Chương 471: Lăng Tiêu tâm cơ khó lường
Nam Thư
15/03/2024
Giữa Lăng Hoa Thanh và cô, hắn lựa chọn người ba kính yêu của mình.
Nếu không còn có chuyện gì làm hắn khó mở miệng như thế?
Còn tại sao Lăng Tiêu lại xuất hiện ở nơi này thì Thịnh Hoàn Hoàn không biết.
Đợi thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói lời nào mà cũng không có ý rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định không để ý đến hắn nữa mà mở video hội nghị ra.
Đêm nay cô phải làm việc đến nửa đêm, hắn cảm thấy không có ý nghĩa sẽ tự động rời đi thôi.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, Thịnh Hoàn Hoàn mở hội nghị cấp cao, chỉ có bọn Chu Tín không tham gia, cô muốn để Chu Tín cảm thấy mình làm mất dữ liệu trung tâm của dự án Đường Thị nên tránh né họ để tiến hành cứu vãn.
Video mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trong màn ảnh, giọng nói như đè nén căm giận ngút trời: “Mọi người đều biết rồi đúng không, vừa rồi chúng ta đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng, không có nó thì dự án Đường Thị liền xong đời."
"Người đang ngồi ở đây đều biết tầm quan trọng của dự án này đối với tập đoàn chúng ta đúng không? Phòng dự án, tôi giao vật trọng yếu như vậy cho các người, đã nhiều lần dặn dò bảo các người cố gắng trông coi, các người làm gì vậy?"
Người của phòng dự án không dám nói tiếng nào.
Lửa giận của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lớn, giọng nói cũng càng ngày càng cao, đây là biểu hiện tức điên người: “Còn phòng an ninh nữa, mỗi tháng tôi tốn nhiều tiền như vậy mời các người đến là đớp phân sao, có một món đồ thôi cũng không trông coi được, tôi giữ các người lại làm gì..."
Nói xong, cô còn ném con chuột trong tay ra ngoài, mái tóc xù cả lên.
Lăng Tiêu trừng mắt nhìn người phụ nữ như đàn bà đanh đá chửi đổng trước mặt, cảm thấy mình như đang mộng du.
Sao người phụ nữ như con mèo nhỏ này lại đột nhiên biến thành cọp cái vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn còn tiếp tục oanh tạc, đầu óc Lăng Tiêu hơi mơ hồ đi.
Chẳng lẽ đây mới là dáng vẻ chân thực của cô?
Trước đó đều là giả vờ?
Nếu là giả vờ thì vì sao hiện tại đột nhiên không giả nữa?
Chẳng lẽ cô quên hắn còn ở nơi này?
Hay là cô cảm thấy mình và hắn không còn quan hệ gì nữa nên hình ảnh của cô trong lòng hắn thế nào đã không còn quan trọng?
Suy đoán này làm Lăng Tiêu rất khó chịu.
Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy ai cũng mắng một trận, mắng đến mức mặt đỏ tía tai, rất đã ghiền, thẳng đến hết từ rồi mới bình tĩnh mà kết thúc hội nghị.
Sau đó cô lấy con chuột mới ra từ trong ngăn kéo rồi mở phần mềm chat, @ Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi kích động hỏi: “Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?"
Tống Chí Thượng và Thẩm Nam cùng ấn like cho cô.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn đánh cực nhanh trên bàn phím: “Không lộ tẩy chứ? Tôi sợ hỏa lực không đủ mạnh, căn bản không dám dừng lại..."
Thẩm Nam: “Đủ mạnh rồi Thịnh Tổng, dáng vẻ vừa rồi của cô... Y như đàn bà chanh chua chửi đổng, like cho kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Tổng."
Tống Chí Thượng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh của con cọp cái nhà tôi trên người cô. Hiện tại tôi mới hiểu thì ra dù là người phụ nữ nào cũng có tiềm năng làm người đàn bà đanh đá, đột nhiên rất thương tình cho người chồng tương lai của cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đánh giá của hai người này đối với cô, nghi ngờ soi gương mà nói: “Vừa rồi tôi rất giống người đàn bà đanh đá à?"
"Giống." Lăng Tiêu không chút do dự đáp lại một chữ.
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng ngẩng đầu, trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường thì mới nhớ tới hắn vẫn còn ở đây.
Không khí hơi cứng lại, im lặng đến mức không nghe thấy được tiếng hít thở.
Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn hiện đầy chữ xấu hổ: “Sao anh còn ở đây nữa?"
Vừa rồi sao cô lại quên mất Lăng Tiêu còn ở đây?
Lăng Tiêu trả lời rất đương nhiên: “Tôi luôn ở nơi này."
Thịnh Hoàn Hoàn hít sâu mấy hơi rồi vùi mặt vào bàn phím: “Anh đi đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi nhanh lên."
Đây là... Thẹn quá hoá giận?
Vừa rồi lúc mắng chửi người rất uy phong mà.
Lăng Tiêu còn tưởng rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có ý định giữ hình tượng trong lòng hắn nữa chứ, hóa ra thật sự là quên mất hắn.
Chẳng biết tại sao tâm tình Lăng Tiêu đột nhiên rất tốt, chớp chớp đôi mắt đẹp mà nhìn người phụ nữ cắm đầu xuống bàn phím không còn mặt mũi gặp ai: “Gặp phiền toái sao? Nói cho tôi nghe thử, có lẽ tôi có thể giúp cô giải quyết."
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Không cần, tự tôi có thể giải quyết, anh đi mau đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lăng Tiêu rất kiên nhẫn: “Nếu cô có thể giải quyết thì sẽ không mắng người lung tung như đàn bà chanh chua kiểu đó."
Thịnh Hoàn Hoàn thẹn quá hoá giận, lập tức nâng mặt khỏi bàn phím: “Anh có thôi đi không, tôi nói không cần là không cần."
Lăng Tiêu nhìn gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng nhếch lên cao hơn: “Yên tâm, không cần báo đáp nào cả."
Mặt người phụ nữ này đỏ như tôm luộc, thật quá đáng yêu.
Trên mặt Lăng Tiêu đầy vẻ trêu chọc làm lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích: “Anh điếc à, tôi nói không cần, anh cho rằng tôi còn như trước kia cái gì cũng phải ỷ vào anh à? Anh nghĩ rời khỏi anh thì Thịnh Hoàn Hoàn này chỉ có thể mặc người ta chà đạp như một kẻ đáng thương sao?"
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu từ từ biến mất, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi không nhìn hắn nữa: “Nếu anh không có chuyện khác thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu: “Tôi chỉ tới nói cho cô biết đừng quên chuyện của Thiên Vũ."
Tối mai Lăng Tiêu chuẩn bị mạo hiểm tái diễn cảnh An Niên xảy ra tai nạn xe, hi vọng có thể giúp Lăng Thiên Vũ đi ra khỏi bóng tối, tìm về giọng nói đã mất đi.
Thì ra tối nay hắn tới là vì chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đi, chuyện này anh cứ gọi điện thoại tới là được rồi, không cần đích thân chạy đến đây."
Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đứng lên khỏi giường, bóng dáng thon dài cao gầy làm bầu không khí trở nên rất ngột ngạt: “Ngày mai tan tầm tôi sẽ cho xe đến Thịnh Thế đón cô."
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại nghèn nghẹn.
Nếu không có chuyện của Lăng Hoa Thanh thì đêm nay cô nhất định sẽ nói chuyện mình mang thai cho Lăng Tiêu, nhưng hiện tại trước khi chưa làm rõ suy nghĩ của hắn thì cô không thể không thận trọng.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước máy tính bình tĩnh lại một lát rồi mới đứng dậy thu dọn con chuột bị cô đạp nát, ném chúng vào thùng rác.
Lúc này khóe mắt cô liếc qua một điểm đen trên mặt đất, nghiêm túc xem xét thì phát hiện là một chiếc găng tay đen Lăng Tiêu vừa đeo.
Cô nhìn chằm chằm nó mấy giây rồi đi qua, lúc này một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc đột nhiên truyền đến từ ban công: “Đừng đụng vào."
Là Lăng Tiêu đi mà quay lại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì trông thấy Lăng Tiêu sải đôi chân dài đi vào trong phòng.
Hắn mặt không cảm xúc ngừng lại trước mặt cô mấy giây, sau đó cúi sống lưng thẳng tắp xuống, dùng tay trái nhặt cái găng tay đen trên mặt đất lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng bởi vậy mà nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay trái của hắn.
Bởi vì không kịp thời xử lý nên cả mu bàn tay trông rất đáng sợ, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức thốt ra: “Tay anh..."
Sao lại bị bỏng thành như vậy!
Nếu không còn có chuyện gì làm hắn khó mở miệng như thế?
Còn tại sao Lăng Tiêu lại xuất hiện ở nơi này thì Thịnh Hoàn Hoàn không biết.
Đợi thật lâu Lăng Tiêu vẫn không nói lời nào mà cũng không có ý rời đi, Thịnh Hoàn Hoàn quyết định không để ý đến hắn nữa mà mở video hội nghị ra.
Đêm nay cô phải làm việc đến nửa đêm, hắn cảm thấy không có ý nghĩa sẽ tự động rời đi thôi.
Diễn trò phải làm nguyên bộ, Thịnh Hoàn Hoàn mở hội nghị cấp cao, chỉ có bọn Chu Tín không tham gia, cô muốn để Chu Tín cảm thấy mình làm mất dữ liệu trung tâm của dự án Đường Thị nên tránh né họ để tiến hành cứu vãn.
Video mở ra, Thịnh Hoàn Hoàn mang sắc mặt nặng nề xuất hiện trong màn ảnh, giọng nói như đè nén căm giận ngút trời: “Mọi người đều biết rồi đúng không, vừa rồi chúng ta đã mất đi một thứ vô cùng quan trọng, không có nó thì dự án Đường Thị liền xong đời."
"Người đang ngồi ở đây đều biết tầm quan trọng của dự án này đối với tập đoàn chúng ta đúng không? Phòng dự án, tôi giao vật trọng yếu như vậy cho các người, đã nhiều lần dặn dò bảo các người cố gắng trông coi, các người làm gì vậy?"
Người của phòng dự án không dám nói tiếng nào.
Lửa giận của Thịnh Hoàn Hoàn càng ngày càng lớn, giọng nói cũng càng ngày càng cao, đây là biểu hiện tức điên người: “Còn phòng an ninh nữa, mỗi tháng tôi tốn nhiều tiền như vậy mời các người đến là đớp phân sao, có một món đồ thôi cũng không trông coi được, tôi giữ các người lại làm gì..."
Nói xong, cô còn ném con chuột trong tay ra ngoài, mái tóc xù cả lên.
Lăng Tiêu trừng mắt nhìn người phụ nữ như đàn bà đanh đá chửi đổng trước mặt, cảm thấy mình như đang mộng du.
Sao người phụ nữ như con mèo nhỏ này lại đột nhiên biến thành cọp cái vậy?
Thịnh Hoàn Hoàn còn tiếp tục oanh tạc, đầu óc Lăng Tiêu hơi mơ hồ đi.
Chẳng lẽ đây mới là dáng vẻ chân thực của cô?
Trước đó đều là giả vờ?
Nếu là giả vờ thì vì sao hiện tại đột nhiên không giả nữa?
Chẳng lẽ cô quên hắn còn ở nơi này?
Hay là cô cảm thấy mình và hắn không còn quan hệ gì nữa nên hình ảnh của cô trong lòng hắn thế nào đã không còn quan trọng?
Suy đoán này làm Lăng Tiêu rất khó chịu.
Thịnh Hoàn Hoàn bắt lấy ai cũng mắng một trận, mắng đến mức mặt đỏ tía tai, rất đã ghiền, thẳng đến hết từ rồi mới bình tĩnh mà kết thúc hội nghị.
Sau đó cô lấy con chuột mới ra từ trong ngăn kéo rồi mở phần mềm chat, @ Tống Chí Thượng và Thẩm Nam rồi kích động hỏi: “Biểu hiện vừa rồi của tôi thế nào?"
Tống Chí Thượng và Thẩm Nam cùng ấn like cho cô.
Ngón tay trắng nõn mảnh khảnh của Thịnh Hoàn Hoàn đánh cực nhanh trên bàn phím: “Không lộ tẩy chứ? Tôi sợ hỏa lực không đủ mạnh, căn bản không dám dừng lại..."
Thẩm Nam: “Đủ mạnh rồi Thịnh Tổng, dáng vẻ vừa rồi của cô... Y như đàn bà chanh chua chửi đổng, like cho kỹ thuật diễn xuất của Thịnh Tổng."
Tống Chí Thượng: “Hoàn Hoàn, vừa rồi tôi nhìn thấy hình ảnh của con cọp cái nhà tôi trên người cô. Hiện tại tôi mới hiểu thì ra dù là người phụ nữ nào cũng có tiềm năng làm người đàn bà đanh đá, đột nhiên rất thương tình cho người chồng tương lai của cô."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn đánh giá của hai người này đối với cô, nghi ngờ soi gương mà nói: “Vừa rồi tôi rất giống người đàn bà đanh đá à?"
"Giống." Lăng Tiêu không chút do dự đáp lại một chữ.
Thịnh Hoàn Hoàn bỗng ngẩng đầu, trông thấy Lăng Tiêu ngồi bên giường thì mới nhớ tới hắn vẫn còn ở đây.
Không khí hơi cứng lại, im lặng đến mức không nghe thấy được tiếng hít thở.
Toàn thân Thịnh Hoàn Hoàn hiện đầy chữ xấu hổ: “Sao anh còn ở đây nữa?"
Vừa rồi sao cô lại quên mất Lăng Tiêu còn ở đây?
Lăng Tiêu trả lời rất đương nhiên: “Tôi luôn ở nơi này."
Thịnh Hoàn Hoàn hít sâu mấy hơi rồi vùi mặt vào bàn phím: “Anh đi đi, hiện tại tôi không muốn nhìn thấy anh, anh đi nhanh lên."
Đây là... Thẹn quá hoá giận?
Vừa rồi lúc mắng chửi người rất uy phong mà.
Lăng Tiêu còn tưởng rằng Thịnh Hoàn Hoàn không có ý định giữ hình tượng trong lòng hắn nữa chứ, hóa ra thật sự là quên mất hắn.
Chẳng biết tại sao tâm tình Lăng Tiêu đột nhiên rất tốt, chớp chớp đôi mắt đẹp mà nhìn người phụ nữ cắm đầu xuống bàn phím không còn mặt mũi gặp ai: “Gặp phiền toái sao? Nói cho tôi nghe thử, có lẽ tôi có thể giúp cô giải quyết."
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Không cần, tự tôi có thể giải quyết, anh đi mau đi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Lăng Tiêu rất kiên nhẫn: “Nếu cô có thể giải quyết thì sẽ không mắng người lung tung như đàn bà chanh chua kiểu đó."
Thịnh Hoàn Hoàn thẹn quá hoá giận, lập tức nâng mặt khỏi bàn phím: “Anh có thôi đi không, tôi nói không cần là không cần."
Lăng Tiêu nhìn gương mặt Thịnh Hoàn Hoàn, khóe miệng nhếch lên cao hơn: “Yên tâm, không cần báo đáp nào cả."
Mặt người phụ nữ này đỏ như tôm luộc, thật quá đáng yêu.
Trên mặt Lăng Tiêu đầy vẻ trêu chọc làm lòng tự trọng của Thịnh Hoàn Hoàn bị đả kích: “Anh điếc à, tôi nói không cần, anh cho rằng tôi còn như trước kia cái gì cũng phải ỷ vào anh à? Anh nghĩ rời khỏi anh thì Thịnh Hoàn Hoàn này chỉ có thể mặc người ta chà đạp như một kẻ đáng thương sao?"
Nụ cười trên mặt Lăng Tiêu từ từ biến mất, môi mỏng gợi cảm mím thành một đường.
Thịnh Hoàn Hoàn quay mặt đi không nhìn hắn nữa: “Nếu anh không có chuyện khác thì đi đi, tôi muốn nghỉ ngơi."
Thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới nghe thấy tiếng nói của Lăng Tiêu: “Tôi chỉ tới nói cho cô biết đừng quên chuyện của Thiên Vũ."
Tối mai Lăng Tiêu chuẩn bị mạo hiểm tái diễn cảnh An Niên xảy ra tai nạn xe, hi vọng có thể giúp Lăng Thiên Vũ đi ra khỏi bóng tối, tìm về giọng nói đã mất đi.
Thì ra tối nay hắn tới là vì chuyện này.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Tôi biết, tôi sẽ đi, chuyện này anh cứ gọi điện thoại tới là được rồi, không cần đích thân chạy đến đây."
Lăng Tiêu không nói thêm gì nữa mà đứng lên khỏi giường, bóng dáng thon dài cao gầy làm bầu không khí trở nên rất ngột ngạt: “Ngày mai tan tầm tôi sẽ cho xe đến Thịnh Thế đón cô."
Nói xong câu đó, Lăng Tiêu liền đi.
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra, trong lòng lại nghèn nghẹn.
Nếu không có chuyện của Lăng Hoa Thanh thì đêm nay cô nhất định sẽ nói chuyện mình mang thai cho Lăng Tiêu, nhưng hiện tại trước khi chưa làm rõ suy nghĩ của hắn thì cô không thể không thận trọng.
Thịnh Hoàn Hoàn ngồi trước máy tính bình tĩnh lại một lát rồi mới đứng dậy thu dọn con chuột bị cô đạp nát, ném chúng vào thùng rác.
Lúc này khóe mắt cô liếc qua một điểm đen trên mặt đất, nghiêm túc xem xét thì phát hiện là một chiếc găng tay đen Lăng Tiêu vừa đeo.
Cô nhìn chằm chằm nó mấy giây rồi đi qua, lúc này một giọng nói lạnh lùng mà quen thuộc đột nhiên truyền đến từ ban công: “Đừng đụng vào."
Là Lăng Tiêu đi mà quay lại.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại thì trông thấy Lăng Tiêu sải đôi chân dài đi vào trong phòng.
Hắn mặt không cảm xúc ngừng lại trước mặt cô mấy giây, sau đó cúi sống lưng thẳng tắp xuống, dùng tay trái nhặt cái găng tay đen trên mặt đất lên.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng bởi vậy mà nhìn thấy vết bỏng trên mu bàn tay trái của hắn.
Bởi vì không kịp thời xử lý nên cả mu bàn tay trông rất đáng sợ, tim Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt, lập tức thốt ra: “Tay anh..."
Sao lại bị bỏng thành như vậy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.