Chương 237: Không phải là trốn trong WC khóc đó chứ?
Nam Thư
13/09/2023
Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy tư liệu rồi nghiêm túc đọc, công ty rất coi trọng dự án điện tử này, rất nhiều người đều nhìn chằm chằm, trước kia Thịnh Thế lại chưa chạm đến, muốn bắt lấy thì độ khó khăn cũng không nhỏ.
“Người lãnh đạo của họ là ai?” Trên tư liệu không có thông tin cá nhân của giám đốc tập đoàn Đường thị.
Tống Chí Thượng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Đây là điểm làm chúng tôi khó xử, giám đốc tân nhiệm của Đường thị mới vừa lên chức không bao lâu, hành tung đặc biệt thần bí, chúng tôi chưa từng tiếp xúc, người công ty phái đi đều bị đuổi về, còn không nhìn thấy được mặt. Hiển nhiên Thịnh Thế chúng ta không nằm trong suy xét của Đường thị, dự án này căn bản không thể bàn được, bọn họ đang cố ý nhằm vào cô.”
“Tôi biết.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Nhưng muốn họ thật sự thần phục thì nhất định phải làm họ tâm phục khẩu phục, cho nên tôi nhất định phải lấy được đơn hàng này.”
Tống Chí Thượng không nói gì nữa mà giao tất cả tư liệu dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn cẩn thận nói với cô ưu thế và thiếu hụt của Thịnh Thế, cả tình hình sơ lược của các công ty cạnh tranh.
Thịnh Hoàn Hoàn biết được tất cả thì quyết định đi đến Đường thị một chuyến.
Dưới toà nhà Thịnh Thế, đám người Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ đụng phải mấy người quen cũ, là Chu Mẫn, Trần Anh Kỳ và mấy người bạn của họ.
“Trần Do Mỹ, sao các người cũng tới?” Thấy Trần Do Mỹ, Chu Mẫn khinh thường mà nhướng mày.
Trần Do Mỹ và Chu Mẫn luôn không hợp nhau, cha họ đều là cao quản của Thịnh Thế, gia thế tương đương, nhưng diện mạo của Trần Do Mỹ xuất sắc, còn đoạt đối tượng của Chu Mẫn nên cô đặc biệt căm ghét Trần Do Mỹ.
Hiện giờ Trần Văn Hưng vào tù, mà cha của Chu Mẫn là Chu Tín sắp trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế, tính tình Chu Mẫn càng ương ngạnh lên.
Bạch Sương nói: “Chúng tôi đến đây chờ Thịnh Hoàn Hoàn, tin chắc Chu tiểu thư cũng có mục đích giống chúng tôi đúng không?”
Chu Mẫn cao ngạo mà trừng Bạch Sương một cái: “Cô là ai, nơi này tới phiên cô nói chuyện à?”
Sắc mặt Bạch Sương trở nên đặc biệt khó coi, xấu hổ không chịu nổi.
Tầm mắt Chu Mẫn lại chuyển đến gương mặt Trần Do Mỹ: “Cha cô đã vào tù, Thịnh Thế chẳng liên quan gì đến Trần Do Mỹ cô, đến xem náo nhiệt cái gì.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm chặt, mặt lúc trắng lúc xanh. Lời Chu Mẫn nói chọc trúng nổi đau không muốn thừa nhận trong lòng cô ta.
Chu Tín sắp leo lên, đến lúc đó thân phận của Chu Mẫn sẽ khác, Trần Phỉ Phỉ vội vàng hoà giải: “Tiểu Mẫn, họ là bạn tôi, đều tới xem Thịnh Hoàn Hoàn.”
Tới xem kết cục Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài.
Chu Tín leo lên còn phải nhờ Trần Văn Huy hỗ trợ, Chu Mẫn không tiện làm khó dễ Trần Phỉ Phỉ: “Nếu họ đều là bạn của cô, vậy cùng tôi vào đi!”
Nói xong thì cô ta dẫn đầu đi vào Thịnh Thế.
Bạch Sương cắn răng cả giận nói: “Nhìn dáng vẻ hả hê đắc ý của cô kia kia, lỗ mũi sắp hất lên trời rồi, nghĩ mình là thiên kim giám đốc thật à?”
Trần Phỉ Phỉ thở dài: “Thôi, ai bảo người ta có người cha như Chu Tín, chúng ta nên chiều theo cô ta một chút đi, thật sự không thể trêu vào.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm tay, chờ cô ta gả cho Cố Nam Thành thì những kẻ từng xem thường mình nhất định phải nịnh bợ cô ta như con chó.
Lễ tân vừa nghe thấy tên Chu Tín thì thái độ lập tức thay đổi, ai không biết công ty sắp sửa thay đổi người đứng đầu, sao dám không chiêu đãi những tiểu tổ tông này chứ?
Tin tức phía trên còn chưa truyền xuống, cho nên lễ tân vẫn không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Chu Mẫn nhàn nhã mà uống cà phê, Trần Anh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta thỉnh thoảng đảo mắt qua thân thể Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ.
Mặt Chu Mẫn càng trầm xuống, “Phanh” một tiếng đập mạnh cái ly lên bàn: “Sao lâu như thế còn chưa đi ra?”
Trần Anh Kỳ bên cạnh lập tức cười nói: “Thịnh Hoàn Hoàn ở lại càng lâu thì càng chịu đả kích, Mẫn Mẫn chúng ta kiên nhẫn một chút đi.”
Trần Anh Kỳ là con trai Trần Hạo Thiên. Bởi vì Trần Hạo Thiên được Chu Tín đề bạt nên Trần Anh Kỳ vẫn luôn đi theo Chu Mẫn lấy lòng, ngặt nổi tầm mắt Chu Mẫn quá cao, căn bản coi thường anh ta.
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Chuyện hôm nay chắc ăn rồi, không chừng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đang tránh trong WC khóc!”
Chu Mẫn nhướng mày: “Cô ta không phải em họ của cô sao? Tôi nhớ trước kia cô không ít lần đến Thịnh gia, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn gặp nạn, người chị họ này còn vui sướng khi người gặp họa?”
Trần Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhớ tới những ngày tháng nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn trước kia thì đáy lòng càng oán hận: “Bác cả tôi vào tù, ba tôi cũng bị ép rời khỏi Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm như thế, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
Chu Mẫn bày ra vẻ mặt đồng tình: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ác độc, có thể nhẫn tâm như thế với cả người nhà.”
Lam Tiếu luôn không nói chuyện lập tức cười lạnh: “Không phải sao, phụ nữ càng đẹp thì tâm càng độc.”
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn được công nhận, nhưng Chu Mẫn tướng mạo tầm thường lại nghe không lọt tai những lời này của Lam Tiếu, cảm thấy cô ta đang châm chọc mình.
Chu Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Lam Tiếu một cái, trực tiếp làm lơ, sau đó an ủi Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cô yên tâm, qua hôm nay ba cô có thể phục chức, độc phụ nào đó sẽ gặp xui xẻo.”
Chu Tín nhậm chức không phải tương đương là Trần Văn Huy phục chức sao?
Còn độc phụ Chu Mẫn nói đến tất nhiên là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì buồn bực trở thành hư không, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ gật đầu với Chu Mẫn: “Cô nói rất đúng, tôi nghe nói cô ta còn đi lên một mình, chờ lát nữa chắc bị bảo vệ đưa xuống lầu.”
Trần Anh Kỳ rất không phẩm chất mà nói: “Không bị dọa tiểu ra quần là hên rồi!”
“Cái đó thì chưa biết chừng... Ha ha ha ha...”
Đang lúc đoàn người vui sướng khi người gặp họa, mấy cảnh sát đi vào Thịnh Thế, lễ tân đã nhận được điện thoại của cấp trên, vội tiến lên dẫn họ đi lên.
Mặt Trần Do Mỹ khẽ biến sắc, giữ chặt một lễ tân khác hỏi: “Chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại tới?”
Tình cảnh Trần Văn Hưng bị mang đi đã thành ám ảnh trong lòng Trần Do Mỹ, không cách nào quên được, cho nên đặc biệt nhạy cảm.
Chu Mẫn cũng nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân lễ phép trả lời: “Cấp trên không nói rõ, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Mẫn lo lắng mà nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Có phải đã xảy ra biến cố gì không, có thể là Lăng Tiêu...”
“Không có khả năng.” Trần Phỉ Phỉ rất chắc chắn cắt ngang câu nói kế tiếp của Chu Mẫn: “Lăng Tiêu nối lại tình xưa, người cũ đã vào Lăng gia ở, hiện tại Lăng Tiêu đâu còn tâm tư quan tâm tới chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Vậy… Chẳng lẽ là Mộ Tư?”
“Nếu là anh ta thì đã sớm đi theo Thịnh Hoàn Hoàn vào đây, dù không đến, lúc này cũng canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cô thấy anh ta không?”
Trần Phỉ Phỉ nắm lấy tay Chu Mẫn: “Yên tâm, cảnh sát đi lên không chừng là dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.”
Trần Anh Kỳ cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy, có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận được kết quả, một khóc hai quấy ba thắt cổ, cho nên trên lầu mới báo cảnh sát.”
Lời nói vừa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng gầm gừ không cam lòng của Trần Hạo Thiên truyền đến từ cửa thang máy: “Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi, mau tháo còng tay này ra cho tôi...”
“Người lãnh đạo của họ là ai?” Trên tư liệu không có thông tin cá nhân của giám đốc tập đoàn Đường thị.
Tống Chí Thượng lộ ra vẻ mặt khó xử: “Đây là điểm làm chúng tôi khó xử, giám đốc tân nhiệm của Đường thị mới vừa lên chức không bao lâu, hành tung đặc biệt thần bí, chúng tôi chưa từng tiếp xúc, người công ty phái đi đều bị đuổi về, còn không nhìn thấy được mặt. Hiển nhiên Thịnh Thế chúng ta không nằm trong suy xét của Đường thị, dự án này căn bản không thể bàn được, bọn họ đang cố ý nhằm vào cô.”
“Tôi biết.” Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Nhưng muốn họ thật sự thần phục thì nhất định phải làm họ tâm phục khẩu phục, cho nên tôi nhất định phải lấy được đơn hàng này.”
Tống Chí Thượng không nói gì nữa mà giao tất cả tư liệu dự án này cho Thịnh Hoàn Hoàn, còn cẩn thận nói với cô ưu thế và thiếu hụt của Thịnh Thế, cả tình hình sơ lược của các công ty cạnh tranh.
Thịnh Hoàn Hoàn biết được tất cả thì quyết định đi đến Đường thị một chuyến.
Dưới toà nhà Thịnh Thế, đám người Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ đụng phải mấy người quen cũ, là Chu Mẫn, Trần Anh Kỳ và mấy người bạn của họ.
“Trần Do Mỹ, sao các người cũng tới?” Thấy Trần Do Mỹ, Chu Mẫn khinh thường mà nhướng mày.
Trần Do Mỹ và Chu Mẫn luôn không hợp nhau, cha họ đều là cao quản của Thịnh Thế, gia thế tương đương, nhưng diện mạo của Trần Do Mỹ xuất sắc, còn đoạt đối tượng của Chu Mẫn nên cô đặc biệt căm ghét Trần Do Mỹ.
Hiện giờ Trần Văn Hưng vào tù, mà cha của Chu Mẫn là Chu Tín sắp trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế, tính tình Chu Mẫn càng ương ngạnh lên.
Bạch Sương nói: “Chúng tôi đến đây chờ Thịnh Hoàn Hoàn, tin chắc Chu tiểu thư cũng có mục đích giống chúng tôi đúng không?”
Chu Mẫn cao ngạo mà trừng Bạch Sương một cái: “Cô là ai, nơi này tới phiên cô nói chuyện à?”
Sắc mặt Bạch Sương trở nên đặc biệt khó coi, xấu hổ không chịu nổi.
Tầm mắt Chu Mẫn lại chuyển đến gương mặt Trần Do Mỹ: “Cha cô đã vào tù, Thịnh Thế chẳng liên quan gì đến Trần Do Mỹ cô, đến xem náo nhiệt cái gì.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm chặt, mặt lúc trắng lúc xanh. Lời Chu Mẫn nói chọc trúng nổi đau không muốn thừa nhận trong lòng cô ta.
Chu Tín sắp leo lên, đến lúc đó thân phận của Chu Mẫn sẽ khác, Trần Phỉ Phỉ vội vàng hoà giải: “Tiểu Mẫn, họ là bạn tôi, đều tới xem Thịnh Hoàn Hoàn.”
Tới xem kết cục Thịnh Hoàn Hoàn bị đuổi ra ngoài.
Chu Tín leo lên còn phải nhờ Trần Văn Huy hỗ trợ, Chu Mẫn không tiện làm khó dễ Trần Phỉ Phỉ: “Nếu họ đều là bạn của cô, vậy cùng tôi vào đi!”
Nói xong thì cô ta dẫn đầu đi vào Thịnh Thế.
Bạch Sương cắn răng cả giận nói: “Nhìn dáng vẻ hả hê đắc ý của cô kia kia, lỗ mũi sắp hất lên trời rồi, nghĩ mình là thiên kim giám đốc thật à?”
Trần Phỉ Phỉ thở dài: “Thôi, ai bảo người ta có người cha như Chu Tín, chúng ta nên chiều theo cô ta một chút đi, thật sự không thể trêu vào.”
Trần Do Mỹ siết chặt nắm tay, chờ cô ta gả cho Cố Nam Thành thì những kẻ từng xem thường mình nhất định phải nịnh bợ cô ta như con chó.
Lễ tân vừa nghe thấy tên Chu Tín thì thái độ lập tức thay đổi, ai không biết công ty sắp sửa thay đổi người đứng đầu, sao dám không chiêu đãi những tiểu tổ tông này chứ?
Tin tức phía trên còn chưa truyền xuống, cho nên lễ tân vẫn không biết Thịnh Hoàn Hoàn đã trở thành giám đốc tân nhiệm của Thịnh Thế.
Chu Mẫn nhàn nhã mà uống cà phê, Trần Anh Kỳ ngồi bên cạnh cô ta thỉnh thoảng đảo mắt qua thân thể Trần Do Mỹ và Trần Phỉ Phỉ.
Mặt Chu Mẫn càng trầm xuống, “Phanh” một tiếng đập mạnh cái ly lên bàn: “Sao lâu như thế còn chưa đi ra?”
Trần Anh Kỳ bên cạnh lập tức cười nói: “Thịnh Hoàn Hoàn ở lại càng lâu thì càng chịu đả kích, Mẫn Mẫn chúng ta kiên nhẫn một chút đi.”
Trần Anh Kỳ là con trai Trần Hạo Thiên. Bởi vì Trần Hạo Thiên được Chu Tín đề bạt nên Trần Anh Kỳ vẫn luôn đi theo Chu Mẫn lấy lòng, ngặt nổi tầm mắt Chu Mẫn quá cao, căn bản coi thường anh ta.
Trần Phỉ Phỉ cũng nói: “Chuyện hôm nay chắc ăn rồi, không chừng hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn đang tránh trong WC khóc!”
Chu Mẫn nhướng mày: “Cô ta không phải em họ của cô sao? Tôi nhớ trước kia cô không ít lần đến Thịnh gia, hiện tại Thịnh Hoàn Hoàn gặp nạn, người chị họ này còn vui sướng khi người gặp họa?”
Trần Phỉ Phỉ lộ ra vẻ mặt lúng túng, nhớ tới những ngày tháng nịnh bợ Thịnh Hoàn Hoàn trước kia thì đáy lòng càng oán hận: “Bác cả tôi vào tù, ba tôi cũng bị ép rời khỏi Thịnh Thế, Thịnh Hoàn Hoàn đã nhẫn tâm như thế, chúng tôi chỉ ăn miếng trả miếng mà thôi.”
Chu Mẫn bày ra vẻ mặt đồng tình: “Thịnh Hoàn Hoàn thật sự ác độc, có thể nhẫn tâm như thế với cả người nhà.”
Lam Tiếu luôn không nói chuyện lập tức cười lạnh: “Không phải sao, phụ nữ càng đẹp thì tâm càng độc.”
Vẻ đẹp của Thịnh Hoàn Hoàn được công nhận, nhưng Chu Mẫn tướng mạo tầm thường lại nghe không lọt tai những lời này của Lam Tiếu, cảm thấy cô ta đang châm chọc mình.
Chu Mẫn lạnh lẽo liếc nhìn Lam Tiếu một cái, trực tiếp làm lơ, sau đó an ủi Trần Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, cô yên tâm, qua hôm nay ba cô có thể phục chức, độc phụ nào đó sẽ gặp xui xẻo.”
Chu Tín nhậm chức không phải tương đương là Trần Văn Huy phục chức sao?
Còn độc phụ Chu Mẫn nói đến tất nhiên là chỉ Thịnh Hoàn Hoàn.
Trần Phỉ Phỉ nghe xong thì buồn bực trở thành hư không, trong lòng hiểu rõ mà không nói ra, chỉ gật đầu với Chu Mẫn: “Cô nói rất đúng, tôi nghe nói cô ta còn đi lên một mình, chờ lát nữa chắc bị bảo vệ đưa xuống lầu.”
Trần Anh Kỳ rất không phẩm chất mà nói: “Không bị dọa tiểu ra quần là hên rồi!”
“Cái đó thì chưa biết chừng... Ha ha ha ha...”
Đang lúc đoàn người vui sướng khi người gặp họa, mấy cảnh sát đi vào Thịnh Thế, lễ tân đã nhận được điện thoại của cấp trên, vội tiến lên dẫn họ đi lên.
Mặt Trần Do Mỹ khẽ biến sắc, giữ chặt một lễ tân khác hỏi: “Chuyện gì vậy, sao cảnh sát lại tới?”
Tình cảnh Trần Văn Hưng bị mang đi đã thành ám ảnh trong lòng Trần Do Mỹ, không cách nào quên được, cho nên đặc biệt nhạy cảm.
Chu Mẫn cũng nhìn về phía lễ tân.
Lễ tân lễ phép trả lời: “Cấp trên không nói rõ, cho nên chúng tôi cũng không rõ lắm.”
Chu Mẫn lo lắng mà nhìn về phía Trần Phỉ Phỉ: “Có phải đã xảy ra biến cố gì không, có thể là Lăng Tiêu...”
“Không có khả năng.” Trần Phỉ Phỉ rất chắc chắn cắt ngang câu nói kế tiếp của Chu Mẫn: “Lăng Tiêu nối lại tình xưa, người cũ đã vào Lăng gia ở, hiện tại Lăng Tiêu đâu còn tâm tư quan tâm tới chuyện của Thịnh Hoàn Hoàn.”
“Vậy… Chẳng lẽ là Mộ Tư?”
“Nếu là anh ta thì đã sớm đi theo Thịnh Hoàn Hoàn vào đây, dù không đến, lúc này cũng canh giữ ở ngoài cửa, nhưng cô thấy anh ta không?”
Trần Phỉ Phỉ nắm lấy tay Chu Mẫn: “Yên tâm, cảnh sát đi lên không chừng là dẫn Thịnh Hoàn Hoàn đi.”
Trần Anh Kỳ cũng nói: “Tôi cũng thấy vậy, có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn không chấp nhận được kết quả, một khóc hai quấy ba thắt cổ, cho nên trên lầu mới báo cảnh sát.”
Lời nói vừa dứt, mọi người liền nghe thấy tiếng gầm gừ không cam lòng của Trần Hạo Thiên truyền đến từ cửa thang máy: “Buông tôi ra, dựa vào cái gì mà bắt tôi, mau tháo còng tay này ra cho tôi...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.