Chương 554: Tạm thời rời xa đều tốt cho cả hai
Nam Thư
04/04/2024
Chúc Văn Bội cau mày: “Cũng không biết đã hút bao nhiêu, trước đó cậu ấy đến trên người luôn sạch sẽ thơm tho, mẹ còn tưởng cậu ta không hút thuốc. Ai, mấy ngày nay thật là sầu chết chúng ta!"
Thịnh Xán: “..."
Chẳng lẽ chỉ có ông ấy chậm tiêu nên không phát hiện?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa trở về phòng nằm xuống thì bụng vẫn còn nhói đau, cũng không biết có phải do hôm qua bị thương hay không.
Lăng Tiêu đẩy cửa tiến vào rồi đi đến bên giường Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn người giả vờ ngủ trên giường mà nói: “Hoàn Hoàn, tôi muốn trở về, em có muốn về với tôi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời hắn, cô cảm thấy hắn đứng bên giường cô một lúc lâu rồi mới rời đi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cũng không mở mắt ra.
Qua thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới đứng dậy đi vào phòng tắm, cô chà xát người mình từ đầu đến chân một lần, lúc đi ra cả người đã đỏ bừng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của người hầu: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia của Cố gia đến, đang ở dưới lầu!"
Bắc Thành?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Cô mời anh ấy đi lên."
Sau khi nói với người hầu thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay bộ áo ngủ kín mít.
Hiện tại cô đặc biệt cần một người tới nghe cô thổ lộ nghi ngờ trong lòng, Cố Bắc Thành lớn lên cùng cô chính là người lắng nghe tốt nhất.
Đã quá lâu Thịnh Hoàn Hoàn không trò chuyện với Cố Bắc Thành, hoặc do anh ta giấu tình yêu của mình quá tốt nên cô đã quên anh từng thích mình.
Rất nhanh tiếng đập cửa đã truyền đến: “Hoàn Hoàn."
"Mời vào." Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ghế sa lon.
Cố Bắc Thành ôm một bó hoa Tulip hồng tiến vào.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lại là Tulip, sao anh chưa bao giờ đổi loại hoa khác vậy?"
"Em không thích sao?"
"Thích." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận lấy hoa.
Cố Bắc Thành đưa mắt dò xét trên người cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh: “Em không bị thương chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vén tay áo lên: “Một chút này có tính không?"
Ánh mắt Cố Bắc Thành sầm xuống, mặc dù mấy vết thương kia không sâu, nhưng chúng nằm trên làn da non mịn trắng ngần của cô lại đặc biệt chướng mắt: “Mặc dù không sâu, nhưng cũng phải thoa thuốc đàng hoàng, nếu không sẽ để lại sẹo."
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi cường thế nhếch môi lên: “Đương nhiên, anh cũng biết em luôn thích chưng diện nhất."
Cố Bắc Thành cười nói: “Ừm, không chỉ thích chưng diện, còn điệu đà."
Từ ngày đầu tiên anh ta gặp cô ở nhà trẻ thì cô đã là cô bé rất ăn diện, đặc biệt kiêu ngạo vì vẻ đáng yêu của mình.
Mặc dù sau khi lớn lên đã thu lại không ít, nhưng trong máu vẫn mang theo sự kiêu ngạo tự tin đó.
Thịnh Hoàn Hoàn không phản bác, trước kia cô thật sự rất điệu đà.
Cố Bắc Thành lại hỏi: “Anh nghe bác trai nói đến chuyện của Đường Nguyên Minh, vừa rồi lúc vào có gặp Lăng Tiêu ở bên ngoài, có phải em và anh ta xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn luôn kể mọi chuyện với Cố Bắc Thành lại trầm mặc một lát, cô tựa lưng vào ghế, bắt đầu kể nổi khổ trong lòng cho Cố Bắc Thành nghe: “Bắc Thành, nếu như người phụ nữ anh yêu xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, nhưng cô ấy bị ép thì anh còn chấp nhận cô ấy không?"
Tim Cố Bắc Thành siết chặt: “Đường Nguyên Minh đã..."
"Trừ bước cuối cùng ra thì chuyện nên làm đều đã làm." Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, cuống họng khẽ động mấy lần: “Hôm qua Lăng Tiêu gọi điện thoại đến, Đường Nguyên Minh cố ý hôn em và xé quần áo của em, anh ta muốn Lăng Tiêu hiểu lầm em và anh ta đã xảy ra quan hệ."
Cố Bắc Thành siết chặt nắm đấm, anh ta không ngờ Đường Nguyên Minh lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy với Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại những hành động đêm qua của Lăng Tiêu thì lòng như đao cắt: “Tối hôm qua Lăng Tiêu vừa về đến đã cởi quần áo của em, anh ta trông thấy dấu vết trên người em, cảm thấy em đã dơ bẩn rồi."
Đáy mắt Cố Bắc Thành tràn đầy đau đớn, anh ta đưa sờ sờ đầu cô rồi dịu dàng mà kiên định nói: “Cho anh ta thêm chút thời gian, anh nghĩ anh ta sẽ suy nghĩ rõ ràng."
"Cho nên anh cũng cảm thấy khó chấp nhận đúng không?" Thịnh Hoàn Hoàn hai mắt ra, nhìn Cố Bắc Thành trừng trừng.
"Ai cũng rất khó chấp nhận chuyện này." Cố Bắc Thành trả lời rất đúng trọng tâm: “Em đổi vị trí suy nghĩ thử, nếu Lăng Tiêu bị người ta bỏ thuốc rồi xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác thì em có thể không thèm để ý, cảm thấy không sao không?"
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ triền miên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi: “Không thể."
Mặc dù không phải do hắn tự nguyện, mặc dù cô sẽ tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng nhất định sẽ có cái gai đâm.
Hình như cô đã hơi hiểu được tâm tình của Lăng Tiêu.
Mặc dù Lăng Tiêu cũng tự trách, cũng đau lòng, nhưng trong lòng vẫn có cái gai.
"Nhưng nếu em đủ yêu anh ta, không muốn mất đi anh ta thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng nó, lãng quên nó." Cố Bắc Thành tiếp tục nói: “Bởi vì so với mất đi thì những chuyện khác đều không có ý nghĩa gì, cho nên em cho anh ta thêm một chút thời gian, anh ta sẽ chiến thắng vướng mắc trong lòng mình."
"Nhưng anh ta không tin em." Mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ rực lên: “Em giải thích hai lần mà anh ta không tin một câu nào. Còn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng em là của Đường Nguyên Minh."
Đôi mắt Cố Bắc Thành bỗng ảm đạm đi: “Em mang thai rồi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, ánh mắt luôn nhìn vào bó hoa Tulip trong tay nên không phát hiện vẻ đau thương trong mắt Cố Bắc Thành: “Vâng, em có con với Lăng Tiêu, nhưng anh ta không tin đây là con của mình, còn nói chờ sinh đứa nhỏ ra thì mới tái hôn."
Cô có thể lý giải sự khó chịu trong lòng Lăng Tiêu, nhưng hắn không tin cô, đứa nhỏ vốn là niềm vui bất ngờ này lại trở thành cái gai không nhổ đi được trong lòng họ.
Cố Bắc Thành nghe xong thì nhíu chặt mày lại: “Lăng Tiêu nói như vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Rất quá đáng đúng không?"
Cố Bắc Thành nói: “Hai người trải qua quá ít chuyện, niềm tin chỉ được sinh ra khi hiểu rõ về nhau, ngoài ra còn do không đủ yêu."
"Anh nói đúng, kỳ thật đâu có phức tạp như vậy, chỉ là không đủ thích, không đủ yêu, không cần nhất định là em mà thôi." Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi cười nhạt với Cố Bắc Thành: “Cũng may anh ta không bảo em lập tức phá thai, em quyết định sinh nó ra, nếu như anh ta không muốn thì em tự nuôi nó."
Cố Bắc Thành rất đau lòng: “Vậy anh làm ba nuôi của nó vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Nó nên gọi anh là chú, ba nuôi quá khó nghe."
Cố Bắc Thành nghiêm túc đối đáp: “Anh lớn hơn em mấy tháng, em gọi anh là anh nên nó phải gọi tôi là cậu, sao lại là chú chứ?"
"Vậy thì gọi anh là cậu." Nói xong, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi rũ xuống: “Bắc Thành, em muốn rời xa anh ta một thời gian, tụi em đều cần thời gian để tỉnh táo lại."
"Giờ em không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, anh ta cũng vậy, tụi em ngồi bên nhau mà không có gì để nói, sự im lặng này làm người ta ngạt thở và quá xấu hổ."
Cô cần thời gian giảm xóc, Lăng Tiêu cũng cần.
Cho nên họ tạm thời đừng gặp mặt đều tốt cho cả hai.
Lấy trạng thái hiện tại của họ mà miễn cưỡng làm bạn chỉ đẩy đối phương đi càng ngày càng xa, như Cố Bắc Thành đã nói, Lăng Tiêu cần thời gian để chấp nhận, vậy cô sẽ cho hắn thời gian.
Thịnh Xán: “..."
Chẳng lẽ chỉ có ông ấy chậm tiêu nên không phát hiện?
Thịnh Hoàn Hoàn vừa trở về phòng nằm xuống thì bụng vẫn còn nhói đau, cũng không biết có phải do hôm qua bị thương hay không.
Lăng Tiêu đẩy cửa tiến vào rồi đi đến bên giường Thịnh Hoàn Hoàn, nhìn người giả vờ ngủ trên giường mà nói: “Hoàn Hoàn, tôi muốn trở về, em có muốn về với tôi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời hắn, cô cảm thấy hắn đứng bên giường cô một lúc lâu rồi mới rời đi.
Mãi đến khi nghe thấy tiếng đóng cửa, cô cũng không mở mắt ra.
Qua thật lâu sau Thịnh Hoàn Hoàn mới đứng dậy đi vào phòng tắm, cô chà xát người mình từ đầu đến chân một lần, lúc đi ra cả người đã đỏ bừng.
Ngoài cửa truyền đến tiếng đập cửa của người hầu: “Đại tiểu thư, Nhị thiếu gia của Cố gia đến, đang ở dưới lầu!"
Bắc Thành?
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nói: “Cô mời anh ấy đi lên."
Sau khi nói với người hầu thì Thịnh Hoàn Hoàn lập tức thay bộ áo ngủ kín mít.
Hiện tại cô đặc biệt cần một người tới nghe cô thổ lộ nghi ngờ trong lòng, Cố Bắc Thành lớn lên cùng cô chính là người lắng nghe tốt nhất.
Đã quá lâu Thịnh Hoàn Hoàn không trò chuyện với Cố Bắc Thành, hoặc do anh ta giấu tình yêu của mình quá tốt nên cô đã quên anh từng thích mình.
Rất nhanh tiếng đập cửa đã truyền đến: “Hoàn Hoàn."
"Mời vào." Thịnh Hoàn Hoàn ngồi xuống ghế sa lon.
Cố Bắc Thành ôm một bó hoa Tulip hồng tiến vào.
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Lại là Tulip, sao anh chưa bao giờ đổi loại hoa khác vậy?"
"Em không thích sao?"
"Thích." Thịnh Hoàn Hoàn lập tức nhận lấy hoa.
Cố Bắc Thành đưa mắt dò xét trên người cô rồi mới ngồi xuống bên cạnh: “Em không bị thương chứ?"
Thịnh Hoàn Hoàn vén tay áo lên: “Một chút này có tính không?"
Ánh mắt Cố Bắc Thành sầm xuống, mặc dù mấy vết thương kia không sâu, nhưng chúng nằm trên làn da non mịn trắng ngần của cô lại đặc biệt chướng mắt: “Mặc dù không sâu, nhưng cũng phải thoa thuốc đàng hoàng, nếu không sẽ để lại sẹo."
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu rồi cường thế nhếch môi lên: “Đương nhiên, anh cũng biết em luôn thích chưng diện nhất."
Cố Bắc Thành cười nói: “Ừm, không chỉ thích chưng diện, còn điệu đà."
Từ ngày đầu tiên anh ta gặp cô ở nhà trẻ thì cô đã là cô bé rất ăn diện, đặc biệt kiêu ngạo vì vẻ đáng yêu của mình.
Mặc dù sau khi lớn lên đã thu lại không ít, nhưng trong máu vẫn mang theo sự kiêu ngạo tự tin đó.
Thịnh Hoàn Hoàn không phản bác, trước kia cô thật sự rất điệu đà.
Cố Bắc Thành lại hỏi: “Anh nghe bác trai nói đến chuyện của Đường Nguyên Minh, vừa rồi lúc vào có gặp Lăng Tiêu ở bên ngoài, có phải em và anh ta xảy ra chuyện gì rồi không?"
Thịnh Hoàn Hoàn luôn kể mọi chuyện với Cố Bắc Thành lại trầm mặc một lát, cô tựa lưng vào ghế, bắt đầu kể nổi khổ trong lòng cho Cố Bắc Thành nghe: “Bắc Thành, nếu như người phụ nữ anh yêu xảy ra quan hệ với người đàn ông khác, nhưng cô ấy bị ép thì anh còn chấp nhận cô ấy không?"
Tim Cố Bắc Thành siết chặt: “Đường Nguyên Minh đã..."
"Trừ bước cuối cùng ra thì chuyện nên làm đều đã làm." Thịnh Hoàn Hoàn nhắm mắt lại, cuống họng khẽ động mấy lần: “Hôm qua Lăng Tiêu gọi điện thoại đến, Đường Nguyên Minh cố ý hôn em và xé quần áo của em, anh ta muốn Lăng Tiêu hiểu lầm em và anh ta đã xảy ra quan hệ."
Cố Bắc Thành siết chặt nắm đấm, anh ta không ngờ Đường Nguyên Minh lại làm ra chuyện bỉ ổi như vậy với Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhớ lại những hành động đêm qua của Lăng Tiêu thì lòng như đao cắt: “Tối hôm qua Lăng Tiêu vừa về đến đã cởi quần áo của em, anh ta trông thấy dấu vết trên người em, cảm thấy em đã dơ bẩn rồi."
Đáy mắt Cố Bắc Thành tràn đầy đau đớn, anh ta đưa sờ sờ đầu cô rồi dịu dàng mà kiên định nói: “Cho anh ta thêm chút thời gian, anh nghĩ anh ta sẽ suy nghĩ rõ ràng."
"Cho nên anh cũng cảm thấy khó chấp nhận đúng không?" Thịnh Hoàn Hoàn hai mắt ra, nhìn Cố Bắc Thành trừng trừng.
"Ai cũng rất khó chấp nhận chuyện này." Cố Bắc Thành trả lời rất đúng trọng tâm: “Em đổi vị trí suy nghĩ thử, nếu Lăng Tiêu bị người ta bỏ thuốc rồi xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác thì em có thể không thèm để ý, cảm thấy không sao không?"
Trong đầu Thịnh Hoàn Hoàn lập tức hiện ra hình ảnh Lăng Tiêu và Lâm Chi Vũ triền miên, sắc mặt đột nhiên tái nhợt đi: “Không thể."
Mặc dù không phải do hắn tự nguyện, mặc dù cô sẽ tha thứ cho hắn, nhưng trong lòng nhất định sẽ có cái gai đâm.
Hình như cô đã hơi hiểu được tâm tình của Lăng Tiêu.
Mặc dù Lăng Tiêu cũng tự trách, cũng đau lòng, nhưng trong lòng vẫn có cái gai.
"Nhưng nếu em đủ yêu anh ta, không muốn mất đi anh ta thì sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế để chiến thắng nó, lãng quên nó." Cố Bắc Thành tiếp tục nói: “Bởi vì so với mất đi thì những chuyện khác đều không có ý nghĩa gì, cho nên em cho anh ta thêm một chút thời gian, anh ta sẽ chiến thắng vướng mắc trong lòng mình."
"Nhưng anh ta không tin em." Mắt Thịnh Hoàn Hoàn đỏ rực lên: “Em giải thích hai lần mà anh ta không tin một câu nào. Còn cảm thấy đứa nhỏ trong bụng em là của Đường Nguyên Minh."
Đôi mắt Cố Bắc Thành bỗng ảm đạm đi: “Em mang thai rồi sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu, ánh mắt luôn nhìn vào bó hoa Tulip trong tay nên không phát hiện vẻ đau thương trong mắt Cố Bắc Thành: “Vâng, em có con với Lăng Tiêu, nhưng anh ta không tin đây là con của mình, còn nói chờ sinh đứa nhỏ ra thì mới tái hôn."
Cô có thể lý giải sự khó chịu trong lòng Lăng Tiêu, nhưng hắn không tin cô, đứa nhỏ vốn là niềm vui bất ngờ này lại trở thành cái gai không nhổ đi được trong lòng họ.
Cố Bắc Thành nghe xong thì nhíu chặt mày lại: “Lăng Tiêu nói như vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Rất quá đáng đúng không?"
Cố Bắc Thành nói: “Hai người trải qua quá ít chuyện, niềm tin chỉ được sinh ra khi hiểu rõ về nhau, ngoài ra còn do không đủ yêu."
"Anh nói đúng, kỳ thật đâu có phức tạp như vậy, chỉ là không đủ thích, không đủ yêu, không cần nhất định là em mà thôi." Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi cười nhạt với Cố Bắc Thành: “Cũng may anh ta không bảo em lập tức phá thai, em quyết định sinh nó ra, nếu như anh ta không muốn thì em tự nuôi nó."
Cố Bắc Thành rất đau lòng: “Vậy anh làm ba nuôi của nó vậy."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại: “Nó nên gọi anh là chú, ba nuôi quá khó nghe."
Cố Bắc Thành nghiêm túc đối đáp: “Anh lớn hơn em mấy tháng, em gọi anh là anh nên nó phải gọi tôi là cậu, sao lại là chú chứ?"
"Vậy thì gọi anh là cậu." Nói xong, khóe miệng Thịnh Hoàn Hoàn hơi rũ xuống: “Bắc Thành, em muốn rời xa anh ta một thời gian, tụi em đều cần thời gian để tỉnh táo lại."
"Giờ em không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào, anh ta cũng vậy, tụi em ngồi bên nhau mà không có gì để nói, sự im lặng này làm người ta ngạt thở và quá xấu hổ."
Cô cần thời gian giảm xóc, Lăng Tiêu cũng cần.
Cho nên họ tạm thời đừng gặp mặt đều tốt cho cả hai.
Lấy trạng thái hiện tại của họ mà miễn cưỡng làm bạn chỉ đẩy đối phương đi càng ngày càng xa, như Cố Bắc Thành đã nói, Lăng Tiêu cần thời gian để chấp nhận, vậy cô sẽ cho hắn thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.