Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 209: Người đàn ông ngồi ở ghế sau chính là Lăng Tiêu

Nam Thư

06/09/2023

“Xảy ra chuyện gì, người đàn ông này có vấn đề sao?” Cố Bắc Thành hỏi.

Thịnh Hoàn Hoàn siết chặt hai tay, trái tim như bị một bàn tay khổng lồ nắm lấy: “Hiện tại còn chưa xác định, Bắc Thành, em nhờ anh, chuyện này rất quan trọng với em.”

Cố Bắc Thành không hỏi nhiều nữa: “Được, anh lập tức đi tra.”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lại gọi điện thoại cho Nam Tầm và Hạ Tri Vi, Nam Tầm có thể tra được hành trình trong thời gian đó của Lăng Tiêu, điểm dừng chân cuối cùng của hắn ở Mỹ thì cần Hạ Tri Vi đi tra.

Cúp điện thoại, lòng Thịnh Hoàn Hoàn vẫn không thể bình tĩnh.

Chuyện này quá đột ngột đối với cô, đột nhiên cho cô một cú đánh thật mạnh, làm cô khó có thể tin, thật lâu không thể bình tĩnh.

Chỉ mong tất cả đều là giả.

So với Lăng Hàn, Thịnh Hoàn Hoàn càng tin tưởng Lăng Tiêu, nhưng chuyện này quá nghiêm trọng, cô nhất định phải điều tra rõ, nếu không không thể an tâm.

Được người hầu dẫn dắt, Thịnh Hoàn Hoàn đi vào phòng ngủ của Lăng Tiêu.

Lăng Thiên Vũ đã ngủ, Lăng Tiêu tắm trong phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn ngồi ở mép giường, nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, đột nhiên rất muốn vọt vào chất vấn Lăng Tiêu rằng lời Lăng Hàn nói là thật hay giả.

Khi Lăng Tiêu đi ra từ phòng tắm liền thấy Thịnh Hoàn Hoàn nhìn chằm chằm hắn ngơ ra.

Tay Lăng Tiêu khựng lại, tiếp theo như không có việc gì mà tiếp tục đi về hướng ban công, tạm dừng ngoài đó mấy chục giây rồi xoay người trở về phòng, ánh mắt kia trước sau như bóng với hình.

Lăng Tiêu thở dài, ném khăn lông đi rồi bước về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, thân hình cao lớn khom xuống, ôm cả người cô lên.

Thịnh Hoàn Hoàn kinh sợ thốt lên: “Anh làm cái gì?”

Lăng Tiêu bày ra vẻ mặt cao ngạo: “Cô nhìn chằm chằm vào tôi, còn không phải là muốn tắm chung à?”

Vừa nói, hắn vừa ôm cô đi về hướng phòng tắm.

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng kêu ngừng: “Không, anh dừng lại cho tôi, tôi không có ý này...”

Lăng Tiêu mặt không cảm xúc: “Không sao, tôi tắm lại một lần với cô.”

“Tôi không cần, anh thả tôi xuống...”

Sau khi đi ra từ phòng tắm, Thịnh Hoàn Hoàn mệt không muốn nhúc nhích, mọi phiền lòng bị cô ném hết ra sau đầu, hiện tại cô chỉ muốn ngủ một giấc thật ngon.



Nhưng người đàn ông bên cạnh lại không cho cô được như ý nguyện, hắn vươn tay ôm lấy từ phía sau rồi dừng ở ngực cô, thân thể cũng áp sát lên: “Vừa rồi cô không chuyên tâm, suy nghĩ cái gì?”

Lăng Tiêu thổi khí lên lỗ tai đáng yêu của cô.

Thịnh Hoàn Hoàn cứng lại, sau đó duỗi tay đẩy đầu Lăng Tiêu ra: “Gần đây có phải anh uống thuốc không, tôi mệt mỏi quá!”

Lăng Tiêu hơi sửng sốt, lúc này mới kinh ngạc phát hiện chuyện phòng the mấy ngày nay thật sự quá mức thường xuyên, vừa tới gần cô liền nhịn không được muốn hôn, muốn ôm, sau đó thuận theo tự nhiên để cô thực hiện nghĩa vụ người vợ.

Nhưng cái này liên quan gì đến uống thuốc chứ?

Muốn trách thì trách lúc nào cô cũng tán tỉnh hắn.

Lăng Tiêu trừng phạt mà nhéo cô một cái, nói năng rất khí phách: “Tôi rất khoẻ, không cần uống thuốc, là cô quá mảnh mai...”

Da Thịnh Hoàn Hoàn quá mỏng, bị véo một cái đau muốn chết, cô thở phì phì bắt lấy bàn tay không an phận của hắn mà dùng sức cắn.

Lăng Tiêu bị đau, rốt cuộc cũng thu tay lại, rất bình tĩnh mà nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô tuổi chó hay gì mà thích cắn người như thế?”

Đáp lại hắn là tiếng hít thở vững vàng.

“Ngủ nhanh như vậy, xem ra cô không phải tuổi chó, mà là heo.” Lăng Tiêu nhẹ nhàng nhéo mũi Thịnh Hoàn Hoàn, trong mắt hiện ra sự cưng chiều mà cả hắn cũng không nhận ra.

Hắn ôm cô gái đã ngủ say vào ngực, nắm lấy tay cô rồi nâng lên, mu bàn tay vốn trắng nõn tinh tế sưng lên một khối to, vừa đỏ vừa sưng.

“Đồ ngốc.” Cái chén kia không chọi trúng hắn, cô che chắn căn bản là làm điều thừa: “Sưng thành như vậy, lần sau xem cô còn dám làm anh hùng rơm không.”

Lăng Tiêu đứng dậy, tìm một tuýp thuốc mỡ bôi cho cô rồi mới ôm cô tiến vào mộng đẹp.

Sáng sớm, Thịnh Hoàn Hoàn thức dậy từ trong lòng Lăng Tiêu, bên tai truyền đến tiếng chuông di động, là Cố Bắc Thành gọi đến.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời tối hôm qua Lăng Hàn nói với mình, sắc mặt hơi thay đổi, cô cẩn thận lấy bàn tay Lăng Tiêu đặt bên hông mình ra, nhẹ nhàng xuống giường, cầm lấy di động đi vào phòng tắm.

“Bắc Thành, có phải tra được cái gì không?” Sau khi khoá cửa lại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhỏ giọng mà hỏi.

Giọng nói của Cố Bắc Thành truyền đến từ đầu bên kia, có chút trầm trọng: “Tìm được cấp trên của Hà Trọng rồi.”

Thịnh Hoàn Hoàn bất giác mà nắm chặt di động: “Là ai?”



“Lăng Tiêu.”

Cái tên này làm trái tim Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nặng như ngàn cân, ép cô không thở nổi: “Anh xác định?”

“Anh có đoạn video, tự em xem đi.” Cố Bắc Thành gửi video cho Thịnh Hoàn Hoàn, tiếp theo lại nói: “Hà Trọng đã ở Lăng thị từ thời Lăng Hoa Thanh, Lăng Hoa Thanh vào tù rồi thì đi theo Lăng Hoa Thái, sau đó Lăng Hoa Thái cũng vào tù, ông ta lại theo Lăng Tiêu, có thể thấy được người này không đơn giản.”

“Nhưng sau khi xảy ra chuyện của ba em, Hà Trọng liền tự nhận lỗi từ chức, nhưng sau đó lại vào bộ bảo an, mặt khác tạm thời không phát hiện dị thường gì.”

Thịnh Hoàn Hoàn nói: “Cho người tiếp tục nhìn chằm chằm ông ta, đừng bị phát hiện.”

Sau khi cúp điện thoại, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức mở video Cố Bắc Thành gửi đến. Đoạn video này là khách khứa đến tham gia hôn lễ quay được sau khi Thịnh Xán bị đụng xe.

Có một bóng người nhân lúc hỗn loạn đã đẩy cửa xe ra, tiến vào một chiếc xe khác.

Bóng dáng gặp nguy không loạn, thong dong bình tĩnh kia chắc chắn là Lăng Tiêu, lúc lên xe, hắn còn quay đầu lại nhìn cô một cái, sau đó lạnh nhạt ngồi xe rời đi.

Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt răng, gửi tin nhắn cho Cố Bắc Thành: “Anh thấy chuyện này như thế nào?”

Cố Bắc Thành lập tức trả lời: “Anh tra rồi, ngày đó Lăng Tiêu vội vàng đi tham gia đấu thầu, tài xế đi đường tắt, ba em xảy ra chuyện là tai nạn, trừ phi trước đó bọn họ đã thông đồng với Mộ Tư, nhưng hiển nhiên là không có khả năng.”

Đúng vậy, trừ phi họ và Mộ Tư đã thông đồng, nếu không không có khả năng đúng lúc như vậy, nhưng hiển nhiên là không thể, Mộ Tư không có lý do gì hợp tác với Lăng Tiêu.

Từ từ, Mộ Tư có lý do làm như thế.

Dựa theo lời nói của Lăng Hàn, Bạch Tuyết được Lăng Tiêu cứu về nước, tiếp theo bị ba cô phát hiện rồi cầm tù ở nhà cũ.

Nếu Lăng Tiêu dùng vị trí của Bạch Tuyết để giao dịch với Mộ Tư, hơn nữa lúc ấy Mộ Tư rất hận ba, rất có khả năng sẽ đạt thành nhận thức chung với Lăng Tiêu.

Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới sự tuyệt tình ngày đó của Mộ Tư, sau khi nhìn thấy ba bị đụng ngã, anh ta còn có thể không quay đầu lại rời đi, có thể thấy được hận thù lúc đó của anh ta như thế nào, anh có thể làm ra chuyện này thật.

Thịnh Hoàn Hoàn nhăn chặt mày lại, lập tức gửi tin nhắn cho Nam Tầm và Hạ Tri Vi, Hạ Tri Vi còn chưa đáp lại, Nam Tầm đã gửi hành trình nửa năm qua của Lăng Tiêu cho cô.

Thịnh Hoàn Hoàn xem xong thì cả người run rẩy, cô buông di động xuống, nhìn bản thân mặt mày tái nhợt, dưới cổ đầy các dấu vết mập mờ trong gương, chỉ cảm thấy sau lưng phát lạnh.

Lăng Tiêu, Lăng Tiêu...

Khi gọi cái tên này, Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại tình cảnh nhìn thấy Lăng Tiêu ở Thịnh Thế Danh Môn vào hai tháng trước, lúc ấy hắn đã nhận ra cô là cô dâu bị vứt bỏ đúng không?

Ngày đó cô vốn đi tìm Vân Kỳ, Dạ Oanh lại dời sự chú ý của cô lên người Lăng Tiêu, rồi đưa cho cô một thiệp mời sinh nhật của Thiên Vũ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook