Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 83: Bỏ lỡ là một cái tội!
Levily 1503
26/09/2021
Ngồi trong xe cho đến khi về tới Mặc gia. Vũ Phong không rời cô nửa bước. Thậm chí ngay cả đi vệ sinh mà anh ta cũng không tha. Cô phải mắng thì anh mới chịu cụp tai rời đi. Nhưng thay vì đi xa thì anh lại đứng đợi cô ngay trước cửa. Tất cả chỉ vì sợ cô vấp ngã và đủ lý do trên trời dưới đất. Cô muốn phát rồ với Mặc Vũ Phong phiền phức này.
-Em đã bảo em không sao đâu mà.
Cô nói trong khi Vũ Phong đang đỡ cô ngồi xuống ghế. Một công việc rất đơn giản nhưng Vũ Phong lại phức tạp nó lên.
-Không được lơ là dù chỉ một chút.
Vũ Phong gằn giọng, anh bây giờ sẵn sàng bị cô mắng chửi hay gì đó tương tự. Đối với anh cho dù có bị cô mắng dữ dội hay đánh đến xịt máu mũi thì anh vẫn sẽ mặt dày ở bên cô cho đến lúc cô sinh hai đứa con của anh ra.
Hai người đang ăn thì chuông cửa reo lên. Bà Tô đi ra mở cửa thì thấy Nhã Tịnh đến. Thấy cô ta thì bà Tô có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cũng lịch sự cho cô ta vào.
-Bác quản gia, lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe chứ?
Nhã Tịnh vui vẻ hỏi han. Bà Tô gật đầu mỉm cười rồi vào mời Nhã Tịnh vào trong. Uyển Đình thấy cô ta đi lại thì cô chuyển hướng sang nhìn Vũ Phong. Anh ta có chút không vui khi cô ta đến, cũng phải thôi, anh ta đang chăm sóc cho cô vợ yêu dấu của mình mà tự nhiên có người phá đám thì ai mà vui cho được.
-Chị đến chơi hả?
Uyển Đình lên tiếng trước. Vũ Phong bên này không để ý cho lắm mà quay vào pha nốt ly sữa cho Uyển Đình uống. Nhã Tịnh kéo ghế ngồi vào, cô ta lên tiếng.
-Đúng thế, dù gì thì ngôi nhà này cũng mang nhiều kỉ niệm mà.
Nhã Tịnh nhìn xung quanh căn nhà bằng đôi mắt long lanh. Cô ta đang thể hiện mình là người rất thân thuộc với căn nhà này, nếu là người khác thì họ sẽ khó chịu trước thái độ đó của Nhã Tịnh. Nhưng Uyển Đình thì không, cô mỉm cười đáp lại.
-Đúng vậy, thời gian có trôi qua thì kỉ niệm vẫn còn đó.
Nhã Tịnh có lẽ đã quên mất ngoài cô ta ra thì Uyển Đình còn có nhiều kỉ niệm thú vị hơn ở căn biệt thự này nhiều. Nhã Tịnh khoanh tay nhìn Uyển Đình, rồi nhìn những đồ ăn thức uống ở trên bàn, bỗng chốc cô ta nhếch mép mà nói.
-Ôi trời, em ăn nhiều như vậy không sợ mập sao? Như vậy sẽ xấu lắm đó, đúng không Vũ Phong?
Câu cuối là cô ta hỏi Vũ Phong. Nhưng anh chỉ đi lại đưa cho Uyển Đình một ly sữa rồi nói với Nhã Tịnh.
-Ai khi mang bầu mà chẳng tăng cân chứ? Cậu nói hơi quá rồi.
Nhã Tịnh tròn mắt ngạc nhiên. Vũ Phong vậy mà lại nói tốt cho Uyển Đình. Hai bàn tay của Nhã Tịnh siết chặt lại trên đầu gối. Cô ta cố giữ bình tĩnh mà lên tiếng.
-Ừ, cậu nói đúng.
Xong Nhã Tịnh không biết nói gì nữa. Vì cảnh tượng trước mắt khiến cho cô ta á khẩu không nói được lời nào. Vũ Phong cưng nựng Uyển Đình còn hơn trứng, chỉ thiếu điều anh đội cô lên đầu mà tôn thờ mà thôi. Nhưng nếu làm được chuyện đó thì cô dám chắc Vũ Phong sẽ làm.
Trước khi tới đây trong đầu Nhã Tịnh đã vạch ra sẵn nhưng câu nói để hạ nhục Uyển Đình. Nhưng có vẻ bây giờ không dùng được rồi. Nhã Tịnh nuốt nước bọt một cái, rồi cô ta nhìn Vũ Phong, đôi mắt long lanh mà nói.
-Này, cậu cho tớ ở lại đây được không?
Uyển Đình đang ăn mấy quả nho thì cô dừng lại. Vũ Phong cũng dừng hành động trên tay lại mà nhìn Nhã Tịnh. Hai vợ chồng nhìn cô ta mà cứ như đang nhìn người ngoại đạo. Nhã Tịnh có hơi đờ người một chút vì cô ta không hiểu cái nhìn đó có ý nghĩa gì.
-Được thôi.
Vũ Phong nói. Uyển Đình nhìn anh, cô có chút bất ngờ. Vũ Phong lúc này lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
-Mau dọn dẹp căn biệt thự ở ngoại ô cho tôi, chiều nay sẽ có khách đến ở.
Nói xong anh cúp máy rồi để điện thoại xuống bàn. Tay vừa gọt táo cho Uyển Đình, miệng thì nói với Nhã Tịnh.
-Cậu có thể sống ở biệt thự của tớ bao lâu cũng được tùy ý. Nhưng ở đây thì không được, tớ cần yên tĩnh để vợ tớ dưỡng thai.
Nghe vậy thì Uyển Đình bật cười, nhưng cô nín lại để không bị coi là bất lịch sự. Mặt Nhã Tịnh lúc này đỏ chót vì giận lẫn xấu hổ. Cô ta cầm túi xách rồi đứng lên, nói vài câu sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi Mặc gia.
-Không cần phiền như vậy đâu, tớ có việc nên phải đi trước, hai người nghỉ ngơi đi.
Uyển Đình liếc mắt nhìn theo Nhã Tịnh. Có lẽ sau này cô không cần tốn sức với cô ta rồi. Mục đích của cô ta là lấy lại Mặc Vũ Phong, nhưng bây giờ Vũ Phong có lẽ sẽ không dễ mà bị cô ta dắt mũi. Vũ Phong đã thay đổi thái độ, từ nghiêm túc lạnh lùng với Nhã Tịnh, bây giờ thì ngoan ngoãn đút táo cho cô ăn. Uyển Đình ngượng ngạo cắn lấy một miếng. Dù có thoát được Nhã Tịnh thì cô sẽ không thể thoát được Vũ Phong.
Nhã Tịnh lúc này ngồi trong xe. Mắt cô ta nổi sọc đỏ, tức giận đấm liên tục vào cái vô lăng. Cô ta tức đến nỗi thở hổn hển, đầu tóc bù xù. Lưu Dương thì ngồi bên ghế phụ. Cậu thở dài nhìn Nhã Tịnh.
-Ngu vừa vừa thôi chứ, tự nhiên nhà vợ chồng người ta đang sống mà cậu muốn vào sống cùng, hỏi xem có ai đồng ý cho cậu sống chung hay không?
Vừa nói Lưu Dương lắc đầu. Nhã Tịnh gào lên.
-Nhưng vị trí đó vốn là của tớ, tất cả đều là của tớ, nhưng con nhỏ Uyển Đình đó lại dám giành lấy hết!
Lưu Dương hơi càu mày. Cậu khoanh tay lại, mắt hờ hững liếc nhìn về Mặc gia. Cậu lên tiếng nói bằng giọng nhẹ tênh.
-Thì ai bảo cậu lại ra nước ngoài vào lúc đó?
-Đó là một cái tội sao? Tôi ra nước ngoài là một cái tội sao? Vũ Phong đã hứa rằng sẽ chờ tôi quay trở về, vậy mà…
Nhã Tịnh phải dừng lại để lấy hơi. Cô ta không cam tâm nhìn người mình yêu âu yếm với người con gái khác. Nhất định không.
-Ra nước ngoài không phải cái tội, tội của cậu là do cậu quá tham lam. Bỏ lỡ thì ráng mà chịu đi.
Lưu Dương khó chịu. Nhã Tịnh nhìn cậu, cô ta khinh thường.
-Chẳng phải khi xưa cậu thích con nhỏ Uyển Đình đó lắm à? Bây giờ thấy nó ở bên người đàn ông khác thì cậu có vui không?
Lưu Dương chợt khựng người trong giây lát. Con tim anh hẫng đi một nhịp khi nghe Nhã Tịnh nhắc đến chuyện này. Anh giữ bình tĩnh mà đáp lời.
-Thời gian dài trôi qua, thứ gì cũng đã thay đổi, kể cả lòng người. Còn bây giờ thì mau lái xe hộ tôi một cái.
Nhã Tịnh nhếch mép. Cô ta đạp chân ga rời đi. Chẳng ai biết được rằng cô ta đang nghĩ gì và đang có kế hoạch gì.
Những ngày sau đó, Uyển Đình mặc dù có thai nhưng cô vẫn tham gia tiết học một cách đều đặn không bỏ tiết nào. Đám sinh viên ai cũng ghen tị khi cô được Tuấn Lãng thiên vị, trả lời đúng anh cộng điểm, trả lời sai cũng cộng điểm. Làm do cô đối với đám sinh viên khác bắt đầu có sự xa cách. Nhưng may mắn là anh ta còn biết điểm dừng, chứ nếu giống Vũ Phong thì cô phải trốn đi vài ngày.
-Nhanh nhỉ, mới đó cậu đã được 5 tháng rồi.
Gia Kỳ ngồi đó mà xoa xoa cái bụng đã to lên một cách rõ rệt của Uyển Đình. Cô mỉm cười đáp lại.
-Nó lớn hơn nhiều nhỉ?
-Lớn quá trời quá đất.
Lan Chu nhí nhảnh nói. Nó cứ khoái sờ bụng cô, rồi áp tai vào bụng để xem em bé có đang hát hay làm gì không. Tư Niên bên này thì đang nghiên cứu mấy cuốn sách dạy cách nuôi bà bầu sao cho con được sinh ra sẽ trắng trẻo đẹp đẽ.
-Nhưng sau này nó sẽ gây bất lợi trong việc đi lại, tới lúc đó chắc tớ sẽ phải nghỉ học vài tháng.
Uyển Đình vừa dứt lời thì đám bạn của cô xen vào.
-Đáng lẽ cậu phải nghỉ từ khi có bầu rồi. Chứ đi lại thế này nguy hiểm lắm, nhưng Vũ Phong để mặc cậu ở trên trường thế này hả? Tên đó vô tâm đến vậy à?
Gia Kỳ gằn giọng. Uyển Đình bất lực nhìn ra phía hàng rào. Bọn nó nhìn theo thì thấy Minh Hoàng đang đứng đó dùng ống nhòm nhìn về phía này. Khi cậu thấy mình bị phát hiện thì suýt chút nữa cậu ngã nhào ra sao. Uyển Đình thở dài.
-Vũ Phong bắt Minh Hoàng canh chừng tớ bữa giờ, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải thông báo ngay để anh ấy còn phóng xe tới kịp.
Gia Kỳ khi thấy Minh Hoàng thì không hiểu sao nó lại khép nép hơn hẳn. Nó vén tóc nhìn Minh Hoàng mà gật đầu chào hỏi y hệt những cô gái hiền thục và dịu dàng. Ba đứa bạn được một phen trố mắt. Uyển Đình mỉm cười, chuyện này cô biết từ lâu rồi. Nhưng không biết nó có phải sự thật hay không thôi.
-Em đã bảo em không sao đâu mà.
Cô nói trong khi Vũ Phong đang đỡ cô ngồi xuống ghế. Một công việc rất đơn giản nhưng Vũ Phong lại phức tạp nó lên.
-Không được lơ là dù chỉ một chút.
Vũ Phong gằn giọng, anh bây giờ sẵn sàng bị cô mắng chửi hay gì đó tương tự. Đối với anh cho dù có bị cô mắng dữ dội hay đánh đến xịt máu mũi thì anh vẫn sẽ mặt dày ở bên cô cho đến lúc cô sinh hai đứa con của anh ra.
Hai người đang ăn thì chuông cửa reo lên. Bà Tô đi ra mở cửa thì thấy Nhã Tịnh đến. Thấy cô ta thì bà Tô có chút kinh ngạc, nhưng sau đó cũng lịch sự cho cô ta vào.
-Bác quản gia, lâu rồi không gặp bác vẫn khỏe chứ?
Nhã Tịnh vui vẻ hỏi han. Bà Tô gật đầu mỉm cười rồi vào mời Nhã Tịnh vào trong. Uyển Đình thấy cô ta đi lại thì cô chuyển hướng sang nhìn Vũ Phong. Anh ta có chút không vui khi cô ta đến, cũng phải thôi, anh ta đang chăm sóc cho cô vợ yêu dấu của mình mà tự nhiên có người phá đám thì ai mà vui cho được.
-Chị đến chơi hả?
Uyển Đình lên tiếng trước. Vũ Phong bên này không để ý cho lắm mà quay vào pha nốt ly sữa cho Uyển Đình uống. Nhã Tịnh kéo ghế ngồi vào, cô ta lên tiếng.
-Đúng thế, dù gì thì ngôi nhà này cũng mang nhiều kỉ niệm mà.
Nhã Tịnh nhìn xung quanh căn nhà bằng đôi mắt long lanh. Cô ta đang thể hiện mình là người rất thân thuộc với căn nhà này, nếu là người khác thì họ sẽ khó chịu trước thái độ đó của Nhã Tịnh. Nhưng Uyển Đình thì không, cô mỉm cười đáp lại.
-Đúng vậy, thời gian có trôi qua thì kỉ niệm vẫn còn đó.
Nhã Tịnh có lẽ đã quên mất ngoài cô ta ra thì Uyển Đình còn có nhiều kỉ niệm thú vị hơn ở căn biệt thự này nhiều. Nhã Tịnh khoanh tay nhìn Uyển Đình, rồi nhìn những đồ ăn thức uống ở trên bàn, bỗng chốc cô ta nhếch mép mà nói.
-Ôi trời, em ăn nhiều như vậy không sợ mập sao? Như vậy sẽ xấu lắm đó, đúng không Vũ Phong?
Câu cuối là cô ta hỏi Vũ Phong. Nhưng anh chỉ đi lại đưa cho Uyển Đình một ly sữa rồi nói với Nhã Tịnh.
-Ai khi mang bầu mà chẳng tăng cân chứ? Cậu nói hơi quá rồi.
Nhã Tịnh tròn mắt ngạc nhiên. Vũ Phong vậy mà lại nói tốt cho Uyển Đình. Hai bàn tay của Nhã Tịnh siết chặt lại trên đầu gối. Cô ta cố giữ bình tĩnh mà lên tiếng.
-Ừ, cậu nói đúng.
Xong Nhã Tịnh không biết nói gì nữa. Vì cảnh tượng trước mắt khiến cho cô ta á khẩu không nói được lời nào. Vũ Phong cưng nựng Uyển Đình còn hơn trứng, chỉ thiếu điều anh đội cô lên đầu mà tôn thờ mà thôi. Nhưng nếu làm được chuyện đó thì cô dám chắc Vũ Phong sẽ làm.
Trước khi tới đây trong đầu Nhã Tịnh đã vạch ra sẵn nhưng câu nói để hạ nhục Uyển Đình. Nhưng có vẻ bây giờ không dùng được rồi. Nhã Tịnh nuốt nước bọt một cái, rồi cô ta nhìn Vũ Phong, đôi mắt long lanh mà nói.
-Này, cậu cho tớ ở lại đây được không?
Uyển Đình đang ăn mấy quả nho thì cô dừng lại. Vũ Phong cũng dừng hành động trên tay lại mà nhìn Nhã Tịnh. Hai vợ chồng nhìn cô ta mà cứ như đang nhìn người ngoại đạo. Nhã Tịnh có hơi đờ người một chút vì cô ta không hiểu cái nhìn đó có ý nghĩa gì.
-Được thôi.
Vũ Phong nói. Uyển Đình nhìn anh, cô có chút bất ngờ. Vũ Phong lúc này lấy điện thoại ra gọi điện cho ai đó.
-Mau dọn dẹp căn biệt thự ở ngoại ô cho tôi, chiều nay sẽ có khách đến ở.
Nói xong anh cúp máy rồi để điện thoại xuống bàn. Tay vừa gọt táo cho Uyển Đình, miệng thì nói với Nhã Tịnh.
-Cậu có thể sống ở biệt thự của tớ bao lâu cũng được tùy ý. Nhưng ở đây thì không được, tớ cần yên tĩnh để vợ tớ dưỡng thai.
Nghe vậy thì Uyển Đình bật cười, nhưng cô nín lại để không bị coi là bất lịch sự. Mặt Nhã Tịnh lúc này đỏ chót vì giận lẫn xấu hổ. Cô ta cầm túi xách rồi đứng lên, nói vài câu sau đó đi thẳng một mạch rời khỏi Mặc gia.
-Không cần phiền như vậy đâu, tớ có việc nên phải đi trước, hai người nghỉ ngơi đi.
Uyển Đình liếc mắt nhìn theo Nhã Tịnh. Có lẽ sau này cô không cần tốn sức với cô ta rồi. Mục đích của cô ta là lấy lại Mặc Vũ Phong, nhưng bây giờ Vũ Phong có lẽ sẽ không dễ mà bị cô ta dắt mũi. Vũ Phong đã thay đổi thái độ, từ nghiêm túc lạnh lùng với Nhã Tịnh, bây giờ thì ngoan ngoãn đút táo cho cô ăn. Uyển Đình ngượng ngạo cắn lấy một miếng. Dù có thoát được Nhã Tịnh thì cô sẽ không thể thoát được Vũ Phong.
Nhã Tịnh lúc này ngồi trong xe. Mắt cô ta nổi sọc đỏ, tức giận đấm liên tục vào cái vô lăng. Cô ta tức đến nỗi thở hổn hển, đầu tóc bù xù. Lưu Dương thì ngồi bên ghế phụ. Cậu thở dài nhìn Nhã Tịnh.
-Ngu vừa vừa thôi chứ, tự nhiên nhà vợ chồng người ta đang sống mà cậu muốn vào sống cùng, hỏi xem có ai đồng ý cho cậu sống chung hay không?
Vừa nói Lưu Dương lắc đầu. Nhã Tịnh gào lên.
-Nhưng vị trí đó vốn là của tớ, tất cả đều là của tớ, nhưng con nhỏ Uyển Đình đó lại dám giành lấy hết!
Lưu Dương hơi càu mày. Cậu khoanh tay lại, mắt hờ hững liếc nhìn về Mặc gia. Cậu lên tiếng nói bằng giọng nhẹ tênh.
-Thì ai bảo cậu lại ra nước ngoài vào lúc đó?
-Đó là một cái tội sao? Tôi ra nước ngoài là một cái tội sao? Vũ Phong đã hứa rằng sẽ chờ tôi quay trở về, vậy mà…
Nhã Tịnh phải dừng lại để lấy hơi. Cô ta không cam tâm nhìn người mình yêu âu yếm với người con gái khác. Nhất định không.
-Ra nước ngoài không phải cái tội, tội của cậu là do cậu quá tham lam. Bỏ lỡ thì ráng mà chịu đi.
Lưu Dương khó chịu. Nhã Tịnh nhìn cậu, cô ta khinh thường.
-Chẳng phải khi xưa cậu thích con nhỏ Uyển Đình đó lắm à? Bây giờ thấy nó ở bên người đàn ông khác thì cậu có vui không?
Lưu Dương chợt khựng người trong giây lát. Con tim anh hẫng đi một nhịp khi nghe Nhã Tịnh nhắc đến chuyện này. Anh giữ bình tĩnh mà đáp lời.
-Thời gian dài trôi qua, thứ gì cũng đã thay đổi, kể cả lòng người. Còn bây giờ thì mau lái xe hộ tôi một cái.
Nhã Tịnh nhếch mép. Cô ta đạp chân ga rời đi. Chẳng ai biết được rằng cô ta đang nghĩ gì và đang có kế hoạch gì.
Những ngày sau đó, Uyển Đình mặc dù có thai nhưng cô vẫn tham gia tiết học một cách đều đặn không bỏ tiết nào. Đám sinh viên ai cũng ghen tị khi cô được Tuấn Lãng thiên vị, trả lời đúng anh cộng điểm, trả lời sai cũng cộng điểm. Làm do cô đối với đám sinh viên khác bắt đầu có sự xa cách. Nhưng may mắn là anh ta còn biết điểm dừng, chứ nếu giống Vũ Phong thì cô phải trốn đi vài ngày.
-Nhanh nhỉ, mới đó cậu đã được 5 tháng rồi.
Gia Kỳ ngồi đó mà xoa xoa cái bụng đã to lên một cách rõ rệt của Uyển Đình. Cô mỉm cười đáp lại.
-Nó lớn hơn nhiều nhỉ?
-Lớn quá trời quá đất.
Lan Chu nhí nhảnh nói. Nó cứ khoái sờ bụng cô, rồi áp tai vào bụng để xem em bé có đang hát hay làm gì không. Tư Niên bên này thì đang nghiên cứu mấy cuốn sách dạy cách nuôi bà bầu sao cho con được sinh ra sẽ trắng trẻo đẹp đẽ.
-Nhưng sau này nó sẽ gây bất lợi trong việc đi lại, tới lúc đó chắc tớ sẽ phải nghỉ học vài tháng.
Uyển Đình vừa dứt lời thì đám bạn của cô xen vào.
-Đáng lẽ cậu phải nghỉ từ khi có bầu rồi. Chứ đi lại thế này nguy hiểm lắm, nhưng Vũ Phong để mặc cậu ở trên trường thế này hả? Tên đó vô tâm đến vậy à?
Gia Kỳ gằn giọng. Uyển Đình bất lực nhìn ra phía hàng rào. Bọn nó nhìn theo thì thấy Minh Hoàng đang đứng đó dùng ống nhòm nhìn về phía này. Khi cậu thấy mình bị phát hiện thì suýt chút nữa cậu ngã nhào ra sao. Uyển Đình thở dài.
-Vũ Phong bắt Minh Hoàng canh chừng tớ bữa giờ, nếu có chuyện gì xảy ra thì phải thông báo ngay để anh ấy còn phóng xe tới kịp.
Gia Kỳ khi thấy Minh Hoàng thì không hiểu sao nó lại khép nép hơn hẳn. Nó vén tóc nhìn Minh Hoàng mà gật đầu chào hỏi y hệt những cô gái hiền thục và dịu dàng. Ba đứa bạn được một phen trố mắt. Uyển Đình mỉm cười, chuyện này cô biết từ lâu rồi. Nhưng không biết nó có phải sự thật hay không thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.