Chương 506: Thịnh tiểu thư, xin dựa vào cô để làm vẻ vang nước nhà
Nam Thư
22/03/2024
Lăng Thiên Vũ thuận lợi tiến vào Thịnh gia, ôm lấy Tiểu Bạch đi qua
phòng khách bước đến ngoài cửa phòng Thịnh Hoàn Hoàn, ngừng chân một lát rồi mới đưa tay gõ cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa thì nhìn thấy một người một chó Lăng Thiên Vũ và Tiểu Bạch, hai đôi mắt ướt sũng đứng trước cửa nhìn cô, trông như không nhà để về.
"Vào đi!" Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, lập tức nghiêng người qua để cậu nhóc tiến vào.
Trong tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, Bạch quản gia đến đón Lăng Thiên Vũ trở về, mới qua một ngày mà cậu lại tới, còn có thêm một con chó!
Lăng Thiên Vũ vừa vào đã phàn nàn với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hai ngày nay ba không ngoan, uống nhiều rượu, còn nôn đầy đất."
Lăng Tiêu say rượu?
Hắn muốn dùng rượu làm tê liệt bản thân sao?
Sau đó lại nghe Lăng Thiên Vũ nói: “Bà cố nói ba thương tâm mới uống rượu, bởi vì Hoàn Hoàn không cần ba nên ba rất thương tâm."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Xem ra là cô suy nghĩ nhiều!
Cô cúi người vuốt vuốt tóc cậu nhóc, dịu dàng dỗ dành: “Những lời này có phải là bà cố dạy con không? Không phải dì đã nói với con là con nít nói dối không phải bé ngoan sao."
Lăng Thiên Vũ giằng xé lương tâm, thật lâu sau mới cúi đầu: “Con sai rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định an ủi cậu thì cậu lại ngẩng đầu lên: “Nhưng ba thật sự rất thương tâm, ba luôn đứng ngoài ban công hút thuốc, trước kia ba rất ít hút khói."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ: “Ba của con vừa mất ba và mẹ nên rất thương tâm. Thiên Vũ nên ở nhà với ba nhiều hơn, ngày mai dì cho người đưa con trở về nhé?"
Kết quả cậu nhóc lại bĩu môi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhìn thấy cậu khóc nên lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi được rồi được rồi, dì không ép con, chờ con muốn trở về thì mới đưa con về."
Lăng Thiên Vũ thu nước mắt lại, ném Tiểu Bạch lên giường Thịnh Hoàn Hoàn rồi vén chăn lên nằm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ấn trán, hoàn toàn không làm gì được cậu nhóc!
Hôm sau sáng sớm, Thịnh gia có một vị khách đến thăm.
Lúc người hầu đến mời Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn không rõ là ai, mãi đến khi xuống lầu trông thấy A Nhã đang trò chuyện vui vẻ với Chúc Văn Bội.
Đó là đại sư vũ đạo A Nhã Cấp bậc quốc bảo, không cần nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết dụng ý của bà.
"Chào cô giáo."
Thịnh Hoàn Hoàn từng được A Nhã chỉ điểm mấy ngày, mặc dù gọi là cô giáo, nhưng kỳ thật bà không tính là thầy của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đương nhiên, A Nhã nằm mơ cũng muốn nhận Thịnh Hoàn Hoàn làm học trò.
A Nhã chào hỏi Thịnh Hoàn Hoàn rồi mới nói rõ ý đồ đến: “Hoàn Hoàn, cúp Hoa Đào lần này còn long trọng hơn trước kia, tôi rất hi vọng cô có thể tới tham gia."
Ban tổ chức nhìn trúng độ nổi tiếng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà A Nhã nhìn trúng thiên phú của cô, bà muốn để càng nhiều người trông thấy dáng vẻ của cô đứng trên sân khấu.
Năm đó chỉ nhìn thoáng qua mà đến nay A Nhã vẫn không thể quên được.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Cô A Nhã, tôi thật sự không có thời gian."
Hơn nữa hiện tại thân thể cô cũng không cho phép.
A Nhã rất muốn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự nên không tiếc dùng phép khích tướng: “Cô không đi sẽ để Triệu Giai Ca được lợi, đến lúc đó không biết truyền thông sẽ tâng bốc cô ta thế nào, cô cam lòng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cô A Nhã, chí hướng của tôi không nằm ở đó, cô ta có thể đoạt giải quán quân chứng minh thật sự có bản lĩnh, thật sự rất xin lỗi."
"Cô, ai..." A Nhã thấy thật sự không khuyên được cô nên thất vọng thở dài: “Lần tranh tài này, tất cả mọi người rất xem trọng Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi, tôi nghĩ người gianh giải quán quân sẽ là một trong hai người họ!"
Vương Vận Thi...
Xem ra cô gái Vương gia này mới là thâm tàng bất lộ!
Sau khi tiễn A Nhã, Thịnh Hoàn Hoàn liền đi đến Thịnh Thế.
Thế giới của người lớn vốn là như vậy, không có gì là không thể qua được, khổ sở xong vẫn phải đối mặt, bởi vì vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở họp buổi sáng xong trở lại văn phòng thì đã nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoài: “Hoàn Hoàn, không ổn rồi, Kim Thần bị thương nhập viện."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên khỏi ghế: “Chuyện gì vậy?"
Kim Thần sắp đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia giải thi đấu thế giới, lúc này anh ta bị thương nhập viện thật sự làm người ta lo lắng.
Lý Hưng Hoài nói: “Hình như là bởi vì An Na, nếu cô rảnh thì đến bệnh viện một chuyến đi!"
"Được." Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi lập tức chạy tới bệnh viện.
Lúc này trên mạng đã huyên náo xôn xao, có người bảo rằng trông thấy An Na dây dưa Kim Thần, ép Kim Thần tranh tài với cô ta, trong lúc thi đấu Kim Thần tránh né một con mèo đột nhiên lao ra nên mới xảy ra tai nạn xe.
Hiện tại An Na bị các fan mê đua ra mắng rất thảm.
Vô số người chờ thông báo chẩn bệnh của bệnh viện, chỉ sợ Kim Thần không thể tranh tài.
Ngoài cổng bệnh viện có rất nhiều phóng viên và fan chen chút, Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không dám xuống xe, chỉ sợ trong lúc chen chúc sẽ làm đứa nhỏ trong bụng cô bị thương.
Trong lúc cô muốn tìm cửa khác để đi vào, Lăng Tiêu xuất hiện.
Chiếc Bugatti màu đỏ kia quá bắt mắt, vừa xuống xe thì các phóng viên đã chen chúc về hướng hắn, nhưng rất nhanh đã bị hai hàng vệ sĩ ngăn cản.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ sẽ gặp Lăng Tiêu ở đây, lúc này phóng viên đều bị ngăn cản, cô không muốn bỏ qua cơ hội này nên vội xuống xe đi theo Lăng Tiêu bước vào.
Sau khi đi vào, cô lập tức tách xa khỏi Lăng Tiêu.
Sau khi cô đi, Lăng Tiêu quay đầu lại...
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lý Hưng Hoài ngồi ở ngoài phòng bệnh, sắc mặt ông ấy rất khó coi: “Bị thương chân, phải dưỡng thương nửa năm."
"Nửa năm?"
Vậy không phải là bỏ lỡ thi đấu thế giới sao?
Lý Hưng Hoài gật đầu, mỏi mệt lau lau mặt.
Đội xe Quân Hạm có không ít người chạy đến, cả đám đều lộ ra vẻ mặt nặng nề, có người còn đỏ cả vành mắt:
"Tại sao lại như vậy, chúng ta đều trông cậy vào Kim Thần đánh một trận vì nước nhà, để những đất nước khác nhìn thấy phong thái của chúng ta, không ngờ..."
"Đúng vậy, vốn cho rằng Hoa Hạ có thể rửa nhục trong cuộc thi đấu năm nay, không ngờ... Ai!"
Hoa Hạ là nước lớn mà lại không có thành tích nổi bật gì trên trường đua quốc tế, sau khi Lý Tinh Vũ chết thì mỗi năm các tay đua đều bị rất nhiều quốc gia khác chế nhạo.
Quân hạm mời Kim Thần trở về là muốn anh ta giành lại mặt mũi cho nước nhà.
Mà Kim Thần trở về cũng là muốn chứng minh cho thế giới, trừ Lý Tinh Vũ ra thì Hoa Hạ còn có Kim Thần này, không đến phiên các người sỉ nhục.
Nhưng hiện tạiKim Thần không thể dự thi, hi vọng của cả giới xe đua tan nát, hỏi sao mọi người không tiếc hận?
Cũng may chân của anh ta còn có thể khôi phục, bỏ lỡ năm nay còn có lần tiếp theo, lần tiếp tiếp theo, chỉ cần có thực lực thì nhất định còn cơ hội.
Lúc này có người trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lập tức sáng lên: “Kim Thần không thể tham gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn được mà!"
"Đúng vậy, còn có Thịnh Hoàn Hoàn, Kim Thần đã chính miệng thừa nhận Thịnh Hoàn Hoàn có thực lực ngang với mình mà."
"Thịnh tiểu thư, xin dựa vào cô để làm vẻ vang nước nhà..."
Đám người kích động xông về hướng cô, thế trận này làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi liên tục lui về phía sau, lúc này một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau rồi kéo vào lòng hắn.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo nhất quán: “Các người suy nghĩ nhiều rồi, Thịnh tiểu thư bề bộn nhiều việc, không có thời gian ra nước ngoài dự thi."
Thịnh Hoàn Hoàn mở cửa thì nhìn thấy một người một chó Lăng Thiên Vũ và Tiểu Bạch, hai đôi mắt ướt sũng đứng trước cửa nhìn cô, trông như không nhà để về.
"Vào đi!" Thịnh Hoàn Hoàn hơi đau đầu, lập tức nghiêng người qua để cậu nhóc tiến vào.
Trong tang lễ của Lăng Hoa Thanh và An Lan, Bạch quản gia đến đón Lăng Thiên Vũ trở về, mới qua một ngày mà cậu lại tới, còn có thêm một con chó!
Lăng Thiên Vũ vừa vào đã phàn nàn với Thịnh Hoàn Hoàn: “Hai ngày nay ba không ngoan, uống nhiều rượu, còn nôn đầy đất."
Lăng Tiêu say rượu?
Hắn muốn dùng rượu làm tê liệt bản thân sao?
Sau đó lại nghe Lăng Thiên Vũ nói: “Bà cố nói ba thương tâm mới uống rượu, bởi vì Hoàn Hoàn không cần ba nên ba rất thương tâm."
Thịnh Hoàn Hoàn: “..."
Xem ra là cô suy nghĩ nhiều!
Cô cúi người vuốt vuốt tóc cậu nhóc, dịu dàng dỗ dành: “Những lời này có phải là bà cố dạy con không? Không phải dì đã nói với con là con nít nói dối không phải bé ngoan sao."
Lăng Thiên Vũ giằng xé lương tâm, thật lâu sau mới cúi đầu: “Con sai rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn vừa định an ủi cậu thì cậu lại ngẩng đầu lên: “Nhưng ba thật sự rất thương tâm, ba luôn đứng ngoài ban công hút thuốc, trước kia ba rất ít hút khói."
Thịnh Hoàn Hoàn nhíu mày lại rồi ngồi xổm xuống trước mặt Lăng Thiên Vũ: “Ba của con vừa mất ba và mẹ nên rất thương tâm. Thiên Vũ nên ở nhà với ba nhiều hơn, ngày mai dì cho người đưa con trở về nhé?"
Kết quả cậu nhóc lại bĩu môi, hốc mắt lập tức đỏ lên.
Thịnh Hoàn Hoàn không thể nhìn thấy cậu khóc nên lập tức giơ hai tay đầu hàng: “Được rồi được rồi được rồi, dì không ép con, chờ con muốn trở về thì mới đưa con về."
Lăng Thiên Vũ thu nước mắt lại, ném Tiểu Bạch lên giường Thịnh Hoàn Hoàn rồi vén chăn lên nằm xuống.
Thịnh Hoàn Hoàn ấn trán, hoàn toàn không làm gì được cậu nhóc!
Hôm sau sáng sớm, Thịnh gia có một vị khách đến thăm.
Lúc người hầu đến mời Thịnh Hoàn Hoàn, cô còn không rõ là ai, mãi đến khi xuống lầu trông thấy A Nhã đang trò chuyện vui vẻ với Chúc Văn Bội.
Đó là đại sư vũ đạo A Nhã Cấp bậc quốc bảo, không cần nghĩ Thịnh Hoàn Hoàn cũng biết dụng ý của bà.
"Chào cô giáo."
Thịnh Hoàn Hoàn từng được A Nhã chỉ điểm mấy ngày, mặc dù gọi là cô giáo, nhưng kỳ thật bà không tính là thầy của Thịnh Hoàn Hoàn.
Đương nhiên, A Nhã nằm mơ cũng muốn nhận Thịnh Hoàn Hoàn làm học trò.
A Nhã chào hỏi Thịnh Hoàn Hoàn rồi mới nói rõ ý đồ đến: “Hoàn Hoàn, cúp Hoa Đào lần này còn long trọng hơn trước kia, tôi rất hi vọng cô có thể tới tham gia."
Ban tổ chức nhìn trúng độ nổi tiếng của Thịnh Hoàn Hoàn, mà A Nhã nhìn trúng thiên phú của cô, bà muốn để càng nhiều người trông thấy dáng vẻ của cô đứng trên sân khấu.
Năm đó chỉ nhìn thoáng qua mà đến nay A Nhã vẫn không thể quên được.
Thịnh Hoàn Hoàn không chút do dự từ chối: “Cô A Nhã, tôi thật sự không có thời gian."
Hơn nữa hiện tại thân thể cô cũng không cho phép.
A Nhã rất muốn Thịnh Hoàn Hoàn tham dự nên không tiếc dùng phép khích tướng: “Cô không đi sẽ để Triệu Giai Ca được lợi, đến lúc đó không biết truyền thông sẽ tâng bốc cô ta thế nào, cô cam lòng sao?"
Thịnh Hoàn Hoàn cười cười: “Cô A Nhã, chí hướng của tôi không nằm ở đó, cô ta có thể đoạt giải quán quân chứng minh thật sự có bản lĩnh, thật sự rất xin lỗi."
"Cô, ai..." A Nhã thấy thật sự không khuyên được cô nên thất vọng thở dài: “Lần tranh tài này, tất cả mọi người rất xem trọng Triệu Giai Ca và Vương Vận Thi, tôi nghĩ người gianh giải quán quân sẽ là một trong hai người họ!"
Vương Vận Thi...
Xem ra cô gái Vương gia này mới là thâm tàng bất lộ!
Sau khi tiễn A Nhã, Thịnh Hoàn Hoàn liền đi đến Thịnh Thế.
Thế giới của người lớn vốn là như vậy, không có gì là không thể qua được, khổ sở xong vẫn phải đối mặt, bởi vì vẫn phải tiếp tục cuộc sống.
Thịnh Hoàn Hoàn vừa mở họp buổi sáng xong trở lại văn phòng thì đã nhận được điện thoại của Lý Hưng Hoài: “Hoàn Hoàn, không ổn rồi, Kim Thần bị thương nhập viện."
"Cái gì?" Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên khỏi ghế: “Chuyện gì vậy?"
Kim Thần sắp đại diện cho Hoa Hạ đi tham gia giải thi đấu thế giới, lúc này anh ta bị thương nhập viện thật sự làm người ta lo lắng.
Lý Hưng Hoài nói: “Hình như là bởi vì An Na, nếu cô rảnh thì đến bệnh viện một chuyến đi!"
"Được." Thịnh Hoàn Hoàn cúp điện thoại rồi lập tức chạy tới bệnh viện.
Lúc này trên mạng đã huyên náo xôn xao, có người bảo rằng trông thấy An Na dây dưa Kim Thần, ép Kim Thần tranh tài với cô ta, trong lúc thi đấu Kim Thần tránh né một con mèo đột nhiên lao ra nên mới xảy ra tai nạn xe.
Hiện tại An Na bị các fan mê đua ra mắng rất thảm.
Vô số người chờ thông báo chẩn bệnh của bệnh viện, chỉ sợ Kim Thần không thể tranh tài.
Ngoài cổng bệnh viện có rất nhiều phóng viên và fan chen chút, Thịnh Hoàn Hoàn chậm chạp không dám xuống xe, chỉ sợ trong lúc chen chúc sẽ làm đứa nhỏ trong bụng cô bị thương.
Trong lúc cô muốn tìm cửa khác để đi vào, Lăng Tiêu xuất hiện.
Chiếc Bugatti màu đỏ kia quá bắt mắt, vừa xuống xe thì các phóng viên đã chen chúc về hướng hắn, nhưng rất nhanh đã bị hai hàng vệ sĩ ngăn cản.
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ sẽ gặp Lăng Tiêu ở đây, lúc này phóng viên đều bị ngăn cản, cô không muốn bỏ qua cơ hội này nên vội xuống xe đi theo Lăng Tiêu bước vào.
Sau khi đi vào, cô lập tức tách xa khỏi Lăng Tiêu.
Sau khi cô đi, Lăng Tiêu quay đầu lại...
Không bao lâu sau, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn thấy Lý Hưng Hoài ngồi ở ngoài phòng bệnh, sắc mặt ông ấy rất khó coi: “Bị thương chân, phải dưỡng thương nửa năm."
"Nửa năm?"
Vậy không phải là bỏ lỡ thi đấu thế giới sao?
Lý Hưng Hoài gật đầu, mỏi mệt lau lau mặt.
Đội xe Quân Hạm có không ít người chạy đến, cả đám đều lộ ra vẻ mặt nặng nề, có người còn đỏ cả vành mắt:
"Tại sao lại như vậy, chúng ta đều trông cậy vào Kim Thần đánh một trận vì nước nhà, để những đất nước khác nhìn thấy phong thái của chúng ta, không ngờ..."
"Đúng vậy, vốn cho rằng Hoa Hạ có thể rửa nhục trong cuộc thi đấu năm nay, không ngờ... Ai!"
Hoa Hạ là nước lớn mà lại không có thành tích nổi bật gì trên trường đua quốc tế, sau khi Lý Tinh Vũ chết thì mỗi năm các tay đua đều bị rất nhiều quốc gia khác chế nhạo.
Quân hạm mời Kim Thần trở về là muốn anh ta giành lại mặt mũi cho nước nhà.
Mà Kim Thần trở về cũng là muốn chứng minh cho thế giới, trừ Lý Tinh Vũ ra thì Hoa Hạ còn có Kim Thần này, không đến phiên các người sỉ nhục.
Nhưng hiện tạiKim Thần không thể dự thi, hi vọng của cả giới xe đua tan nát, hỏi sao mọi người không tiếc hận?
Cũng may chân của anh ta còn có thể khôi phục, bỏ lỡ năm nay còn có lần tiếp theo, lần tiếp tiếp theo, chỉ cần có thực lực thì nhất định còn cơ hội.
Lúc này có người trông thấy Thịnh Hoàn Hoàn, đôi mắt lập tức sáng lên: “Kim Thần không thể tham gia, nhưng Thịnh Hoàn Hoàn được mà!"
"Đúng vậy, còn có Thịnh Hoàn Hoàn, Kim Thần đã chính miệng thừa nhận Thịnh Hoàn Hoàn có thực lực ngang với mình mà."
"Thịnh tiểu thư, xin dựa vào cô để làm vẻ vang nước nhà..."
Đám người kích động xông về hướng cô, thế trận này làm Thịnh Hoàn Hoàn sợ hãi liên tục lui về phía sau, lúc này một bàn tay đột nhiên ôm lấy eo cô từ phía sau rồi kéo vào lòng hắn.
Một giọng nói quen thuộc vang lên trên đầu cô, mang theo cảm giác lạnh lẽo nhất quán: “Các người suy nghĩ nhiều rồi, Thịnh tiểu thư bề bộn nhiều việc, không có thời gian ra nước ngoài dự thi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.