Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Chương 516: Trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng

Nam Thư

04/04/2024

Diệp Sâm vỗ nhẹ bả vai Trần Uy: “Trẻ nhỏ dễ dạy."

Trần Uy cười như đứa trẻ to xác được ăn kẹo: “Cảm ơn đã khen."

Nam Tầm: “..."

Đám chết tiệt chân ngoài dài hơn chân trong này.

Kỳ thật mọi người đều rất xem trọng Diệp Sâm, dù sao đã sớm quen biết, hơn nữa anh vừa về đến đã san bằng ngôi biệt thự kia của Cố Nam Thành, hung hăng vả mặt gã, làm họ cảm thấy rất hả giận.

Mà Đường Dật cũng kéo cái ghế ngồi xuống bên cạnh Lăng Kha.

"Sao anh cũng tới nữa?"

Ngày đó sau khi uống rượu với Đường Dật, hiện tại Lăng Kha đã có thể thản nhiên đối mặt với anh.

Đường Dật thầm mắng: Đương nhiên là do bị trong nhà ép rất chặt.

Sau khi nghĩ sâu tính kỹ, Đường Dật cảm thấy đề nghị lần trước của Diệp Sâm rất có khả năng.

Nếu như phải cưới một người phụ nữ trở về thì Lăng Kha rất tốt, rất nhanh nhẹn đáng yêu!

Đường Dật lập tức bán đứng Diệp Sâm: “Bị Diệp Sâm gọi tới."

"À!" Lăng Kha không hỏi nhiều nữa.

Đường Dật tạm dừng, làm ra vẻ ung dung mà nói với Lăng Kha: “Cơm nước xong xuôi tôi đưa cô trở về, tôi có lời này muốn nói với cô."

Lăng Kha: “Ừm?"

"Ăn cơm đi." Đường Dật gắp không ít đồ ăn cho Lăng Kha, trùng hợp đều là món cô thích ăn.

Lăng Kha: “..."

Chẳng lẽ người này cô uống rượu một lần với cô đã uống ra tình cảm?

Một bên khác, Diệp Sâm cũng dùng đôi đũa sạch sẽ gắp chút đồ ăn cho Nam Tầm, còn đeo bao tay lột tôm cho cô ấy.

Từng con tôm hoàn chỉnh được bày ra trước mặt Nam Tầm, chồng lên như ngọn núi nhỏ, Diệp Sâm tháo bao tay rồi tràn ngập cảm giác thành tựu mà cười nói với Nam Tầm: “Em ăn đi!"

Nam Tầm: “..."

Người đàn ông này đang cho heo ăn sao?

Cô chợt nhớ tới trước đây rất lâu Cố Nam Thành cũng từng cẩn thận lột tôm cho cô, nhưng những ký ức này như đã trở nên rất xa xôi, cứ như là đời trước!

Nam Tầm gắp con tôm bỏ vào miệng, hốc mắt hơi ướt, cô ấy đột nhiên đứng lên rồi lao vào toilet trong phòng.

Diệp Sâm biến sắc, lo lắng đuổi theo: “Nam Tầm."

Diệp Sâm vừa dừng bước thì một cánh tay đã duỗi về hướng anh, dùng sức kéo anh vào.



"Phanh" một tiếng, cánh cửa đóng lại, Diệp Sâm đã bị Nam Tầm đè lên ván cửa.

"Nam..."

Diệp Sâm vừa mở miệng thì đôi môi đã bị Nam Tầm ngăn chặn.

Hạnh phúc tới quá nhanh, Diệp Sâm cảm thấy trên đầu có pháo hoa đang nổ tung.

Qua tận nửa ngày Diệp Sâm mới phản ứng lại, lập tức muốn đổi bị động thành chủ động, nhưng lúc này Nam Tầm lại đột nhiên buông anh ra: “Đi luyện xe với em, em muốn tham gia cuộc thi quốc tế."

Đầu óc Diệp Sâm hơi choáng váng: “Được, tôi đi với em."

"Giờ đi ngay đi."

Tay Nam Tầm rơi vào tay cầm trên cửa, ra hiệu cho Diệp Sâm tránh ra.

Diệp Sâm lập tức ôm chặt lấy eo Nam Tầm, đè cô lên ván cửa, đôi mắt dưới lớp kính sắc bén như chim ưng, giọng nói anh trở nên khàn đặc: “Đương nhiên phải đi, nhưng phải chờ tôi đòi hồi báo lại trước rồi nói."

Vừa dứt lời, anh đã chặn đôi môi mình mong nhớ đã lâu, thành công chiếm đất.

Mà lần này Nam Tầm chẳng những không đẩy anh ra, còn chủ động đưa tay ôm cổ Diệp Sâm, nhiệt tình đáp lại anh.

Ngày đó Nam Tầm khi nhìn thấy Lăng Hoa Thanh và An Lan mất mạng thì trong lòng đã có lĩnh ngộ mới.

Đứng trước cái chết thì tất cả những chuyện vụn vặt đã trở nên không đáng sợ nữa.

Cô đã không còn tình cảm với Cố Nam Thành, Diệp Sâm yêu cô nhiều năm, vẫn luôn chờ đợi cô nên bên cạnh chưa từng có người phụ nữ nào, vì sao cô không thể thử ở bên anh?

Cô không muốn trốn vào mai rùa nữa, đã ly hôn lại thì thế nào, từng sinh con thì thế nào, chẳng lẽ không có quyền được yêu sao?

Sự nhiệt tình của Nam Tầm làm Diệp Sâm kích động đến suýt cướp cò trong toilet.

Qua hồi lâu Diệp Sâm mới buông cô ra, dịu dàng dựa trán vào đầu cô: “Nam Tầm, nói cho tôi biết em đang có ý gì?"

Nam Tầm nói: “Diệp Sâm, chúng ta hẹn hò thử đi."

Diệp Sâm cười: “Trực tiếp nhảy qua bước hẹn hò, kết hôn đi."

Nam Tầm biết Diệp Sâm rất nghiêm túc nên cô mới chịu hẹn hò với anh thử xem, nhưng từng có một cuộc hôn nhân thất bại làm cô không muốn dễ dàng trao hết nữa.

Hai người yêu nhau đến mấy thì chỉ cần ở bên nhau sẽ xuất hiện đủ loại vấn đề, có cái giải quyết được, có cái không.

Diệp Sâm xuất ngoại nhiều năm, có khi Nam Tầm cũng không hiểu anh.

Cho nên hai chữ kết hôn này quá qua loa đối với họ.

Diệp Sâm như đã biết cô đang lo lắng cái gì, thế là nói: “Tôi biết em sẽ không chịu, vậy thì hẹn hò trước đi, trong khoảng thời gian này tôi sẽ cố gắng biểu hiện, nếu đạt tiêu chuẩn thì em không được chơi xấu."

Nam Tầm trêu chọc nói: “Vậy anh phải biểu hiện tốt một chút, anh quen biết em nhiều năm rồi chắc cũng biết em là người rất bắt bẻ, hơn nữa còn rất khó hầu hạ."

Diệp Sâm khẽ cười, trong tươi cười mang theo vài phần tà khí, anh cúi đầu phà hơi ra bên tai Nam Tầm: “Tôi sẽ cố gắng hầu hạ em thật tốt."

Câu nói này cực kỳ mập mờ, khiến vành tai Nam Tầm nóng lên, cô đẩy anh ra rồi mở cửa: “Chúng ta đi ra ngoài đi."



Lời nói này còn chưa dứt thì mấy người nép lên ván cửa nghe lén đã ngã vào.

Mọi người: “..."

Nam Tầm càng lúng túng, nhấc chân đạp một phát lên mông Trần Uy.

Trần Uy cố ý che mông "Ngao ngao" gọi, dáng vẻ làm ầm ĩ y như khi còn bé.

Diệp Sâm nắm tay Nam Tầm, nhìn đám người trẻ tuổi chật vật mà tuyên bố: “Tôi và chị Nam Tầm của mọi người đang hẹn hò, về sau nhìn thấy tôi phải gọi là anh rể."

Nam Tầm: “..."

Đám người không chút do dự: “Anh rể!"

Cơm còn chưa ăn xong thì Diệp Sâm đã dẫn Nam Tầm đi.

Lăng Kha vô cùng kích động nắm tay Thịnh Hoàn Hoàn: “Hoàn Hoàn, mấy ngày nay rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà chúng ta không biết vậy?"

Lăng Kha cảm thấy mình đã bỏ lỡ chuyện rất quan trọng.

Bà tám Lăng Kha này còn không biết thì Thịnh Hoàn Hoàn càng không rõ.

Nhưng chị Nam Tầm nhất định đã xảy ra chuyện gì với Diệp Sâm, nếu không tại sao chị Nam Tầm lại đột nhiên chịu hẹn hò với Diệp Sâm?

Nam Tầm chịu bước ra bước này làm Thịnh Hoàn Hoàn đặc biệt vui mừng, cô tin tưởng Diệp Sâm sẽ không phụ lòng Nam Tầm.

Thấy Diệp Sâm và Nam Tầm đã rồi đi, Đường Dật cũng ngồi không yên nên đi đến bên tai Lăng Kha thấp giọng nói: “Chúng ta cũng đi đi!"

"Ừm? Nhưng tôi còn chưa ăn xong mà." Lăng Kha chỉ vào cái chén nhỏ còn chồng chất thật cao của mình.

Đường Dật lại dẫn cô đi ra ngoài: “Đừng ăn, nói xong thì tôi mời cô ăn đồ ngon."

Tim Lăng Kha đập thình thịch, rốt cuộc là chuyện gì mà gấp gáp như vậy?

Lần trước sau khi cô đưa hắn về thì không có làm cái gì cả.

Thịnh Hoàn Hoàn nhìn Lăng Kha bị Đường Dật kéo đi thì lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, hay là Lăng Kha và Đường Dật cũng xảy ra chuyện gì mà cô không biết?

Đường Dật này... Không biết thế nào!

Chắc Lăng Tiêu rất hiểu anh.

Lăng Tiêu...

Thịnh Hoàn Hoàn vội vàng vứt bỏ cái tên này ra khỏi đầu rồi trở lại bàn ăn với đám bạn, cô bưng nước trái cây trước mặt lên: “Đến đây, chúc phúc tình cảm của chị Nam Tầm và Diệp Sâm thuận thuận lợi lợi, tình nồng ý đậm."

"Đến, uống..."

Sau khi Lăng Kha và Nam Tầm rời đi, bầu không khí vẫn rất tốt, dù sao hiện tại lại có thêm một chủ đề.

Thịnh Hoàn Hoàn cư ăn uống đến khi bữa cơm này kết thúc, nhìn một đám bạn nối khố quậy phá chơi đù, trên mặt đang cười nhưng trong lòng lại trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook