Chương 532: Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn thì không có cửa đâu
Nam Thư
04/04/2024
Nói xong, Lăng Tiêu lại tiến vào phòng bếp.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, Thịnh Xán đi tới trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi cảnh cáo: "Cùi chỏ chỉa ra bên ngoài."
Thịnh Hoàn Hoàn vô tội trừng mắt nhìn, nũng nịu nói: “Ba, chờ vết thương của Lăng Tiêu lành rồi thì để ba mặc sức giày vò, con sẽ không nói giúp anh ấy câu nào được không?"
Thịnh Xán vừa trừng mắt: “Vậy trước khi vết thương của cậu ta lành thì hai đứa không gặp mặt được không?"
"Được."
"Không được."
Do suy nghĩ cho Lăng Tiêu nên Thịnh Hoàn Hoàn trả lời không chút do dự.
Nhưng sau lưng cũng vang lên một tiếng nói không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đầy kiêu ngạo đứng trước mặt Thịnh Xán, ung dung thản nhiên mà nói: “Bác trai, chuyện giữa đàn ông chúng ta, phụ nữ nói không tính."
Nói xong, Lăng Tiêu quay người tiến vào phòng bếp, không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, nói cách khác chuyện này không thể thương lượng.
Vết thương trên người Lăng Tiêu tối thiểu cần nửa tháng mới lành lại.
Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, hắn làm không được.
Phải biết rằng từ khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn cũng chỉ có hai mươi ngày!
Nói cách khác, từ lúc hắn dứt khoát quyết định ly hôn đến khi hối hận không kịp, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng đến hai mươi ngày.
Nửa tháng, a, dài đằng đẵng đến mức nào.
Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, không có cửa đâu.
Thịnh Xán chỉ vào bóng lưng Lăng Tiêu, thấp giọng mắng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Con xem đi, vết thương còn chưa lành đã vội vã cua con gái ba, ba có thể dễ dàng tha cho cậu ta sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Được rồi, các người thắng!
Một người muốn phụ nữ không muốn sống, một người ghen tuông với con rể tương lai không biết cảm ơn, cô còn có thể nói gì?
Sau đó vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng ngồi xuống, người một nhà chờ Lăng Tiêu bưng thức ăn lên cho họ.
Chúc Văn Bội nhìn Lăng Tiêu mặc tạp dề bận trước bận sau thì càng xem càng hài lòng, thấp giọng nói với Thịnh Tư Nguyên bên cạnh: “Tôi thấy Lăng Tiêu này không tệ."
Thịnh Tư Nguyên quay hạch đào mà hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy Tiểu Đường tốt hơn."
Thịnh Xán cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, con thấy điểm nào của A Minh cũng mạnh hơn cậu ta."
Nói xong Thịnh Xán đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, thấy hắn mặt không đổi sắc, ung dung đặt chén đĩa xuống rồi nói với ông ấy: “Bác trai, tám món một canh đã đủ."
"Ừm, nhìn cũng không tệ lắm, không biết mùi vị thế nào."
Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn Thịnh Xán, đồ ăn là Lăng Tiêu xào, hồi nãy hai vị "Giám thị" này cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng bếp nên họ không thể gian lận trắng trợn.
Thịnh Tư Nguyên thấy Thịnh Xán không bình luận nên bỏ hạch đào trong tay xuống, gắp khối cá hấp bỏ vào miệng, cảm giác tươi non này thật là tuyệt!
"Ăn ngon không?" Chúc Văn Bội nhìn hai vị "Giám khảo" mà hỏi.
Tám món một canh này dù là sắc thái hay mùi thơm đều làm người ta thèm nhỏ dãi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì bà thật không tin được những món ăn này là do Lăng Tiêu nấu.
Thịnh Tư Nguyên trái lương tâm mà lạnh mặt nói: “Chẳng ra sao cả, vẫn là Tiểu Đường nấu ngon hơn."
Thịnh Xán cũng nói: “Những món ăn này được Hoàn Hoàn hỗ trợ không ít đúng không? Lăng Tiêu, cậu đang gian lận, tôi cho cậu biết lần này không tính."
Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, cô biết tính tình của người đàn ông này, cho nên đặc biệt sợ hắn lật bàn.
Nếu hắn dám lật bàn trước mặt ba và ông bà ngoại của cô thì giữa chuyện cô và hắn sẽ thất bại.
Lúc này mu bàn tay cô đột nhiên ấm áp, Lăng Tiêu nắm lấy tay cô dưới bàn cơm rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang im lặng an ủi: Hoàn Hoàn, tin tưởng tôi.
Trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ổn định lại.
Chỉ thấy Lăng Tiêu thản nhiên đáp trả: “Nếu bác trai không ngại thì về sau mỗi ngày cháu sẽ đến, làm đến khi bác hài lòng mới thôi."
Thịnh Xán lập tức xua tay: “Cơ hội chỉ có một lần."
Mỗi ngày đến?
Nghĩ hay lắm!
Nghĩ ông ấy ngốc sao mà để hắn đến mỗi ngày tán tỉnh con gái cưng của mình ngay trước mặt ông?
Nằm mơ!
"Ba..."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định nói chuyện đã bị Lăng Tiêu ngăn lại.
Lăng Tiêu giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, cháu đang tìm nhà giúp Tô Quy, không biết mua ở đâu càng tốt."
Ghét bỏ đồ ăn hắn nấu không ngon thì hắn chịu được, nhưng Thịnh lão gia tử cứ lấy hắn ra so với Đường Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, hắn còn là bên bị làm thấp đi thì không thể nhịn được.
Thịnh Tư Nguyên nghe Tô Quy muốn mua nhà thì lập tức kích động không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên là cách nhà tôi càng gần càng tốt!"
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng mà!
Đến lúc đó thuận tiện "Học trộm", a không, là thuận tiện "Giao lưu" "Trao đổi" y thuật.
Nhưng vừa nói lời này ra khỏi miệng thì Thịnh Tư Nguyên đã hối hận.
Rõ ràng Lăng Tiêu đang gài bẫy ông ấy, sao ông lại ngốc đến mức chui đầu vào bẫy chứ?
Lúc này liền nghe Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Vậ chỉ sợ làm Thịnh Lão thất vọng rồi, trước mắt Tô Quy tương đối xem trọng một căn nhà ở phía đông, ông ấy nói vùng ngoại thành thanh tĩnh, không khí cũng tốt."
"Cái gì, phía đông?"
Thịnh Tư Nguyên vô cùng tức giận, Tây Thành và nơi này đều cách phía đông hơn phân nửa thành phố, đi một chuyến phải tốn hai ba giờ, Lăng Tiêu muốn làm ông ấy tức chết sao.
"Hừ, không ngon miệng không ăn nữa."
Thịnh Tư Nguyên lập tức nổi nóng, dựng râu trừng mắt vỗ mạnh đũa xuống rồi cầm hạch đào bên cạnh lên xoay "Lạch tách" liên hồi.
Thịnh Hoàn Hoàn như con giun trong bụng Lăng Tiêu và Thịnh Tư Nguyên, một con giun thông minh khôn khéo: “Ông ngoại, cơm nước xong xuôi Tô Quy muốn đến Mộ gia trị chân cho Mộ Tư, ông muốn đi xem cùng không?"
Đi trị chân cho Mộ Tư.
Vậy không phải lại có cơ hội "Học trộm" sao?
Hai mắt Thịnh Tư Nguyên lập tức sáng lên, lại liếc Lăng Tiêu một cái rồi chanh chua nói: “Có một số người, nếu không phải dựa vào túi thuốc tôi cho thì chưa chắc đã sống sót đi ra khỏi rừng Sương Mù rồi!"
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, lập tức thừa nhận: “Ngày đó sau khi trở về, Tô Quy có nhắc đến Thịnh Lão trước mặt cháu, ông ấy còn khen ông là trụ cột Trung y, cháu nghĩ Tô Quy sẽ rất muốn gặp lại Thịnh Lão ngài."
Ai da, lời nói này của Lăng Tiêu lập tức nói trúng tâm sự của Thịnh Tư Nguyên, làm cả người ông lâng lâng: “Đó là đương nhiên, vào lần đến Hàn Quốc đó nếu không có tôi thì cậu và Đường Dật không phải đã thất bại trở về sao? Mất mặt với nước ngoài rồi."
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, bưng ly rượu trước mặt lên: “Cho nên cháu phải kính Thịnh Lão một ly."
Thịnh Tư Nguyên thấy mặc dù Lăng Tiêu có tư tâm, nhưng thái độ khiêm tốn, lại thấy trên mu bàn tay hắn đầy vết thương thì bưng ly rượu trước mặt lên cụng với hắn: “Tôi còn chưa cảm ơn cậu liều mạng xông vào ngươi rừng Sương Mù vì bs của Hoàn Hoàn!"
Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhau một cái, ngầm hiểu mà cười.
Thịnh Xán là người khôn khéo, nhìn một cái là biết tình hình không đúng nên nghĩ thầm: Lăng Tiêu này thật lợi hại, mới dùng có hai ba câu đã giải quyết ba vợ của ông rồi.
Phải biết rằng năm đó để cưới Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán không biết đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm của Thịnh Tư Nguyên, cuối cùng mới ôm mỹ nhân về.
Bây giờ Lăng Tiêu chỉ dùng một bữa cơm đã giải quyết được ba vợ, Thịnh Xán càng nghĩ càng khó chịu, nhìn Lăng Tiêu càng không vừa mắt.
Nhìn theo bóng lưng Lăng Tiêu, Thịnh Xán đi tới trừng Thịnh Hoàn Hoàn một cái rồi cảnh cáo: "Cùi chỏ chỉa ra bên ngoài."
Thịnh Hoàn Hoàn vô tội trừng mắt nhìn, nũng nịu nói: “Ba, chờ vết thương của Lăng Tiêu lành rồi thì để ba mặc sức giày vò, con sẽ không nói giúp anh ấy câu nào được không?"
Thịnh Xán vừa trừng mắt: “Vậy trước khi vết thương của cậu ta lành thì hai đứa không gặp mặt được không?"
"Được."
"Không được."
Do suy nghĩ cho Lăng Tiêu nên Thịnh Hoàn Hoàn trả lời không chút do dự.
Nhưng sau lưng cũng vang lên một tiếng nói không chút do dự.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn về phía Lăng Tiêu.
Lăng Tiêu đầy kiêu ngạo đứng trước mặt Thịnh Xán, ung dung thản nhiên mà nói: “Bác trai, chuyện giữa đàn ông chúng ta, phụ nữ nói không tính."
Nói xong, Lăng Tiêu quay người tiến vào phòng bếp, không nhìn Thịnh Hoàn Hoàn lấy một cái, nói cách khác chuyện này không thể thương lượng.
Vết thương trên người Lăng Tiêu tối thiểu cần nửa tháng mới lành lại.
Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, hắn làm không được.
Phải biết rằng từ khi Lăng Tiêu và Thịnh Hoàn Hoàn ly hôn cũng chỉ có hai mươi ngày!
Nói cách khác, từ lúc hắn dứt khoát quyết định ly hôn đến khi hối hận không kịp, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ dùng đến hai mươi ngày.
Nửa tháng, a, dài đằng đẵng đến mức nào.
Muốn hắn nửa tháng không gặp Thịnh Hoàn Hoàn, không có cửa đâu.
Thịnh Xán chỉ vào bóng lưng Lăng Tiêu, thấp giọng mắng với Thịnh Hoàn Hoàn: “Con xem đi, vết thương còn chưa lành đã vội vã cua con gái ba, ba có thể dễ dàng tha cho cậu ta sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Được rồi, các người thắng!
Một người muốn phụ nữ không muốn sống, một người ghen tuông với con rể tương lai không biết cảm ơn, cô còn có thể nói gì?
Sau đó vợ chồng Thịnh Tư Nguyên cũng ngồi xuống, người một nhà chờ Lăng Tiêu bưng thức ăn lên cho họ.
Chúc Văn Bội nhìn Lăng Tiêu mặc tạp dề bận trước bận sau thì càng xem càng hài lòng, thấp giọng nói với Thịnh Tư Nguyên bên cạnh: “Tôi thấy Lăng Tiêu này không tệ."
Thịnh Tư Nguyên quay hạch đào mà hừ lạnh một tiếng: “Tôi thấy Tiểu Đường tốt hơn."
Thịnh Xán cũng phối hợp nói: “Đúng vậy, con thấy điểm nào của A Minh cũng mạnh hơn cậu ta."
Nói xong Thịnh Xán đánh giá sắc mặt Lăng Tiêu, thấy hắn mặt không đổi sắc, ung dung đặt chén đĩa xuống rồi nói với ông ấy: “Bác trai, tám món một canh đã đủ."
"Ừm, nhìn cũng không tệ lắm, không biết mùi vị thế nào."
Thịnh Xán liếc Lăng Tiêu một cái rồi cầm đũa lên gắp một miếng thịt bò bỏ vào miệng.
Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn Thịnh Xán, đồ ăn là Lăng Tiêu xào, hồi nãy hai vị "Giám thị" này cứ đi qua đi lại bên ngoài phòng bếp nên họ không thể gian lận trắng trợn.
Thịnh Tư Nguyên thấy Thịnh Xán không bình luận nên bỏ hạch đào trong tay xuống, gắp khối cá hấp bỏ vào miệng, cảm giác tươi non này thật là tuyệt!
"Ăn ngon không?" Chúc Văn Bội nhìn hai vị "Giám khảo" mà hỏi.
Tám món một canh này dù là sắc thái hay mùi thơm đều làm người ta thèm nhỏ dãi, nếu không tận mắt nhìn thấy thì bà thật không tin được những món ăn này là do Lăng Tiêu nấu.
Thịnh Tư Nguyên trái lương tâm mà lạnh mặt nói: “Chẳng ra sao cả, vẫn là Tiểu Đường nấu ngon hơn."
Thịnh Xán cũng nói: “Những món ăn này được Hoàn Hoàn hỗ trợ không ít đúng không? Lăng Tiêu, cậu đang gian lận, tôi cho cậu biết lần này không tính."
Thịnh Hoàn Hoàn có chút lo lắng nhìn về phía Lăng Tiêu, cô biết tính tình của người đàn ông này, cho nên đặc biệt sợ hắn lật bàn.
Nếu hắn dám lật bàn trước mặt ba và ông bà ngoại của cô thì giữa chuyện cô và hắn sẽ thất bại.
Lúc này mu bàn tay cô đột nhiên ấm áp, Lăng Tiêu nắm lấy tay cô dưới bàn cơm rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ như đang im lặng an ủi: Hoàn Hoàn, tin tưởng tôi.
Trái tim căng thẳng của Thịnh Hoàn Hoàn lập tức ổn định lại.
Chỉ thấy Lăng Tiêu thản nhiên đáp trả: “Nếu bác trai không ngại thì về sau mỗi ngày cháu sẽ đến, làm đến khi bác hài lòng mới thôi."
Thịnh Xán lập tức xua tay: “Cơ hội chỉ có một lần."
Mỗi ngày đến?
Nghĩ hay lắm!
Nghĩ ông ấy ngốc sao mà để hắn đến mỗi ngày tán tỉnh con gái cưng của mình ngay trước mặt ông?
Nằm mơ!
"Ba..."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định nói chuyện đã bị Lăng Tiêu ngăn lại.
Lăng Tiêu giật giật khóe miệng, ngoài cười nhưng trong không cười nhìn về phía Thịnh Tư Nguyên: “Thịnh Lão, cháu đang tìm nhà giúp Tô Quy, không biết mua ở đâu càng tốt."
Ghét bỏ đồ ăn hắn nấu không ngon thì hắn chịu được, nhưng Thịnh lão gia tử cứ lấy hắn ra so với Đường Nguyên Minh hết lần này đến lần khác, hắn còn là bên bị làm thấp đi thì không thể nhịn được.
Thịnh Tư Nguyên nghe Tô Quy muốn mua nhà thì lập tức kích động không hề nghĩ ngợi đã trả lời: “Đương nhiên là cách nhà tôi càng gần càng tốt!"
Nhà ở ven hồ hưởng trước ánh trăng mà!
Đến lúc đó thuận tiện "Học trộm", a không, là thuận tiện "Giao lưu" "Trao đổi" y thuật.
Nhưng vừa nói lời này ra khỏi miệng thì Thịnh Tư Nguyên đã hối hận.
Rõ ràng Lăng Tiêu đang gài bẫy ông ấy, sao ông lại ngốc đến mức chui đầu vào bẫy chứ?
Lúc này liền nghe Lăng Tiêu không nhanh không chậm nói: “Vậ chỉ sợ làm Thịnh Lão thất vọng rồi, trước mắt Tô Quy tương đối xem trọng một căn nhà ở phía đông, ông ấy nói vùng ngoại thành thanh tĩnh, không khí cũng tốt."
"Cái gì, phía đông?"
Thịnh Tư Nguyên vô cùng tức giận, Tây Thành và nơi này đều cách phía đông hơn phân nửa thành phố, đi một chuyến phải tốn hai ba giờ, Lăng Tiêu muốn làm ông ấy tức chết sao.
"Hừ, không ngon miệng không ăn nữa."
Thịnh Tư Nguyên lập tức nổi nóng, dựng râu trừng mắt vỗ mạnh đũa xuống rồi cầm hạch đào bên cạnh lên xoay "Lạch tách" liên hồi.
Thịnh Hoàn Hoàn như con giun trong bụng Lăng Tiêu và Thịnh Tư Nguyên, một con giun thông minh khôn khéo: “Ông ngoại, cơm nước xong xuôi Tô Quy muốn đến Mộ gia trị chân cho Mộ Tư, ông muốn đi xem cùng không?"
Đi trị chân cho Mộ Tư.
Vậy không phải lại có cơ hội "Học trộm" sao?
Hai mắt Thịnh Tư Nguyên lập tức sáng lên, lại liếc Lăng Tiêu một cái rồi chanh chua nói: “Có một số người, nếu không phải dựa vào túi thuốc tôi cho thì chưa chắc đã sống sót đi ra khỏi rừng Sương Mù rồi!"
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên, lập tức thừa nhận: “Ngày đó sau khi trở về, Tô Quy có nhắc đến Thịnh Lão trước mặt cháu, ông ấy còn khen ông là trụ cột Trung y, cháu nghĩ Tô Quy sẽ rất muốn gặp lại Thịnh Lão ngài."
Ai da, lời nói này của Lăng Tiêu lập tức nói trúng tâm sự của Thịnh Tư Nguyên, làm cả người ông lâng lâng: “Đó là đương nhiên, vào lần đến Hàn Quốc đó nếu không có tôi thì cậu và Đường Dật không phải đã thất bại trở về sao? Mất mặt với nước ngoài rồi."
Đáy mắt Lăng Tiêu lướt qua một tia sáng, bưng ly rượu trước mặt lên: “Cho nên cháu phải kính Thịnh Lão một ly."
Thịnh Tư Nguyên thấy mặc dù Lăng Tiêu có tư tâm, nhưng thái độ khiêm tốn, lại thấy trên mu bàn tay hắn đầy vết thương thì bưng ly rượu trước mặt lên cụng với hắn: “Tôi còn chưa cảm ơn cậu liều mạng xông vào ngươi rừng Sương Mù vì bs của Hoàn Hoàn!"
Chúc Văn Bội và Thịnh Hoàn Hoàn liếc nhau một cái, ngầm hiểu mà cười.
Thịnh Xán là người khôn khéo, nhìn một cái là biết tình hình không đúng nên nghĩ thầm: Lăng Tiêu này thật lợi hại, mới dùng có hai ba câu đã giải quyết ba vợ của ông rồi.
Phải biết rằng năm đó để cưới Thịnh Giai Âm, Thịnh Xán không biết đã trải qua bao nhiêu khảo nghiệm của Thịnh Tư Nguyên, cuối cùng mới ôm mỹ nhân về.
Bây giờ Lăng Tiêu chỉ dùng một bữa cơm đã giải quyết được ba vợ, Thịnh Xán càng nghĩ càng khó chịu, nhìn Lăng Tiêu càng không vừa mắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.