Chương 350: Tại sao Lăng Tiêu lại ở trên giường cô
Nam Thư
19/10/2023
Nhìn thân hình trước mắt, Lăng Tiêu cảm thấy không có chút mỹ cảm nào, càng không có một tia hứng thú, so với những gì hắn từng gặp trước đó thì quả thực là một trời một đất.
Dù là làn da hay tỉ lệ dáng người, Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn nghiền nát Lam Nhan, từ đầu đến chân mỗi một chỗ của cô đều tinh xảo đến mức không tìm ra tỳ vết.
"A Tiêu, vì sao anh không nói lời nào?" Lam Nhan lại tiếp cận hắn, giọng nói dịu dàng như nước: “Chúng ta cho Thiên Vũ một gia đình hoàn chỉnh được không? Em nhất định sẽ cố gắng làm một người vợ tốt một người mẹ tốt."
Lăng Tiêu dời mắt đi, lạnh như băng mở miệng: “Đi ra ngoài."
Lam Nhan bước nhanh đi vào tầm nhìn của Lăng Tiêu, to gan đứng trước mặt hắn: “A Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn ra khỏi nhà nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sao?"
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Lam Nhan, lạnh lẽo tàn nhẫn nói ra những lời làm Lam Nhan xấu hổ không chỗ dung thân: “Gương mặt này, dáng người này không gợi lên chút hứng thú nào cho tôi cả. Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra mà dám so với Thịnh Hoàn Hoàn, toàn thân trên dưới của cô, dù là gương mặt này cũng không có chỗ nào bằng cô ấy, cô cũng không xứng nói ra tên của cô ấy."
Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch: “Là em không xứng hay là anh đã yêu cô ta?"
Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên: “Chuyện của tôi cần giải thích cho cô biết à? Cầm lấy đồ của cô rồi cút, đêm nay dọn ra ngoài cho tôi."
Hai mắt Lam Nhan đỏ ngầu gầm nhẹ với Lăng Tiêu: “Anh đã nói em còn thời gian nửa tháng, anh muốn bỏ mặc Thiên Vũ sao?"
"Chờ cô nghĩ xong nên làm thế nào thì lại nói chuyện này với tôi, nhớ kỹ, cô chỉ có một cơ hội." Nói xong, Lăng Tiêu đi nhanh ra ngoài, tiếp theo giọng của hắn truyền đến từ ngoài cửa: “Thu gom đồ của cô ta, nửa giờ sau tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ cái gì có liên quan đến cô ta nữa."
Lam Nhan lung lay sắp đổ nhặt chiếc váy dưới đất lên rồi mặc vào, mất hồn mất vía rời khỏi phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Nửa giờ sau, Lam Nhan bị Bạch quản gia "Mời" ra khỏi Lăng Phủ.
Sau khi Lăng Tiêu vào nhà thì nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang ôm Tiểu Bạch ngồi bên giường nhìn hắn, dáng vẻ kia thật làm người ta đau lòng.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Con có trách ba không?"
Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, buông Tiểu Bạch xuống rồi viết một câu đưa cho hắn: “Con không thích ở chung với bà ta, bà ta đi rồi còn xuất hiện nữa."
Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu biết Lam Nhan rời đi chỉ là tạm thời, cô ta vẫn sẽ xuất hiện nữa.
Lăng Tiêu hỏi tiếp: “Cô ta là mẹ của con, vì sao con không thích?"
Hắn dừng lại, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, tiếp tục hỏi: “Không phải cô ta từng đánh con đó chứ?"
Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, cầm bản viết nghiêm túc viết hai chữ đưa cho Lăng Tiêu: "Không có."
Lăng Tiêu tiếp theo ép hỏi: “Vậy vì sao con chán ghét cô ta?"
Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Ba đánh con, bà ta mặc kệ con."
Lăng Tiêu nhìn hàng chữ này thì ngực quặn đau từng cơn. Hắn về nước không bao lâu thì An Niên hít ma tuý, rất nhanh đã bị nghiện, lúc lên cơn sẽ mất hết lý trí, Thiên Vũ trở thành đối tượng phát tiết của cậu ta.
Theo lời nói của Thiên Vũ, không khó đoán ra mỗi lần An Niên ra tay thì người phụ nữ này căn bản không dám đi khuyên can, để mặc cậu bé bị ngược đãi.
Sau đó An Niên xảy ra tai nạn, lần đó cậu ta hít nhiều quá, lúc ấy Thiên Vũ còn ở trong xe, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, sau này không nói chuyện được nữa.
Chuyện này làm Lăng Tiêu rất tự trách, nếu hắn sớm phát hiện thì Thiên Vũ sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, An Niên cũng sẽ không xảy ra tai nạn.
Lăng Tiêu lại hỏi lần nữa: “Con nói thật với ba, Lam Nhan thật sự không đánh conn sao?"
Lăng Thiên Vũ kiên định lắc đầu: “Ngày nào mẹ cũng bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian không có ở nhà."
Lăng Thiên Vũ hận Lam Nhan, nhưng cậu biết nếu nói ra thì kết cục của Lam Nhan sẽ rất thảm, đó là mẹ của cậu, cho dù hận, nhưng cậu cũng không hy vọng cô ta bị Lăng Tiêu tra tấn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ hồi lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu cậu: “Ngủ đi, ba sẽ ở trong này với con."
Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ rồi thì Lăng Tiêu trở về phòng. Đêm nay hắn thật sự rất phiền não, rót ly rượu uống vài hớp, tiếp theo lại rót một ly, nhưng trong ngực vẫn đau âm ỉ.
Cảnh tượng lúc An Niên chết không ngừng hiện lên trong đầu Lăng Tiêu, cậu takéo tay hắn mà không ngừng trăn trối, nói nhiều nhất chính là "Thay em chăm chóc tốt cho mẹ con Lam Nhan".
Sau khi An Niên ra đi, mẹ con Lam Nhan đi theo hắn trở về Hải thành. Lam Nhan hứa với hắn sẽ ở vậy vì An Niên, đời này không tìm người đàn ông khác, vì thế Lăng Tiêu cho cô ta tiến vào truyền thông Thiên Vũ, cho cô ta tài nguyên tốt nhất, ra sức nâng cô ta thành sao hạng A.
Những điều này bị dồn nén trong lòng quá lâu, chưa bao giờ kể ra với người nào, thời gian càng lâu lại càng ngày càng nặng nề, dồn ép hắn không thở nổi.
Lăng Tiêu uống cả một chai rượu, sau đó nằm bẹp xuống chiếc giường lớn, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt nên đột nhiên cảm thấy bên người trống trải quá.
Trước kia đưa tay là có thể kéo Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hiện tại vươn tay chỉ có thể ôm một cái gối.
Lăng Tiêu vừa muốn lấy di động qua thì nó lại vang lên, đã hơn nửa đêm nên hắn giật mình. Cầm điện thoại lên liền thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện trên màn ảnh, Lăng Tiêu cau mày lại, không chút do dự bấm nghe.
"Con heo tự đại nhà anh." Vừa bấm nút nghe đã nghe thấy tiếng mắng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, hắn hoài nghi có phải Thịnh Hoàn Hoàn gọi lộn số hay không, bởi vì cho cô một trăm lá gan cũng không dám mắng hắn như vậy.
"Anh là con heo mọi lạnh lùng vô tình bạc tình bạc nghĩa."
Lăng Tiêu nghe thấy câu này thì trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, hắn nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang mắng ai?"
"Thịnh Hoàn Hoàn này đang mắng anh đó, đồ con heo."
Nói xong, cô còn học tiếng heo kêu hai tiếng.
Lăng Tiêu đỡ trán, rốt cuộc cô gái này đã uống bao nhiêu?
Lăng Tiêu không muốn so đo với con ma men, đang định cúp máy thì giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên rất tội nghiệp: “Tại sao lại ly hôn, tại sao lại đuổi tôi đi…"
Thịnh Hoàn Hoàn ôm di động khóc rống.
Tay Lăng Tiêu cứng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô uống say."
"Ừm, ta uống say, bằng không sao lại nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, tôi với anh ta đã ly hôn, tại sao anh ta lại ở trên giường, sao mặt láng quá vậy, còn có râu."
Lăng Tiêu: “. . . . . ."
Con ma men ngu ngốc.
"Ưm, đừng có cọ tôi, râu của anh đâm đau quá à… Đừng chạm vào ngực tôi, đáng ghét… Sao còn sờ… Rất đau đó…."
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, trên giường cô có đàn ông?"
Đầu bên kia di động "Ưm" một tiếng, cuộc gọi đột nhiên bị cắt ngang.
Lăng Tiêu lập tức gọi lại, vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, không phải giọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà là một người phụ nữ khác: “Alo, tìm ai dợ?"
Nghe giọng điệu kia thì cũng là một con ma men, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy lửa giận phừng phừng: “Cô là ai, bảo Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại, ngay lập tức."
Dù là làn da hay tỉ lệ dáng người, Thịnh Hoàn Hoàn cũng hoàn toàn nghiền nát Lam Nhan, từ đầu đến chân mỗi một chỗ của cô đều tinh xảo đến mức không tìm ra tỳ vết.
"A Tiêu, vì sao anh không nói lời nào?" Lam Nhan lại tiếp cận hắn, giọng nói dịu dàng như nước: “Chúng ta cho Thiên Vũ một gia đình hoàn chỉnh được không? Em nhất định sẽ cố gắng làm một người vợ tốt một người mẹ tốt."
Lăng Tiêu dời mắt đi, lạnh như băng mở miệng: “Đi ra ngoài."
Lam Nhan bước nhanh đi vào tầm nhìn của Lăng Tiêu, to gan đứng trước mặt hắn: “A Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn đã dọn ra khỏi nhà nhiều ngày như vậy, chẳng lẽ anh không muốn sao?"
Ánh mắt Lăng Tiêu dừng lại trên mặt Lam Nhan, lạnh lẽo tàn nhẫn nói ra những lời làm Lam Nhan xấu hổ không chỗ dung thân: “Gương mặt này, dáng người này không gợi lên chút hứng thú nào cho tôi cả. Tôi không biết cô lấy tự tin từ đâu ra mà dám so với Thịnh Hoàn Hoàn, toàn thân trên dưới của cô, dù là gương mặt này cũng không có chỗ nào bằng cô ấy, cô cũng không xứng nói ra tên của cô ấy."
Sắc mặt Lam Nhan lập tức trắng bệch: “Là em không xứng hay là anh đã yêu cô ta?"
Khóe miệng Lăng Tiêu lạnh lùng nhếch lên: “Chuyện của tôi cần giải thích cho cô biết à? Cầm lấy đồ của cô rồi cút, đêm nay dọn ra ngoài cho tôi."
Hai mắt Lam Nhan đỏ ngầu gầm nhẹ với Lăng Tiêu: “Anh đã nói em còn thời gian nửa tháng, anh muốn bỏ mặc Thiên Vũ sao?"
"Chờ cô nghĩ xong nên làm thế nào thì lại nói chuyện này với tôi, nhớ kỹ, cô chỉ có một cơ hội." Nói xong, Lăng Tiêu đi nhanh ra ngoài, tiếp theo giọng của hắn truyền đến từ ngoài cửa: “Thu gom đồ của cô ta, nửa giờ sau tôi không hy vọng nhìn thấy bất cứ cái gì có liên quan đến cô ta nữa."
Lam Nhan lung lay sắp đổ nhặt chiếc váy dưới đất lên rồi mặc vào, mất hồn mất vía rời khỏi phòng ngủ của Lăng Tiêu.
Nửa giờ sau, Lam Nhan bị Bạch quản gia "Mời" ra khỏi Lăng Phủ.
Sau khi Lăng Tiêu vào nhà thì nhìn thấy Lăng Thiên Vũ đang ôm Tiểu Bạch ngồi bên giường nhìn hắn, dáng vẻ kia thật làm người ta đau lòng.
Lăng Tiêu ngồi xổm xuống trước mặt cậu nhóc: “Con có trách ba không?"
Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, buông Tiểu Bạch xuống rồi viết một câu đưa cho hắn: “Con không thích ở chung với bà ta, bà ta đi rồi còn xuất hiện nữa."
Mặc dù Lăng Thiên Vũ còn nhỏ, nhưng cậu biết Lam Nhan rời đi chỉ là tạm thời, cô ta vẫn sẽ xuất hiện nữa.
Lăng Tiêu hỏi tiếp: “Cô ta là mẹ của con, vì sao con không thích?"
Hắn dừng lại, dán mắt nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ, tiếp tục hỏi: “Không phải cô ta từng đánh con đó chứ?"
Lăng Thiên Vũ lắc lắc đầu, cầm bản viết nghiêm túc viết hai chữ đưa cho Lăng Tiêu: "Không có."
Lăng Tiêu tiếp theo ép hỏi: “Vậy vì sao con chán ghét cô ta?"
Lăng Thiên Vũ lại viết một hàng chữ: “Ba đánh con, bà ta mặc kệ con."
Lăng Tiêu nhìn hàng chữ này thì ngực quặn đau từng cơn. Hắn về nước không bao lâu thì An Niên hít ma tuý, rất nhanh đã bị nghiện, lúc lên cơn sẽ mất hết lý trí, Thiên Vũ trở thành đối tượng phát tiết của cậu ta.
Theo lời nói của Thiên Vũ, không khó đoán ra mỗi lần An Niên ra tay thì người phụ nữ này căn bản không dám đi khuyên can, để mặc cậu bé bị ngược đãi.
Sau đó An Niên xảy ra tai nạn, lần đó cậu ta hít nhiều quá, lúc ấy Thiên Vũ còn ở trong xe, trơ mắt nhìn An Niên chết đi, sau này không nói chuyện được nữa.
Chuyện này làm Lăng Tiêu rất tự trách, nếu hắn sớm phát hiện thì Thiên Vũ sẽ không chịu nhiều đau khổ như vậy, An Niên cũng sẽ không xảy ra tai nạn.
Lăng Tiêu lại hỏi lần nữa: “Con nói thật với ba, Lam Nhan thật sự không đánh conn sao?"
Lăng Thiên Vũ kiên định lắc đầu: “Ngày nào mẹ cũng bề bộn nhiều việc, phần lớn thời gian không có ở nhà."
Lăng Thiên Vũ hận Lam Nhan, nhưng cậu biết nếu nói ra thì kết cục của Lam Nhan sẽ rất thảm, đó là mẹ của cậu, cho dù hận, nhưng cậu cũng không hy vọng cô ta bị Lăng Tiêu tra tấn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm Lăng Thiên Vũ hồi lâu, cuối cùng vươn tay xoa đầu cậu: “Ngủ đi, ba sẽ ở trong này với con."
Sau khi Lăng Thiên Vũ ngủ rồi thì Lăng Tiêu trở về phòng. Đêm nay hắn thật sự rất phiền não, rót ly rượu uống vài hớp, tiếp theo lại rót một ly, nhưng trong ngực vẫn đau âm ỉ.
Cảnh tượng lúc An Niên chết không ngừng hiện lên trong đầu Lăng Tiêu, cậu takéo tay hắn mà không ngừng trăn trối, nói nhiều nhất chính là "Thay em chăm chóc tốt cho mẹ con Lam Nhan".
Sau khi An Niên ra đi, mẹ con Lam Nhan đi theo hắn trở về Hải thành. Lam Nhan hứa với hắn sẽ ở vậy vì An Niên, đời này không tìm người đàn ông khác, vì thế Lăng Tiêu cho cô ta tiến vào truyền thông Thiên Vũ, cho cô ta tài nguyên tốt nhất, ra sức nâng cô ta thành sao hạng A.
Những điều này bị dồn nén trong lòng quá lâu, chưa bao giờ kể ra với người nào, thời gian càng lâu lại càng ngày càng nặng nề, dồn ép hắn không thở nổi.
Lăng Tiêu uống cả một chai rượu, sau đó nằm bẹp xuống chiếc giường lớn, đêm nay nhất định là một đêm khó ngủ, có lẽ bởi vì tâm tình không tốt nên đột nhiên cảm thấy bên người trống trải quá.
Trước kia đưa tay là có thể kéo Thịnh Hoàn Hoàn vào lòng, hiện tại vươn tay chỉ có thể ôm một cái gối.
Lăng Tiêu vừa muốn lấy di động qua thì nó lại vang lên, đã hơn nửa đêm nên hắn giật mình. Cầm điện thoại lên liền thấy tên của Thịnh Hoàn Hoàn xuất hiện trên màn ảnh, Lăng Tiêu cau mày lại, không chút do dự bấm nghe.
"Con heo tự đại nhà anh." Vừa bấm nút nghe đã nghe thấy tiếng mắng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Lăng Tiêu nhìn chằm chằm di động, hắn hoài nghi có phải Thịnh Hoàn Hoàn gọi lộn số hay không, bởi vì cho cô một trăm lá gan cũng không dám mắng hắn như vậy.
"Anh là con heo mọi lạnh lùng vô tình bạc tình bạc nghĩa."
Lăng Tiêu nghe thấy câu này thì trong lòng xuất hiện dự cảm xấu, hắn nói: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô đang mắng ai?"
"Thịnh Hoàn Hoàn này đang mắng anh đó, đồ con heo."
Nói xong, cô còn học tiếng heo kêu hai tiếng.
Lăng Tiêu đỡ trán, rốt cuộc cô gái này đã uống bao nhiêu?
Lăng Tiêu không muốn so đo với con ma men, đang định cúp máy thì giọng nói của Thịnh Hoàn Hoàn trở nên rất tội nghiệp: “Tại sao lại ly hôn, tại sao lại đuổi tôi đi…"
Thịnh Hoàn Hoàn ôm di động khóc rống.
Tay Lăng Tiêu cứng lại: “Thịnh Hoàn Hoàn, cô uống say."
"Ừm, ta uống say, bằng không sao lại nghe thấy giọng của Lăng Tiêu, tôi với anh ta đã ly hôn, tại sao anh ta lại ở trên giường, sao mặt láng quá vậy, còn có râu."
Lăng Tiêu: “. . . . . ."
Con ma men ngu ngốc.
"Ưm, đừng có cọ tôi, râu của anh đâm đau quá à… Đừng chạm vào ngực tôi, đáng ghét… Sao còn sờ… Rất đau đó…."
Sắc mặt Lăng Tiêu lập tức trầm xuống: “Thịnh Hoàn Hoàn, trên giường cô có đàn ông?"
Đầu bên kia di động "Ưm" một tiếng, cuộc gọi đột nhiên bị cắt ngang.
Lăng Tiêu lập tức gọi lại, vang lên vài tiếng mới có người nghe máy, không phải giọng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà là một người phụ nữ khác: “Alo, tìm ai dợ?"
Nghe giọng điệu kia thì cũng là một con ma men, Lăng Tiêu đột nhiên cảm thấy lửa giận phừng phừng: “Cô là ai, bảo Thịnh Hoàn Hoàn nghe điện thoại, ngay lập tức."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.