnh Hoàn Hoàn mệt đến đau lưng, bụng dưới còn đau nhói.

Cô nghĩ đại khái là do ngồi quá lâu, dạ dày cô cũng trống rỗng nên cả người không còn sức lực.

Khi cô muốn mau về nhà nhét đầy bụng rồi ngủ một giấc ngon lành thì Mã Lai lại gọi điện thoại đến báo rằng Mộ Tư không khống chế được tâm trạng.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lại chạy đến bệnh viện.

Khi cô đi đến bệnh viện thì cảm xúc của Mộ Tư đã ổn định lại, anh ta mặc chiếc áo sơ mi trắng quần tây đen, râu ria cạo sạch sẽ, trừ nếp nhăn trên chiếc áo sơ mi xốc xếch thì anh ta vẫn là người đàn ông ôn hoà như ngọc mà cô quen thuộc.

Mộ Tư là một người rất biết tự kiềm chế ở phương diện tính tình và cả dục vọng, bây giờ anh ta ngồi trong căn phòng bừa bộn, trước mặt còn rớt đầy tàn thuốc, có thể thấy được tình hình hai chân của anh ta cũng không lạc quan lắm.

Mắt Mã Lai đỏ bừng lên, vừa đau lòng vừa bất đắc dĩ: “Chị dâu, chị khuyên nhủ lão đại đi, anh ấy đang tra tấn mình!"

Thịnh Hoàn Hoàn không có tâm tình so đo xưng hô của anh ta, chỉ nhẹ nhàng hỏi: “Hôm nay anh ta gặp ai, có phải bị kích thích gì không?"

Mã Lai lắc đầu: “Hôm nay anh ấy không gặp ai cả, buổi chiều còn xem chị tranh tài, tiếp đó bảo tôi dìu ảnh đứng lên, nhưng chân ảnh không có chút tri giác nào, thử nhiều lần vẫn thất bại."

"Sau đó anh ấy bắt đầu dùng sức đập chân của mình, cảm xúc càng ngày càng mất khống chế, cuối cùng còn quăng hết đồ, chị không biết lúc đó lão đại tuyệt vọng yếu ớt đến cỡ nào đâu."

Thịnh Hoàn Hoàn chau mày: “Hai chân của anh ta không có chút tri giác nào sao?"

Mã Lai vẫn lắc đầu, hốc mắt càng đỏ lên.

Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng nặng nề, dù tâm tính Mộ Tư tốt đến mấy thì sự vô vọng kéo dài ngày qua ngày cũng sẽ phá hủy sự kiên cường trong lòng anh ta.

"Tôi đi vào tâm sự với anh ta!"

Thịnh Hoàn Hoàn đẩy cửa đi vào, một mùi khói nồng đậm xông vào mũi.



Mộ Tư rũ điếu thuốc trong tay xuống, lạnh lẽo mở miệng: “Mã Lai, nếu như cậu còn muốn làm việc bên cạnh tôi thì lập tức cút ra ngoài, khụ khụ..."

Vừa dứt lời, Mộ Tư đã không khống chế nổi ho lên.

Vết đạn bắn sau lưng anh ta còn chưa khỏi, anh ta không thể hành hạ sức khoẻ mình như thế, sau khi ho khan một trận thì toàn thân đau đớn muốn chết, thân thể bất giác co rút lại.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức tiến lên cướp lấy điếu thuốc trong tay anh ta.

Mộ Tư như bị chạm vào vảy ngược mà lập tức gắt giọng: “Con mẹ nó có phải cậu tìm..."

Chết!

Sau khi thấy rõ người tới, chữ cuối cùng đã kẹt lại trong cổ họng Mộ Tư.

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến anh ta mà dụi tắt tàn thuốc, mở hết cửa lớn và cửa sổ ra, sau đó ngồi xuống trước mặt Mộ Tư rồi bình tĩnh nhìn anh ta.

"Thật xin lỗi, vừa rồi không phải anh mắng em." Mộ Tư nhìn người phụ nữ trước mặt, lửa giận lập tức bị dập tắt, chỉ còn lại sự mệt mỏi: “Trễ vậy rồi sao em còn tới."

Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà hỏi ngược lại: “Có thể nói cho tôi biết hôm nay xảy ra chuyện gì không?"

Quần áo của Mộ Tư rất sạch sẽ, có thể thấy được trước đó anh ta vẫn tràn ngập hi vọng với tương lai, vì sao lại đột nhiên không kiềm nén được nỗi lòng, trong đó nhất định có nguyên nhân gì.

Mộ Tư dời mắt khỏi gương mặt cô: “Không có, chỉ ở bệnh viện lâu quá nên phiền thôi."

Nếu anh ta không muốn nói thì Thịnh Hoàn Hoàn cũng không tiện hỏi nhiều, cô chuyển chủ đề: “Mã Lai nói hôm nay anh có xem tôi thi đấu."

Mộ Tư gật đầu cười nói: “Ừm, hôm nay em thi rất đặc sắc."

Mộ Tư cười rất dịu dàng, lại không có sức sống.

Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy rót ly sữa bò cho anh ta: “Ngày mai là ngày cuối cùng, chờ cuộc thi kết thúc thì mỗi tối tôi sẽ tới tập vật lý trị liệu một chút cho anh."

Hai mắt Mộ Tư lập tức sáng lên, như con cá mắc cạn lại tìm được nguồn nước: “Thật sao?"

Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Thật, cho nên anh đừng từ bỏ được không?"

Đôi môi còn xinh đẹp hơn phụ nữ của Mộ Tư lại nhếch lên, lần này đầy tràn dịu dàng và vui sướng, anh ta nhận lấy ly sữa bò Thịnh Hoàn Hoàn đưa tới rồi lập tức nuốt hết vào bụng.

Thấy cảm xúc của anh ta ổn định lại, Thịnh Hoàn Hoàn mới cho người đi vào quét dọn căn phòng.

Mã Lai tiến đến muốn đỡ Mộ Tư lên giường, Mộ Tư lại ngồi không nhúc nhích mà nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn, trong đáy mắt hiện lên một tia khẩn cầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook