Chương 489: Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?
Nam Thư
18/03/2024
Đêm nay Thịnh Hoàn Hoàn nghe Mộ Tư và Cố Bắc Thành nói về những chuyện lý thú trước kia, những thứ cô từng nghĩ sẽ vĩnh viễn ghi khắc trong lòng, những ký ức từng cho rằng đặc biệt trân quý, bây giờ lại cách cô thật xa xôi!
Cô im lắng lắng nghe, nhìn họ cười thì cô cũng cười theo.
Nhưng chỉ có cô biết những quá khứ đó đã không gợi lên được chút gợn song nào trong long cô nữa rồi.
Chân của Mộ Tư vẫn không có tri giác, nhưng anh ta nhất định phải xuất viện, Mộ Thị ứ đọng một đống chuyện chờ anh ta về xử lý, phía Bạch Băng và Bạch Tuyết đã không gạt được nữa rồi.
"Ngày mai sau khi tan việc, tôi và Bắc Thành tới đón anh." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Mộ Tư: “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ ông ngoại tôi châm cứu thử giúp anh."
Mộ Tư nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp: “Được."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô.
Lăng Tiêu?
Sao hắn lại tới nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cạnh cửa không đi qua: “Anh còn tới làm gì?"
Hắn nên ở Lăng Phủ hoặc là Vương gia, tóm lại là không nên xuất hiện trong phòng của cô.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô: “Tôi hết thuốc rồi."
Cho nên hắn leo tường vào chỉ vì một hộp thuốc sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lấy hòm thuốc ra, lật tới lật lui trong đó cũng không tìm được thuốc, cô buồn bực đổ hết mọi thứ trong hộp ra.
Nhưng cô vẫn không tìm ra loại thuốc mà Lăng Tiêu muốn.
"Tôi đi lấy cho anh."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Lăng Tiêu lấy một cái.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đến phòng Thịnh Tư Nguyên rồi lục tung bên trong, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc để Lăng Tiêu lập tức rời đi.
Hiện tại cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn!
Thịnh phu nhân nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang lục tung thì khó hiểu mà hỏi: “Hoàn Hoàn, đêm hôm khuya khoắt con tìm gì trong phòng ông ngoại vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Thịnh phu nhân mà hỏi: “Mẹ, không phải ông ngoại cầm mấy hộp thuốc trị phỏng đến sao, để ở đâu rồi ạ?"
Thịnh phu nhân chỉ chỉ cái hộc tủ phía dưới: “Ở phía dưới ấy, con lấy làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn tùy tiện tìm cái cớ: “Cấp dưới của con có một thư ký bị phỏng tay rất nghiêm trọng, ngày mai mang cho cô ấy."
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng.
Thịnh phu nhân đi đến cửa phòng cô, cô là con gái bà, cô có chuyện gì giấu giếm được cặp mắt của bà sao?
Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu vẫn ngồi bên giường cô như không hề động đậy qua.
Nhìn sau lưng Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, thật vất vả cô mới buông hắn xuống được, vì sao hắn lại tới trêu chọc cô nữa?
Nếu hắn không đưa được cái cô muốn thì không cần cho cô hi vọng.
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy tàn nhẫn đến mức nào sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh đi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại."
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa."
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó.
Lăng Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, mỏi mệt vùi mặt vào tóc cô: “Hoàn Hoàn, đừng tức giận với tôi, hiện tại tôi rất mệt... Rất mệt..."
Ba của hắn, người ba kính yêu đã nghĩ kỹ đường lui cho hắn, đó là đường xuống suối vàng lạnh lẽo.
Thứ ông ta muốn không phải một đứa con, mà là một con rối nghe lời.
Hắn không muốn đi đến kết cục ba con tương tàn với Lăng Hoa Thanh, hiện tại tất cả những gì hắn làm chỉ vì muốn bảo vệ cho cô và người nhà của cô.
"Hoàn Hoàn, chờ một chút, em chờ một chút..."
Chờ hắn chặt đứt tất cả bè cánh bên cạnh Lăng Hoa Thanh thì ông ta sẽ không gây uy hiếp được gì đến họ nữa!
Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ hắn có thể nghĩ ra.
"Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất hoang mang, giữa trong họ có quá nhiều ân oán!
Nếu như Lăng Tiêu biết lúc trước Lăng Hoa Thanh vào tù là do An Lan và ba cô phản kích thì hắn còn nói những lời này với cô không?
"Ầm!" Lúc này cánh cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.
Thịnh phu nhân phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người đang làm gì..."
"Mẹ?" Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh phu nhân với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bác gái."
"Cậu đừng gọi tôi, vì sao cậu lại ở trong phòng của Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân rất phẫn nộ, bà đau lòng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cậu ta lại ở đây, con quên lúc trước con bị đuổi ra ngoài như thế nào sao, vì sao lại không biết sợ vậy hả?"
Một câu "Không biết sợ” làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Thịnh phu nhân tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cậu đi ngay, Hoàn Hoàn nhà tôi không có phúc khí, không xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh đi đi!"
Mẹ chỉ gặp được Lăng Tiêu mà đã như vậy, nếu biết chuyện của Lăng Hoa Thanh thì chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trước khi đi còn nói với Thịnh Hoàn Hoàn hai chữ: “Chờ tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà tim nhói từng cơn, bóng lưng của hắn thật cô đơn hiu quạnh.
Nếu Lăng Tiêu thật sự lựa chọn cô, vậy hắn phải chịu đựng đau khổ và áp lực không thể tưởng tượng nổi, hắn thương ba mình như vậy mà...
"Hoàn Hoàn, con đừng khóc, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi." Thịnh phu nhân tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nói với cô: “Lăng Tiêu không hợp với con, đau dài không bằng đau ngắn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trượt xuống từng giọt từng giọt.
Những giọt nước mắt đó đều là đau lòng cho Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu không lấy hộp thuốc nào trên giường đi, đây chỉ là cái cớ để hắn đến tìm cô, người đàn ông này luôn kiêu ngạo, bảo hắn nói thẳng tâm ý của mình còn khó hơn lên trời.
Một câu "Hoàn Hoàn, em chờ một chút” đã làm cô hiểu ra ngay hiện tại hắn đang làm gì, không cần giải thích thêm nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn để tay lên phần bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô nghĩ mình có thể giữ lại đứa bé này.
…
Diệp Sâm nhìn Lăng Tiêu trèo tường nhảy xuống thì lập tức dùng di động chụp cảnh này lại, sau đó trêu chọc Lăng Tiêu vừa đi đến: “Tôi còn thắc mắc sao anh lại bắt tôi tới làm tài xế cho mình, hóa ra là giúp anh đi yêu đương vụng trộm!"
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh căm căm tiến đến khiến Diệp Sâm không lạnh mà run: “Làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài à?"
Lăng Tiêu không có hứng thú nên nhắm hai mắt lại: "Lái xe."
"Đừng mà, cho anh xem thứ này tốt lắm, cam đoan làm tâm tình anh tốt lên ngay."
Diệp Sâm ấn mở một tấm ảnh lưu từ Weibo rồi đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Mở mắt ra nhìn xem."
Lăng Tiêu không để ý tới.
Diệp Sâm nói: “Có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn."
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu liền mở mắt ra.
Một đứa nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, gương mặt có nét tương tự của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là cái gì?"
Diệp Sâm nhướng mày: “Nó là con của anh và Thịnh Hoàn Hoàn."
Cô im lắng lắng nghe, nhìn họ cười thì cô cũng cười theo.
Nhưng chỉ có cô biết những quá khứ đó đã không gợi lên được chút gợn song nào trong long cô nữa rồi.
Chân của Mộ Tư vẫn không có tri giác, nhưng anh ta nhất định phải xuất viện, Mộ Thị ứ đọng một đống chuyện chờ anh ta về xử lý, phía Bạch Băng và Bạch Tuyết đã không gạt được nữa rồi.
"Ngày mai sau khi tan việc, tôi và Bắc Thành tới đón anh." Thịnh Hoàn Hoàn nói với Mộ Tư: “Đến lúc đó tôi sẽ nhờ ông ngoại tôi châm cứu thử giúp anh."
Mộ Tư nở nụ cười ôn hòa như gió xuân ấm áp: “Được."
Khi Thịnh Hoàn Hoàn trở về từ bệnh viện thì đã rất muộn, đẩy cửa ra liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc ngồi bên giường của cô.
Lăng Tiêu?
Sao hắn lại tới nữa?
Thịnh Hoàn Hoàn đóng cửa lại, nhưng vẫn đứng ở cạnh cửa không đi qua: “Anh còn tới làm gì?"
Hắn nên ở Lăng Phủ hoặc là Vương gia, tóm lại là không nên xuất hiện trong phòng của cô.
Lăng Tiêu quay đầu nhìn cô: “Tôi hết thuốc rồi."
Cho nên hắn leo tường vào chỉ vì một hộp thuốc sao?
Thịnh Hoàn Hoàn lấy hòm thuốc ra, lật tới lật lui trong đó cũng không tìm được thuốc, cô buồn bực đổ hết mọi thứ trong hộp ra.
Nhưng cô vẫn không tìm ra loại thuốc mà Lăng Tiêu muốn.
"Tôi đi lấy cho anh."
Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn xoay người rời đi, từ đầu tới cuối không nhìn Lăng Tiêu lấy một cái.
Sau khi đi ra khỏi phòng, Thịnh Hoàn Hoàn bước nhanh đến phòng Thịnh Tư Nguyên rồi lục tung bên trong, chỉ muốn nhanh chóng tìm được thuốc để Lăng Tiêu lập tức rời đi.
Hiện tại cô không biết nên dùng thái độ gì để đối mặt với hắn!
Thịnh phu nhân nghe thấy tiếng động thì đi tới, nhìn Thịnh Hoàn Hoàn đang lục tung thì khó hiểu mà hỏi: “Hoàn Hoàn, đêm hôm khuya khoắt con tìm gì trong phòng ông ngoại vậy?"
Thịnh Hoàn Hoàn quay người nhìn về phía Thịnh phu nhân mà hỏi: “Mẹ, không phải ông ngoại cầm mấy hộp thuốc trị phỏng đến sao, để ở đâu rồi ạ?"
Thịnh phu nhân chỉ chỉ cái hộc tủ phía dưới: “Ở phía dưới ấy, con lấy làm gì."
Thịnh Hoàn Hoàn tùy tiện tìm cái cớ: “Cấp dưới của con có một thư ký bị phỏng tay rất nghiêm trọng, ngày mai mang cho cô ấy."
Thịnh phu nhân không hỏi thêm nữa mà đứng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng về phòng.
Thịnh phu nhân đi đến cửa phòng cô, cô là con gái bà, cô có chuyện gì giấu giếm được cặp mắt của bà sao?
Sau khi trở về phòng, Lăng Tiêu vẫn ngồi bên giường cô như không hề động đậy qua.
Nhìn sau lưng Lăng Tiêu, trong lòng Thịnh Hoàn Hoàn nhói đau từng cơn, thật vất vả cô mới buông hắn xuống được, vì sao hắn lại tới trêu chọc cô nữa?
Nếu hắn không đưa được cái cô muốn thì không cần cho cô hi vọng.
Chẳng lẽ hắn không biết làm như vậy tàn nhẫn đến mức nào sao?
Thịnh Hoàn Hoàn đi lên trước rồi ném ba hộp thuốc cho hắn: “Anh đi đi, số này đủ bôi đến khi tay anh lành lại."
Lăng Tiêu ngẩng đầu nhìn cô, trong đôi mắt sáng ngời phản chiếu hình bóng của cô, cô lạnh lùng quay người đi: “Về sau đừng đến nữa."
Một lát sau, sau người truyền đến tiếng động thật khẽ, Thịnh Hoàn Hoàn nghĩ rằng hắn sẽ cầm thuốc rời đi, không ngờ bên hông lại bị một đôi tay ôm lấy.
Thịnh Hoàn Hoàn cứng đờ đứng ở đó.
Lăng Tiêu ôm lấy cô từ phía sau, mỏi mệt vùi mặt vào tóc cô: “Hoàn Hoàn, đừng tức giận với tôi, hiện tại tôi rất mệt... Rất mệt..."
Ba của hắn, người ba kính yêu đã nghĩ kỹ đường lui cho hắn, đó là đường xuống suối vàng lạnh lẽo.
Thứ ông ta muốn không phải một đứa con, mà là một con rối nghe lời.
Hắn không muốn đi đến kết cục ba con tương tàn với Lăng Hoa Thanh, hiện tại tất cả những gì hắn làm chỉ vì muốn bảo vệ cho cô và người nhà của cô.
"Hoàn Hoàn, chờ một chút, em chờ một chút..."
Chờ hắn chặt đứt tất cả bè cánh bên cạnh Lăng Hoa Thanh thì ông ta sẽ không gây uy hiếp được gì đến họ nữa!
Đây là biện pháp tốt nhất hiện giờ hắn có thể nghĩ ra.
"Lăng Tiêu, tôi còn có thể tin tưởng anh không?"
Thịnh Hoàn Hoàn rất hoang mang, giữa trong họ có quá nhiều ân oán!
Nếu như Lăng Tiêu biết lúc trước Lăng Hoa Thanh vào tù là do An Lan và ba cô phản kích thì hắn còn nói những lời này với cô không?
"Ầm!" Lúc này cánh cửa đột nhiên bị dùng sức đẩy ra.
Thịnh phu nhân phẫn nộ nhìn Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn: “Các người đang làm gì..."
"Mẹ?" Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng nhợt, lập tức thoát khỏi vòng tay của Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh phu nhân với vẻ mặt rất bình tĩnh: “Bác gái."
"Cậu đừng gọi tôi, vì sao cậu lại ở trong phòng của Hoàn Hoàn?" Thịnh phu nhân rất phẫn nộ, bà đau lòng nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Vì sao cậu ta lại ở đây, con quên lúc trước con bị đuổi ra ngoài như thế nào sao, vì sao lại không biết sợ vậy hả?"
Một câu "Không biết sợ” làm Thịnh Hoàn Hoàn lập tức rơi lệ đầy mặt.
Thịnh phu nhân tức giận chỉ vào Lăng Tiêu: “Cậu đi ngay, Hoàn Hoàn nhà tôi không có phúc khí, không xứng làm thiếu phu nhân Lăng gia."
Thịnh Hoàn Hoàn cũng nhìn về phía Lăng Tiêu: “Anh đi đi!"
Mẹ chỉ gặp được Lăng Tiêu mà đã như vậy, nếu biết chuyện của Lăng Hoa Thanh thì chẳng phải sẽ liều mạng với hắn sao?
Lăng Tiêu siết chặt hai tay, trước khi đi còn nói với Thịnh Hoàn Hoàn hai chữ: “Chờ tôi."
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Tiêu rời đi mà tim nhói từng cơn, bóng lưng của hắn thật cô đơn hiu quạnh.
Nếu Lăng Tiêu thật sự lựa chọn cô, vậy hắn phải chịu đựng đau khổ và áp lực không thể tưởng tượng nổi, hắn thương ba mình như vậy mà...
"Hoàn Hoàn, con đừng khóc, mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi." Thịnh phu nhân tiến lên ôm lấy Thịnh Hoàn Hoàn, đau lòng nói với cô: “Lăng Tiêu không hợp với con, đau dài không bằng đau ngắn."
Thịnh Hoàn Hoàn nhắm nghiền hai mắt, nước mắt trượt xuống từng giọt từng giọt.
Những giọt nước mắt đó đều là đau lòng cho Lăng Tiêu...
Lăng Tiêu không lấy hộp thuốc nào trên giường đi, đây chỉ là cái cớ để hắn đến tìm cô, người đàn ông này luôn kiêu ngạo, bảo hắn nói thẳng tâm ý của mình còn khó hơn lên trời.
Một câu "Hoàn Hoàn, em chờ một chút” đã làm cô hiểu ra ngay hiện tại hắn đang làm gì, không cần giải thích thêm nữa.
Thịnh Hoàn Hoàn để tay lên phần bụng bằng phẳng của mình, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Cô nghĩ mình có thể giữ lại đứa bé này.
…
Diệp Sâm nhìn Lăng Tiêu trèo tường nhảy xuống thì lập tức dùng di động chụp cảnh này lại, sau đó trêu chọc Lăng Tiêu vừa đi đến: “Tôi còn thắc mắc sao anh lại bắt tôi tới làm tài xế cho mình, hóa ra là giúp anh đi yêu đương vụng trộm!"
Lăng Tiêu mang theo hơi lạnh căm căm tiến đến khiến Diệp Sâm không lạnh mà run: “Làm sao vậy, bị đuổi ra ngoài à?"
Lăng Tiêu không có hứng thú nên nhắm hai mắt lại: "Lái xe."
"Đừng mà, cho anh xem thứ này tốt lắm, cam đoan làm tâm tình anh tốt lên ngay."
Diệp Sâm ấn mở một tấm ảnh lưu từ Weibo rồi đưa điện thoại tới trước mặt Lăng Tiêu: “Mở mắt ra nhìn xem."
Lăng Tiêu không để ý tới.
Diệp Sâm nói: “Có liên quan đến Thịnh Hoàn Hoàn."
Vừa dứt lời, Lăng Tiêu liền mở mắt ra.
Một đứa nhỏ xinh đẹp xuất hiện trước mắt Lăng Tiêu, gương mặt có nét tương tự của hắn và Thịnh Hoàn Hoàn: “Đây là cái gì?"
Diệp Sâm nhướng mày: “Nó là con của anh và Thịnh Hoàn Hoàn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.