Cô Vợ Đáng Thương Của Bắc Tổng
Chương 180
Thúy Vy06032008
24/06/2023
Cứ tưởng khoảng cách của hai người lúc này đã là khoảng cách gần nhất rồi, không còn có cách nào gần thêm được nữa.
Nhưng,.....
Bắc Dật Quân lại nhân lúc Yến Mịch không để ý mà ôm eo, kéo cô lại lại.
Bị kéo một cách bất ngờ, Yến Mịch đứng không vững mà khụy gối lên người, ngã nhào, ôm chặt vào cổ của Dật Quân.
Lúc này tim cô thật sự như muốn nổ tung, cảm giác vô cùng lạ thường. Đầu óc rối loạn, đảo điên như sắp điên lên.
Cô vịn lên bả vai của Bắc Dật Quân mà giữ thăng bằng lại.
Quỳ lên giường, hai tay vịn lên vai của Dật Quân, cô cúi đầu xuống nhìn anh.
Dật Quân thì ôm chặt lấy cái eo thon gọn như eo con kiến của Yến Mịch, người đầu lên nhìn cô.
Hai người nhìn nhau chết lặng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, thời gian ngừng động rõ rệt.
- Có phải là tôi quyến rũ đến mức khiến cô không phải rời mắt không?
Bỗng, không khí im lặng lại bị Bắc Dật Quân phá vỡ. Anh nhếch mép lên cười ma quái.
- Anh... làm gì có.
Yến Mịch bị câu nói của Dật Quân làm tỉnh táo, cô đẩy anh định thoát khỏi người đàn ông đáng ghét hay thích chọc ghẹo người khác này.
Thì... lại bị anh ôm chặt hơn, không có cách nào đẩy ra được.
- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
Yến Mịch có phần hoảng hốt mà cau mày lại, đánh "mạnh" vào bả vai của anh.
Nhưng cái mà Yến Mịch gọi là "mạnh" này thật ra cũng chỉ là những cái đánh yêu nhẹ nhàng đối với anh mà thôi!
- Đừng tốn sức nữa, cô không cảm thấy đau tay sao? Tay cô còn chưa lành đấy, muốn tay bị phế hả?
Thật ra thì... đau thật đó! Người đàn ông này được tạo ra bằng sắt hay sao ấy! Cơ thể gì mà cứng quá không biết!
Không đánh nữa, cũng chẳng phản kháng, cô nhìn anh bằng ánh mắt van xin một cách đáng yêu.
- Anh bỏ tôi ra đi được không? Anh đang làm gì vậy? Như vậy thì vui lắm sao?
Còn phải hỏi? Không vui sao được, khi anh được đùa cợt người phụ nữ mà mình quan tâm chứ!
Gần đây anh rất quan tâm cô, cũng cảm thấy rất thích cô. Nhưng có lẽ đùa cợt như vậy chỉ là thú vị đơn giản thôi! Vì anh vẫn còn phớt lờ tình cảm thật sự của mình.
Chưa mất, chưa bị cướp thì vẫn chưa nhận ra mình quan tâm đến người ta thế nào. Nhưng sẽ sớm thôi, anh sẽ nhận ra được lòng mình.
Vì vụ cược lần trước vẫn còn đó, Dương Hạo Nam có thể để yên như vậy sao?
Nhưng chuyện chưa tới thì anh còn chưa sợ hãi. Mà thôi! Trời có sập anh ta còn không sợ cơ mà! Bây giờ cứ chơi đùa cho đã cái rồi tính tiếp đúng không Dật Quân?!
- Cô nghĩ sao? Tôi còn muốn làm chuyện vui hơn nữa kìa!
Chợt...
- Á!!
Anh đẩy Yến Mịch xuống giường, nhanh chóng, Yến Mịch đã bị đặt dưới người anh.
- Anh... anh... lại định làm gì? Tôi cấm anh làm bậy!
Yến Mịch lấy tay ôm người lại.
- Cô cấm được tôi sao?
Vừa nói dứt lời anh đã nâng cằm Yến Mịch lên và hôn đắm đuối vào môi cô.
- Ưm....
Hôn môi xong, anh chợt hôn xuống cổ.
Thấy Yến Mịch nhắm chặt mắt sợ hãi, anh thoáng chốc thấy vui vẻ mà cười bỡn cợt rồi nằm xuống.
Anh kéo chăn lên đắp lại rồi ôm lấy Yến Mịch.
- Được rồi, ngủ đi!
Yến Mịch mở mắt ra nhìn anh không hiểu cho lắm. Anh đang đùa với cô?
- Anh.....
Cô có chút gì đó giận dỗi, cũng.... có chút thất vọng kì lạ.
- Sao vậy? Không muốn ngủ à? Hay cô muốn tôi làm gì cô? Nếu cô muốn thì chúng ta lại tiếp tục?
Anh đưa tay lên sờ má Yến Mịch, cười một nụ cười đê tiện.
- Làm gì có, anh điên à? Ngủ đi!
Nhanh chóng nhắm mắt lại xoay sang chỗ khác rồi lại mở mắt ra.
Người đàn ông này đúng là đáng ghét!
Bắc Dật Quân ôm Yến Mịch trong vòng tay cảm thấy rất thích thú, đến nỗi nụ cười nhoẻn đó vẫn chưa tắt khi mắt đã nhắm lại.
Cô thú vị như này sao tôi nỡ giao cô cho Dương Hạo Nam đó chứ? Đáng lẽ hôm đó tôi không nên tự tin mà lấy cô ra cá cược!
Hối hận rồi nhỉ? Nhưng có ít gì đâu chứ? Lời anh nói ra vẫn còn nằm trong trí nhớ của Dương Hạo Nam kia kìa.
Anh ta còn đang rất vui vẻ ngồi uống rượu trong phòng làm việc, đơn giản vì anh đã thắng được Bắc tổng đó.
Tuy chỉ là do anh ta nhường anh, nhưng chuyện đó quan trọng sao? Chỉ cần anh thắng được hắn là được rồi, chỉ cần có thể giúp Yến Mịch thoát khỏi hắn, giúp Yến Mịch trở về bên anh thì chẳng việc gì.
Cho dù là thắng được do người khác nhường!
Dù sao thì thời gian còn rất dài, sao này không lẽ anh không có cơ hội thắng hắn một cách đường đường chính chính sao?
Nhưng,.....
Bắc Dật Quân lại nhân lúc Yến Mịch không để ý mà ôm eo, kéo cô lại lại.
Bị kéo một cách bất ngờ, Yến Mịch đứng không vững mà khụy gối lên người, ngã nhào, ôm chặt vào cổ của Dật Quân.
Lúc này tim cô thật sự như muốn nổ tung, cảm giác vô cùng lạ thường. Đầu óc rối loạn, đảo điên như sắp điên lên.
Cô vịn lên bả vai của Bắc Dật Quân mà giữ thăng bằng lại.
Quỳ lên giường, hai tay vịn lên vai của Dật Quân, cô cúi đầu xuống nhìn anh.
Dật Quân thì ôm chặt lấy cái eo thon gọn như eo con kiến của Yến Mịch, người đầu lên nhìn cô.
Hai người nhìn nhau chết lặng như không còn biết trời trăng mây nước gì nữa, thời gian ngừng động rõ rệt.
- Có phải là tôi quyến rũ đến mức khiến cô không phải rời mắt không?
Bỗng, không khí im lặng lại bị Bắc Dật Quân phá vỡ. Anh nhếch mép lên cười ma quái.
- Anh... làm gì có.
Yến Mịch bị câu nói của Dật Quân làm tỉnh táo, cô đẩy anh định thoát khỏi người đàn ông đáng ghét hay thích chọc ghẹo người khác này.
Thì... lại bị anh ôm chặt hơn, không có cách nào đẩy ra được.
- Anh làm gì vậy? Bỏ tôi ra!
Yến Mịch có phần hoảng hốt mà cau mày lại, đánh "mạnh" vào bả vai của anh.
Nhưng cái mà Yến Mịch gọi là "mạnh" này thật ra cũng chỉ là những cái đánh yêu nhẹ nhàng đối với anh mà thôi!
- Đừng tốn sức nữa, cô không cảm thấy đau tay sao? Tay cô còn chưa lành đấy, muốn tay bị phế hả?
Thật ra thì... đau thật đó! Người đàn ông này được tạo ra bằng sắt hay sao ấy! Cơ thể gì mà cứng quá không biết!
Không đánh nữa, cũng chẳng phản kháng, cô nhìn anh bằng ánh mắt van xin một cách đáng yêu.
- Anh bỏ tôi ra đi được không? Anh đang làm gì vậy? Như vậy thì vui lắm sao?
Còn phải hỏi? Không vui sao được, khi anh được đùa cợt người phụ nữ mà mình quan tâm chứ!
Gần đây anh rất quan tâm cô, cũng cảm thấy rất thích cô. Nhưng có lẽ đùa cợt như vậy chỉ là thú vị đơn giản thôi! Vì anh vẫn còn phớt lờ tình cảm thật sự của mình.
Chưa mất, chưa bị cướp thì vẫn chưa nhận ra mình quan tâm đến người ta thế nào. Nhưng sẽ sớm thôi, anh sẽ nhận ra được lòng mình.
Vì vụ cược lần trước vẫn còn đó, Dương Hạo Nam có thể để yên như vậy sao?
Nhưng chuyện chưa tới thì anh còn chưa sợ hãi. Mà thôi! Trời có sập anh ta còn không sợ cơ mà! Bây giờ cứ chơi đùa cho đã cái rồi tính tiếp đúng không Dật Quân?!
- Cô nghĩ sao? Tôi còn muốn làm chuyện vui hơn nữa kìa!
Chợt...
- Á!!
Anh đẩy Yến Mịch xuống giường, nhanh chóng, Yến Mịch đã bị đặt dưới người anh.
- Anh... anh... lại định làm gì? Tôi cấm anh làm bậy!
Yến Mịch lấy tay ôm người lại.
- Cô cấm được tôi sao?
Vừa nói dứt lời anh đã nâng cằm Yến Mịch lên và hôn đắm đuối vào môi cô.
- Ưm....
Hôn môi xong, anh chợt hôn xuống cổ.
Thấy Yến Mịch nhắm chặt mắt sợ hãi, anh thoáng chốc thấy vui vẻ mà cười bỡn cợt rồi nằm xuống.
Anh kéo chăn lên đắp lại rồi ôm lấy Yến Mịch.
- Được rồi, ngủ đi!
Yến Mịch mở mắt ra nhìn anh không hiểu cho lắm. Anh đang đùa với cô?
- Anh.....
Cô có chút gì đó giận dỗi, cũng.... có chút thất vọng kì lạ.
- Sao vậy? Không muốn ngủ à? Hay cô muốn tôi làm gì cô? Nếu cô muốn thì chúng ta lại tiếp tục?
Anh đưa tay lên sờ má Yến Mịch, cười một nụ cười đê tiện.
- Làm gì có, anh điên à? Ngủ đi!
Nhanh chóng nhắm mắt lại xoay sang chỗ khác rồi lại mở mắt ra.
Người đàn ông này đúng là đáng ghét!
Bắc Dật Quân ôm Yến Mịch trong vòng tay cảm thấy rất thích thú, đến nỗi nụ cười nhoẻn đó vẫn chưa tắt khi mắt đã nhắm lại.
Cô thú vị như này sao tôi nỡ giao cô cho Dương Hạo Nam đó chứ? Đáng lẽ hôm đó tôi không nên tự tin mà lấy cô ra cá cược!
Hối hận rồi nhỉ? Nhưng có ít gì đâu chứ? Lời anh nói ra vẫn còn nằm trong trí nhớ của Dương Hạo Nam kia kìa.
Anh ta còn đang rất vui vẻ ngồi uống rượu trong phòng làm việc, đơn giản vì anh đã thắng được Bắc tổng đó.
Tuy chỉ là do anh ta nhường anh, nhưng chuyện đó quan trọng sao? Chỉ cần anh thắng được hắn là được rồi, chỉ cần có thể giúp Yến Mịch thoát khỏi hắn, giúp Yến Mịch trở về bên anh thì chẳng việc gì.
Cho dù là thắng được do người khác nhường!
Dù sao thì thời gian còn rất dài, sao này không lẽ anh không có cơ hội thắng hắn một cách đường đường chính chính sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.