Chương 255: Thịnh Hoàn Hoàn, tao muốn mày cũng nếm thử mùi tuyệt vọng
Nam Thư
19/09/2023
“Tiểu thư.” Thang Nguỵ thấy vậy tình cảnh này thì biến sắc, lập tức đi xuống xe, chỉ vào Mộ Thành Chu mà nói: “Mộ Thành Chu, ông muốn làm gì, thả tiểu thư của chúng tôi.”
Bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu chỉa súng vào đầu, Thang Nguỵ không dám tới gần bọn họ, lúc này đã là đêm khuya, bốn phía không có bóng người.
Thang Nguỵ chỉ có thể khuyên Mộ Thành Chu đừng xúc động: “Mộ Thành Chu, có chuyện gì từ từ nói, kẻ thù của ông là Mộ Tư, không phải tiểu thư chúng tôi, vất vả lắm ông mới chạy khỏi tù...”
“Ồn ào.” Mộ Thành Chu không có hứng thú nghe Thang Nguỵ dong dài, dùng một tay bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, họng súng chỉa vào Thang Ngụy, không chút do dự mà bắn một phát.
“Phanh!”
“Đừng...”
Tiếng súng và tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn gần như vang lên cùng một lúc.
Trên người Thang Nguỵ trúng đạn, máu thấm ra từ bụng ông, rất nhanh đã làm đỏ cả áo, thân thể cao lớn cường tráng của ông ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
“Thang Nguỵ.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, nhìn máu trên người Thang Nguỵ mà sau lưng phát lạnh, phẫn nộ chất vấn Mộ Thành Chu: “Vì sao ông lại giết ông ấy, ông muốn làm gì tôi thì tôi phối hợp là được, vì sao lại giết ông ấy.”
Mộ Thành Chu chỉa họng súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của Thịnh Hoàn Hoàn như một ác ma khủng bố, đầy mặt gân xanh: “Không giết ông ta, chẳng lẽ giữ đó để ông ta đi báo cảnh sát hay đi tìm người giúp đỡ?”
Trên trán Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi lạnh, cô biết Mộ Thành Chu vượt ngục chỉ vì trả thù, bằng không ông ta đã đề cập đến chữ “Tiền” rồi, hơn còn nổ súng vào Thang Nguỵ. Loại người không ôm hy vọng với tương lai này là nguy hiểm nhất.
“Mộ Thành Chu, tôi tin ông chạy ra không chỉ vì báo thù, tôi có thể cho ông một số tiền, ông cầm tiền rời đi khỏi Thành, đi một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Thang Nguỵ chảy máu càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột như đốt lửa, rồi lại không thể không ép mình bình tĩnh lại: “Ông cầm tiền đi, tôi coi như chưa từng gặp ông.”
Mộ Thành Chu cười lạnh: “Mày nghĩ ông đây ngu?”
Thang Nguỵ đau đớn cong người lại, tay co quắp trên nền xi-măng, đau đớn khiến ông thở rất nặng nề, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, tất cả đều đang tuyên bố ông càng ngày càng đến gần cái chết.
Hình ảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn xe của Thịnh Xán, lúc ấy ba cô cũng giống như bây giờ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hiện giờ tình cảnh tái hiện, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sắp tan vỡ: “Cứu Thang Nguỵ, tiếp tục như vậy ông ấy sẽ chết.”
Mộ Thành Chu liếm liếm môi, như một con rắn độc thè lưỡi: “Tao muốn đứng ở chỗ này nhìn nó từ từ đau đớn chết đi.”
“Nghĩ lại con của ông.”
“Câm miệng.”
Mộ Thành Chu bỗng trở nên táo bạo lên, họng súng ghì vào da làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, cô cảm thấy huyệt thái dương của mình sắp bị ông ta đâm thủng: “Mộ Thành Chu, tôi có thể đưa ông và con trai ông ra nước ngoài.”
“Sao tao phải tin mày?”
“Bởi vì tôi còn trẻ, tôi sợ chết, cho nên ông không cần lo tôi giở trò.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự run lên bần bật, cô cũng sợ chết, hơn nữa sợ hơn bất cứ ai. Nếu cô chết thì rất nhanh Thịnh gia sẽ bị người ta cắn nuốt.
“Tao tạm thời tin mày.” Mộ Thành Chu giật lấy di động của Thịnh Hoàn Hoàn, đẩy cô đi phía trước, dùng súng chỉa vào gáy cô: “Lên xe.”
Ven đường có một chiếc Minibus cũ nát đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu đẩy lên, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô nép vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thang Nguỵ trên mặt đất đã bất động, không biết là hôn mê bất tỉnh hay đã chết!
Xe càng đi càng xa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện...
Kỳ thật tiếng súng vừa rồi kinh động không ít người, chỉ là không ai dám đi ra, mãi đến khi Mộ Thành Chu mang Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì mới có người tới gần.
Tin chắc rất nhanh sẽ có xe cứu thương tới đón Thang Nguỵ đi bệnh viện, chỉ mong ông ấy có thể chống được đến lúc đó.
Điều Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Thang Nguỵ, bởi vì cô cũng không biết thứ kế tiếp đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Mộ Thành Chu đẩy Thịnh Hoàn Hoàn lên xe xong thì không quan tâm đến cô nữa, tài xế lái xe thì che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào đôi mắt gã từ kính chiếu hậu, đôi mắt này làm cô cảm thấy rất quen thuộc, cả bóng dáng kia nữa, cô từng gặp qua tài xế này, nhưng cô lại không nhớ ra người này là ai.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu sau đã đậu lại trên con đường nhỏ hẻo lánh, bốn phía đều là núi rừng.
Mộ Thành Chu dùng dây thừng cột tay Thịnh Hoàn Hoàn ra sau lưng, dùng băng dính dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe.”
Sau khi xuống xe, Mộ Thành Chu ép Thịnh Hoàn Hoàn đi vào núi rừng.
Trên đường đi, ánh mắt âm u của tên tài xế cứ qua lại trên người cô, biến thái làm người ta sởn tóc gáy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn một cái, một khuôn mặt bỗng hiện lên trong đầu, cô nhớ ra gã là ai.
Người đàn ông làm cô cảm thấy quen thuộc này chính là Trần Vân Phàm bị người thiến mất, sao gã lại trở thành đồng lõa của Mộ Thành Chu?
Chưa đi được bao lâu, một ánh đèn xuất hiện ở trước mắt.
Đó là nhà gác của người giữ đập nước, trước căn nhà có một hồ trữ nước phòng ngừa lũ lụt.
Lúc này, hai người đàn ông đi ra từ trong phòng, một ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô không mở mắt ra được.
“Chính là anh Trần?”
“Là tao.” Trần Vân Phàm đáp lại, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Hai người đàn ông nghe xong thì hưng phấn bước nhanh về hướng bọn họ.
Ánh trăng đêm nay rất tròn, sau khi họ đến gần thì Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy rõ diện mạo của họ, một người là tên béo hơn 100kg, tai to mặt lớn, tên còn lại vừa gầy vừa đen, tướng mạo đặc biệt xấu xí, đôi mắt lỗ mãng đáng khinh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cực phẩm, thật là cực phẩm, ông đây lớn đến chừng này còn chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như thế.”
Tên béo kia cũng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và ngực của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật là đại mỹ nhân, chẳng những mặt đẹp, cả dáng người cũng ngon, anh Sinh, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
Nói xong, bàn tay vừa béo vừa lớn trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lui về phía sau, hung hăng trừng Trần Vân Phàm. Rốt cuộc cô cũng biết Trần Vân Phàm muốn làm cái gì, tên biến thái này bị thiến nên ghi hận cô, muốn hoàn toàn huỷ hoại cô.
Mộ Thành Chu nhắm vào Mộ Tư, Trần Vân Phàm thì muốn cô trở nên đê tiện thấp hèn như bùn đất.
“Chát.”
Trần Vân Phàm nâng tay lên, táng mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tóc để nâng mặt cô lên, xé băng keo trên miệng cô xuống, cười rất ghê tởm: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao, tao cũng muốn mày nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo tê dại, cô cố nén đau đớn mà nói: “Mày chỉ là thằng nhu nhược giỏi bắt nạt kẻ yếu, có ngon thì đi tìm Trần Cường, Lăng Tiêu mà trả thù đi, hà hiếp một cô gái thì đáng mặt đàn ông cái gì, cho dù mày còn cậu em cũng chẳng phải đàn ông.”
Bởi vì Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu chỉa súng vào đầu, Thang Nguỵ không dám tới gần bọn họ, lúc này đã là đêm khuya, bốn phía không có bóng người.
Thang Nguỵ chỉ có thể khuyên Mộ Thành Chu đừng xúc động: “Mộ Thành Chu, có chuyện gì từ từ nói, kẻ thù của ông là Mộ Tư, không phải tiểu thư chúng tôi, vất vả lắm ông mới chạy khỏi tù...”
“Ồn ào.” Mộ Thành Chu không có hứng thú nghe Thang Nguỵ dong dài, dùng một tay bóp lấy cổ Thịnh Hoàn Hoàn, họng súng chỉa vào Thang Ngụy, không chút do dự mà bắn một phát.
“Phanh!”
“Đừng...”
Tiếng súng và tiếng thét chói tai của Thịnh Hoàn Hoàn gần như vang lên cùng một lúc.
Trên người Thang Nguỵ trúng đạn, máu thấm ra từ bụng ông, rất nhanh đã làm đỏ cả áo, thân thể cao lớn cường tráng của ông ta chậm rãi ngã xuống mặt đất.
“Thang Nguỵ.” Mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, nhìn máu trên người Thang Nguỵ mà sau lưng phát lạnh, phẫn nộ chất vấn Mộ Thành Chu: “Vì sao ông lại giết ông ấy, ông muốn làm gì tôi thì tôi phối hợp là được, vì sao lại giết ông ấy.”
Mộ Thành Chu chỉa họng súng lạnh lẽo vào huyệt thái dương của Thịnh Hoàn Hoàn như một ác ma khủng bố, đầy mặt gân xanh: “Không giết ông ta, chẳng lẽ giữ đó để ông ta đi báo cảnh sát hay đi tìm người giúp đỡ?”
Trên trán Thịnh Hoàn Hoàn ứa mồ hôi lạnh, cô biết Mộ Thành Chu vượt ngục chỉ vì trả thù, bằng không ông ta đã đề cập đến chữ “Tiền” rồi, hơn còn nổ súng vào Thang Nguỵ. Loại người không ôm hy vọng với tương lai này là nguy hiểm nhất.
“Mộ Thành Chu, tôi tin ông chạy ra không chỉ vì báo thù, tôi có thể cho ông một số tiền, ông cầm tiền rời đi khỏi Thành, đi một nơi không ai quen biết để bắt đầu lại.” Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Thang Nguỵ chảy máu càng ngày càng nhiều, trong lòng sốt ruột như đốt lửa, rồi lại không thể không ép mình bình tĩnh lại: “Ông cầm tiền đi, tôi coi như chưa từng gặp ông.”
Mộ Thành Chu cười lạnh: “Mày nghĩ ông đây ngu?”
Thang Nguỵ đau đớn cong người lại, tay co quắp trên nền xi-măng, đau đớn khiến ông thở rất nặng nề, máu tươi nhuộm đỏ sàn nhà, tất cả đều đang tuyên bố ông càng ngày càng đến gần cái chết.
Hình ảnh này làm Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới vụ tai nạn xe của Thịnh Xán, lúc ấy ba cô cũng giống như bây giờ, cả người đầy máu nằm trên mặt đất, hơi thở thoi thóp.
Hiện giờ tình cảnh tái hiện, cảm xúc của Thịnh Hoàn Hoàn sắp tan vỡ: “Cứu Thang Nguỵ, tiếp tục như vậy ông ấy sẽ chết.”
Mộ Thành Chu liếm liếm môi, như một con rắn độc thè lưỡi: “Tao muốn đứng ở chỗ này nhìn nó từ từ đau đớn chết đi.”
“Nghĩ lại con của ông.”
“Câm miệng.”
Mộ Thành Chu bỗng trở nên táo bạo lên, họng súng ghì vào da làm Thịnh Hoàn Hoàn đau nhức, cô cảm thấy huyệt thái dương của mình sắp bị ông ta đâm thủng: “Mộ Thành Chu, tôi có thể đưa ông và con trai ông ra nước ngoài.”
“Sao tao phải tin mày?”
“Bởi vì tôi còn trẻ, tôi sợ chết, cho nên ông không cần lo tôi giở trò.” Lúc này Thịnh Hoàn Hoàn thật sự run lên bần bật, cô cũng sợ chết, hơn nữa sợ hơn bất cứ ai. Nếu cô chết thì rất nhanh Thịnh gia sẽ bị người ta cắn nuốt.
“Tao tạm thời tin mày.” Mộ Thành Chu giật lấy di động của Thịnh Hoàn Hoàn, đẩy cô đi phía trước, dùng súng chỉa vào gáy cô: “Lên xe.”
Ven đường có một chiếc Minibus cũ nát đang đậu, Thịnh Hoàn Hoàn bị Mộ Thành Chu đẩy lên, sau đó đóng cửa xe lại.
Cô nép vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, Thang Nguỵ trên mặt đất đã bất động, không biết là hôn mê bất tỉnh hay đã chết!
Xe càng đi càng xa, rốt cuộc cũng có người xuất hiện...
Kỳ thật tiếng súng vừa rồi kinh động không ít người, chỉ là không ai dám đi ra, mãi đến khi Mộ Thành Chu mang Thịnh Hoàn Hoàn lên xe thì mới có người tới gần.
Tin chắc rất nhanh sẽ có xe cứu thương tới đón Thang Nguỵ đi bệnh viện, chỉ mong ông ấy có thể chống được đến lúc đó.
Điều Thịnh Hoàn Hoàn có thể làm lúc này là cầu nguyện cho Thang Nguỵ, bởi vì cô cũng không biết thứ kế tiếp đang chờ đợi mình sẽ là cái gì.
Mộ Thành Chu đẩy Thịnh Hoàn Hoàn lên xe xong thì không quan tâm đến cô nữa, tài xế lái xe thì che mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt âm u.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn vào đôi mắt gã từ kính chiếu hậu, đôi mắt này làm cô cảm thấy rất quen thuộc, cả bóng dáng kia nữa, cô từng gặp qua tài xế này, nhưng cô lại không nhớ ra người này là ai.
Xe lái rất nhanh, không bao lâu sau đã đậu lại trên con đường nhỏ hẻo lánh, bốn phía đều là núi rừng.
Mộ Thành Chu dùng dây thừng cột tay Thịnh Hoàn Hoàn ra sau lưng, dùng băng dính dán miệng cô lại, sau đó mở cửa xe: “Xuống xe.”
Sau khi xuống xe, Mộ Thành Chu ép Thịnh Hoàn Hoàn đi vào núi rừng.
Trên đường đi, ánh mắt âm u của tên tài xế cứ qua lại trên người cô, biến thái làm người ta sởn tóc gáy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại nhìn một cái, một khuôn mặt bỗng hiện lên trong đầu, cô nhớ ra gã là ai.
Người đàn ông làm cô cảm thấy quen thuộc này chính là Trần Vân Phàm bị người thiến mất, sao gã lại trở thành đồng lõa của Mộ Thành Chu?
Chưa đi được bao lâu, một ánh đèn xuất hiện ở trước mắt.
Đó là nhà gác của người giữ đập nước, trước căn nhà có một hồ trữ nước phòng ngừa lũ lụt.
Lúc này, hai người đàn ông đi ra từ trong phòng, một ánh sáng chói mắt chiếu vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn làm cô không mở mắt ra được.
“Chính là anh Trần?”
“Là tao.” Trần Vân Phàm đáp lại, kéo khẩu trang trên mặt xuống.
Hai người đàn ông nghe xong thì hưng phấn bước nhanh về hướng bọn họ.
Ánh trăng đêm nay rất tròn, sau khi họ đến gần thì Thịnh Hoàn Hoàn đã thấy rõ diện mạo của họ, một người là tên béo hơn 100kg, tai to mặt lớn, tên còn lại vừa gầy vừa đen, tướng mạo đặc biệt xấu xí, đôi mắt lỗ mãng đáng khinh nhìn Thịnh Hoàn Hoàn: “Cực phẩm, thật là cực phẩm, ông đây lớn đến chừng này còn chưa từng gặp qua mỹ nhân xinh đẹp như thế.”
Tên béo kia cũng nuốt nước miếng, dán mắt nhìn chằm chằm vào gương mặt tinh xảo và ngực của Thịnh Hoàn Hoàn: “Thật là đại mỹ nhân, chẳng những mặt đẹp, cả dáng người cũng ngon, anh Sinh, đêm nay chúng ta thật có phúc.”
Nói xong, bàn tay vừa béo vừa lớn trực tiếp nhắm thẳng vào ngực Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn lập tức lui về phía sau, hung hăng trừng Trần Vân Phàm. Rốt cuộc cô cũng biết Trần Vân Phàm muốn làm cái gì, tên biến thái này bị thiến nên ghi hận cô, muốn hoàn toàn huỷ hoại cô.
Mộ Thành Chu nhắm vào Mộ Tư, Trần Vân Phàm thì muốn cô trở nên đê tiện thấp hèn như bùn đất.
“Chát.”
Trần Vân Phàm nâng tay lên, táng mạnh vào mặt Thịnh Hoàn Hoàn, kéo lấy tóc để nâng mặt cô lên, xé băng keo trên miệng cô xuống, cười rất ghê tởm: “Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc mày cũng rơi vào tay tao, tao cũng muốn mày nếm thử mùi vị tuyệt vọng.”
Da đầu Thịnh Hoàn Hoàn bị kéo tê dại, cô cố nén đau đớn mà nói: “Mày chỉ là thằng nhu nhược giỏi bắt nạt kẻ yếu, có ngon thì đi tìm Trần Cường, Lăng Tiêu mà trả thù đi, hà hiếp một cô gái thì đáng mặt đàn ông cái gì, cho dù mày còn cậu em cũng chẳng phải đàn ông.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.