Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 25: Thân mật.
Levily 1503
26/09/2021
Lục Tuấn Lãng nhìn cô như vậy thì không nhịn được cười. Trong đầu anh luôn giữ vững câu nói phải nhịn, không được cười. Nhưng anh lại không nhịn được mà bật cười đến rơi cả nước mắt. Anh cảm thấy mình thật khốn nạn khi lỡ cười.
Uyển Đình khịt mũi rồi lạnh giọng.
-Anh đừng cười nữa.
Tuấn Lãng cũng không dám làm gì khác mà im bặt. Mép cứ thi thoảng cong lên vì buồn cười. Nhưng cô đã nói thì anh phải nghe, không được cười nữa.
Thời gian còn lại cả hai chẳng có việc gì làm. Hợp đồng thì để khi nào cả Tuấn Lãng gặp Vũ Phong rồi bàn bạc. Nhiệm vụ của cô hôm nay chỉ là thuyết phục Tuấn Lãng đồng ý kí mà thôi. Và anh đã đồng ý rồi nên cũng chẳng còn gì để nói.
Nhưng lúc này còn chưa đến 10h. Về sớm quá thì cũng không hay vậy cho nên cô và Tuấn Lãng ngồi tán ngẫu với nhau suốt hàng giờ đồng hồ.
Anh toàn chọn đúng chủ đề nên cô cảm thấy rất thú vị khi được nói chuyện với anh. Quay đi quẩn lại đã hơn 11h30. Uyển Đình thấy vậy thì mau chóng đứng lên tạm biệt.
-Thôi tới giờ em nên về rồi.
Tuấn Lãng lúc này cũng nhận ra là đã đến giờ ăn cơm trưa. Bỗng nhiên anh lại căm ghét cái đồng hồ này quá thể, đáng lẽ ra nó nên chạy sai giờ hoặc bị hư để anh có thể ở bên cô nhiều hơn. Đương nhiên anh sẽ không để cô ra về sớm như vậy.
Anh đứng lên để hai tay ra sau lưng mà nói với giọng chững chạc.
-Thưa Trần tiểu thư, cô không nghĩ là cô nên báo đáp tấm lòng của tôi hay sao?
Uyển Đình có hơi bất ngờ với cách nói chuyện này của Tuấn Lãng, nhưng ngay sau đó cô nhận ra anh đang đùa. Và ý của anh là muốn cô phải báo đáp vì anh đã đồng ý kí hợp đồng. Uyển Đình đeo túi lên vai rồi nói.
-Anh muốn em báo đáp thứ gì?
-Chẳng hạn như… lấy thân báo đáp?
Tuấn Lãng bỗng nhiên nói một câu khiến cho nụ cười trên môi cô chợt tắt. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, nhưng mọi thứ không dễ dàng như anh nghĩ. Cô trở nên lúng túng và khó xử. Anh liền mỉm cười giải vây.
-Anh đùa đấy.
Uyển Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cười khổ sở nói với anh.
-Anh đừng đùa như thế chứ, vốn dĩ anh biết em đã có chồng rồi mà.
-Đúng vậy anh biết, nhưng đập hoa cướp chậu là sở trường của anh đó.
-Anh đừng đùa nữa.
Cô bật cười. Tuấn Lãng cũng cười, một nụ cười nhạt nhẽo. Lần này là anh nói thật, đối với anh thì đập chậu cướp hoa chẳng có gì là khó khăn.
-Vậy nếu không báo đáp bằng thân được thì báo đáp bằng tấm lòng có được không?
Anh nói. Uyển Đình chớp mắt, một lúc sau cô hiểu ra.
-Em biết rồi, hôm nay em sẽ đãi anh một bữa xem như là lời cám ơn nhé!
Cô nói một cách tinh ranh rồi quay người rời khỏi phòng. Tuấn Lãng đi theo cô, hai người như một cặp đôi khiến cho người khác nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Tuấn Lãng nở mũi tự hào, anh chỉ muốn khoảng khắc này tồn tại mãi mãi.
Nhưng đang đi được nửa đường thì anh dừng chân. Con mắt nhìn về phía gót chân của cô đang rướm máu. Uyển Đình không thấy anh thì quay người lại. Trên mặt không có chút gì là đau đớn càng khiến cho Tuấn Lãng sót hơn.
Anh kéo cô ngồi lên ghế rồi bắt cô ngồi chờ anh. Tuấn Lãng chạy đi đâu đó, chưa đầy 10 phút anh quay lại với một giỏ đồ trên tay.
-Anh đi đâu vậy?
Cô chớp mắt hỏi anh. Tuấn Lãng không trả lời mà quỳ một bên gối trước mặt cô. Uyển Đình bất ngờ mà nói.
-Anh làm gì thế, mau đứng lên đi.
-Em đang bị thương còn gì?
Anh nói bằng giọng giận dữ khiến cô giật mình.
-À… cái đó.
-Em còn “à” được sao? Chân rỉ máu hết rồi vậy mà còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Tuấn Lãng bực bội nói rồi tháo chiếc giày cao gót ra khỏi chân cô. Anh dùng khăn của mình lau đi vết máu đang rỉ sau đó dán băng cá nhân mới lên vết thương. Cái cũ đã ướt nhèm nhẹp máu của cô rồi.
Làm xong anh lấy từ giỏ đồ ra một đôi giày bệt màu hồng nhạt. Kiểu dáng rất tinh tế, đơn giản nhưng lại không mang cảm giác bình dân, ngược lại trông nó còn rất sang chảnh. Phần gót có lót bông nên khi mang vào không gây cảm giác đau đớn gì cả.
-Em không sao đâu mà.
Cô nhỏ nhẹ nói nhưng Tuấn Lãng không trả lời. Nhẹ nhàng đeo giày cho cô rồi đứng lên điềm tĩnh nói.
-Dù gì em cũng là em chồng của Hi Văn, anh không thể để em chịu thiệt được.
-Nó có liên quan với nhau sao?
Cô nhíu mày khó hiểu. Tuấn Lãng chỉ gật đầu rối kéo cô đứng lên. Cả hai tiếp tục đi. Đôi giày cao gót được anh cất vào trong giỏ đồ.
Đám thuộc hạ của anh đã sửng sốt khi thấy sếp mình ngày thường luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại yếu thế trước một người phụ nữ, ngoan ngoãn như cún con.
Khi nãy không ai khác chính Hùng là người đã chạy trối chết xuống tầng hầm của Tuấn Lãng để lấy đôi giày màu hồng nhạt đáng yêu đó. Bây giờ cậu đang ngồi thở không ra hơi. Vậy mà sếp lại là người được hưởng. Đúng là phận làm tôi tớ thật khổ.
[…]
Cả hai ăn trưa ngay tại khách sạn đó. Mấy món ăn cao cấp được bày trước mặt. Nhưng Tuấn Lãng lại chú ý đến món ăn đang ngồi trước mặt anh hơn. Uyển Đình ngồi đó ăn ngon lành. Má của cô hơi phồng lên trông đáng yêu vô cùng.
Anh lấy khăn tính lau mép cho cô thì bị cô từ chối một cách lịch sự. Uyển Đình cầm lấy chiếc khăn mà tự lau cho mình.
Cô làm như vậy cũng có lí do cả. Đó là cho dù có nói chuyện với người đàn ông khác thì cô vẫn không quên mình là người đã có chồng.
Vào lúc này đây hai chữ “có chồng” đang ràng buộc để tránh cô vượt quá giới hạn với người khác. Vũ Phong có thể không quan tâm, nhưng lỡ như người nhà của anh thấy thì lại là một vấn đề lớn. Cô không muốn mình bị đồn là người phụ nữ lăng loàn.
Vũ Phong cho dù có thêm mười cô nhân tình nữa thì cô cũng mặc kệ. Cô chỉ muốn mình là một người ngay thẳng, đời tư trong sạch. Chỉ vậy thôi.
Ngay lúc này ở bên ngoài. Minh Hoàng nhìn hai người qua cửa kính, vừa nhìn cậu vừa suýt xoa bái phục Uyển Đình vì đã làm tốt nhiệm vụ. Cậu muốn chia sẻ niềm vui này đến Vũ Phong nhưng khi thấy anh đang hầm hừ thì lại thôi không chia sẻ nữa.
-Cậu làm gì mà sắc mặt đen thui vậy?
Minh Hoàng rón rén hỏi Vũ Phong, cậu thấy anh không trả lời thì cũng hiểu ý. Mặc Vũ Phong cáu lên rồi, nhưng lí do vì sao cáu thì cậu không biết. Chỉ biết là kể từ khi thấy hai người đó ăn uống trò chuyện vui vẻ với nhau thì anh trở nên cau có.
-Vậy tức là thành công rồi nhỉ?
Giọng anh khàn đặc mà lên tiếng. Minh Hoàng sởn da gà nhìn xung quanh rồi lại nhìn anh.
-Cậu hỏi tôi hả?
Minh Hoàng cười mỉm, Vũ Phong không nhìn nữa mà quay đầu nhìn Minh Hoàng, lạnh giọng nói một câu.
-Đi.
-Hở? Đi đâu?
Minh Hoàng vẫn ngáo ngơ không hiểu ý. Nhưng sau đó thì cậu hiểu, là đi đến công ty để làm việc. Vốn dĩ hai người đang đi đến đó nhưng vì Vũ Phong tò mò nên mới kêu cậu lái đến khách sạn này.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi. Tuấn Lãng lúc này mới nhếch mép hài lòng, đúng vậy, anh thấy Vũ Phong rồi, anh cũng đã thấy bản mặt của Vũ Phong trước khi kéo kính lên đen đến mức nào khi nhìn thấy cô vợ của mình thân mật với người đàn ông khác.
Uyển Đình có thể ngây thơ không nhận ra, nhưng Tuấn Lãng liếc sơ là biết đó là xe của Vũ Phong. Đơn giản nó là phiên bản giới hạn toàn cầu.
Ở nước này chỉ có hai chiếc. Một chiếc Tuấn Lãng đang sở hữu, chiếc còn lại thì là của Vũ Phong. Lái chiếc đó ra đường thì không cần nhìn mặt anh cũng biết chủ của nó là ai.
-Em ăn xong rồi.
Cô nói rồi đứng lên. Tuấn Lãng mỉm cười, có lẽ đã tới lúc tạm biệt cô rồi, dù có chút nuối tiếc nhưng vẫn còn nhiều cơ hội nên vẫn còn gặp nhau dài dài.
-Đôi giày này nếu được thì em sẽ nhờ chị Hi Văn trả cho anh nhé.
Uyển Đình nhìn xuống đôi giày dưới chân. Tuấn Lãng lắc đầu nói.
-Không cần đâu. Thật ra đây là loại giày mới của công ty anh, xem như em làm người thử nghiệm cho anh đi.
Hùng ngồi bên kia nghe thấy vậy thì ấm ức. Hàng mới cái nỗi gì, là hàng hiếm thì có. Chỉ duy nhất một đôi và cũng chỉ sản xuất đúng một đôi.
Hùng đã phải chạy xuống tận kho. Mở một đống ổ khóa cùng với lớp bảo mật để lấy nó. Đôi giày này vốn dĩ sẽ trở thành đồ dùng để đấu giá trong buổi đấu giá hoàng gia sắp tới. Vậy mà bây giờ nó lại trở thành “loại giày mới”.
Sếp của cậu say mê “con quỷ” tình yêu quá nên hóa rồ luôn rồi!
Uyển Đình khịt mũi rồi lạnh giọng.
-Anh đừng cười nữa.
Tuấn Lãng cũng không dám làm gì khác mà im bặt. Mép cứ thi thoảng cong lên vì buồn cười. Nhưng cô đã nói thì anh phải nghe, không được cười nữa.
Thời gian còn lại cả hai chẳng có việc gì làm. Hợp đồng thì để khi nào cả Tuấn Lãng gặp Vũ Phong rồi bàn bạc. Nhiệm vụ của cô hôm nay chỉ là thuyết phục Tuấn Lãng đồng ý kí mà thôi. Và anh đã đồng ý rồi nên cũng chẳng còn gì để nói.
Nhưng lúc này còn chưa đến 10h. Về sớm quá thì cũng không hay vậy cho nên cô và Tuấn Lãng ngồi tán ngẫu với nhau suốt hàng giờ đồng hồ.
Anh toàn chọn đúng chủ đề nên cô cảm thấy rất thú vị khi được nói chuyện với anh. Quay đi quẩn lại đã hơn 11h30. Uyển Đình thấy vậy thì mau chóng đứng lên tạm biệt.
-Thôi tới giờ em nên về rồi.
Tuấn Lãng lúc này cũng nhận ra là đã đến giờ ăn cơm trưa. Bỗng nhiên anh lại căm ghét cái đồng hồ này quá thể, đáng lẽ ra nó nên chạy sai giờ hoặc bị hư để anh có thể ở bên cô nhiều hơn. Đương nhiên anh sẽ không để cô ra về sớm như vậy.
Anh đứng lên để hai tay ra sau lưng mà nói với giọng chững chạc.
-Thưa Trần tiểu thư, cô không nghĩ là cô nên báo đáp tấm lòng của tôi hay sao?
Uyển Đình có hơi bất ngờ với cách nói chuyện này của Tuấn Lãng, nhưng ngay sau đó cô nhận ra anh đang đùa. Và ý của anh là muốn cô phải báo đáp vì anh đã đồng ý kí hợp đồng. Uyển Đình đeo túi lên vai rồi nói.
-Anh muốn em báo đáp thứ gì?
-Chẳng hạn như… lấy thân báo đáp?
Tuấn Lãng bỗng nhiên nói một câu khiến cho nụ cười trên môi cô chợt tắt. Anh nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ, nhưng mọi thứ không dễ dàng như anh nghĩ. Cô trở nên lúng túng và khó xử. Anh liền mỉm cười giải vây.
-Anh đùa đấy.
Uyển Đình nghe vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô cười khổ sở nói với anh.
-Anh đừng đùa như thế chứ, vốn dĩ anh biết em đã có chồng rồi mà.
-Đúng vậy anh biết, nhưng đập hoa cướp chậu là sở trường của anh đó.
-Anh đừng đùa nữa.
Cô bật cười. Tuấn Lãng cũng cười, một nụ cười nhạt nhẽo. Lần này là anh nói thật, đối với anh thì đập chậu cướp hoa chẳng có gì là khó khăn.
-Vậy nếu không báo đáp bằng thân được thì báo đáp bằng tấm lòng có được không?
Anh nói. Uyển Đình chớp mắt, một lúc sau cô hiểu ra.
-Em biết rồi, hôm nay em sẽ đãi anh một bữa xem như là lời cám ơn nhé!
Cô nói một cách tinh ranh rồi quay người rời khỏi phòng. Tuấn Lãng đi theo cô, hai người như một cặp đôi khiến cho người khác nhìn bằng con mắt ngưỡng mộ. Tuấn Lãng nở mũi tự hào, anh chỉ muốn khoảng khắc này tồn tại mãi mãi.
Nhưng đang đi được nửa đường thì anh dừng chân. Con mắt nhìn về phía gót chân của cô đang rướm máu. Uyển Đình không thấy anh thì quay người lại. Trên mặt không có chút gì là đau đớn càng khiến cho Tuấn Lãng sót hơn.
Anh kéo cô ngồi lên ghế rồi bắt cô ngồi chờ anh. Tuấn Lãng chạy đi đâu đó, chưa đầy 10 phút anh quay lại với một giỏ đồ trên tay.
-Anh đi đâu vậy?
Cô chớp mắt hỏi anh. Tuấn Lãng không trả lời mà quỳ một bên gối trước mặt cô. Uyển Đình bất ngờ mà nói.
-Anh làm gì thế, mau đứng lên đi.
-Em đang bị thương còn gì?
Anh nói bằng giọng giận dữ khiến cô giật mình.
-À… cái đó.
-Em còn “à” được sao? Chân rỉ máu hết rồi vậy mà còn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Tuấn Lãng bực bội nói rồi tháo chiếc giày cao gót ra khỏi chân cô. Anh dùng khăn của mình lau đi vết máu đang rỉ sau đó dán băng cá nhân mới lên vết thương. Cái cũ đã ướt nhèm nhẹp máu của cô rồi.
Làm xong anh lấy từ giỏ đồ ra một đôi giày bệt màu hồng nhạt. Kiểu dáng rất tinh tế, đơn giản nhưng lại không mang cảm giác bình dân, ngược lại trông nó còn rất sang chảnh. Phần gót có lót bông nên khi mang vào không gây cảm giác đau đớn gì cả.
-Em không sao đâu mà.
Cô nhỏ nhẹ nói nhưng Tuấn Lãng không trả lời. Nhẹ nhàng đeo giày cho cô rồi đứng lên điềm tĩnh nói.
-Dù gì em cũng là em chồng của Hi Văn, anh không thể để em chịu thiệt được.
-Nó có liên quan với nhau sao?
Cô nhíu mày khó hiểu. Tuấn Lãng chỉ gật đầu rối kéo cô đứng lên. Cả hai tiếp tục đi. Đôi giày cao gót được anh cất vào trong giỏ đồ.
Đám thuộc hạ của anh đã sửng sốt khi thấy sếp mình ngày thường luôn cao cao tại thượng, nhưng bây giờ lại yếu thế trước một người phụ nữ, ngoan ngoãn như cún con.
Khi nãy không ai khác chính Hùng là người đã chạy trối chết xuống tầng hầm của Tuấn Lãng để lấy đôi giày màu hồng nhạt đáng yêu đó. Bây giờ cậu đang ngồi thở không ra hơi. Vậy mà sếp lại là người được hưởng. Đúng là phận làm tôi tớ thật khổ.
[…]
Cả hai ăn trưa ngay tại khách sạn đó. Mấy món ăn cao cấp được bày trước mặt. Nhưng Tuấn Lãng lại chú ý đến món ăn đang ngồi trước mặt anh hơn. Uyển Đình ngồi đó ăn ngon lành. Má của cô hơi phồng lên trông đáng yêu vô cùng.
Anh lấy khăn tính lau mép cho cô thì bị cô từ chối một cách lịch sự. Uyển Đình cầm lấy chiếc khăn mà tự lau cho mình.
Cô làm như vậy cũng có lí do cả. Đó là cho dù có nói chuyện với người đàn ông khác thì cô vẫn không quên mình là người đã có chồng.
Vào lúc này đây hai chữ “có chồng” đang ràng buộc để tránh cô vượt quá giới hạn với người khác. Vũ Phong có thể không quan tâm, nhưng lỡ như người nhà của anh thấy thì lại là một vấn đề lớn. Cô không muốn mình bị đồn là người phụ nữ lăng loàn.
Vũ Phong cho dù có thêm mười cô nhân tình nữa thì cô cũng mặc kệ. Cô chỉ muốn mình là một người ngay thẳng, đời tư trong sạch. Chỉ vậy thôi.
Ngay lúc này ở bên ngoài. Minh Hoàng nhìn hai người qua cửa kính, vừa nhìn cậu vừa suýt xoa bái phục Uyển Đình vì đã làm tốt nhiệm vụ. Cậu muốn chia sẻ niềm vui này đến Vũ Phong nhưng khi thấy anh đang hầm hừ thì lại thôi không chia sẻ nữa.
-Cậu làm gì mà sắc mặt đen thui vậy?
Minh Hoàng rón rén hỏi Vũ Phong, cậu thấy anh không trả lời thì cũng hiểu ý. Mặc Vũ Phong cáu lên rồi, nhưng lí do vì sao cáu thì cậu không biết. Chỉ biết là kể từ khi thấy hai người đó ăn uống trò chuyện vui vẻ với nhau thì anh trở nên cau có.
-Vậy tức là thành công rồi nhỉ?
Giọng anh khàn đặc mà lên tiếng. Minh Hoàng sởn da gà nhìn xung quanh rồi lại nhìn anh.
-Cậu hỏi tôi hả?
Minh Hoàng cười mỉm, Vũ Phong không nhìn nữa mà quay đầu nhìn Minh Hoàng, lạnh giọng nói một câu.
-Đi.
-Hở? Đi đâu?
Minh Hoàng vẫn ngáo ngơ không hiểu ý. Nhưng sau đó thì cậu hiểu, là đi đến công ty để làm việc. Vốn dĩ hai người đang đi đến đó nhưng vì Vũ Phong tò mò nên mới kêu cậu lái đến khách sạn này.
Chiếc xe bắt đầu lăn bánh rời đi. Tuấn Lãng lúc này mới nhếch mép hài lòng, đúng vậy, anh thấy Vũ Phong rồi, anh cũng đã thấy bản mặt của Vũ Phong trước khi kéo kính lên đen đến mức nào khi nhìn thấy cô vợ của mình thân mật với người đàn ông khác.
Uyển Đình có thể ngây thơ không nhận ra, nhưng Tuấn Lãng liếc sơ là biết đó là xe của Vũ Phong. Đơn giản nó là phiên bản giới hạn toàn cầu.
Ở nước này chỉ có hai chiếc. Một chiếc Tuấn Lãng đang sở hữu, chiếc còn lại thì là của Vũ Phong. Lái chiếc đó ra đường thì không cần nhìn mặt anh cũng biết chủ của nó là ai.
-Em ăn xong rồi.
Cô nói rồi đứng lên. Tuấn Lãng mỉm cười, có lẽ đã tới lúc tạm biệt cô rồi, dù có chút nuối tiếc nhưng vẫn còn nhiều cơ hội nên vẫn còn gặp nhau dài dài.
-Đôi giày này nếu được thì em sẽ nhờ chị Hi Văn trả cho anh nhé.
Uyển Đình nhìn xuống đôi giày dưới chân. Tuấn Lãng lắc đầu nói.
-Không cần đâu. Thật ra đây là loại giày mới của công ty anh, xem như em làm người thử nghiệm cho anh đi.
Hùng ngồi bên kia nghe thấy vậy thì ấm ức. Hàng mới cái nỗi gì, là hàng hiếm thì có. Chỉ duy nhất một đôi và cũng chỉ sản xuất đúng một đôi.
Hùng đã phải chạy xuống tận kho. Mở một đống ổ khóa cùng với lớp bảo mật để lấy nó. Đôi giày này vốn dĩ sẽ trở thành đồ dùng để đấu giá trong buổi đấu giá hoàng gia sắp tới. Vậy mà bây giờ nó lại trở thành “loại giày mới”.
Sếp của cậu say mê “con quỷ” tình yêu quá nên hóa rồ luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.