Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo
Chương 20: Anh phát rồ
Ngưu Điềm Hồng
27/03/2015
"Tôi đột nhiên phát hiện anh rất ghê tởm." Cô chán ghét nói, bỏ dao trong tay xuống, giận cũng giận no rồi.
"Tôi cũng nói cho anh biết, cho dù đến già đến chết, tôi cũng không phải là người tình của anh." Cô cũng trịnh trọng tuyên bố.
Trong lúc nhất thời không khí ngột ngạt, ánh mắt anh lạnh lẽo quét tới mà cô nghênh đón không chút nào uý kị.
Ai sợ ai? Đánh không lại anh chỉ còn trừng anh! ?
Đột nhiên, anh cười, nụ cười nghe lạnh trong trái tim.
"Bộ dáng bây giờ của em thật đúng là một chút cũng. . . . . . không đáng yêu như ở trên giường." Anh nói xong, kéo khăn lụa lau miệng, đứng dậy đi tới kéo cô, "Vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi lại cứng rồi."
"Anh! ! ! ! !" Cô nỗ lực trốn ra phía sau, nhưng căn phòng lớn hơn nữa vẫn có giới hạn, bị anh kéo vào trong ngực, ôm đi ra bên ngoài.
"Hoắc Lôi Đình! ! Anh buông tay! Anh muốn tôi ăn cơm tôi cũng ăn rồi, tôi muốn về nhà! !"
"Em no rồi, tôi còn đói, vẫn giữ nguyên kế hoạch, chúng ta đi thuê phòng, thỏa mãn tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thả em đi. . . . . ."
"Cút đi! !" Cô căm tức một phát nắm tóc của anh, dùng sức chà mặt và đầu của anh.
Hoắc Lôi Đình giận dữ, cô gái này quả thật là một kẻ điên!
Đáng chết!
"Buông tay!"
"Không buông, trừ phi anh để cho tôi về nhà."
"Tốt."
"Thật?"
"Về nhà của tôi."
"Anh phát rồ! ! !"
"Biết là tốt rồi."
"Anh. . . . . ."
"Ngoan ngoãn, ở đây nhiều người."
"Tôi càng muốn anh mất mặt! !" Cô nhất quyết không tha, kéo tóc của anh khinh miệt nhìn anh chằm chằm.
"Vậy tôi ném em xuống, như thế nào?" Anh dùng mắt ý chỉ một hồ nước dưới lầu.
Nơi này giống như rừng mưa nhiệt đới ở phương Tây, bên trong trồng rất nhiều cây đại thụ cao chót vót, còn tạo ra rất nhiều hồ nước giả.
Bọn họ đang đứng ở ban công lầu hai, phía dưới có một hồ nước, bên trong có ba con cá sấu!
Anh hả hê nhìn vẻ mặt kinh khủng của cô một chút, "Em xem qua TV chứ? Thức ăn của cá sấu là muốn cắn thịt của em, hung hăng quẩy người để giật xuống thịt trên người em, sau đó sẽ. . . . . ."
"Đủ rồi! !" Cô che lỗ tai, đồng thời cũng buông tóc anh ra, "Tôi rất tiếc mạng."
"Đó mới ngoan nhất." Nói xong, bế cô càng chặc hơn một chút, đi từng bước một đi xuống
Cô gái tiếc mạng anh rất ưa thích . . . . . .
Dọc theo đường đi không biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, thậm chí có người muốn len lén chụp hình.
Vậy mà một giây kế tiếp, bộ máy chụp hình giá trị hơn mười nghìn đồng liền bị bọn vệ sĩ đeo kính đen nắm lấy ném vào trong hồ cá sấu!
Tổng giám đốc ghét nhất những tên khốn kiếp ngu ngốc kia theo chụp hình lén, đem chuyện riêng của anh phóng đại ở trước mặt mọi người, làm cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.
Người nọ tiếc máy chụp hình của mình nhưng cái rắm cũng không dám thả cũng không thể không cúi người nói xin lỗi.
Trên xe, Hạ Bạch lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, cũng không muốn nói câu nào.
Cô biết anh sẽ không thả mình đi, hơn nữa về phương diện X, cậu ấm này không muốn để người ta biết mình rất háo sắc.
Chỉ là không muốn người biết nhưng cô cũng đã biết qua.
Xích sắt, trói buộc, thậm chí ở trong quá trình X yêu, cái mông của cô bị bóp biến dạng. . . . . .
Quả thật là một tên cặn bã làm cho người ta chán ghét!
Đoán chừng những cô gái kia tất nhiên là vì tiền tài mới bằng lòng chịu đựng anh, thậm chí thật sự yêu anh.
Nếu như lăn qua giường một lần, đã biết anh ghê tởm, cũng sẽ không yêu!
Xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn Vạn Hoa, khóe miệng anh lan tràn ra nụ cười lạnh lẽo.
Bàn tay to kéo cánh tay của cô, trực tiếp kéo cô từ trong xe ra ngoài.
"Ưmh!" Dưới chân cô vừa trợt, eo đụng vào trên cửa xe, đau đến chảy nước mắt.
Hoắc Lôi Đình nhìn thấy bộ dạng cô cắn răng nhịn đau, trong lòng cười lạnh, xương rất cứng rắn.
Không biết đến cùng là cô cứng rắn hay anh cứng rắn?
Hoắc Lôi Đình tự tin anh sẽ làm cô mềm nhũn trong nháy mắt .
"Tôi cũng nói cho anh biết, cho dù đến già đến chết, tôi cũng không phải là người tình của anh." Cô cũng trịnh trọng tuyên bố.
Trong lúc nhất thời không khí ngột ngạt, ánh mắt anh lạnh lẽo quét tới mà cô nghênh đón không chút nào uý kị.
Ai sợ ai? Đánh không lại anh chỉ còn trừng anh! ?
Đột nhiên, anh cười, nụ cười nghe lạnh trong trái tim.
"Bộ dáng bây giờ của em thật đúng là một chút cũng. . . . . . không đáng yêu như ở trên giường." Anh nói xong, kéo khăn lụa lau miệng, đứng dậy đi tới kéo cô, "Vừa nghĩ tới chuyện kia, tôi lại cứng rồi."
"Anh! ! ! ! !" Cô nỗ lực trốn ra phía sau, nhưng căn phòng lớn hơn nữa vẫn có giới hạn, bị anh kéo vào trong ngực, ôm đi ra bên ngoài.
"Hoắc Lôi Đình! ! Anh buông tay! Anh muốn tôi ăn cơm tôi cũng ăn rồi, tôi muốn về nhà! !"
"Em no rồi, tôi còn đói, vẫn giữ nguyên kế hoạch, chúng ta đi thuê phòng, thỏa mãn tôi, có lẽ tôi sẽ suy nghĩ thả em đi. . . . . ."
"Cút đi! !" Cô căm tức một phát nắm tóc của anh, dùng sức chà mặt và đầu của anh.
Hoắc Lôi Đình giận dữ, cô gái này quả thật là một kẻ điên!
Đáng chết!
"Buông tay!"
"Không buông, trừ phi anh để cho tôi về nhà."
"Tốt."
"Thật?"
"Về nhà của tôi."
"Anh phát rồ! ! !"
"Biết là tốt rồi."
"Anh. . . . . ."
"Ngoan ngoãn, ở đây nhiều người."
"Tôi càng muốn anh mất mặt! !" Cô nhất quyết không tha, kéo tóc của anh khinh miệt nhìn anh chằm chằm.
"Vậy tôi ném em xuống, như thế nào?" Anh dùng mắt ý chỉ một hồ nước dưới lầu.
Nơi này giống như rừng mưa nhiệt đới ở phương Tây, bên trong trồng rất nhiều cây đại thụ cao chót vót, còn tạo ra rất nhiều hồ nước giả.
Bọn họ đang đứng ở ban công lầu hai, phía dưới có một hồ nước, bên trong có ba con cá sấu!
Anh hả hê nhìn vẻ mặt kinh khủng của cô một chút, "Em xem qua TV chứ? Thức ăn của cá sấu là muốn cắn thịt của em, hung hăng quẩy người để giật xuống thịt trên người em, sau đó sẽ. . . . . ."
"Đủ rồi! !" Cô che lỗ tai, đồng thời cũng buông tóc anh ra, "Tôi rất tiếc mạng."
"Đó mới ngoan nhất." Nói xong, bế cô càng chặc hơn một chút, đi từng bước một đi xuống
Cô gái tiếc mạng anh rất ưa thích . . . . . .
Dọc theo đường đi không biết hấp dẫn ánh mắt bao nhiêu người, thậm chí có người muốn len lén chụp hình.
Vậy mà một giây kế tiếp, bộ máy chụp hình giá trị hơn mười nghìn đồng liền bị bọn vệ sĩ đeo kính đen nắm lấy ném vào trong hồ cá sấu!
Tổng giám đốc ghét nhất những tên khốn kiếp ngu ngốc kia theo chụp hình lén, đem chuyện riêng của anh phóng đại ở trước mặt mọi người, làm cho người ta bình phẩm từ đầu đến chân.
Người nọ tiếc máy chụp hình của mình nhưng cái rắm cũng không dám thả cũng không thể không cúi người nói xin lỗi.
Trên xe, Hạ Bạch lạnh lùng ngồi ở chỗ đó, cũng không muốn nói câu nào.
Cô biết anh sẽ không thả mình đi, hơn nữa về phương diện X, cậu ấm này không muốn để người ta biết mình rất háo sắc.
Chỉ là không muốn người biết nhưng cô cũng đã biết qua.
Xích sắt, trói buộc, thậm chí ở trong quá trình X yêu, cái mông của cô bị bóp biến dạng. . . . . .
Quả thật là một tên cặn bã làm cho người ta chán ghét!
Đoán chừng những cô gái kia tất nhiên là vì tiền tài mới bằng lòng chịu đựng anh, thậm chí thật sự yêu anh.
Nếu như lăn qua giường một lần, đã biết anh ghê tởm, cũng sẽ không yêu!
Xe nhanh chóng dừng ở trước cửa khách sạn Vạn Hoa, khóe miệng anh lan tràn ra nụ cười lạnh lẽo.
Bàn tay to kéo cánh tay của cô, trực tiếp kéo cô từ trong xe ra ngoài.
"Ưmh!" Dưới chân cô vừa trợt, eo đụng vào trên cửa xe, đau đến chảy nước mắt.
Hoắc Lôi Đình nhìn thấy bộ dạng cô cắn răng nhịn đau, trong lòng cười lạnh, xương rất cứng rắn.
Không biết đến cùng là cô cứng rắn hay anh cứng rắn?
Hoắc Lôi Đình tự tin anh sẽ làm cô mềm nhũn trong nháy mắt .
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.