Chương 267: Lấy thân phận của con thì muốn dạng phụ nữ nào mà không có
Nam Thư
22/09/2023
Lăng Hoa Thanh nghiêng mặt đi nhìn về phía Lăng Tiêu, ánh mắt dừng lại trên bờ môi bị cắn rách của hắn, miệng ông ta mím thành một đường, vài giây sau thì nhắm mắt lại, đôi tay dưới lớp chăn đã siết chặt.
“Đi ra ngoài.” Lăng Tiêu đi vào, nhìn về hướng Lam Nhan mà lạnh nhạt nói, mang theo sự chán ghét không chút che giấu.
Lam Nhan ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với Lăng Hoa Thanh đang nhắm nghiền hai mắt: “Bác trai, lát nữa cháu lại đến chăm sóc bác.”
Lăng Hoa Thanh không nâng mí mắt lên một cái.
Sau khi Lam Nhan ra ngoài, Lăng Tiêu đi đến bên giường Lăng Hoa Thanh: “Ba, con lột quýt cho ba, con nhớ ba thích ăn quýt.”
Rốt cuộc Lăng Hoa Thanh cũng mở mắt ra, đáy mắt đều là lửa giận và thất vọng: “Ba bảo con cách xa cô gái kia một chút, tránh xa nó ra, vì sao con lại không nghe?”
Giọng Lăng Hoa Thanh không thể khắc chế mà càng lúc càng lớn: “Con đã quên tại sao ba vào tù sao? Nó là con gái của Thịnh Xán, con muốn nó luôn ở Lăng gia sao? Huống chi ba thấy nó cũng không phải thứ phụ nữ an phận, chẳng lẽ con cũng muốn sống hèn nhát như ba sao?”
Lăng Tiêu lột quả quýt trong tay, bình tĩnh nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con không phải ba, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải An Lan.”
Lửa giận trong mắt Lăng Hoa Thanh hơi tắt, còn lại chỉ là thất vọng vô tận và gợn sóng ẩn sau sự thất vọng đó: “Cho nên con sẽ không ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn phải không?”
Lăng Tiêu đưa quả quýt đã lột xong qua, thản nhiên nhìn thẳng vào Lăng Hoa Thanh: “Sẽ ly hôn, con sẽ mau chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cho nên hy vọng về sau ba đừng làm tổn thương sức khoẻ của mình nữa, không đáng.”
Nghe Lăng Tiêu nói thế, gợn sóng ẩn trong đáy mắt Lăng Hoa Thanh mới thoáng rút lui: “Nếu quyết định thì sáng mai lập tức đi ly hôn đi.”
“Hôm nay là cuối tuần.”
“Cuối tuần cũng có cách, lấy thân phận của con thì chỉ cần một cú điện thoại.”
Lăng Tiêu trầm tĩnh không gợn sóng mà trả lời Lăng Hoa Thanh: “Ba, nếu đã quyết định thì cần gì để ý một hai ngày, đối với con thì hai ngày hay một tháng có gì khác nhau?”
Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang nói đến một người chẳng quan trọng, hai ngày hoặc là một tháng có gì khác nhau?
Rốt cuộc giọng của Lăng Hoa Thanh cũng buông lỏng: “Ba chỉ lo con bị nó mê hoặc, thủ đoạn của đàn bà thường khó lòng phòng bị, sự dịu dàng của họ cuối cùng sẽ biến thành vũ khí đáng sợ nhất.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Yên tâm đi ba, con hiểu rõ trong lòng, sẽ không làm ba nhọc lòng vì chuyện của con nữa.”
Lăng Hoa Thanh nhìn lên bờ môi bị cắn rách của Lăng Tiêu, ánh mắt lại trở nên sắc bén, lại nói lời thấm thía: “Tiêu Nhi, Hải Thành này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, lấy thân phận của con thì muốn dạng gì không có? Đàn ông bạc tình một chút mới không có uy hiếp, người không có uy hiếp mới không bị tổn thương.”
Lăng Tiêu nhếch môi: “Con hiểu ý ba.”
Thấy cuối cùng Lăng Tiêu cũng nghe lọt lời mình nói, ông ta mới đưa nhận lấy quả quýt đã lột xong, đồng thời hành động này cũng đại diện cho tha thứ.
…
Thịnh Hoàn Hoàn đứng trong thang máy như bị rút mất linh hồn: Vì sao Lăng Tiêu lại hôn cô, không phải hắn nói muốn ly hôn sao, như vậy tính là gì?
Thang máy tự động đóng rồi lại mở, người vào rồi lại đi, lặp lại rất nhiều lần cô mới đi ra khỏi thang máy.
Phía trước có một người đàn ông trẻ đang gọi điện thoại, hùng hùng hổ hổ mà đi tới thang máy: “Không phải sao? Con mẹ nó thật quá xui xẻo, ông đây mới mua xe, hơn nửa đêm bị người ta quẹt trầy, mà còn là xe cảnh sát đang phá án...”
“May mà chỉ bị trầy, nếu làm chậm trễ tôi xem cuộc đua quốc tế thì dù là cục trưởng ông cũng muốn liều mạng với họ. Nhưng chiếc xe kia thật quá tuyệt luôn, xẹt một tiếng đã lao qua, nếu không phải nghe thấy tiếng còi thì tôi còn không biết là xe cảnh sát, nếu có thể so với anh ta một trận thì lần này tôi bị hại cũng đáng giá.”
Người đàn ông trẻ hùng hùng hổ hổ đi tới, trùng hợp va phải Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh táo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn loạng choạng, thân thể ngã về phía sau, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy cô: “Tiểu thư, đi đường phải nhìn chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng vững lại thì vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Người kia thấy rõ ngũ quan của Thịnh Hoàn Hoàn thì đáy mắt xẹt qua một tia trầm trồ, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng nghi hoặc biến thành khiếp sợ: “Cô là Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Anh quen tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện càng nhìn càng quen mắt, sau đó cô đơn trong lòng cô trở thành hư không.
Người trước mặt chính là Lý Vệ Lâm mà cô muốn tìm!
Cô có tám phần nắm chắc có thể lôi kéo được Tương Tuấn Tài, còn lại là Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ tương đối khó giải quyết, không ngờ Lý Vệ Lâm lại tự mình đưa tới cửa, thật là trời cũng giúp cô.
Lý Vệ Lâm vội tắt điện thoại, tươi cười rực sáng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô chính là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, rất ít ai không quen biết cô! Nhìn cô ngoài đời xinh đẹp hơn mấy tấm ảnh trên báo lá cải nhiều.”
“Vậy sao, cảm ơn khen ngợi.” Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe được quá nhiều những lời khen này nên không có cảm giác gì, cô cười cười với Lý Vệ Lâm: “Thực trùng hợp, tôi cũng biết Lý Vệ Lâm tiên sinh, anh ngoài đời đẹp trai hơn trên giấy chứng nhận nhiều.”
Lý Vệ Lâm nghi hoặc: “Giấy chứng nhận?”
Thịnh Hoàn Hoàn thành thật nói: “Không dám giấu giếm, tôi từng điều tra anh, tập đoàn Thịnh Thế rất cần nhân tài như Lý tiên sinh.”
Mặt Lý Vệ Lâm từ từ trầm xuống, hoàn toàn không còn vui sướng như vừa rồi, anh ta nhún vai: “Vậy thật đáng tiếc, tôi không có ý định gì với Thịnh Thế, mẹ gọi tôi về nhà ăn cơm, Thịnh tiểu thư chúng ta không hẹn ngày gặp lại.”
“Không, anh nói sai rồi, chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.” Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Lý Vệ Lâm, ấn nút đi xuống cho anh ta: “Tôi đoán Lý tiên sinh tính xuống bãi xe đúng không?”
Mặt Lý Vệ Lâm hoàn toàn sầm xuống, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi: “Thịnh tiểu thư chuẩn bị lì lợm la liếm sao, chiêu này sẽ tổn hại thân phận tiểu thư đứng đầu của cô.”
Đối mặt với câu trào phúng của Lý Vệ Lâm, Thịnh Hoàn Hoàn không giận mà cười: “Tôi vừa nghe nói anh rất chờ mong cuộc đua quốc tế, cho nên muốn đánh cược với anh.”
Từ tư liệu Nam Tầm điều tra được, Lý Vệ Lâm là người yêu thích đua xe, nhưng vì công việc bận rộn nên chỉ có thể coi đó là sở thích nghiệp dư, nhưng với kỹ thuật của anh ta thì làm tay đua chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề.
Gia thế của Lý Vệ Lâm không tồi, tiền anh ta kiếm được cơ bản đều dùng cho xe, xe thể thao, xe đua, motor, cho nên anh là một fan đua xe cuồng nhiệt, hơn nữa còn là fans của Kim Thần.
“Đánh cược? Tôi không có hứng thú đánh cược gì với Thịnh tiểu thư.” Lý Vệ Lâm cười lạnh, không chút do dự mà từ chối, lúc này thang máy mở ra, anh ta đi vào rồi ấn ngay vào nút đóng, hiển nhiên không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục đi theo.
“Lý tiên sinh thật sự không có hứng thú sao?” Trước khi thang máy đóng lại, Lý Vệ Lâm thấy Thịnh Hoàn Hoàn tự tin mỉm cười: “Đánh cược thắng thì có thể nhận Kim Thần làm thầy thì sao?”
“Đi ra ngoài.” Lăng Tiêu đi vào, nhìn về hướng Lam Nhan mà lạnh nhạt nói, mang theo sự chán ghét không chút che giấu.
Lam Nhan ngẩn người, sau đó chậm rãi đứng lên, nhẹ giọng nói với Lăng Hoa Thanh đang nhắm nghiền hai mắt: “Bác trai, lát nữa cháu lại đến chăm sóc bác.”
Lăng Hoa Thanh không nâng mí mắt lên một cái.
Sau khi Lam Nhan ra ngoài, Lăng Tiêu đi đến bên giường Lăng Hoa Thanh: “Ba, con lột quýt cho ba, con nhớ ba thích ăn quýt.”
Rốt cuộc Lăng Hoa Thanh cũng mở mắt ra, đáy mắt đều là lửa giận và thất vọng: “Ba bảo con cách xa cô gái kia một chút, tránh xa nó ra, vì sao con lại không nghe?”
Giọng Lăng Hoa Thanh không thể khắc chế mà càng lúc càng lớn: “Con đã quên tại sao ba vào tù sao? Nó là con gái của Thịnh Xán, con muốn nó luôn ở Lăng gia sao? Huống chi ba thấy nó cũng không phải thứ phụ nữ an phận, chẳng lẽ con cũng muốn sống hèn nhát như ba sao?”
Lăng Tiêu lột quả quýt trong tay, bình tĩnh nói với Lăng Hoa Thanh: “Ba, con không phải ba, Thịnh Hoàn Hoàn cũng không phải An Lan.”
Lửa giận trong mắt Lăng Hoa Thanh hơi tắt, còn lại chỉ là thất vọng vô tận và gợn sóng ẩn sau sự thất vọng đó: “Cho nên con sẽ không ly hôn với Thịnh Hoàn Hoàn phải không?”
Lăng Tiêu đưa quả quýt đã lột xong qua, thản nhiên nhìn thẳng vào Lăng Hoa Thanh: “Sẽ ly hôn, con sẽ mau chóng kết thúc cuộc hôn nhân này, cho nên hy vọng về sau ba đừng làm tổn thương sức khoẻ của mình nữa, không đáng.”
Nghe Lăng Tiêu nói thế, gợn sóng ẩn trong đáy mắt Lăng Hoa Thanh mới thoáng rút lui: “Nếu quyết định thì sáng mai lập tức đi ly hôn đi.”
“Hôm nay là cuối tuần.”
“Cuối tuần cũng có cách, lấy thân phận của con thì chỉ cần một cú điện thoại.”
Lăng Tiêu trầm tĩnh không gợn sóng mà trả lời Lăng Hoa Thanh: “Ba, nếu đã quyết định thì cần gì để ý một hai ngày, đối với con thì hai ngày hay một tháng có gì khác nhau?”
Vẻ mặt Lăng Tiêu như đang nói đến một người chẳng quan trọng, hai ngày hoặc là một tháng có gì khác nhau?
Rốt cuộc giọng của Lăng Hoa Thanh cũng buông lỏng: “Ba chỉ lo con bị nó mê hoặc, thủ đoạn của đàn bà thường khó lòng phòng bị, sự dịu dàng của họ cuối cùng sẽ biến thành vũ khí đáng sợ nhất.”
Lăng Tiêu gật đầu: “Yên tâm đi ba, con hiểu rõ trong lòng, sẽ không làm ba nhọc lòng vì chuyện của con nữa.”
Lăng Hoa Thanh nhìn lên bờ môi bị cắn rách của Lăng Tiêu, ánh mắt lại trở nên sắc bén, lại nói lời thấm thía: “Tiêu Nhi, Hải Thành này có rất nhiều cô gái xinh đẹp, lấy thân phận của con thì muốn dạng gì không có? Đàn ông bạc tình một chút mới không có uy hiếp, người không có uy hiếp mới không bị tổn thương.”
Lăng Tiêu nhếch môi: “Con hiểu ý ba.”
Thấy cuối cùng Lăng Tiêu cũng nghe lọt lời mình nói, ông ta mới đưa nhận lấy quả quýt đã lột xong, đồng thời hành động này cũng đại diện cho tha thứ.
…
Thịnh Hoàn Hoàn đứng trong thang máy như bị rút mất linh hồn: Vì sao Lăng Tiêu lại hôn cô, không phải hắn nói muốn ly hôn sao, như vậy tính là gì?
Thang máy tự động đóng rồi lại mở, người vào rồi lại đi, lặp lại rất nhiều lần cô mới đi ra khỏi thang máy.
Phía trước có một người đàn ông trẻ đang gọi điện thoại, hùng hùng hổ hổ mà đi tới thang máy: “Không phải sao? Con mẹ nó thật quá xui xẻo, ông đây mới mua xe, hơn nửa đêm bị người ta quẹt trầy, mà còn là xe cảnh sát đang phá án...”
“May mà chỉ bị trầy, nếu làm chậm trễ tôi xem cuộc đua quốc tế thì dù là cục trưởng ông cũng muốn liều mạng với họ. Nhưng chiếc xe kia thật quá tuyệt luôn, xẹt một tiếng đã lao qua, nếu không phải nghe thấy tiếng còi thì tôi còn không biết là xe cảnh sát, nếu có thể so với anh ta một trận thì lần này tôi bị hại cũng đáng giá.”
Người đàn ông trẻ hùng hùng hổ hổ đi tới, trùng hợp va phải Thịnh Hoàn Hoàn còn chưa tỉnh táo lại.
Thịnh Hoàn Hoàn loạng choạng, thân thể ngã về phía sau, cũng may người kia tay mắt lanh lẹ, lập tức đỡ lấy cô: “Tiểu thư, đi đường phải nhìn chứ.”
Thịnh Hoàn Hoàn đứng vững lại thì vội xin lỗi: “Thực xin lỗi, thực xin lỗi.”
Người kia thấy rõ ngũ quan của Thịnh Hoàn Hoàn thì đáy mắt xẹt qua một tia trầm trồ, sau đó biến thành nghi hoặc, cuối cùng nghi hoặc biến thành khiếp sợ: “Cô là Thịnh Hoàn Hoàn?”
“Anh quen tôi?” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người đàn ông trước mặt, phát hiện càng nhìn càng quen mắt, sau đó cô đơn trong lòng cô trở thành hư không.
Người trước mặt chính là Lý Vệ Lâm mà cô muốn tìm!
Cô có tám phần nắm chắc có thể lôi kéo được Tương Tuấn Tài, còn lại là Lý Vệ Lâm và An Gia Thụ tương đối khó giải quyết, không ngờ Lý Vệ Lâm lại tự mình đưa tới cửa, thật là trời cũng giúp cô.
Lý Vệ Lâm vội tắt điện thoại, tươi cười rực sáng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Cô chính là tiểu thư đứng đầu Hải Thành, rất ít ai không quen biết cô! Nhìn cô ngoài đời xinh đẹp hơn mấy tấm ảnh trên báo lá cải nhiều.”
“Vậy sao, cảm ơn khen ngợi.” Từ nhỏ đến lớn, Thịnh Hoàn Hoàn đã nghe được quá nhiều những lời khen này nên không có cảm giác gì, cô cười cười với Lý Vệ Lâm: “Thực trùng hợp, tôi cũng biết Lý Vệ Lâm tiên sinh, anh ngoài đời đẹp trai hơn trên giấy chứng nhận nhiều.”
Lý Vệ Lâm nghi hoặc: “Giấy chứng nhận?”
Thịnh Hoàn Hoàn thành thật nói: “Không dám giấu giếm, tôi từng điều tra anh, tập đoàn Thịnh Thế rất cần nhân tài như Lý tiên sinh.”
Mặt Lý Vệ Lâm từ từ trầm xuống, hoàn toàn không còn vui sướng như vừa rồi, anh ta nhún vai: “Vậy thật đáng tiếc, tôi không có ý định gì với Thịnh Thế, mẹ gọi tôi về nhà ăn cơm, Thịnh tiểu thư chúng ta không hẹn ngày gặp lại.”
“Không, anh nói sai rồi, chúng ta sẽ thường xuyên gặp mặt.” Thịnh Hoàn Hoàn đi đến bên cạnh Lý Vệ Lâm, ấn nút đi xuống cho anh ta: “Tôi đoán Lý tiên sinh tính xuống bãi xe đúng không?”
Mặt Lý Vệ Lâm hoàn toàn sầm xuống, giọng điệu cũng hoàn toàn thay đổi: “Thịnh tiểu thư chuẩn bị lì lợm la liếm sao, chiêu này sẽ tổn hại thân phận tiểu thư đứng đầu của cô.”
Đối mặt với câu trào phúng của Lý Vệ Lâm, Thịnh Hoàn Hoàn không giận mà cười: “Tôi vừa nghe nói anh rất chờ mong cuộc đua quốc tế, cho nên muốn đánh cược với anh.”
Từ tư liệu Nam Tầm điều tra được, Lý Vệ Lâm là người yêu thích đua xe, nhưng vì công việc bận rộn nên chỉ có thể coi đó là sở thích nghiệp dư, nhưng với kỹ thuật của anh ta thì làm tay đua chuyên nghiệp cũng không thành vấn đề.
Gia thế của Lý Vệ Lâm không tồi, tiền anh ta kiếm được cơ bản đều dùng cho xe, xe thể thao, xe đua, motor, cho nên anh là một fan đua xe cuồng nhiệt, hơn nữa còn là fans của Kim Thần.
“Đánh cược? Tôi không có hứng thú đánh cược gì với Thịnh tiểu thư.” Lý Vệ Lâm cười lạnh, không chút do dự mà từ chối, lúc này thang máy mở ra, anh ta đi vào rồi ấn ngay vào nút đóng, hiển nhiên không muốn để Thịnh Hoàn Hoàn tiếp tục đi theo.
“Lý tiên sinh thật sự không có hứng thú sao?” Trước khi thang máy đóng lại, Lý Vệ Lâm thấy Thịnh Hoàn Hoàn tự tin mỉm cười: “Đánh cược thắng thì có thể nhận Kim Thần làm thầy thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.