Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 427: Làm con sói xám già giả nhân giả nghĩa

Nam Thư

27/02/2024

"Thật sao?" Đường Nguyên Minh cười nhạt một tiếng: “Anh cứ nghĩ là thủ hạ của Lăng Tiêu chỉ sống trong tối tăm, máu lạnh kiệm lời chỉ biết giết người, không ngờ còn có bạn."

Lời này làm Thịnh Hoàn Hoàn giận dữ: “Đường Nguyên Minh."

Từ nhỏ đến lớn Thịnh Hoàn Hoàn luôn gọi anh là anh Minh, đây là lần đầu tiên gọi tên đầy đủ của anh, có thể thấy được cô thật sự tức giận.

Đường Nguyên Minh thu lại ý cười trên khóe miệng, nét tà khí trên khuôn mặt tuấn tú dần dần tan đi, thay vào đó là vẻ không giận đã oai của quân nhân: “Thật có lỗi, anh quên anh ta là bạn của em, anh nói anh ta như vậy trước mặt em rất mất phong độ."

Đường Nguyên Minh thay đổi thái độ nhanh như vậy làm Thịnh Hoàn Hoàn nhất thời không biết nên nói anh thế nào, cô kẹp sủi cảo tôm rồi dùng sức nhét vào trong miệng.

Hiện tại cô chỉ muốn nhét đầy bụng rồi mau chóng rời đi.

Văn Sâm ngồi ở đó, phần tóc mái rất dày trên trán che mất nửa bên mặt của anh ta, làn da trắng nõn sạch sẽ, ngũ quan thâm thúy lạnh lùng, đôi mắt đen bình tĩnh mang theo một tia lạnh lẽo: “Đường thiếu đang kiêng kị Lăng Gia sao."

Đường Nguyên Minh nghe xong thì bình thản trả lời: “Có lẽ Lăng Tiêu thật sự rất khó đối phó, nhưng tôi và anh ta không có cạnh tranh thương nghiệp, sao lại nói là kiêng kị? Những lời vừa rồi chỉ là nhận xét thôi."

Ý là vừa rồi anh cũng không nói ngoa, Lăng Tiêu và Văn Sâm chính là người như vậy: Kiệm lời, máu lạnh, tàn bạo, trên tay không biết dính máu của bao nhiêu người rồi.

Lúc này một giọng nói mang theo mỉa mai nồng đậm truyền đến từ phía sau bọn họ: “Vậy sao, Đường thiếu tận mắt nhìn thấy chúng tôi giết người hay là trông thấy chúng tôi giấu xác?"

Lăng Tiêu?

Thịnh Hoàn Hoàn nghe thấy giọng nói này thì lập tức quay đầu, liền trông thấy Lăng Tiêu mặc âu phục phẳng phiu đi về hướng bọn họ với khí thế cực mạnh, cao quý khiếp người.

Tại sao hắn lại ở đây?

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhìn về phía Văn Sâm, Văn Sâm mặt không cảm xúc đứng lên rồi khom người chào Lăng Tiêu: “Lăng Gia."

Lăng Tiêu ngồi xuống ở vị trí của anh ta, mà Văn Sâm lại lùi về phía sau hắn.

Thịnh Hoàn Hoàn: “... Văn Sâm."

Thứ phản đồ mật báo nhà anh!

Sau khi Lăng Tiêu ngồi xuống thì không liếc nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái mà tập trung vào Đường Nguyên Minh, khóe miệng mang theo ý cười, ánh mắt lại sắc bén như mũi tên.

Đường Nguyên Minh nhẹ như mây gió trả lời: “Thế nào, Lăng Thiếu đã chán làm ác ma rồi nên muốn làm một con sói xám già giả nhân giả nghĩa sao?"

Lăng Tiêu cười nhạo: “Nói cứ như trên tay Đường thiếu chưa từng dính máu vậy, anh giả vờ chính nghĩa trước mặt đồ ngốc còn được, trước mặt tôi... A!"

Hắn cười mang theo mỉa mai cực hạn!

Thịnh Hoàn Hoàn: “..."

Đồ ngốc mà hắn nói đến là ám chỉ cô sao?



Vừa dứt lời, Lăng Tiêu không để ý đến Đường Nguyên Minh nữa mà dời đôi mắt đen về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Tôi đói, lấy đôi đũa cho tôi."

"Bộ không có tay hả?" Thịnh Hoàn Hoàn trừng hắn một cái, bực bội kẹp sủi cảo tôm lên nhét vào miệng, hiện tại cô không cần phải chiều ý hắn.

"Ăn ngon như vậy sao?"

Lăng Tiêu không thèm để ý mà cười, tự cầm đôi đũa kẹp một cái sủi cảo tôm lên rồi bỏ vào miệng, nhai mấy cái rồi lại buông đũa xuống, không còn chút hứng thú nào.

Phản ứng này của Lăng Tiêu nằm trong dự liệu của Thịnh Hoàn Hoàn, cái miệng của hắn rất bắt bẻ nên rất ít đụng đến đồ ăn bên ngoài.

Mà quán ăn bên đường còn đại diện cho bẩn, loạn, thấp kém!

Cho nên vì sao hắn lại xuất hiện ở đây?

Đường Nguyên Minh thích cô nên chạy tới nơi này cũng không kỳ quái, bởi vì mục đích của anh quá rõ ràng.

Nhưng Lăng Tiêu thì sao? Tại sao hắn lại phái Văn Sâm bảo vệ cô?

Vì sao hắn là nhà giàu số một thành phố này mà hơn nửa đêm lại chạy tới quán ăn ven đường?

Khác với Lăng Tiêu ghét bỏ, Đường Nguyên Minh ăn say sưa ngon lành.

Ngồi chung một bàn với Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu làm Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng có khẩu vị gì, cô miễn cưỡng ăn vài miếng vào bụng rồi để đũa xuống: “Tôi ăn no rồi, các anh từ từ dùng."

Dứt lời cô lập tức đứng lên, cầm túi xách đi về hướng xe của mình.

Văn Sâm lập tức đuổi theo: “Thiếu phu nhân, tôi đưa cô trở về đi!"

Thịnh Hoàn Hoàn muốn từ chối, nhưng phần bụng luôn hơi nhói đau không dịu lại làm thân thể cô cũng nhũn ra bất lực, cô suy nghĩ một chút rồi vẫn chấp nhận: “Làm phiền."

Lăng Tiêu và Đường Nguyên Minh lại ngồi tại chỗ bất động.

Sau khi tài xế đi xa, hai đám người còn ngồi ở đó, Thịnh Hoàn Hoàn cũng chẳng quan tâm rốt cuộc họ bàn bạc cái gì, muốn làm cái gì.

Dù sao không liên quan gì đến cô!

Mãi đến khi về đến nhà, Thịnh Hoàn Hoàn mới nói với Văn Sâm: “Thay tôi nhắn một câu với Lăng Tiêu, tôi không muốn nợ ân tình của anh ta nữa, ngày mai anh không cần tới."

Văn Sâm rất bình tĩnh mà nói: “Thiếu phu nhân, cô nên tự nói với Lăng Gia, bởi vì tôi chỉ làm theo lệnh của Lăng Gia thôi."

Cho nên lời cô nói không tính là gì, anh ta vẫn phải đến, vẫn phải theo dõi thôi.

Bảo vệ cô là chức trách hiện tại của anh ta.

"Thôi!" Thịnh Hoàn Hoàn không làm khó Văn Sâm nữa vì anh ta chỉ làm theo lệnh, người có thể quyết định thật sự vẫn là Lăng Tiêu.



Sau khi vào nhà, người hầu liền tiến lên đón: “Đại tiểu thư đã trở về, phu nhân có để lại đồ ăn cho cô, tôi đi hâm nóng lại ngay."

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức từ chối: “Không cần, tôi không muốn ăn, cô đi nghỉ ngơi đi!"

Sau khi người hầu đi xuống, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào sảnh dùng bữa, trên bàn có đặt vài món ăn cô thích, dù đã nguội lạnh nhưng màu sắc vẫn rất đẹp, làm người ta hơi thèm ăn.

Bàn cơm này là do Đường Nguyên Minh nấu.

Thịnh Hoàn Hoàn bực bội giật giật tóc rồi quay người lên lầu.

Rửa mặt xong đã là nửa đêm mà phần bụng cô vẫn đau âm ỉ, cô muốn uống thuốc giảm đau, nhưng thân thể bủn rủn không còn chút sức lực nào nên không muốn động đậy, cô dứt khoát nhắm mắt lại.

Sáng sớm bị đồng hồ báo thức gọi dậy, thân thể còn trẻ được nghỉ ngơi vài tiếng đã khôi phục, cơn đau ở bụng cũng giảm bớt không ít, nhưng vẫn hơi khó chịu.

Thịnh Hoàn Hoàn không để ý đến, công ty còn rất nhiều chuyện chờ cô xử lý, cuộc tranh tài cũng đã tới hồi kết thúc, cô không dám lười biếng chút nào.

Cô xuống lầu thì thấy người hầu đã chuẩn bị xong bữa sáng.

"Hoàn Hoàn."

Giọng nói này?

Vừa ngồi xuống cô đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc lại không nên xuất hiện ở đây truyền đến.

Thịnh Hoàn Hoàn ngẩng đầu liền trông thấy Đường Nguyên Minh mặc tạp dề bưng đồ ăn đi về hướng cô, trên người còn mặc đồ bộ.

"Đồ ăn bưng lên đủ rồi, em nếm thử đi!" Đường Nguyên Minh tháo tạp dề ra rồi ngồi xuống đối diện Thịnh Hoàn Hoàn, dùng ánh mắt dịu dàng như làn nước nhìn cô.

Người hầu đứng một bên cười nói: “Đường tiên sinh thức dậy rất sớm, bận rộn trong phòng bếp cả buổi sáng, bàn này đều là Đường tiên sinh làm, không để chúng tôi nhúng tay, đại tiểu thư mau nếm thử."

Người hầu vừa nói vừa đưa một đôi đũa qua cho Thịnh Hoàn Hoàn.

"Cảm ơn." Thịnh Hoàn Hoàn nhận lấy đũa, nhưng lại không ăn mà nhìn Đường Nguyên Minh ở đối diện rồi bình tĩnh hỏi: “Tối hôm qua anh không về sao?"

Đường Nguyên Minh cười khẽ: “Em không cần người của anh thì anh đích thân đến, anh sẽ ở lại đây đến khi tìm được hung thủ hại bác trai mới thôi."

Cho nên cô đuổi hai thủ hạ của anh đi rồi anh dứt khoát tự đến luôn sao?

Thịnh Hoàn Hoàn không chút nghĩ ngợi mà từ chối: “Tôi không đồng ý."

Đường Nguyên Minh không e dè nói: “Bác gái đã đồng ý."

Cho nên cô không quyền lên tiếng trong chuyện này đúng không?

Thịnh Hoàn Hoàn không muốn nói nhiều nữa mà buông đũa xuống: “Tôi đi làm, anh tự ăn đi!"

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook