Chương 302: Lăng Tiêu tới, xem ra Cố tổng chán ở Hải Thành rồi
Nam Thư
04/10/2023
Giọng Cố Nam Thành lại vang lên lần nữa, đinh tai nhức óc: “Lăng Kha, đây là cơ hội cuối cùng của cô.”
Lăng Kha không muốn liên lụy ai cả, đưa tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn đang chắn trước mặt cô ra, khinh thường mà nhìn Cố Nam Thành: “Anh cứ việc thử xem.”
Cố Nam Thành nghĩ tập đoàn Lăng An dễ ức hiếp à, gã có thể tùy ý làm khó dễ sao?
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đương nhiên phải đứng ra chống lưng cho Lăng Kha: “Nói rất đúng, Thịnh Thế sẽ cùng tồn tại với Lăng An.”
Lăng Kha cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng xem thường Cố Nam Thành, sau khi ly hôn với Nam Tầm, Cố Nam Thành càng làm người ta chán ghét! Trước kia là mắt bị che, hiện tại là hoàn toàn mù.
Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển qua Thịnh Hoàn Hoàn, trào phúng cười nói: “Thịnh Thế? Cô xác định hiện tại mình làm được chủ?”
Cố Nam Thành đang châm chọc tình cảnh hiện giờ gian nan của Thịnh Hoàn Hoàn, còn không biết lượng sức mà muốn ra mặt cho Lăng Kha.
Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Có câu ‘Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền’, Cố tổng cần gì tính toán chi li với một cô gái, truyền ra không sợ người khác chê cười à.”
Cố Nam Thành lạnh lẽo liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không so đo, chính xác mà nói, gã biết trêu chọc Đường gia là lựa chọn không sáng suốt.
Ánh mắt gã lại nhìn về hướng Lăng Kha, sắc mặt âm trầm đến dọa người: “Lăng Kha, đây là cô tự tìm, tôi vốn còn nhớ giao tình ngày xưa, muốn chừa chút tình cảm, nếu cô không biết tốt xấu như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Giờ khắc này, trên mặt đám người Trần Do Mỹ Trần Phỉ Phỉ đều lộ ra nụ cười hả giận lại đắc ý.
Lam Tiếu nhìn Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ như thế, càng cảm thấy mình đá Lăng Phi là chính xác, người đàn ông của cô ta cũng phải mạnh mẽ, phải trút giận và có thể bảo vệ cô như thế.
Mà Lăng Phi chẳng làm nên trò trống gì, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Bạch Sương cười lạnh: “Lần này Lăng Kha thảm rồi!”
Tiết Tiêm Tiêm phụ họa: “Đáng đời, ai bảo vừa rồi cô ta kiêu ngạo như vậy.”
Lúc này Triệu Giai Ca thấp giọng mắng: “Được rồi, các người ít nói vài câu.”
Bạch Sương và Tiết Tiêm Tiêm không dám lỗ mãng nữa.
Khiển trách xong hai người, Triệu Giai Ca nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và hỏi: “A Tư, anh không tính giúp Lăng Kha sao?”
Lệ Hàn Tư không chút do dự mà trả lời: “Đây là cô ta tự tìm, vì sao anh phải giúp?”
Nếu Lệ Hàn Tư đã nói như thế thì Triệu Giai Ca cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Cố Nam Thành đã lấy di động ra, lại nhìn về phía Lăng Kha: “Giờ cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Mỹ còn kịp.”
“Anh nằm mơ.”
Thịnh Hoàn Hoàn thật chướng mắt Cố Nam Thành giả từ bi, gã tạo áp lực với tập đoàn Lăng An chỉ vì muốn cảnh báo người của Hải Thành, đừng tiếp tục nhắc đến gian tình giữa gã và Trần Do Mỹ. Gã cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự thật mình bỏ vợ bỏ con, Trần Do Mỹ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác?
Lăng Kha không ngốc, tất nhiên cũng hiểu điều này, vì thế cô khinh thường mà mắng Cố Nam Thành: “Tôi khinh, thứ cặn bã bỏ vợ bỏ con, ngụy quân tử.”
“Lăng Kha, tôi thấy cô thật sự chán sống.” Cố Nam Thành giận tím mặt, buông lời hung ác: “Trong vòng một tuần, tôi sẽ buộc cả nhà các người quỳ xuống trước mặt tôi xin tha.”
“Bốp bốp bốp!” Lúc này một tràng vỗ tay không hợp thời vang lên.
Mọi người còn chưa thấy rõ là ai đang vỗ tay thì một giọng nói thong dong lại mang theo uy hiếp truyền đến: “Cố tổng thật kiêu ngạo, xem ra chán ở Hải Thành rồi nên muốn đổi chỗ phát triển.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên này làm mọi người trở tay không kịp, đặc biệt là Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.
Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họ!”
Hừ, nhà ai không có chỗ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao?
Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén bắn về hướng Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ chết mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”
Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm.
Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch môi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, tiếp tục đi chứ!”
Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!
Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.”
Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn về phía Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ: “Lăng Kha nói là sự thật, Trần tiểu thư cũng chẳng oan ức gì.”
Cố Nam Thành cắn răng: “Cố, Bắc, Thành.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Anh thật sự muốn đối đầu với toàn bộ Hải Thành?”
Lăng An, Thịnh Thế, Đường thị, hiện giờ lại có thêm Lăng thị, tập đoàn Cố thị có năng lực gì chống lại bọn họ? Chỉ Lăng thị thôi đã có thể đè chết Cố thị rồi.
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng lại không dám dùng cả Cố gia mạo hiểm vì một người phụ nữ, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của gã không chịu nổi thôi.
Nhìn dáng vẻ ức nghẹn của Cố Nam Thành, cuối cùng Lăng Kha cũng trút được cục tức, duỗi tay chọc chọc Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn đang ngơ ra, lôi kéo cô tìm chỗ ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu lại xuất hiện ở chỗ này, đêm nay là chúc mừng cô khôi phục độc thân, nếu bị Lăng Tiêu biết thì có cảm thấy mình bị sỉ nhục không?
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái cứ mất tập trung từ lúc Lăng Tiêu xuất hiện, anh mở lon nước trái cây rồi đưa cho cô: “Muốn đổi phòng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với Đường Nguyên Minh: “Không cần!”
Chuyện của cô còn chưa giải quyết, lúc này rời đi thì ván cờ đêm nay coi như uổng phí.
Nếu Cố Nam Thành an phận rồi thì đến lượt cô lên sân khấu.
Giờ phút này có không ít cô gái trong phòng đều đặt tâm tư trên người Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, dù là gia thế hay tướng mạo, họ đều đủ làm các cô gái chạy theo như xua vịt.
Bao nhiêu người ở Hải Thành ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, vừa ly hôn với Lăng Tiêu thì đã qua lại với Đường Nguyên Minh, một mình cô đã gom được hai trong những người đàn ông đứng đầu Hải Thành.
À, không, còn có Mộ Tư nữa, là ba người!
Nói xem các tiểu thư có lý do gì không chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn chứ?
Trần Do Mỹ, Triệu Giai Ca đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô ly hôn, lại ngồi trên ngai vàng giám đốc Thịnh Thế, vẫn chiếm vinh dự tiểu thư đứng đầu không buông, điều này làm biết bao cô gái vừa đố kỵ lại căm hận, muốn túm cô khỏi cái ghế đó.
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hãm sâu trong lời đồn ngoại tình, lại có dan díu với Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu tới, các cô sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này.
Ngay khi Lam Tiếu nhịn không được muốn bắt đầu thì trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông...
Lăng Kha không muốn liên lụy ai cả, đưa tay kéo Thịnh Hoàn Hoàn đang chắn trước mặt cô ra, khinh thường mà nhìn Cố Nam Thành: “Anh cứ việc thử xem.”
Cố Nam Thành nghĩ tập đoàn Lăng An dễ ức hiếp à, gã có thể tùy ý làm khó dễ sao?
Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn đương nhiên phải đứng ra chống lưng cho Lăng Kha: “Nói rất đúng, Thịnh Thế sẽ cùng tồn tại với Lăng An.”
Lăng Kha cũng giống như Thịnh Hoàn Hoàn, trong lòng xem thường Cố Nam Thành, sau khi ly hôn với Nam Tầm, Cố Nam Thành càng làm người ta chán ghét! Trước kia là mắt bị che, hiện tại là hoàn toàn mù.
Cố Nam Thành cười lạnh một tiếng, ánh mắt chuyển qua Thịnh Hoàn Hoàn, trào phúng cười nói: “Thịnh Thế? Cô xác định hiện tại mình làm được chủ?”
Cố Nam Thành đang châm chọc tình cảnh hiện giờ gian nan của Thịnh Hoàn Hoàn, còn không biết lượng sức mà muốn ra mặt cho Lăng Kha.
Lúc này Đường Nguyên Minh mở miệng: “Có câu ‘Cái bụng của Tể tướng rộng đến mức có thể chèo thuyền’, Cố tổng cần gì tính toán chi li với một cô gái, truyền ra không sợ người khác chê cười à.”
Cố Nam Thành lạnh lẽo liếc nhìn anh một cái, nhưng cũng không so đo, chính xác mà nói, gã biết trêu chọc Đường gia là lựa chọn không sáng suốt.
Ánh mắt gã lại nhìn về hướng Lăng Kha, sắc mặt âm trầm đến dọa người: “Lăng Kha, đây là cô tự tìm, tôi vốn còn nhớ giao tình ngày xưa, muốn chừa chút tình cảm, nếu cô không biết tốt xấu như thế thì đừng trách tôi không khách sáo.”
Giờ khắc này, trên mặt đám người Trần Do Mỹ Trần Phỉ Phỉ đều lộ ra nụ cười hả giận lại đắc ý.
Lam Tiếu nhìn Cố Nam Thành bảo vệ Trần Do Mỹ như thế, càng cảm thấy mình đá Lăng Phi là chính xác, người đàn ông của cô ta cũng phải mạnh mẽ, phải trút giận và có thể bảo vệ cô như thế.
Mà Lăng Phi chẳng làm nên trò trống gì, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng.
Bạch Sương cười lạnh: “Lần này Lăng Kha thảm rồi!”
Tiết Tiêm Tiêm phụ họa: “Đáng đời, ai bảo vừa rồi cô ta kiêu ngạo như vậy.”
Lúc này Triệu Giai Ca thấp giọng mắng: “Được rồi, các người ít nói vài câu.”
Bạch Sương và Tiết Tiêm Tiêm không dám lỗ mãng nữa.
Khiển trách xong hai người, Triệu Giai Ca nhìn về phía người đàn ông bên cạnh và hỏi: “A Tư, anh không tính giúp Lăng Kha sao?”
Lệ Hàn Tư không chút do dự mà trả lời: “Đây là cô ta tự tìm, vì sao anh phải giúp?”
Nếu Lệ Hàn Tư đã nói như thế thì Triệu Giai Ca cũng không hỏi nhiều.
Lúc này Cố Nam Thành đã lấy di động ra, lại nhìn về phía Lăng Kha: “Giờ cô quỳ xuống xin lỗi Tiểu Mỹ còn kịp.”
“Anh nằm mơ.”
Thịnh Hoàn Hoàn thật chướng mắt Cố Nam Thành giả từ bi, gã tạo áp lực với tập đoàn Lăng An chỉ vì muốn cảnh báo người của Hải Thành, đừng tiếp tục nhắc đến gian tình giữa gã và Trần Do Mỹ. Gã cho rằng làm như vậy có thể che giấu sự thật mình bỏ vợ bỏ con, Trần Do Mỹ chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác?
Lăng Kha không ngốc, tất nhiên cũng hiểu điều này, vì thế cô khinh thường mà mắng Cố Nam Thành: “Tôi khinh, thứ cặn bã bỏ vợ bỏ con, ngụy quân tử.”
“Lăng Kha, tôi thấy cô thật sự chán sống.” Cố Nam Thành giận tím mặt, buông lời hung ác: “Trong vòng một tuần, tôi sẽ buộc cả nhà các người quỳ xuống trước mặt tôi xin tha.”
“Bốp bốp bốp!” Lúc này một tràng vỗ tay không hợp thời vang lên.
Mọi người còn chưa thấy rõ là ai đang vỗ tay thì một giọng nói thong dong lại mang theo uy hiếp truyền đến: “Cố tổng thật kiêu ngạo, xem ra chán ở Hải Thành rồi nên muốn đổi chỗ phát triển.”
Tiếng nói đột nhiên vang lên này làm mọi người trở tay không kịp, đặc biệt là Cố Nam Thành.
Cố Nam Thành đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía cửa, chỉ thấy Lăng Tiêu bước từng bước đến, dáng vẻ thong dong thoải mái kia như một con mãnh hổ đang dạo quanh sân nhà mình.
Giờ khắc này, Lăng Kha cảm động muốn rớt nước mắt: “Anh họ!”
Hừ, nhà ai không có chỗ dựa mạnh chứ? Cố Nam Thành nghĩ nhà cô không ai che chở sao?
Lăng Tiêu gật đầu với đứa em họ không có bao nhiêu quan hệ huyết thống này, nhìn quanh một vòng rồi dừng lại trên mặt Thịnh Hoàn Hoàn, tạm dừng chừng hai giây, sau đó tầm mắt sắc bén bắn về hướng Đường Dật.
Đường Dật sờ sờ mũi, chờ Lăng Tiêu ngồi xuống bên cạnh thì rất ham sống sợ chết mà giải thích: “Tôi cũng bị Diệp Sâm gài thôi.”
Đường Dật đê tiện lại ném nồi cho Diệp Sâm.
Lăng Tiêu mắt điếc tai ngơ trước lời giải thích của Đường Dật, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nam Thành đang kinh ngạc, hắn nhếch môi lên, không giận đã oai mà nói: “Cố tổng, tiếp tục đi chứ!”
Mọi người nhìn Lăng Tiêu, không khỏi bi thương cho Cố Nam Thành. Xem ra lần này gã đá trúng tấm ván sắt!
Cố Nam Thành thu hồi vẻ kinh ngạc trên mặt, sắc mặt âm trầm như phủ lớp sương mù, hồi lâu vẫn không nói chuyện.
Cố Bắc Thành phản ứng lại trước, anh nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn và Lăng Kha, bắt đầu hoà giải: “Đều ngồi xuống đi, mọi người đều là bạn bè, cần gì vì việc nhỏ này mà cãi vã như thế.”
Nói xong, Cố Bắc Thành lại nhìn về phía Cố Nam Thành và Trần Do Mỹ: “Lăng Kha nói là sự thật, Trần tiểu thư cũng chẳng oan ức gì.”
Cố Nam Thành cắn răng: “Cố, Bắc, Thành.”
Cố Bắc Thành cười lạnh: “Anh thật sự muốn đối đầu với toàn bộ Hải Thành?”
Lăng An, Thịnh Thế, Đường thị, hiện giờ lại có thêm Lăng thị, tập đoàn Cố thị có năng lực gì chống lại bọn họ? Chỉ Lăng thị thôi đã có thể đè chết Cố thị rồi.
Mặt Cố Nam Thành xanh mét, tuy trong lòng rất phẫn nộ, nhưng lại không dám dùng cả Cố gia mạo hiểm vì một người phụ nữ, chỉ là lòng tự trọng đàn ông của gã không chịu nổi thôi.
Nhìn dáng vẻ ức nghẹn của Cố Nam Thành, cuối cùng Lăng Kha cũng trút được cục tức, duỗi tay chọc chọc Thịnh Hoàn Hoàn vẫn còn đang ngơ ra, lôi kéo cô tìm chỗ ngồi xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn cũng không nghĩ tới Lăng Tiêu lại xuất hiện ở chỗ này, đêm nay là chúc mừng cô khôi phục độc thân, nếu bị Lăng Tiêu biết thì có cảm thấy mình bị sỉ nhục không?
Đường Nguyên Minh nhìn cô gái cứ mất tập trung từ lúc Lăng Tiêu xuất hiện, anh mở lon nước trái cây rồi đưa cho cô: “Muốn đổi phòng không?”
Thịnh Hoàn Hoàn lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu với Đường Nguyên Minh: “Không cần!”
Chuyện của cô còn chưa giải quyết, lúc này rời đi thì ván cờ đêm nay coi như uổng phí.
Nếu Cố Nam Thành an phận rồi thì đến lượt cô lên sân khấu.
Giờ phút này có không ít cô gái trong phòng đều đặt tâm tư trên người Đường Nguyên Minh và Lăng Tiêu, dù là gia thế hay tướng mạo, họ đều đủ làm các cô gái chạy theo như xua vịt.
Bao nhiêu người ở Hải Thành ghen ghét Thịnh Hoàn Hoàn, vừa ly hôn với Lăng Tiêu thì đã qua lại với Đường Nguyên Minh, một mình cô đã gom được hai trong những người đàn ông đứng đầu Hải Thành.
À, không, còn có Mộ Tư nữa, là ba người!
Nói xem các tiểu thư có lý do gì không chán ghét Thịnh Hoàn Hoàn chứ?
Trần Do Mỹ, Triệu Giai Ca đều là thủ hạ bại tướng dưới tay Thịnh Hoàn Hoàn, hiện giờ cô ly hôn, lại ngồi trên ngai vàng giám đốc Thịnh Thế, vẫn chiếm vinh dự tiểu thư đứng đầu không buông, điều này làm biết bao cô gái vừa đố kỵ lại căm hận, muốn túm cô khỏi cái ghế đó.
Hiện giờ Thịnh Hoàn Hoàn hãm sâu trong lời đồn ngoại tình, lại có dan díu với Đường Nguyên Minh, Lăng Tiêu tới, các cô sẽ không bỏ lỡ thời cơ tốt này.
Ngay khi Lam Tiếu nhịn không được muốn bắt đầu thì trong phòng lại xuất hiện một người đàn ông...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.