Chương 528: Tìm kiếm y si Tô Quy 2
Nam Thư
04/04/2024
Sói đầu đàn ngã xuống đất, giãy dụa không bao lâu đã tắt thở.
Mấy con sói còn lại thấy thế thì biết hai con người trước mắt rất nguy hiểm, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, quay người chạy vào rừng rậm.
Lăng Tiêu che cánh tay bị cắn mà ngã bệt xuống mặt tuyết.
"Lăng Gia."
Văn Sâm lập tức tiến lên, không nói một câu dư thừa mà xé ống tay áo của hắn ra, nhìn cánh tay máu thịt be bét mà đỏ mắt sát trùng cho hắn rồi bôi thuốc cầm máu.
Thuốc vừa đổ xuống, còn chưa kịp băng bó thì Lăng Tiêu đã nói: “Được rồi, nơi đây nguy hiểm, phải mau rời khỏi đây thôi."
Văn Sâm vác túi lên lưng rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lăng Tiêu.
Trên đường đặc biệt khó đi, nhưng Lăng Tiêu lại kiên định đến lạ thường, hắn cảm thấy những con rắn và lũ sói kia xuất hiện không phải ngẫu nhiên, mà là bị người ta dẫn tới.
Không biết đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng đi đến bên vách núi, lúc này trời đã sáng.
Dưới mặt đất đều là sỏi đá, không có bao nhiêu thực vật sinh trưởng, ngoài một ít cỏ dại và dây leo ra thì không còn cái gì khác.
Nhưng ánh mắt của Lăng Tiêu và Văn Sâm lại rơi lên mặt tuyết trước mặt, cẩn thận một chút có thể phát hiện trên đó có cái gì đó không được tự nhiên.
Chính là những dấu vết không dễ phát hiện này đã chứng minh suy đoán trong lòng Lăng Tiêu.
Có người từng đi qua nơi này, còn cố ý huỷ đi dấu chân.
Cuối cùng trên gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu cũng xuất hiện chút vui mừng, hắn nhìn thoáng qua bên dưới vách đá: “Văn Sâm, dây thừng."
Bởi vì có vị trí địa lý kì lạ nên trên vách đá có một tầng mây thật dày bao phủ, bởi vì tầng mây này nên họ không thấy rõ tình huống phía dưới.
Lăng Tiêu suy đoán vách núi này không quá sâu, hơn nữa lân cận có lối vào bí mật, nếu không Tô Quy leo xuống bằng dây thừng là không thực tế đối với độ tuổi của ông ấy.
Văn Sâm lập tức lấy dây thừng ra: “Lăng Gia, để tôi đi xuống trước đi."
Văn Sâm căn bản không cho Lăng Tiêu cơ hội từ chối đã buộc dây thừng lên eo mình, đầu còn lại quấn vào một dây leo to rồi leo xuống.
Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu tìm kiếm lối vào ở gần đó, bởi vì hai ngày này tuyết rơi nên tất cả vết tích đều bị tuyết bao trùm, tìm một vòng vẫn không có kết quả, đang lúc phiền muộn thì hắn trông thấy một sợi dây leo thò ra từ tuyết.
Điều khiến Lăng Tiêu chú ý là vết cắt trên sợi dây leo này.
Vết cắt ngay ngắn như vậy chỉ có con dao sắc bén tạo ra được thôi.
Lăng Tiêu lập tức cầm dây leo rồi kéo nó từ từ lên, sử dụng sức lực càng lúc càng lớn, sau đó hắn trông thấy trong lớp tuyết có một mảnh gỗ nhô lên.
Đúng vậy, nơi đó là lối vào bị che giấu.
Lăng Tiêu tiến lên kiểm tra thì phát hiện cửa vào sâu không thấy đáy.
Lúc này Văn Sâm tìm kiếm không có kết quả vừa leo lên, nhìn quanh bốn phía một vòng mới phát hiện Lăng Tiêu đằng xa, anh ta đi tới nói: “Lăng Gia, phía dưới là một con sông lớn, chúng ta không qua được."
Lăng Tiêu lạnh lùng chỉ chỉ dưới chân mình: “Có lẽ cửa vào ở đây."
Văn Sâm lập tức thu dây thừng lại rồi lấy đèn pin ra: “Tôi đi xuống xem một chút."
Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu cũng định xuống theo, nhưng lúc này bên dưới lại truyền đến tiếng nói đau đớn của Văn Sâm: “Đừng xuống, trong này có bọ cạp."
Không bao lâu sau Văn Sâm mới bò ra, ném xác hai con bọ cạp lên mặt tuyết rồi vén tay áo và ống quần lên.
Chỗ bị bọ cạp đốt đã sưng đỏ lên, cực kỳ đau đớn.
Lăng Tiêu nhíu mày lại, ngồi xuống cẩn thận nhìn xác bọ cạp trên mặt đất rồi đứng lên: “Loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng người bị đốt đặc biệt đau đớn, lấy cây đuốc ra đi."
Thứ này sợ lửa.
Văn Sâm lộ ra vẻ mặt nặng nề: “Lăng Gia, để tôi xuống đi, nếu Tô Quy ở phía dưới thì tôi nhất định sẽ đưa ông ta đến trước mặt ngài."
Văn Sâm không muốn Lăng Tiêu chịu đau đớn này.
Tuy loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng bị đốt trúng động mạch thì độc tính sẽ rất dữ dội, làm người ta đau muốn chết.
Lăng Tiêu nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Thịnh Hoàn Hoàn thì nói với Văn Sâm: “Tôi muốn mau chóng trở về, hơn nữa tôi không muốn về tay không."
Nói xong, hắn đoạt lấy cây đuốc trong tay Văn Sâm rồi dứt khoát tiến vào cửa.
Đương nhiên lúc Lăng Tiêu và Văn Sâm đi ra cửa hang thì toàn thân đã bị đốt mấy chỗ, đau đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm người ta mừng rỡ.
Chỉ thấy trước mặt trồng một mảng thảo dược lớn, không ít dược thảo màu sắc khác nhau nở hoa, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Chính giữa ruộng dược thảo có một căn nhà gỗ đơn sơ, trong đó có khói bếp bay lên, một đôi vợ chồng già đang bận rộn làm đồ ăn trước nhà.
Đôi vợ chồng già này mặc quần áo quá mộc mạc, làm người ta cảm thấy không giống như người thời đại này.
Giờ khắc này, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Lăng Tiêu xuất hiện ý cười rõ ràng.
Văn Sâm luôn lạnh lùng lúc này cũng nhếch khóe miệng lên.
Rốt cục họ cũng tìm được Tô Quy rồi.
Văn Sâm đẩy hàng rào ra muốn đi vào, lại bị Lăng Tiêu ngăn lại.
Văn Sâm hiểu ý, không đi qua hàng rào, anh ta nhìn vào hai vợ chồng bận rộn làm đồ ăn bên trong mà nói: “Hai cụ có quen nhận y si Tô Quy không?"
Đôi vợ chồng già kia như không nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Văn Sâm lại nói: “Chúng tôi có thành ý đến mời Tô lão tiên sinh rời núi cứu mạng, chỉ cần ông chịu thì muốn điều kiện gì cũng được."
Lúc này ông lão kia ngẩng đầu lên nói: “Nơi này không có y si gì, mời hai vị trở về đi!"
Sắc mặt Văn Sâm trầm xuống, anh ta nói với Lăng Tiêu: “Tôi đi bắt lão già không biết tốt xấu này tới."
Lão già chết tiệt làm anh ta và Lăng Gia chịu khổ nhiều như vậy, anh ta cũng muốn để ông ấy nếm thử mùi vị độc rắn và bọ cạp.
Lăng Tiêu lắc đầu với Văn Sâm: “Chúng tôi trèo non lội suối đến, cụ có thể cho chúng tôi vào uống miếng nước không?"
Lần này bà cụ kia ngẩng đầu lên dò xét Lăng Tiêu và Văn Sâm vài lần rồi nói: “Vào đi!"
Cuối cùng hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Quy nhìn hai người trẻ tuổi đi tới thì bất mãn hỏi người bạn già bên cạnh: “Bà cho họ vào làm gì?"
"Ông không để họ vào thì họ không vào sao?" Bà cụ nhíu mày, giọng nói mang chút kích động: “Tôi thấy hai cậu trai trẻ này quá bảnh trai, đã rất lâu rất lâu tôi chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như vậy."
Tô Quy: “... Đã bước một chân vào quan tài rồi mà còn mê trai như thế."
Bà cụ không để ý tới lời phàn nàn của Tô Quy mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêu và Văn Sâm, khi họ đến gần thì càng không nỡ dời mắt đi: “Thật đẹp, không ngờ trong chốn rừng sâu núi thẳm này còn có thể nhìn thấy mấy cậu trai tuấn tú như vậy."
Sau đó Lăng Tiêu và Văn Sâm chẳng những được uống nước mà còn được bà cụ cho thuốc, bôi loại thuốc màu xanh này lên chỗ bị bọ cạp đốt thì cảm giác đau rát lập tức giảm bớt không ít.
Bà cụ còn nhiệt tình giữ họ lại ăn cơm, lúc ăn cứ nhìn chằm chằm Văn Sâm không dời mắt.
Bà cụ có vẻ càng thích kiểu thanh tú sạch sẽ như Văn Sâm, Lăng Tiêu quá lạnh, vẫn là nhìn Văn Sâm ngon mắt hơn.
Mặc dù bà cụ rất nhiệt tình, nhưng mỗi khi nhắc tới đề tài chính thì sẽ lập tức dời chủ đề đi, mà từ đầu tới đuôi Tô Quy luôn đen mặt.
Mấy con sói còn lại thấy thế thì biết hai con người trước mắt rất nguy hiểm, chỉ có thể không cam lòng từ bỏ, quay người chạy vào rừng rậm.
Lăng Tiêu che cánh tay bị cắn mà ngã bệt xuống mặt tuyết.
"Lăng Gia."
Văn Sâm lập tức tiến lên, không nói một câu dư thừa mà xé ống tay áo của hắn ra, nhìn cánh tay máu thịt be bét mà đỏ mắt sát trùng cho hắn rồi bôi thuốc cầm máu.
Thuốc vừa đổ xuống, còn chưa kịp băng bó thì Lăng Tiêu đã nói: “Được rồi, nơi đây nguy hiểm, phải mau rời khỏi đây thôi."
Văn Sâm vác túi lên lưng rồi nhanh chóng đuổi theo bước chân của Lăng Tiêu.
Trên đường đặc biệt khó đi, nhưng Lăng Tiêu lại kiên định đến lạ thường, hắn cảm thấy những con rắn và lũ sói kia xuất hiện không phải ngẫu nhiên, mà là bị người ta dẫn tới.
Không biết đi được bao lâu, cuối cùng họ cũng đi đến bên vách núi, lúc này trời đã sáng.
Dưới mặt đất đều là sỏi đá, không có bao nhiêu thực vật sinh trưởng, ngoài một ít cỏ dại và dây leo ra thì không còn cái gì khác.
Nhưng ánh mắt của Lăng Tiêu và Văn Sâm lại rơi lên mặt tuyết trước mặt, cẩn thận một chút có thể phát hiện trên đó có cái gì đó không được tự nhiên.
Chính là những dấu vết không dễ phát hiện này đã chứng minh suy đoán trong lòng Lăng Tiêu.
Có người từng đi qua nơi này, còn cố ý huỷ đi dấu chân.
Cuối cùng trên gương mặt lạnh lẽo của Lăng Tiêu cũng xuất hiện chút vui mừng, hắn nhìn thoáng qua bên dưới vách đá: “Văn Sâm, dây thừng."
Bởi vì có vị trí địa lý kì lạ nên trên vách đá có một tầng mây thật dày bao phủ, bởi vì tầng mây này nên họ không thấy rõ tình huống phía dưới.
Lăng Tiêu suy đoán vách núi này không quá sâu, hơn nữa lân cận có lối vào bí mật, nếu không Tô Quy leo xuống bằng dây thừng là không thực tế đối với độ tuổi của ông ấy.
Văn Sâm lập tức lấy dây thừng ra: “Lăng Gia, để tôi đi xuống trước đi."
Văn Sâm căn bản không cho Lăng Tiêu cơ hội từ chối đã buộc dây thừng lên eo mình, đầu còn lại quấn vào một dây leo to rồi leo xuống.
Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu tìm kiếm lối vào ở gần đó, bởi vì hai ngày này tuyết rơi nên tất cả vết tích đều bị tuyết bao trùm, tìm một vòng vẫn không có kết quả, đang lúc phiền muộn thì hắn trông thấy một sợi dây leo thò ra từ tuyết.
Điều khiến Lăng Tiêu chú ý là vết cắt trên sợi dây leo này.
Vết cắt ngay ngắn như vậy chỉ có con dao sắc bén tạo ra được thôi.
Lăng Tiêu lập tức cầm dây leo rồi kéo nó từ từ lên, sử dụng sức lực càng lúc càng lớn, sau đó hắn trông thấy trong lớp tuyết có một mảnh gỗ nhô lên.
Đúng vậy, nơi đó là lối vào bị che giấu.
Lăng Tiêu tiến lên kiểm tra thì phát hiện cửa vào sâu không thấy đáy.
Lúc này Văn Sâm tìm kiếm không có kết quả vừa leo lên, nhìn quanh bốn phía một vòng mới phát hiện Lăng Tiêu đằng xa, anh ta đi tới nói: “Lăng Gia, phía dưới là một con sông lớn, chúng ta không qua được."
Lăng Tiêu lạnh lùng chỉ chỉ dưới chân mình: “Có lẽ cửa vào ở đây."
Văn Sâm lập tức thu dây thừng lại rồi lấy đèn pin ra: “Tôi đi xuống xem một chút."
Sau khi Văn Sâm xuống dưới, Lăng Tiêu cũng định xuống theo, nhưng lúc này bên dưới lại truyền đến tiếng nói đau đớn của Văn Sâm: “Đừng xuống, trong này có bọ cạp."
Không bao lâu sau Văn Sâm mới bò ra, ném xác hai con bọ cạp lên mặt tuyết rồi vén tay áo và ống quần lên.
Chỗ bị bọ cạp đốt đã sưng đỏ lên, cực kỳ đau đớn.
Lăng Tiêu nhíu mày lại, ngồi xuống cẩn thận nhìn xác bọ cạp trên mặt đất rồi đứng lên: “Loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng người bị đốt đặc biệt đau đớn, lấy cây đuốc ra đi."
Thứ này sợ lửa.
Văn Sâm lộ ra vẻ mặt nặng nề: “Lăng Gia, để tôi xuống đi, nếu Tô Quy ở phía dưới thì tôi nhất định sẽ đưa ông ta đến trước mặt ngài."
Văn Sâm không muốn Lăng Tiêu chịu đau đớn này.
Tuy loại bọ cạp này có độc tính không mạnh, nhưng bị đốt trúng động mạch thì độc tính sẽ rất dữ dội, làm người ta đau muốn chết.
Lăng Tiêu nghĩ đến khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Thịnh Hoàn Hoàn thì nói với Văn Sâm: “Tôi muốn mau chóng trở về, hơn nữa tôi không muốn về tay không."
Nói xong, hắn đoạt lấy cây đuốc trong tay Văn Sâm rồi dứt khoát tiến vào cửa.
Đương nhiên lúc Lăng Tiêu và Văn Sâm đi ra cửa hang thì toàn thân đã bị đốt mấy chỗ, đau đến mức trên trán chảy đầy mồ hôi lạnh.
Nhưng cảnh tượng trước mắt lại làm người ta mừng rỡ.
Chỉ thấy trước mặt trồng một mảng thảo dược lớn, không ít dược thảo màu sắc khác nhau nở hoa, nhẹ nhàng lay động theo gió.
Chính giữa ruộng dược thảo có một căn nhà gỗ đơn sơ, trong đó có khói bếp bay lên, một đôi vợ chồng già đang bận rộn làm đồ ăn trước nhà.
Đôi vợ chồng già này mặc quần áo quá mộc mạc, làm người ta cảm thấy không giống như người thời đại này.
Giờ khắc này, trên khuôn mặt tuấn tú lạnh lẽo của Lăng Tiêu xuất hiện ý cười rõ ràng.
Văn Sâm luôn lạnh lùng lúc này cũng nhếch khóe miệng lên.
Rốt cục họ cũng tìm được Tô Quy rồi.
Văn Sâm đẩy hàng rào ra muốn đi vào, lại bị Lăng Tiêu ngăn lại.
Văn Sâm hiểu ý, không đi qua hàng rào, anh ta nhìn vào hai vợ chồng bận rộn làm đồ ăn bên trong mà nói: “Hai cụ có quen nhận y si Tô Quy không?"
Đôi vợ chồng già kia như không nghe thấy tiếng nói của anh ta.
Văn Sâm lại nói: “Chúng tôi có thành ý đến mời Tô lão tiên sinh rời núi cứu mạng, chỉ cần ông chịu thì muốn điều kiện gì cũng được."
Lúc này ông lão kia ngẩng đầu lên nói: “Nơi này không có y si gì, mời hai vị trở về đi!"
Sắc mặt Văn Sâm trầm xuống, anh ta nói với Lăng Tiêu: “Tôi đi bắt lão già không biết tốt xấu này tới."
Lão già chết tiệt làm anh ta và Lăng Gia chịu khổ nhiều như vậy, anh ta cũng muốn để ông ấy nếm thử mùi vị độc rắn và bọ cạp.
Lăng Tiêu lắc đầu với Văn Sâm: “Chúng tôi trèo non lội suối đến, cụ có thể cho chúng tôi vào uống miếng nước không?"
Lần này bà cụ kia ngẩng đầu lên dò xét Lăng Tiêu và Văn Sâm vài lần rồi nói: “Vào đi!"
Cuối cùng hai người cũng nhẹ nhàng thở ra.
Tô Quy nhìn hai người trẻ tuổi đi tới thì bất mãn hỏi người bạn già bên cạnh: “Bà cho họ vào làm gì?"
"Ông không để họ vào thì họ không vào sao?" Bà cụ nhíu mày, giọng nói mang chút kích động: “Tôi thấy hai cậu trai trẻ này quá bảnh trai, đã rất lâu rất lâu tôi chưa từng gặp chàng trai nào đẹp như vậy."
Tô Quy: “... Đã bước một chân vào quan tài rồi mà còn mê trai như thế."
Bà cụ không để ý tới lời phàn nàn của Tô Quy mà nhìn chằm chằm Lăng Tiêu và Văn Sâm, khi họ đến gần thì càng không nỡ dời mắt đi: “Thật đẹp, không ngờ trong chốn rừng sâu núi thẳm này còn có thể nhìn thấy mấy cậu trai tuấn tú như vậy."
Sau đó Lăng Tiêu và Văn Sâm chẳng những được uống nước mà còn được bà cụ cho thuốc, bôi loại thuốc màu xanh này lên chỗ bị bọ cạp đốt thì cảm giác đau rát lập tức giảm bớt không ít.
Bà cụ còn nhiệt tình giữ họ lại ăn cơm, lúc ăn cứ nhìn chằm chằm Văn Sâm không dời mắt.
Bà cụ có vẻ càng thích kiểu thanh tú sạch sẽ như Văn Sâm, Lăng Tiêu quá lạnh, vẫn là nhìn Văn Sâm ngon mắt hơn.
Mặc dù bà cụ rất nhiệt tình, nhưng mỗi khi nhắc tới đề tài chính thì sẽ lập tức dời chủ đề đi, mà từ đầu tới đuôi Tô Quy luôn đen mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.