Chương 397: Vị hôn thê của anh còn ở bên ngoài
Nam Thư
17/02/2024
Lăng Tiêu cong người xuống ôm Lăng Thiên Vũ lên.
Lâm Chi Vũ cười nói với Lăng Tiêu: “Thiên Vũ muốn cho anh cái gì đó.”
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nâng bàn tay nhỏ lên, trong đó có một khối tiểu điểm tâm đặc biệt tinh xảo, là một con thỏ con rất đáng yêu.
Lăng Tiêu luôn rất ít ăn đồ bên ngoài, càng đừng nói là đồ ngọt, đây không phải ý của Lăng Thiên Vũ mà có khả năng là Lâm Chi Vũ đang lấy lòng hắn.
Lăng Tiêu hơi nhíu đôi mày kiếm lại, đôi môi hồng nhạt khẽ mở ngậm con thỏ vào miệng, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Không biết có phải ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén bá đạo hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên có ảo giác mình bị hắn ngậm trong miệng.
Cô dời mắt đi rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Em muốn đi tìm chị Nam Tầm và Lăng Kha để tâm sự.”
Đường Nguyên Minh giơ tay lên ấn vào chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Em đi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ lạnh nhạt nhăn mày trước sự thân mật của Đường Nguyên Minh, khi vừa xoay người đã bị người phục vụ đi thẳng đến đụng vào.
Trên tay người phục vụ có hai ly rượu đều hất lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Phần dưới bụng cô ướt nhẹp, giày cao gót cũng bị rượu vang đỏ làm ướt.
“A... Xin lỗi, tôi xin lỗi...” Người phục vụ kinh hoảng vội vàng xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phục vụ sợ đến mức sắp khóc thì không nỡ làm khó: “Thôi bỏ đi, quần áo của anh cũng ướt rồi, đi đổi một bộ đi!”
Đường Nguyên Minh nhíu mày, nhớ kỹ mặt người này: “Còn không mau đi xuống?”
Người phục vụ vội vàng dọn dẹp tàn cục rồi lập tức lui ra.
“Em có mang quần áo dự phòng không?” Đường Nguyên Minh nhìn làn váy ướt nhẹp của Thịnh Hoàn Hoàn mà thấp giọng hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ở trên xe, em còn có giày nữa.”
“Được, để anh đi lấy.”
Sau đó Đường Nguyên Minh bảo người hầu nhà họ Đường tới dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà trước.
Người hầu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng cho khách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng rồi nói với cô ta: “Cô đi làm việc trước đi, một mình tôi đứng đây cũng được.”
Người hầu gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn thay dép lê vào phòng tắm, không gian kín làm mùi rượu trên người càng nồng, cô vén váy lên, trên đùi toàn là vết rượu.
Sườn xám là thiết kế xẻ cao, vừa rồi rượu chạy từ chân cô xuống thẳng tới giày, bụng cũng ướt nhẹp làm cô rất khó chịu, hận không thể lập tức cởi sườn xám ra.
Nhưng còn chưa lấy quần áo tới nên cô đành dùng khăn lông chùi trước, lúc này bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng gõ cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Vào đi.”
Tiếp theo một bóng dáng thon dài xuất hiện trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn, áp lực quá mạnh làm cô bất giác lui lại mấy bước, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sao anh lại ở đây.”
Người đến là Lăng Tiêu, chồng trước của cô.
Lăng Tiêu trở tay khoá cửa phòng tắm lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào cô như đang đánh giá một con mồi.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh: “Anh muốn làm gì, nơi này là nhà họ Đường, vị hôn thê của anh còn ở bên ngoài.”
Lăng Tiêu bước từng bước một dồn Thịnh Hoàn Hoàn vào chân tường không còn đường lui, nhìn hai hàng lông mi run rẩy của cô, đôi môi hắn lạnh lùng nhếch lên: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô?”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, áp lực quá lớn trong không gian kín làm cô cảm thấy hít thở không thông, cô không vui nâng mắt lên trừng hắn: “Vậy xin hỏi ngài Lăng đây tính nói gì với vợ trước trong phòng tắm?”
Lăng Tiêu nhìn sát vào đôi mắt to ngập nước của cô rồi đi xuống đôi môi đỏ dưới mấy centimet: “Chúng ta thật sự không có gì để nói.”
Hắn khựng lại rồi tiếp tục nói: “Vậy làm cái gì đi!”
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thịnh Hoàn Hoàn, đôi tay kia luồn vào dưới nách rồi nhấc cả người cô lên ép lên trên tường.
Sau đó hắn dành ra một bàn tay để nắm lấy chiếc chân dài giấu dưới làn váy xẻ cao kia rồi vòng nó qua eo mình.
“Buông tôi ra, tên điên này.” Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn chợt lạnh, phẫn nộ tát một cái lên mặt hắn, nhưng không thực hiện được mà còn bị nắm lấy.
“An phận một chút.” Lăng Tiêu cảnh cáo mà bóp eo của cô một cái: “Đụng đến tôi nữa thì như cô mong muốn.”
“Đừng chạm vào tôi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng, cái chân vòng qua eo hắn không có gì che chắn nên lạnh lẽo đến xương, chân còn lại chỉ có thể nhón lên thật cao, tư thế đặc biệt mờ ám làm cô không dám nhúc nhích nữa: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lăng Tiêu nói rõ từng chữ: “Tránh xa Đường Nguyên Minh một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lăng Tiêu lại đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy.
“Dựa vào cái gì?”
“Tôi chướng mắt anh ta.”
Lăng Tiêu đưa ra một lý do cực kỳ “Vô cớ gây rối”, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng dễ nghe nhất khẽ khàng nói ra lời tàn nhẫn nhất bên tai cô: “Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ làm tất cả những gì cô đang có hóa thành bọt biển.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn thu lại cái chân đang vòng qua eo của hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân, cô bị chọc tức đến toàn thân run rẩy: “Lăng Tiêu, con mẹ nó có phải anh bị bệnh rồi không, anh chướng mắt anh ấy liên quan gì đến tôi?”
Thật vất vả cô mới ly hôn với hắn, hắn dựa vào cái gì tiếp tục chen vào cuộc đời cô?
Lăng Tiêu cười lạnh: “Cô có thể không nghe khuyên bảo, không ai gánh hậu quả cho cô được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới khàn giọng mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nhìn hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt Lăng Tiêu ảm đạm xuống: “Lời này là tôi hỏi cô mới đúng, Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô làm cuộc sống của hắn mất khống chế!
Rốt cuộc cô đã làm gì hắn!
Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.
“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”
“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nói với người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa: “Dẫn người phục vụ vừa rồi tới cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thay đồ rất nhanh, hơn mười phút sau đã về tới tiệc mừng thọ, cô không nhìn thấy Đường Nguyên Minh mà lại gặp Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ, cùng với Văn Sâm đang bảo vệ bọn họ.
Văn Sâm vẫn mang dáng vẻ cũ, tóc mái nghiêng che đi hơn phân nửa gương mặt thanh tú, máy móc không cảm xúc canh giữ phía sau Lâm Chi Vũ.
Hồi lâu không gặp, không ngờ cuối cùng gặp lại anh ấy trong tình huống như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay qua nhìn Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ với cảm xúc hoàn toàn khác, giống như cô thấy bản thân trước kia, hiện giờ vị trí của cô đã bị thay thế rồi.
“Thịnh tiểu thư.” Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lộ ra ý cười thân thiện với cô: “Tôi chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hơi buồn cười, châm chọc nói: “Chúng ta có quen biết sao, từng có qua lại gì à?”
Lâm Chi Vũ không để ý đến sự sắc bén của cô: “Có lẽ Thịnh tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết Thịnh tiểu thư, khoảng thời gian trước cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”
Lâm Chi Vũ cười nói với Lăng Tiêu: “Thiên Vũ muốn cho anh cái gì đó.”
Chỉ thấy Lăng Thiên Vũ nâng bàn tay nhỏ lên, trong đó có một khối tiểu điểm tâm đặc biệt tinh xảo, là một con thỏ con rất đáng yêu.
Lăng Tiêu luôn rất ít ăn đồ bên ngoài, càng đừng nói là đồ ngọt, đây không phải ý của Lăng Thiên Vũ mà có khả năng là Lâm Chi Vũ đang lấy lòng hắn.
Lăng Tiêu hơi nhíu đôi mày kiếm lại, đôi môi hồng nhạt khẽ mở ngậm con thỏ vào miệng, ánh mắt lại nhìn về hướng Thịnh Hoàn Hoàn.
Không biết có phải ánh mắt Lăng Tiêu quá sắc bén bá đạo hay không mà Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên có ảo giác mình bị hắn ngậm trong miệng.
Cô dời mắt đi rồi nói với Đường Nguyên Minh: “Em muốn đi tìm chị Nam Tầm và Lăng Kha để tâm sự.”
Đường Nguyên Minh giơ tay lên ấn vào chóp mũi Thịnh Hoàn Hoàn, cưng chiều nói: “Em đi đi!”
Thịnh Hoàn Hoàn chỉ lạnh nhạt nhăn mày trước sự thân mật của Đường Nguyên Minh, khi vừa xoay người đã bị người phục vụ đi thẳng đến đụng vào.
Trên tay người phục vụ có hai ly rượu đều hất lên người Thịnh Hoàn Hoàn.
Phần dưới bụng cô ướt nhẹp, giày cao gót cũng bị rượu vang đỏ làm ướt.
“A... Xin lỗi, tôi xin lỗi...” Người phục vụ kinh hoảng vội vàng xin lỗi Thịnh Hoàn Hoàn.
Thịnh Hoàn Hoàn nhìn người phục vụ sợ đến mức sắp khóc thì không nỡ làm khó: “Thôi bỏ đi, quần áo của anh cũng ướt rồi, đi đổi một bộ đi!”
Đường Nguyên Minh nhíu mày, nhớ kỹ mặt người này: “Còn không mau đi xuống?”
Người phục vụ vội vàng dọn dẹp tàn cục rồi lập tức lui ra.
“Em có mang quần áo dự phòng không?” Đường Nguyên Minh nhìn làn váy ướt nhẹp của Thịnh Hoàn Hoàn mà thấp giọng hỏi.
Thịnh Hoàn Hoàn gật đầu: “Ở trên xe, em còn có giày nữa.”
“Được, để anh đi lấy.”
Sau đó Đường Nguyên Minh bảo người hầu nhà họ Đường tới dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào nhà trước.
Người hầu dẫn Thịnh Hoàn Hoàn vào phòng cho khách, Thịnh Hoàn Hoàn nhìn quanh một vòng rồi nói với cô ta: “Cô đi làm việc trước đi, một mình tôi đứng đây cũng được.”
Người hầu gật đầu rồi rời khỏi phòng.
Thịnh Hoàn Hoàn thay dép lê vào phòng tắm, không gian kín làm mùi rượu trên người càng nồng, cô vén váy lên, trên đùi toàn là vết rượu.
Sườn xám là thiết kế xẻ cao, vừa rồi rượu chạy từ chân cô xuống thẳng tới giày, bụng cũng ướt nhẹp làm cô rất khó chịu, hận không thể lập tức cởi sườn xám ra.
Nhưng còn chưa lấy quần áo tới nên cô đành dùng khăn lông chùi trước, lúc này bên ngoài phòng tắm truyền tới tiếng gõ cửa.
Thịnh Hoàn Hoàn không nghĩ nhiều: “Vào đi.”
Tiếp theo một bóng dáng thon dài xuất hiện trong tầm mắt của Thịnh Hoàn Hoàn, áp lực quá mạnh làm cô bất giác lui lại mấy bước, sắc mặt hơi trầm xuống: “Sao anh lại ở đây.”
Người đến là Lăng Tiêu, chồng trước của cô.
Lăng Tiêu trở tay khoá cửa phòng tắm lại, ánh mắt sắc bén như chim ưng tập trung vào cô như đang đánh giá một con mồi.
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng lạnh: “Anh muốn làm gì, nơi này là nhà họ Đường, vị hôn thê của anh còn ở bên ngoài.”
Lăng Tiêu bước từng bước một dồn Thịnh Hoàn Hoàn vào chân tường không còn đường lui, nhìn hai hàng lông mi run rẩy của cô, đôi môi hắn lạnh lùng nhếch lên: “Cô cảm thấy tôi sẽ làm gì cô?”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn trắng bệch, áp lực quá lớn trong không gian kín làm cô cảm thấy hít thở không thông, cô không vui nâng mắt lên trừng hắn: “Vậy xin hỏi ngài Lăng đây tính nói gì với vợ trước trong phòng tắm?”
Lăng Tiêu nhìn sát vào đôi mắt to ngập nước của cô rồi đi xuống đôi môi đỏ dưới mấy centimet: “Chúng ta thật sự không có gì để nói.”
Hắn khựng lại rồi tiếp tục nói: “Vậy làm cái gì đi!”
Sau đó trong ánh mắt hoảng sợ của Thịnh Hoàn Hoàn, đôi tay kia luồn vào dưới nách rồi nhấc cả người cô lên ép lên trên tường.
Sau đó hắn dành ra một bàn tay để nắm lấy chiếc chân dài giấu dưới làn váy xẻ cao kia rồi vòng nó qua eo mình.
“Buông tôi ra, tên điên này.” Sau lưng Thịnh Hoàn Hoàn chợt lạnh, phẫn nộ tát một cái lên mặt hắn, nhưng không thực hiện được mà còn bị nắm lấy.
“An phận một chút.” Lăng Tiêu cảnh cáo mà bóp eo của cô một cái: “Đụng đến tôi nữa thì như cô mong muốn.”
“Đừng chạm vào tôi.”
Sắc mặt Thịnh Hoàn Hoàn càng trắng, cái chân vòng qua eo hắn không có gì che chắn nên lạnh lẽo đến xương, chân còn lại chỉ có thể nhón lên thật cao, tư thế đặc biệt mờ ám làm cô không dám nhúc nhích nữa: “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”
Lăng Tiêu nói rõ từng chữ: “Tránh xa Đường Nguyên Minh một chút.”
Thịnh Hoàn Hoàn không ngờ Lăng Tiêu lại đưa ra yêu cầu buồn cười như vậy.
“Dựa vào cái gì?”
“Tôi chướng mắt anh ta.”
Lăng Tiêu đưa ra một lý do cực kỳ “Vô cớ gây rối”, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng dễ nghe nhất khẽ khàng nói ra lời tàn nhẫn nhất bên tai cô: “Nếu cô không nghe lời thì tôi sẽ làm tất cả những gì cô đang có hóa thành bọt biển.”
Thịnh Hoàn Hoàn muốn thu lại cái chân đang vòng qua eo của hắn, nhưng lại bị hắn nắm chặt mắt cá chân, cô bị chọc tức đến toàn thân run rẩy: “Lăng Tiêu, con mẹ nó có phải anh bị bệnh rồi không, anh chướng mắt anh ấy liên quan gì đến tôi?”
Thật vất vả cô mới ly hôn với hắn, hắn dựa vào cái gì tiếp tục chen vào cuộc đời cô?
Lăng Tiêu cười lạnh: “Cô có thể không nghe khuyên bảo, không ai gánh hậu quả cho cô được.”
Thịnh Hoàn Hoàn cắn chặt môi, sau một lúc lâu mới khàn giọng mà hỏi: “Rốt cuộc anh muốn gì?”
Nhìn hai mắt cô đỏ bừng, ánh mắt Lăng Tiêu ảm đạm xuống: “Lời này là tôi hỏi cô mới đúng, Thịnh Hoàn Hoàn, rốt cuộc cô muốn gì?”
Cô làm cuộc sống của hắn mất khống chế!
Rốt cuộc cô đã làm gì hắn!
Khi Đường Nguyên Minh cầm quần áo trở về thì thấy Thịnh Hoàn Hoàn ngơ ngác đứng trong phòng tắm với sắc mặt trắng bệch.
“Hoàn Hoàn, xảy ra chuyện gì vậy?”
“Không có gì, em chỉ hơi lạnh thôi.” Thịnh Hoàn Hoàn co rụt người lại rồi miễn cưỡng cười cười với anh: “Em tắm nước nóng, thay bộ quần áo là ổn thôi.”
“Vậy anh ra ngoài trước.” Đường Nguyên Minh lịch sự buông quần áo xuống rồi rời khỏi phòng tắm.
Sau khi đóng cửa lại, sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nói với người đàn ông canh giữ ở ngoài cửa: “Dẫn người phục vụ vừa rồi tới cho tôi.”
Thịnh Hoàn Hoàn thay đồ rất nhanh, hơn mười phút sau đã về tới tiệc mừng thọ, cô không nhìn thấy Đường Nguyên Minh mà lại gặp Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ, cùng với Văn Sâm đang bảo vệ bọn họ.
Văn Sâm vẫn mang dáng vẻ cũ, tóc mái nghiêng che đi hơn phân nửa gương mặt thanh tú, máy móc không cảm xúc canh giữ phía sau Lâm Chi Vũ.
Hồi lâu không gặp, không ngờ cuối cùng gặp lại anh ấy trong tình huống như vậy.
Thịnh Hoàn Hoàn quay qua nhìn Lâm Chi Vũ và Lăng Thiên Vũ với cảm xúc hoàn toàn khác, giống như cô thấy bản thân trước kia, hiện giờ vị trí của cô đã bị thay thế rồi.
“Thịnh tiểu thư.” Lâm Chi Vũ ôm Lăng Thiên Vũ đi về hướng Thịnh Hoàn Hoàn, lộ ra ý cười thân thiện với cô: “Tôi chưa có cơ hội nói tiếng cảm ơn cô.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hơi buồn cười, châm chọc nói: “Chúng ta có quen biết sao, từng có qua lại gì à?”
Lâm Chi Vũ không để ý đến sự sắc bén của cô: “Có lẽ Thịnh tiểu thư không quen biết tôi, nhưng tôi lại biết Thịnh tiểu thư, khoảng thời gian trước cảm ơn cô đã chăm sóc Thiên Vũ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.