Chương 513: Từ lúc nào anh Minh trở nên đáng sợ như vậy
Nam Thư
22/03/2024
Qua hồi lâu bác sĩ mới hoàn toàn kiểm tra.
Vị bác sĩ khoa phụ sản kinh nghiệm phong phú này đã khá lớn tuổi, khoảng chừng năm mươi lăm.
Bà bỏ thứ đếng cầm trên tay xuống rồi nặng nề nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Đường tiên sinh, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này."
Trong mắt Đường Nguyên Minh bắn ra tia rét lạnh thấu xương: “Vì sao?"
Dáng vẻ lúc này của Đường Nguyên Minh làm bác sĩ hơi kinh hãi: “Vị tiểu thư này có xxx quá mỏng, nếu khôi phục hậu phẫu thuật không tốt thì rất có thể sẽ mất luôn khả năng sinh con."
"Nói cách khác là không thể bỏ đứa bé này?"
Đường Nguyên Minh không hiểu bác sĩ nói gì, chỉ nghe được ca phẫu thuật này có thể sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khả năng sinh con.
"Đúng vậy, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này." Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán rồi kiên trì nói.
Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén lạnh lẽo như lưỡi dao: “Tỷ lệ mất khả năng sinh con cao bao nhiêu?"
Bác sĩ đổ mồ hôi đầm đìa: “Tám... Sáu, sáu mươi phần trăm."
Đường Nguyên Minh cong ngón tay lại, điếu thuốc trên đầu ngón tay bị hắn bóp nát, vụn bụi rơi đầy đất.
Mấy y tá kia bị dọa đến run lẩy bẩy.
Không biết qua bao lâu, Đường Nguyên Minh mới nói: “Nếu các người dám nói một chữ chuyện hôm nay ra ngoài thì..."
Đám bác sĩ và y tá lập tức trăm miệng một lời mà nói: “Chúng tôi tuyệt đối không nói chữ nào ra ngoài."
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn từ giường phẫu thuật rồi lạnh lùng nói với đám người: “Cút."
Rất nhanh đám bác sĩ y tá đã mang thiết bị của họ biến mất khỏi căn chung cư, trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì trong căn hộ không còn dấu vết của người ngoài nào nữa.
Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên cái giường lớn của anh, sau đó ngồi xuống bên giường rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say.
Qua hồi lâu anh mới đứng lên rồi đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ướt ra, vén áo của Thịnh Hoàn Hoàn lên lau sạch dấu vết siêu âm trên bụng của cô.
Chùi một hồi thì bàn tay khớp xương rõ ràng kia đã chạm vào da thịt của cô, bắt đầu dịu dàng vuốt ve như đối đãi với một báu vật, sợ hơi dùng sức sẽ làm nó vỡ nát.
Nhưng sau đó tay anh bắt đầu nắm chặt, càng ngày càng mạnh như muốn đâm xuyên cả bụng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị đau nên đã cau mày lại, vô thức thì thầm: “Đau quá."
Đường Nguyên Minh như bừng tỉnh mà vội vàng dời tay khỏi bụng cô, sửa sang lại quần áo của cô rồi cẩn thận đắp mền lại.
Làm xong tất cả, Đường Nguyên Minh lại tiến vào phòng tắm.
Một lát sau, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên trong.
"Ầm!"
Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.
…
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông
Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.
Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.
"Em dậy rồi à?" Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.
"Hoàn Hoàn?" Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này."
Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.
Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?
Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!
Đáng tiếc...
"Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó." Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?"
Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên làm sao từ chối nên nói một câu: “Em muốn về nhà."
Vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh biến mất một nửa, không cho phép từ chối mà nói: “Ăn cơm trước, cơm xong anh có việc muốn nói với em."
Nói xong anh quay người rời khỏi phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy xuống giường, lúc này phần bụng mơ hồ truyền đến cảm giác nhói nhói, cô liếc nhìn ra ngoài cửa rồi bước vào phòng tắm.
Cô vén áo lên thì nhìn thấy trên phần bụng trắng nõn của mình đỏ bừng lên, trên đó còn có hai vết trầy như dấu móng tay để lại.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy một luồng khí lành từ tứ chi tràn ra toàn thân làm cô rùng mình.
Khi cô ngủ, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?
Không, phải nói là hôn mê!
Hôm nay cô ngửi được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người Đường Nguyên Minh, cô không phòng bị, xem ra là mùi đó làm cô hôn mê.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, ngẩng đầu đã nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa mặt vỡ nát, trên đó còn dính máu.
Cảnh tượng trước mặt làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.
Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Hoàn Hoàn?"
Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh nên lập tức tiến lên khóa cửa lại: “Anh chờ một chút, em muốn đi vệ sinh."
Nhưng Đường Nguyên Minh không hề rời đi, anh biết cô đã trông thấy vết máu trên bồn rửa mặt: “Hoàn Hoàn, em ra đây đi, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nhưng với vết thương trên bụng, thử hỏi làm sao Thịnh Hoàn Hoàn tin anh được nữa?
Đường Nguyên Minh không nghe tiếng đáp lại nên dựa vào cửa trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh biết em mang thai, thật xin lỗi, anh không khống chế được tâm tình của mình."
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy: “Anh muốn giết nó?"
"Ừ, anh thật sự muốn giết nó."
Đường Nguyên Minh cũng không gạt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đã mời luôn bác sĩ rồi, chỉ đợi làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói sức khoẻ em không tốt, sau khi phẫu thuật rất có thể sẽ mất đi khả năng sinh con..."
Nghe Đường Nguyên Minh nói vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đường Nguyên Minh như vậy khiến Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật xa lạ.
Anh không phải anh Minh của cô, anh Minh sẽ không đối xử với cô như vậy, anh Minh không nỡ tàn nhẫn như thế với cô.
"Cho nên anh đã để nó lại." Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Hoàn Hoàn, anh chỉ không muốn đứa bé này sinh ra thôi, chưa từng nghĩ đến làm tổn thương em."
Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Anh Minh, vì sao anh lại biến thành như vậy? Chỉ vì tôi mang thai con của Lăng Tiêu nên anh không nói một câu đã muốn giết con tôi sao?"
Cô không dám tưởng tượng nếu bác sĩ nói có thể phẫu thuật thì bây giờ có phải cô đã hư thai rồi không?
Từ lúc nào mà anh Minh trở nên đáng sợ như vậy?
Câu '‘on của Lăng Tiêu' làm sắc mặt Đường Nguyên Minh trầm xuống, sau đó anh nói ra một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn như sấm sét giữa trời quang: “Hoàn Hoàn, đứa bé này không phải của Lăng Tiêu."
Vị bác sĩ khoa phụ sản kinh nghiệm phong phú này đã khá lớn tuổi, khoảng chừng năm mươi lăm.
Bà bỏ thứ đếng cầm trên tay xuống rồi nặng nề nhìn về phía Đường Nguyên Minh: “Đường tiên sinh, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này."
Trong mắt Đường Nguyên Minh bắn ra tia rét lạnh thấu xương: “Vì sao?"
Dáng vẻ lúc này của Đường Nguyên Minh làm bác sĩ hơi kinh hãi: “Vị tiểu thư này có xxx quá mỏng, nếu khôi phục hậu phẫu thuật không tốt thì rất có thể sẽ mất luôn khả năng sinh con."
"Nói cách khác là không thể bỏ đứa bé này?"
Đường Nguyên Minh không hiểu bác sĩ nói gì, chỉ nghe được ca phẫu thuật này có thể sẽ làm Thịnh Hoàn Hoàn mất khả năng sinh con.
"Đúng vậy, tôi không đề nghị làm ca phẫu thuật này." Bác sĩ lau lau mồ hôi trên trán rồi kiên trì nói.
Ánh mắt của Đường Nguyên Minh sắc bén lạnh lẽo như lưỡi dao: “Tỷ lệ mất khả năng sinh con cao bao nhiêu?"
Bác sĩ đổ mồ hôi đầm đìa: “Tám... Sáu, sáu mươi phần trăm."
Đường Nguyên Minh cong ngón tay lại, điếu thuốc trên đầu ngón tay bị hắn bóp nát, vụn bụi rơi đầy đất.
Mấy y tá kia bị dọa đến run lẩy bẩy.
Không biết qua bao lâu, Đường Nguyên Minh mới nói: “Nếu các người dám nói một chữ chuyện hôm nay ra ngoài thì..."
Đám bác sĩ và y tá lập tức trăm miệng một lời mà nói: “Chúng tôi tuyệt đối không nói chữ nào ra ngoài."
Đường Nguyên Minh ôm Thịnh Hoàn Hoàn từ giường phẫu thuật rồi lạnh lùng nói với đám người: “Cút."
Rất nhanh đám bác sĩ y tá đã mang thiết bị của họ biến mất khỏi căn chung cư, trừ Thịnh Hoàn Hoàn ra thì trong căn hộ không còn dấu vết của người ngoài nào nữa.
Đường Nguyên Minh đặt Thịnh Hoàn Hoàn lên cái giường lớn của anh, sau đó ngồi xuống bên giường rồi nhìn chằm chằm vào người phụ nữ đang ngủ say.
Qua hồi lâu anh mới đứng lên rồi đi vào phòng tắm cầm cái khăn lông ướt ra, vén áo của Thịnh Hoàn Hoàn lên lau sạch dấu vết siêu âm trên bụng của cô.
Chùi một hồi thì bàn tay khớp xương rõ ràng kia đã chạm vào da thịt của cô, bắt đầu dịu dàng vuốt ve như đối đãi với một báu vật, sợ hơi dùng sức sẽ làm nó vỡ nát.
Nhưng sau đó tay anh bắt đầu nắm chặt, càng ngày càng mạnh như muốn đâm xuyên cả bụng của Thịnh Hoàn Hoàn.
Có lẽ Thịnh Hoàn Hoàn bị đau nên đã cau mày lại, vô thức thì thầm: “Đau quá."
Đường Nguyên Minh như bừng tỉnh mà vội vàng dời tay khỏi bụng cô, sửa sang lại quần áo của cô rồi cẩn thận đắp mền lại.
Làm xong tất cả, Đường Nguyên Minh lại tiến vào phòng tắm.
Một lát sau, một tiếng vang thật lớn truyền đến từ bên trong.
"Ầm!"
Tấm gương trên bồn rửa mặt đã nứt ra một vết nứt dưới nắm đấm của Đường Nguyên Minh, máu chảy xuống từ tay anh làm nhiễm đỏ cả bồn rửa mặt.
…
Thịnh Hoàn Hoàn ngủ một giấc đến chạng vạng tối, cô bị đói tỉnh, khi mở mắt mới phát hiện đây không phải Thịnh gia, mà căn phòng ngủ cô đang nằm trông có vẻ là của đàn ông
Rất nhanh cô liền biết chủ nhân phòng ngủ này là ai.
Bởi vì cô phát hiện ảnh chụp của mình và Đường Nguyên Minh khi còn bé trên tủ đầu giường.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh cõng cô, tay cô cầm một nhánh cỏ đuôi chó, bên trong còn kẹp mấy đóa cúc nhỏ, cô nhìn ống kính cười rạng rỡ, trông thật vô tư vô lự.
Trong ảnh, Đường Nguyên Minh mới mười tuổi đã rất bảnh trai, ăn mặc như một quý ông, anh cười dịu dàng lại mang theo chút cưng chiều.
"Em dậy rồi à?" Đường Nguyên Minh mặc tạp dề đi đến.
Giờ khắc này Thịnh Hoàn Hoàn có chút hoảng hốt, dáng vẻ bây giờ của Đường Nguyên Minh đặc biệt giống người chồng trong lý tưởng của cô.
"Hoàn Hoàn?" Đường Nguyên Minh cưng chiều vuốt vuốt đầu Thịnh Hoàn Hoàn: “Đừng nhìn, nếu em thích cỏ đuôi chó như thế thì anh đi hái cho em, giờ xuống giường ăn cơm đi, anh có làm gà ướp muối em thích ăn này."
Giờ khắc này mũi Thịnh Hoàn Hoàn hơi cay cay.
Nếu Đường Nguyên Minh chỉ coi cô là em gái thì tốt biết bao?
Anh nhất định sẽ là người anh cưng chiều em gái đẹp trai nhất dịu dàng nhất Hải Thành!
Đáng tiếc...
"Anh Minh, đã thật lâu em không chơi cỏ đuôi chó." Nói xong, Thịnh Hoàn Hoàn lập tức buông khung hình xuống: “Tại sao em lại ở chỗ này?"
Hình như cô ngủ quên trong xe, còn làm sao tới đây thì cô không có chút ấn tượng nào.
Đường Nguyên Minh nói: “Anh thấy em ngủ ngon quá nên không nhẫn tâm gọi em dậy, mấy ngày anh ở nhà em đã học không ít món em thích từ bác gái nên muốn làm cho em nếm thử, mấy ngày nay em không ăn ngon đúng không, đã gầy hốc hác đi rồi."
Thịnh Hoàn Hoàn không biết nên làm sao từ chối nên nói một câu: “Em muốn về nhà."
Vẻ dịu dàng trên mặt Đường Nguyên Minh biến mất một nửa, không cho phép từ chối mà nói: “Ăn cơm trước, cơm xong anh có việc muốn nói với em."
Nói xong anh quay người rời khỏi phòng ngủ.
Thịnh Hoàn Hoàn đứng dậy xuống giường, lúc này phần bụng mơ hồ truyền đến cảm giác nhói nhói, cô liếc nhìn ra ngoài cửa rồi bước vào phòng tắm.
Cô vén áo lên thì nhìn thấy trên phần bụng trắng nõn của mình đỏ bừng lên, trên đó còn có hai vết trầy như dấu móng tay để lại.
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy một luồng khí lành từ tứ chi tràn ra toàn thân làm cô rùng mình.
Khi cô ngủ, Đường Nguyên Minh đã làm gì cô?
Không, phải nói là hôn mê!
Hôm nay cô ngửi được mùi thuốc lá bạc hà nhàn nhạt trên người Đường Nguyên Minh, cô không phòng bị, xem ra là mùi đó làm cô hôn mê.
Thịnh Hoàn Hoàn càng nghĩ càng sợ hãi, ngẩng đầu đã nhìn thấy tấm gương trên bồn rửa mặt vỡ nát, trên đó còn dính máu.
Cảnh tượng trước mặt làm sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch.
Lúc này tiếng đập cửa truyền đến từ bên ngoài: “Hoàn Hoàn?"
Thịnh Hoàn Hoàn phản ứng rất nhanh nên lập tức tiến lên khóa cửa lại: “Anh chờ một chút, em muốn đi vệ sinh."
Nhưng Đường Nguyên Minh không hề rời đi, anh biết cô đã trông thấy vết máu trên bồn rửa mặt: “Hoàn Hoàn, em ra đây đi, anh sẽ không làm tổn thương em."
Nhưng với vết thương trên bụng, thử hỏi làm sao Thịnh Hoàn Hoàn tin anh được nữa?
Đường Nguyên Minh không nghe tiếng đáp lại nên dựa vào cửa trầm mặc hồi lâu mới tiếp tục nói: “Anh biết em mang thai, thật xin lỗi, anh không khống chế được tâm tình của mình."
Giọng của Thịnh Hoàn Hoàn đang run rẩy: “Anh muốn giết nó?"
"Ừ, anh thật sự muốn giết nó."
Đường Nguyên Minh cũng không gạt Thịnh Hoàn Hoàn: “Anh đã mời luôn bác sĩ rồi, chỉ đợi làm phẫu thuật, nhưng bác sĩ nói sức khoẻ em không tốt, sau khi phẫu thuật rất có thể sẽ mất đi khả năng sinh con..."
Nghe Đường Nguyên Minh nói vậy, Thịnh Hoàn Hoàn chỉ cảm thấy tê cả da đầu.
Đường Nguyên Minh như vậy khiến Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy thật xa lạ.
Anh không phải anh Minh của cô, anh Minh sẽ không đối xử với cô như vậy, anh Minh không nỡ tàn nhẫn như thế với cô.
"Cho nên anh đã để nó lại." Đường Nguyên Minh nói tiếp: “Hoàn Hoàn, anh chỉ không muốn đứa bé này sinh ra thôi, chưa từng nghĩ đến làm tổn thương em."
Thịnh Hoàn Hoàn đã khóc nghẹn: “Anh Minh, vì sao anh lại biến thành như vậy? Chỉ vì tôi mang thai con của Lăng Tiêu nên anh không nói một câu đã muốn giết con tôi sao?"
Cô không dám tưởng tượng nếu bác sĩ nói có thể phẫu thuật thì bây giờ có phải cô đã hư thai rồi không?
Từ lúc nào mà anh Minh trở nên đáng sợ như vậy?
Câu '‘on của Lăng Tiêu' làm sắc mặt Đường Nguyên Minh trầm xuống, sau đó anh nói ra một câu làm Thịnh Hoàn Hoàn như sấm sét giữa trời quang: “Hoàn Hoàn, đứa bé này không phải của Lăng Tiêu."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.