Cô Vợ Đáng Thương Của Tổng Tài Đại Ác
Chương 54: Vô tâm.
Levily 1503
26/09/2021
Bước vào phòng. Anh thở phào vì ít ra Uyển Đình vẫn còn vui vẻ, không sợ sệt hay gì hết. Đám bạn của Uyển Đình lúc đó cũng có tiết học buổi tối nên mau chóng rời đi.
Tuấn Lãng ngồi bên cạnh cô, Uyển Đình cứ quay đầu sang bên này rồi quay sang bên kia. Cô nghĩ rằng thú vui của cô bây giờ là xác định phương hướng hoặc là tìm vị trí Tuấn Lãng đang ngồi.
-Uyển Đình.
Anh gọi tên cô, Uyển Đình quay phắt về phía giọng nói phát ra. Cô hỏi.
-Là anh hả, Tuấn Lãng?
-Ừ, là anh đây. Anh biết bây giờ có thể em sẽ không thích cho lắm, nhưng anh phải hỏi em câu này, em có nhìn thấy ngoại hình của người đàn ông đó hay không?
-Em đã nói rồi còn gì, em không thấy gì hết.
Uyển Đình vô thức cúi đầu xuống. Cô đan tay lại mà mím môi. Tuấn Lãng cảm giác như anh vừa mới làm việc gì đó cực kì sai trái. Anh hơi lưỡng lự mà nói.
-Anh xin lỗi em nhưng… anh phải hỏi thì mới tìm cho ra hung thủ.
-Không sao, em biết anh lo cho em mà.
Uyển Đình nói. Cô cười nhạt. Tuấn Lãng càng trở nên bất lực, anh không tài nào cưỡng lại được sự yếu đuối này của Uyển Đình.
Anh không dám làm cô buồn hay nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng đó nữa, nhưng anh phải nói vì anh muốn trừng phạt kẻ đã làm hại cô.
-Vậy thì trước khi bị đuổi, em đã nhìn thấy?
Tuấn Lãng hỏi một câu tưởng chừng như không có câu trả lời thì lúc này Uyển Đình nhớ ra mà nói.
-Em nhớ là em đã thấy Cẩn Mai ôm lấy người đàn ông đó, em nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng sau đó bị phát hiện.
Tuấn Lãng đờ người nhìn cô. Bây giờ anh mới biết chuyện này liên quan đến Cẩn Mai. Anh có chút vội vã mà hỏi tiếp.
-Bọn họ nói gì với nhau?
Uyển Đình kể hết cho anh nghe những gì cô biết được. Tuấn Lãng càng nghe càng cảm thấy Mặc Vũ Phong thật ngu dốt. Cứ cái đà này thì thế nào Vũ Phong cũng mất hết tài sản vào tay người đàn bà tên Cẩn Mai đó. Trong lúc anh suy nghĩ thì Uyển Đình lên tiếng.
-Em nghĩ Vũ Phong chắc hẳn phải biết gì đó, anh ấy không ngu đến mức công ty bị mất giấy tờ mà không biết đâu.
-Ừ ừ, xem như là vậy đi. Trước hết em đi nghỉ cái đã, trễ lắm rồi.
Anh nói rồi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. Uyển Đình có hơi không quen với cái băng bịt mắt này cho lắm. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ.
Tuấn Lãng tắt điện rồi ra khỏi phòng. Anh chọn phòng VIP nên rất thoải mái và không có người ngoài. Anh muốn cho cô được hưởng những điều kiện tốt nhất, vì cô anh có thể làm bất cứ thứ gì.
Tại Mặc gia. Vũ Phong đương nhiên không biết chuyện của Uyển Đình, anh ngồi ở phòng khách thư giãn đọc tư liệu, Cẩn Mai đương nhiên không nói gì với anh. Cô ta đang tắm trên phòng.
Cho đến khi Minh Hoàng hớt hải chạy vào. Cậu thở hổn hển sau khi nghe được tin sốc tận óc, là Hùng đã kể cho cậu nghe, và nếu không có Hùng thì vĩnh viễn cậu sẽ không biết được chuyện động trời này.
Mặc Vũ Phong có vẻ không quan tâm đến Minh Hoàng. Anh ta đang quan tâm đống tài liệu trên bàn hơn. Minh Hoàng ngã người lên ghế sô pha, cậu vừa thở vừa nói.
-Cậu chính là thằng chồng vô tâm nhất tôi từng thấy.
Vũ Phong vẫn không quan tâm cho lắm. Minh Hoàng cáu lên, cậu uống một ngụm nước rồi nói một hơi.
-Trần Uyển Đình, vợ của cậu đang nằm viện kia kìa!
*Xoàng*
Bỗng nhiên tiếng động lớn phát ra từ nhà bếp. Minh Hoàng và Vũ Phong nhìn sang thì bà Tô đang đứng như tượng ở đó, dưới sàn là cái nồi mà bà ấy vừa làm rơi vì quá sốc sau khi nghe tin.
-Cậu nói gì cơ? Phu nhân… à không, Đình Đình nằm viện sao? Mà tại sao lại nằm viện?
Bà Tô lo lắng đi lại hỏi. Cả tháng nay bà nhớ Uyển Đình kinh khủng nhưng lại không biết cô ở đâu mà đi thăm. Bây giờ lại nghe tin như sét đánh ngang tai này thì thật sự bà ta muốn bỏ hết tất cả mà đi thăm cô.
Vũ Phong cau mày khó chịu. Anh đặt bút xuống khoanh tay nhìn Minh Hoàng.
-Vậy thì sao?
-Hở? Cậu còn dám nói câu đó à?
Minh Hoàng sốc đến độ không ngậm được miệng. Vũ Phong không trả lời, anh mặt lạnh nhìn Minh Hoàng giống như muốn nói rằng dù Uyển Đình có chết đi chăng nữa thì anh cũng không quan tâm tới.
Minh Hoàng tức giận đập bàn một cái rõ to. Cậu tức giận chỉ tay vào mặt Vũ Phong, gằn giọng muốn chửi anh một trận nhưng Minh Hoàng nhịn lại, cậu thở một hơi bất lực mà đứng lên nói.
-Tôi chỉ muốn nói thế thôi, mặc kệ cậu.
Nói xong cậu quay người rời đi. Lúc này Vũ Phong lại lên tiếng.
-Ừ… cô ta bị gì?
Minh Hoàng nghe vậy thì nhếch mép cười. Cậu quay lại quát vào mặt Vũ Phong.
-Muốn biết thì tự đi xem đi tên khốn chết tiệt!
Cậu rời khỏi Mặc gia, phóng xe như bay trên đường. Vũ Phong ngồi đó, nhưng chỉ một lúc sau anh lại tiếp tục làm việc.
Cẩn Mai bước xuống lầu với bộ váy ngủ mỏng manh. Cô ta ngồi vào lòng Vũ Phong, mắt liếc ra ngoài. Cô ta nghe hết mọi chuyện rồi, ban đầu còn tưởng Vũ Phong sẽ để tâm đến chuyện này nhưng không, anh dửng dưng không quan tâm đến Uyển Đình. Cô ta cười thầm trong lòng, vậy là Uyển Đình hoàn toàn đã bị cuốn xéo ra khỏi Mặc gia rồi.
Bà Tô đứng ở bếp nhìn Vũ Phong. Đây là lần đầu bà ta thất vọng về anh đến như vậy.
Đêm ngày hôm đó. Tại phòng bệnh của Uyển Đình. Cô đang say sưa ngủ thì giật mình dậy. Cô ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường để đi vệ sinh. Bây giờ chẳng còn ai ở đây với cô cả.
Tuấn Lãng thì đã đi đâu đó, đám bạn thì vẫn còn đống bài tập trên trường. Anh trai cô thì vẫn chưa biết chuyện. Y tá thì ở ngoài, cô cũng ngại phiền hà đến họ nên đành tự lo cho bản thân.
Vừa mới chạm chân xuống đất cô đã suýt té. May là tay giữ được cây treo túi truyền nước biển nên mới không ngã. Cô lần mò sát tường, tay chạm đến cửa thì cô mở ra bước vào trong. Ít ra cô vẫn còn biết được bồn rửa mặt hay bồn cầu ở đâu.
Nhưng có một điều mà cô không biết, ở bên ngoài có ai đó đang quan sát cô không rời. Ai cũng biết đó là một hành động hết sức bất lịch sự và không lịch thiệp, hắn còn là một người đàn ông.
Không phải Vũ Phong cũng chẳng phải Tuấn Lãng. Chờ đến khi cô ra ngoài thì nhìn cô đi về phía giường. Bỗng nhiên cô vấp té, hắn đi lại đỡ lấy cô làm Uyển Đình giật mình một phen.
-Ôi trời, cám ơn anh nhé Tuấn Lãng.
Nói xong cô đứng lên. Hắn không trả lời, thuận tay đỡ cô lên giường. Uyển Đình nằm đó, cô hỏi vài câu vu vơ.
-Anh không về nhà sao?
-Ừ.
Hắn trả lời trong cuống họng.
-Anh mau về sớm đi nghỉ ngơi đi, em ở đây có y tá nên không sao đâu!
-Ừ.
Uyển Đình nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa vì cơn buồn ngủ của cô đã ập tới. Cô nhắm mắt ngủ mà không biết nguy hiểm đang kề bên. Người đàn ông đó chỉ vén tóc ngắm nhìn cô thêm chút nữa rồi rời khỏi phòng.
Bước xuống sảnh bệnh viện. Hắn vô tình chạm vào người ai đó, nhưng cả hai lướt qua nhau luôn. Tuấn Lãng nhíu mày nhìn người đàn ông vừa chạm vai mình.
Anh không nghĩ gì mà đi lên phòng của Uyển Đình, tay xách một bịch trái cây và sữa để tẩm bổ. Anh cũng không hề nhận ra kẻ mà anh đang điên cuồng tìm kiếm lại là kẻ vừa lướt qua mặt mình.
Trên phòng, anh thấy cô ngủ say thì cũng chẳng nghĩ gì mà dựa người vào ghế sô pha mà chớp mắt một chút.
Tuấn Lãng ngồi bên cạnh cô, Uyển Đình cứ quay đầu sang bên này rồi quay sang bên kia. Cô nghĩ rằng thú vui của cô bây giờ là xác định phương hướng hoặc là tìm vị trí Tuấn Lãng đang ngồi.
-Uyển Đình.
Anh gọi tên cô, Uyển Đình quay phắt về phía giọng nói phát ra. Cô hỏi.
-Là anh hả, Tuấn Lãng?
-Ừ, là anh đây. Anh biết bây giờ có thể em sẽ không thích cho lắm, nhưng anh phải hỏi em câu này, em có nhìn thấy ngoại hình của người đàn ông đó hay không?
-Em đã nói rồi còn gì, em không thấy gì hết.
Uyển Đình vô thức cúi đầu xuống. Cô đan tay lại mà mím môi. Tuấn Lãng cảm giác như anh vừa mới làm việc gì đó cực kì sai trái. Anh hơi lưỡng lự mà nói.
-Anh xin lỗi em nhưng… anh phải hỏi thì mới tìm cho ra hung thủ.
-Không sao, em biết anh lo cho em mà.
Uyển Đình nói. Cô cười nhạt. Tuấn Lãng càng trở nên bất lực, anh không tài nào cưỡng lại được sự yếu đuối này của Uyển Đình.
Anh không dám làm cô buồn hay nhớ lại khoảnh khắc kinh hoàng đó nữa, nhưng anh phải nói vì anh muốn trừng phạt kẻ đã làm hại cô.
-Vậy thì trước khi bị đuổi, em đã nhìn thấy?
Tuấn Lãng hỏi một câu tưởng chừng như không có câu trả lời thì lúc này Uyển Đình nhớ ra mà nói.
-Em nhớ là em đã thấy Cẩn Mai ôm lấy người đàn ông đó, em nghe lén bọn họ nói chuyện nhưng sau đó bị phát hiện.
Tuấn Lãng đờ người nhìn cô. Bây giờ anh mới biết chuyện này liên quan đến Cẩn Mai. Anh có chút vội vã mà hỏi tiếp.
-Bọn họ nói gì với nhau?
Uyển Đình kể hết cho anh nghe những gì cô biết được. Tuấn Lãng càng nghe càng cảm thấy Mặc Vũ Phong thật ngu dốt. Cứ cái đà này thì thế nào Vũ Phong cũng mất hết tài sản vào tay người đàn bà tên Cẩn Mai đó. Trong lúc anh suy nghĩ thì Uyển Đình lên tiếng.
-Em nghĩ Vũ Phong chắc hẳn phải biết gì đó, anh ấy không ngu đến mức công ty bị mất giấy tờ mà không biết đâu.
-Ừ ừ, xem như là vậy đi. Trước hết em đi nghỉ cái đã, trễ lắm rồi.
Anh nói rồi nhẹ nhàng đỡ cô nằm xuống. Uyển Đình có hơi không quen với cái băng bịt mắt này cho lắm. Nhưng cô vẫn ngoan ngoãn đắp chăn đi ngủ.
Tuấn Lãng tắt điện rồi ra khỏi phòng. Anh chọn phòng VIP nên rất thoải mái và không có người ngoài. Anh muốn cho cô được hưởng những điều kiện tốt nhất, vì cô anh có thể làm bất cứ thứ gì.
Tại Mặc gia. Vũ Phong đương nhiên không biết chuyện của Uyển Đình, anh ngồi ở phòng khách thư giãn đọc tư liệu, Cẩn Mai đương nhiên không nói gì với anh. Cô ta đang tắm trên phòng.
Cho đến khi Minh Hoàng hớt hải chạy vào. Cậu thở hổn hển sau khi nghe được tin sốc tận óc, là Hùng đã kể cho cậu nghe, và nếu không có Hùng thì vĩnh viễn cậu sẽ không biết được chuyện động trời này.
Mặc Vũ Phong có vẻ không quan tâm đến Minh Hoàng. Anh ta đang quan tâm đống tài liệu trên bàn hơn. Minh Hoàng ngã người lên ghế sô pha, cậu vừa thở vừa nói.
-Cậu chính là thằng chồng vô tâm nhất tôi từng thấy.
Vũ Phong vẫn không quan tâm cho lắm. Minh Hoàng cáu lên, cậu uống một ngụm nước rồi nói một hơi.
-Trần Uyển Đình, vợ của cậu đang nằm viện kia kìa!
*Xoàng*
Bỗng nhiên tiếng động lớn phát ra từ nhà bếp. Minh Hoàng và Vũ Phong nhìn sang thì bà Tô đang đứng như tượng ở đó, dưới sàn là cái nồi mà bà ấy vừa làm rơi vì quá sốc sau khi nghe tin.
-Cậu nói gì cơ? Phu nhân… à không, Đình Đình nằm viện sao? Mà tại sao lại nằm viện?
Bà Tô lo lắng đi lại hỏi. Cả tháng nay bà nhớ Uyển Đình kinh khủng nhưng lại không biết cô ở đâu mà đi thăm. Bây giờ lại nghe tin như sét đánh ngang tai này thì thật sự bà ta muốn bỏ hết tất cả mà đi thăm cô.
Vũ Phong cau mày khó chịu. Anh đặt bút xuống khoanh tay nhìn Minh Hoàng.
-Vậy thì sao?
-Hở? Cậu còn dám nói câu đó à?
Minh Hoàng sốc đến độ không ngậm được miệng. Vũ Phong không trả lời, anh mặt lạnh nhìn Minh Hoàng giống như muốn nói rằng dù Uyển Đình có chết đi chăng nữa thì anh cũng không quan tâm tới.
Minh Hoàng tức giận đập bàn một cái rõ to. Cậu tức giận chỉ tay vào mặt Vũ Phong, gằn giọng muốn chửi anh một trận nhưng Minh Hoàng nhịn lại, cậu thở một hơi bất lực mà đứng lên nói.
-Tôi chỉ muốn nói thế thôi, mặc kệ cậu.
Nói xong cậu quay người rời đi. Lúc này Vũ Phong lại lên tiếng.
-Ừ… cô ta bị gì?
Minh Hoàng nghe vậy thì nhếch mép cười. Cậu quay lại quát vào mặt Vũ Phong.
-Muốn biết thì tự đi xem đi tên khốn chết tiệt!
Cậu rời khỏi Mặc gia, phóng xe như bay trên đường. Vũ Phong ngồi đó, nhưng chỉ một lúc sau anh lại tiếp tục làm việc.
Cẩn Mai bước xuống lầu với bộ váy ngủ mỏng manh. Cô ta ngồi vào lòng Vũ Phong, mắt liếc ra ngoài. Cô ta nghe hết mọi chuyện rồi, ban đầu còn tưởng Vũ Phong sẽ để tâm đến chuyện này nhưng không, anh dửng dưng không quan tâm đến Uyển Đình. Cô ta cười thầm trong lòng, vậy là Uyển Đình hoàn toàn đã bị cuốn xéo ra khỏi Mặc gia rồi.
Bà Tô đứng ở bếp nhìn Vũ Phong. Đây là lần đầu bà ta thất vọng về anh đến như vậy.
Đêm ngày hôm đó. Tại phòng bệnh của Uyển Đình. Cô đang say sưa ngủ thì giật mình dậy. Cô ngáp ngắn ngáp dài bước xuống giường để đi vệ sinh. Bây giờ chẳng còn ai ở đây với cô cả.
Tuấn Lãng thì đã đi đâu đó, đám bạn thì vẫn còn đống bài tập trên trường. Anh trai cô thì vẫn chưa biết chuyện. Y tá thì ở ngoài, cô cũng ngại phiền hà đến họ nên đành tự lo cho bản thân.
Vừa mới chạm chân xuống đất cô đã suýt té. May là tay giữ được cây treo túi truyền nước biển nên mới không ngã. Cô lần mò sát tường, tay chạm đến cửa thì cô mở ra bước vào trong. Ít ra cô vẫn còn biết được bồn rửa mặt hay bồn cầu ở đâu.
Nhưng có một điều mà cô không biết, ở bên ngoài có ai đó đang quan sát cô không rời. Ai cũng biết đó là một hành động hết sức bất lịch sự và không lịch thiệp, hắn còn là một người đàn ông.
Không phải Vũ Phong cũng chẳng phải Tuấn Lãng. Chờ đến khi cô ra ngoài thì nhìn cô đi về phía giường. Bỗng nhiên cô vấp té, hắn đi lại đỡ lấy cô làm Uyển Đình giật mình một phen.
-Ôi trời, cám ơn anh nhé Tuấn Lãng.
Nói xong cô đứng lên. Hắn không trả lời, thuận tay đỡ cô lên giường. Uyển Đình nằm đó, cô hỏi vài câu vu vơ.
-Anh không về nhà sao?
-Ừ.
Hắn trả lời trong cuống họng.
-Anh mau về sớm đi nghỉ ngơi đi, em ở đây có y tá nên không sao đâu!
-Ừ.
Uyển Đình nghe vậy cũng không hỏi nhiều nữa vì cơn buồn ngủ của cô đã ập tới. Cô nhắm mắt ngủ mà không biết nguy hiểm đang kề bên. Người đàn ông đó chỉ vén tóc ngắm nhìn cô thêm chút nữa rồi rời khỏi phòng.
Bước xuống sảnh bệnh viện. Hắn vô tình chạm vào người ai đó, nhưng cả hai lướt qua nhau luôn. Tuấn Lãng nhíu mày nhìn người đàn ông vừa chạm vai mình.
Anh không nghĩ gì mà đi lên phòng của Uyển Đình, tay xách một bịch trái cây và sữa để tẩm bổ. Anh cũng không hề nhận ra kẻ mà anh đang điên cuồng tìm kiếm lại là kẻ vừa lướt qua mặt mình.
Trên phòng, anh thấy cô ngủ say thì cũng chẳng nghĩ gì mà dựa người vào ghế sô pha mà chớp mắt một chút.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.