Chương 458: Thịnh Hoàn Hoàn, tới đây
Nam Thư
13/03/2024
Thịnh Hoàn Hoàn nhẹ nhàng thở ra: “Cảm ơn."
Kỳ thật ban đầu cô tham gia cuộc thi quốc tế này không vì danh cũng không vì lợi, cô không tính đi con đường fan kinh tế này, càng không có ý tưởng phát triển theo hướng ngành giải trí, cho nên cô không muốn xuất hiện nhiều trước ống kính.
Nghe cuộc đối thoại giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, trong lòng Triệu Giai Ca đặc biệt khó chịu, thứ mà cô ta trông mong mà không có lại bị người ta bỏ đi như giày rách.
Triệu Giai Ca ngẫm nghĩ rồi bước mấy bước về phía trước: “Thịnh tiểu thư, chúc mừng cô lấy được giải quán quân."
Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta dừng lại trên cái cúp trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu có vẻ rất tự nhiên hào phóng.
"Cảm ơn." Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết đối phương đang diễn trò nên cũng đáp lại câu nói tương tự: “Tôi cũng chúc mừng cô."
Sau đó cô nhìn về phía Lệ Hàn Ti ăn mặc nghiêm trang rất ra dáng ra hình, châm chọc cười nói: “Còn Lệ Tổng nữa, chúc mừng cuối cùng anh cũng chuyển từ lốp xe dự phòng thành chính thức, anh và Triệu tiểu thư thật là trời sinh một đôi!"
Nhớ tới câu trả lời vừa rồi của Lệ Hàn Ti, Thịnh Hoàn Hoàn đầy bụng lửa giận.
Lăng Kha thật sự là mù rồi mới coi trọng loại đàn ông này.
Trên mặt Lệ Hàn Ti đầy lạnh lẽo: “Thịnh Hoàn Hoàn, chú ý cách dùng từ của cô..."
Triệu Giai Ca cười khẽ: “Tính A Ti, Thịnh tiểu thư vừa lấy được giải thưởng, đang lúc đắc ý nên anh cần gì chấp nhặt với cô ấy?"
Cô ta châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn vừa cầm giải quán quân đã bắt đầu hống hách.
Lệ Hàn Ti vẫn cảnh cáo: “Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay tâm tình tôi tốt nên không so đo với cô, nhưng không phải lần nào cũng tốt như vậy."
"Vậy sao, Lệ tổng đừng ngại nổi nóng ngay để mọi người chứng kiến thử xem."
Lệ Hàn Ti vừa nói xong thì giọng nói của Lăng Tiêu đã vang lên ngay sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, mang theo bá khí không giận đã oai.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền đối mặt với gương mặt tuấn mỹ kia.
Lúc này Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào Lệ Hàn Ti với ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Bọn người Lý Hưng Hoài nhìn thấy cục diện khẩn trương như vậy thì cảm thấy họ cần không gian để xử lý việc riêng, thế là không hẹn mà cùng rời khỏi phòng nghỉ, để lại nơi này cho bốn người.
Lệ Hàn Ti không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện vào lúc này mà còn ra mặt thay cho Thịnh Hoàn Hoàn nên sắc mặt trở nên rất khó coi: “Lăng Tổng có ý gì, bây giờ anh muốn ra mặt cho vợ cũ sao?"
Lăng Tiêu hất cằm kiêu căng nói: “Thế nào, anh có ý kiến gì?"
Thật lâu sau vẫn không thấy Lệ Hàn Ti mở miệng, Triệu Giai Ca cho rằng anh ta kiêng kị Lăng Tiêu nên không dám đối đầu trực diện, cô ta thầm mắng một câu "Đồ vô dụng" rồi giải thích với Lăng Tiêu: “Chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi thật lòng muốn chúc mừng Thịnh tiểu thư, đồng thời cũng thay cô giáo của tôi mời cô ấy tham gia cuộc thi cúp Hoa Đào vào cuối tuần này."
Cúp Hoa Đào là cuộc thi vũ đạo quyền uy của giới vũ đạo cả nước, rất được các danh gia vọng tộc tôn sùng và coi trọng.
Hôm nay Triệu Giai Ca thua Thịnh Hoàn Hoàn nên muốn giành lại vinh quang đã mất ở cúp Hoa Đào.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Là vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà từ chối Triệu Giai Ca ngay trước mặt mọi người: “Thay tôi cảm ơn cô giáo của cô, nhưng tôi không có hứng thú với cúp Hoa Đào."
Còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm, cô không rảnh chơi với Triệu Giai Ca.
Nhưng Triệu Giai Ca lại hùng hổ dọa người: “Là không có hứng thú, hay là sợ mất cái vương miện trên đầu?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt mà nói: “Vương miện đã đội lên đầu tôi, trừ phi tự tôi cúi đầu xuống, nếu không không ai có bản lĩnh lấy nó đi, Triệu Tiểu thư không ngại thì cứ thử xem."
Dù sao chung quanh cũng không có ai khác, Triệu Giai Ca hận không thể viết hết dã tâm lên mặt: “Được, vậy để tôi xem thử vương miện trên đầu cô vững như bàn thạch hay là lung lay sắp đổ."
Vừa dứt lời, cô ta ném thiếp mời đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi quay người bỏ đi.
Vì thế Triệu Giai Ca cũng không biết sau khi mình rời đi thì Lệ Hàn Ti đã lạnh lẽo cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Về sau tôn trọng tôi và Giai Ca một chút, chọc giận tôi thật thì ai làm chỗ dựa cho cô cũng vô dụng."
Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe, đồng thời cũng cho thấy anh ta khăng khăng bảo vệ Triệu Giai Ca.
Sau khi để lại câu nói này, Lệ Hàn Ti cũng sải bước bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng anh ta mà cười lạnh: “Xem ra anh ta rất chung tình với Triệu Giai Ca, đáng tiếc hai người đều không phải thứ tốt lành gì, nếu không tôi sẽ rất khâm phục anh ta."
Cô liếc nhìn thiếp mời trên mặt đất, không có hứng thú đi nhặt.
Lăng Tiêu khinh thường: “Có gì đáng khâm phục, chẳng qua là khoác lác thôi."
Người mà Lăng Tiêu này muốn bảo vệ chưa bao giờ không bảo vệ được.
Khoác lác?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Lăng tổng vẫn tự tin trước sau như một."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Cho nên có muốn tôi làm cái cây lớn sau lưng cô, cho cô dựa vào không?"
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: Hắn đang thổ lộ với cô sao? Vậy Lâm Chi Vũ thì sao, hắn định xử lý như thế nào?
Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn hỏi thêm, Lăng Tiêu liền nói: “Lấy lòng tôi đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngoài cười mà trong không cười giật giật khóe miệng, sau đó để lại cho Lăng Tiêu một bóng lưng kiêu ngạo.
Quả nhiên, chó không đổi được đớp phân.
Người đàn ông này vẫn kiêu căng đáng ghét như ngày nào.
Kết quả này làm Lăng Tiêu chau mày, chẳng lẽ hắn biểu đạt chưa đủ rõ ràng sao?
Xem ra sau khi ly hôn bản lĩnh của cô không tăng mà tính tình lại hung hăng hơn nhiều!
Lăng Tiêu rất hoài niệm Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia, dáng vẻ nịnh hót kia thật quá đáng yêu!
Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra khỏi khu nghỉ ngơi đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng đứng đó, ánh nắng như không xua đuổi được sự lạnh lẽo trên người anh.
Điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời anh nói với mình trước khi xuống xe.
Đường Nguyên Minh nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ở Thịnh gia đều do Lăng Tiêu gây nên, chủ mưu phía sau là Lăng Hoa Thanh.
"Hoàn Hoàn." Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng lên, sự lạnh lẽo trên người lập tức tan đi, cứ như cô mới là ánh nắng của anh.
Anh di chuyển bước chân thon dài về hướng cô: “Anh mời người của đội xe ăn cơm, em chọn địa điểm đi."
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp nói cái gì thì chỉ nghe giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Ngày đẹp thế này không tới phiên Đường tổng mời khách."
Ánh mắt Đường Nguyên Minh rơi lên người Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên: “Quên mất còn có ông chủ lớn là anh, nếu đã như vậy thì Lăng Tổng không ngại mời thêm một người là tôi chứ?"
Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà đáp: “Hôm nay là liên hoan nội bộ Vũ Yến, liên quan đến bí mật của đội xe, hôm nào sẽ mời Đường tổng uống rượu sau."
Lời từ chối này đủ ngay thẳng, làm Đường Nguyên Minh muốn ăn chực cũng không có cớ.
"Thật đáng tiếc." Đường Nguyên Minh tiếc nuối cười cười, tiếp đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chưa chúc mừng em nữa, đêm nay anh đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn để chúc mừng nhé."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, đầu ngón tay cưng chiều lướt qua mũi Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Đừng quên buổi sáng anh đã nói tránh xa Lăng Tiêu một chút, đêm nay anh sẽ nói cho em biết tình hình thực tế."
Lăng Tiêu nhìn thấy hành động của họ thì sắc mặt lập tức đen thui: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới đây."
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đang nghi hoặc thì đã bị kéo đến bên cạnh Lăng Tiêu: “Ở nơi công cộng, Đường tổng nên chú ý ảnh hưởng một chút."
Kỳ thật ban đầu cô tham gia cuộc thi quốc tế này không vì danh cũng không vì lợi, cô không tính đi con đường fan kinh tế này, càng không có ý tưởng phát triển theo hướng ngành giải trí, cho nên cô không muốn xuất hiện nhiều trước ống kính.
Nghe cuộc đối thoại giữa Thịnh Hoàn Hoàn và Lý Hưng Hoài, trong lòng Triệu Giai Ca đặc biệt khó chịu, thứ mà cô ta trông mong mà không có lại bị người ta bỏ đi như giày rách.
Triệu Giai Ca ngẫm nghĩ rồi bước mấy bước về phía trước: “Thịnh tiểu thư, chúc mừng cô lấy được giải quán quân."
Khi nói chuyện, ánh mắt cô ta dừng lại trên cái cúp trong tay Thịnh Hoàn Hoàn, giọng điệu có vẻ rất tự nhiên hào phóng.
"Cảm ơn." Sao Thịnh Hoàn Hoàn lại không biết đối phương đang diễn trò nên cũng đáp lại câu nói tương tự: “Tôi cũng chúc mừng cô."
Sau đó cô nhìn về phía Lệ Hàn Ti ăn mặc nghiêm trang rất ra dáng ra hình, châm chọc cười nói: “Còn Lệ Tổng nữa, chúc mừng cuối cùng anh cũng chuyển từ lốp xe dự phòng thành chính thức, anh và Triệu tiểu thư thật là trời sinh một đôi!"
Nhớ tới câu trả lời vừa rồi của Lệ Hàn Ti, Thịnh Hoàn Hoàn đầy bụng lửa giận.
Lăng Kha thật sự là mù rồi mới coi trọng loại đàn ông này.
Trên mặt Lệ Hàn Ti đầy lạnh lẽo: “Thịnh Hoàn Hoàn, chú ý cách dùng từ của cô..."
Triệu Giai Ca cười khẽ: “Tính A Ti, Thịnh tiểu thư vừa lấy được giải thưởng, đang lúc đắc ý nên anh cần gì chấp nhặt với cô ấy?"
Cô ta châm chọc Thịnh Hoàn Hoàn vừa cầm giải quán quân đã bắt đầu hống hách.
Lệ Hàn Ti vẫn cảnh cáo: “Thịnh Hoàn Hoàn, hôm nay tâm tình tôi tốt nên không so đo với cô, nhưng không phải lần nào cũng tốt như vậy."
"Vậy sao, Lệ tổng đừng ngại nổi nóng ngay để mọi người chứng kiến thử xem."
Lệ Hàn Ti vừa nói xong thì giọng nói của Lăng Tiêu đã vang lên ngay sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn, mang theo bá khí không giận đã oai.
Thịnh Hoàn Hoàn quay đầu lại liền đối mặt với gương mặt tuấn mỹ kia.
Lúc này Lăng Tiêu đang nhìn chằm chằm vào Lệ Hàn Ti với ánh mắt sắc bén như mũi tên.
Bọn người Lý Hưng Hoài nhìn thấy cục diện khẩn trương như vậy thì cảm thấy họ cần không gian để xử lý việc riêng, thế là không hẹn mà cùng rời khỏi phòng nghỉ, để lại nơi này cho bốn người.
Lệ Hàn Ti không ngờ Lăng Tiêu lại xuất hiện vào lúc này mà còn ra mặt thay cho Thịnh Hoàn Hoàn nên sắc mặt trở nên rất khó coi: “Lăng Tổng có ý gì, bây giờ anh muốn ra mặt cho vợ cũ sao?"
Lăng Tiêu hất cằm kiêu căng nói: “Thế nào, anh có ý kiến gì?"
Thật lâu sau vẫn không thấy Lệ Hàn Ti mở miệng, Triệu Giai Ca cho rằng anh ta kiêng kị Lăng Tiêu nên không dám đối đầu trực diện, cô ta thầm mắng một câu "Đồ vô dụng" rồi giải thích với Lăng Tiêu: “Chỉ là hiểu lầm thôi, chúng tôi thật lòng muốn chúc mừng Thịnh tiểu thư, đồng thời cũng thay cô giáo của tôi mời cô ấy tham gia cuộc thi cúp Hoa Đào vào cuối tuần này."
Cúp Hoa Đào là cuộc thi vũ đạo quyền uy của giới vũ đạo cả nước, rất được các danh gia vọng tộc tôn sùng và coi trọng.
Hôm nay Triệu Giai Ca thua Thịnh Hoàn Hoàn nên muốn giành lại vinh quang đã mất ở cúp Hoa Đào.
Lăng Tiêu nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Là vậy sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn không trả lời mà từ chối Triệu Giai Ca ngay trước mặt mọi người: “Thay tôi cảm ơn cô giáo của cô, nhưng tôi không có hứng thú với cúp Hoa Đào."
Còn có rất nhiều chuyện chờ cô đi làm, cô không rảnh chơi với Triệu Giai Ca.
Nhưng Triệu Giai Ca lại hùng hổ dọa người: “Là không có hứng thú, hay là sợ mất cái vương miện trên đầu?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười nhạt mà nói: “Vương miện đã đội lên đầu tôi, trừ phi tự tôi cúi đầu xuống, nếu không không ai có bản lĩnh lấy nó đi, Triệu Tiểu thư không ngại thì cứ thử xem."
Dù sao chung quanh cũng không có ai khác, Triệu Giai Ca hận không thể viết hết dã tâm lên mặt: “Được, vậy để tôi xem thử vương miện trên đầu cô vững như bàn thạch hay là lung lay sắp đổ."
Vừa dứt lời, cô ta ném thiếp mời đến trước mặt Thịnh Hoàn Hoàn rồi quay người bỏ đi.
Vì thế Triệu Giai Ca cũng không biết sau khi mình rời đi thì Lệ Hàn Ti đã lạnh lẽo cảnh cáo Thịnh Hoàn Hoàn: “Về sau tôn trọng tôi và Giai Ca một chút, chọc giận tôi thật thì ai làm chỗ dựa cho cô cũng vô dụng."
Lời này là nói cho Lăng Tiêu nghe, đồng thời cũng cho thấy anh ta khăng khăng bảo vệ Triệu Giai Ca.
Sau khi để lại câu nói này, Lệ Hàn Ti cũng sải bước bỏ đi, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn bóng lưng anh ta mà cười lạnh: “Xem ra anh ta rất chung tình với Triệu Giai Ca, đáng tiếc hai người đều không phải thứ tốt lành gì, nếu không tôi sẽ rất khâm phục anh ta."
Cô liếc nhìn thiếp mời trên mặt đất, không có hứng thú đi nhặt.
Lăng Tiêu khinh thường: “Có gì đáng khâm phục, chẳng qua là khoác lác thôi."
Người mà Lăng Tiêu này muốn bảo vệ chưa bao giờ không bảo vệ được.
Khoác lác?
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày: “Lăng tổng vẫn tự tin trước sau như một."
Lăng Tiêu nhếch môi mỏng lên: “Cho nên có muốn tôi làm cái cây lớn sau lưng cô, cho cô dựa vào không?"
Thịnh Hoàn Hoàn im lặng: Hắn đang thổ lộ với cô sao? Vậy Lâm Chi Vũ thì sao, hắn định xử lý như thế nào?
Không đợi Thịnh Hoàn Hoàn hỏi thêm, Lăng Tiêu liền nói: “Lấy lòng tôi đi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ lại."
Thịnh Hoàn Hoàn nghe xong thì ngoài cười mà trong không cười giật giật khóe miệng, sau đó để lại cho Lăng Tiêu một bóng lưng kiêu ngạo.
Quả nhiên, chó không đổi được đớp phân.
Người đàn ông này vẫn kiêu căng đáng ghét như ngày nào.
Kết quả này làm Lăng Tiêu chau mày, chẳng lẽ hắn biểu đạt chưa đủ rõ ràng sao?
Xem ra sau khi ly hôn bản lĩnh của cô không tăng mà tính tình lại hung hăng hơn nhiều!
Lăng Tiêu rất hoài niệm Thịnh Hoàn Hoàn của trước kia, dáng vẻ nịnh hót kia thật quá đáng yêu!
Thịnh Hoàn Hoàn vừa đi ra khỏi khu nghỉ ngơi đã nhìn thấy Đường Nguyên Minh lạnh lùng đứng đó, ánh nắng như không xua đuổi được sự lạnh lẽo trên người anh.
Điều này khiến Thịnh Hoàn Hoàn nhớ tới những lời anh nói với mình trước khi xuống xe.
Đường Nguyên Minh nói những chuyện xảy ra trong khoảng thời gian này ở Thịnh gia đều do Lăng Tiêu gây nên, chủ mưu phía sau là Lăng Hoa Thanh.
"Hoàn Hoàn." Thấy Thịnh Hoàn Hoàn ra tới, Đường Nguyên Minh nhếch khóe miệng lên, sự lạnh lẽo trên người lập tức tan đi, cứ như cô mới là ánh nắng của anh.
Anh di chuyển bước chân thon dài về hướng cô: “Anh mời người của đội xe ăn cơm, em chọn địa điểm đi."
Thịnh Hoàn Hoàn chưa kịp nói cái gì thì chỉ nghe giọng nói của Lăng Tiêu truyền đến từ sau người: “Ngày đẹp thế này không tới phiên Đường tổng mời khách."
Ánh mắt Đường Nguyên Minh rơi lên người Lăng Tiêu, khóe miệng nhếch lên: “Quên mất còn có ông chủ lớn là anh, nếu đã như vậy thì Lăng Tổng không ngại mời thêm một người là tôi chứ?"
Lăng Tiêu mặt không đổi sắc mà đáp: “Hôm nay là liên hoan nội bộ Vũ Yến, liên quan đến bí mật của đội xe, hôm nào sẽ mời Đường tổng uống rượu sau."
Lời từ chối này đủ ngay thẳng, làm Đường Nguyên Minh muốn ăn chực cũng không có cớ.
"Thật đáng tiếc." Đường Nguyên Minh tiếc nuối cười cười, tiếp đó lại nhìn về phía Thịnh Hoàn Hoàn: “Còn chưa chúc mừng em nữa, đêm nay anh đích thân xuống bếp làm một bàn đồ ăn để chúc mừng nhé."
Giọng nói của anh rất dịu dàng, đầu ngón tay cưng chiều lướt qua mũi Thịnh Hoàn Hoàn, sau đó cúi đầu nói khẽ bên tai cô: “Đừng quên buổi sáng anh đã nói tránh xa Lăng Tiêu một chút, đêm nay anh sẽ nói cho em biết tình hình thực tế."
Lăng Tiêu nhìn thấy hành động của họ thì sắc mặt lập tức đen thui: “Thịnh Hoàn Hoàn, tới đây."
Lúc Thịnh Hoàn Hoàn đang nghi hoặc thì đã bị kéo đến bên cạnh Lăng Tiêu: “Ở nơi công cộng, Đường tổng nên chú ý ảnh hưởng một chút."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.