Cô Vợ Đáng Yêu Của Tổng Giám Đốc Kiêu Ngạo
Chương 17: Người đàn ông áo đen
Ngưu Điềm Hồng
24/03/2015
Cô vừa đi qua ở trong sân trường, trong nháy mắt hấp dẫn tất cả ánh mắt của các nam sinh.
Nhưng cô còn hồn nhiên không biết, từng bước một đi về phía trước.
Trước cửa trường học, một chiếc xe Ferrarimàu đen mười phần bắt mắt.
Trên thân xe sơn màu bạch kim xinh đẹp, viết một dòng chữ tiếng anh: Tyrannosaurus.
Ý nghĩa là Bá vương, toàn thế giới chỉ có một chiếc này, những chiếc Ferrari khác không ai dám viết chữ như vậy.
Vậy mà làm cho người khác chú ý nhất vẫn là người đàn ông tựa vào bên cạnh xe, toàn thân mặc đồ đen đeo mắt kính, đầu đội mũ màu đen kéo thấp vành.
Dáng người của anh cao to, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài có lực bắt chéo.
Thỉnh thoảng xem đồng hồ một chút, hơi có vẻ không nhịn được.
Hạ Bạch mới vừa đi ra cửa trường cũng cảm thấy một luồng gió đập vào mặt.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
A!!!
Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, quay người bỏ chạy.
Tại sao anh lại tới? Làm sao tìm được trường học của Tiểu Hòa?
Người đàn ông đẹp trai di chuyển, không tới mấy bước đã tóm lấy cô gái nhỏ gầy, kéo vào trong xe.
“Hoắc Lôi Đình, anh bệnh thần kinh a… Buông tay!!!” Trên thế giới này dám há miệng mắng Hoắc Lôi Đình anh, chỉ sợ có một mình cô!
Hoắc Lôi Đình ngoảnh mặt làm ngơ, đóng cửa xe, nói với tài xế, “Lái xe.”
Sau đó kéo xuống rèm ngăn cách với tài xế.
“Thả tôi xuống, tôi muốn về nhà!!” Cô không cam lòng bị anh bắt được đôi tay, hung hăng nhìn anh.
“Về nhà?” Anh cười lạnh: “Em dám trốn, cũng chưa có nghĩ tới không thể quay về nhà được nữa sao?”
“Đến cùng anh muốn như thế nào?”
“Làm người tình của tôi.”
“Anh mơ đi!”
“Có phải nằm mơ hay không, sớm muộn cũng sẽ biết.” Anh tràn đầy tự tin, thu phục cô gái nhỏ này, anh vẫn có lòng tin.
Hạ Bạch cũng không để ý anh quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Anh căm tức, một tay nắm mặt của cô xoay qua: “Em nên nhìn là người.”
Cô không nói lời nào, dứt khoát nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp!
Anh trực tiếp thò bàn tay vào trong áo sơ mi của cô, “Tôi không ngại ở trên xe muốn em…”
“Anh!!!” Cô sợ hết hồn, rụt một cái thân thể vội vàng lui về phía sau, “Anh là cầm thú sao!?”
“Em nên cảm thấy hạnh phúc, mới vừa rồi có một minh tinh Pháp liên lạc với tôi, mời tôi cùng đi ăn tối, bị tôi đá, đặc biệt tới tìm em…”
“Vì vậy… Hoắc đại Tổng giám đốc muốn nói cái gì?” Cô đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Cô gái yêu anh có thể kéo tay cả một vòng trái đất, cô gái muốn lên giường anh có thể lấp đầy sông Hoàng Phổ…
Cô gái muốn làm tình cùng anh càng thêm giống như châu chấu, có thể trở thành nạn châu chấu…
Nhưng anh lại cứ tìm tới tôi? Cái này có phải chứng minh… Anh thích tôi rồi phải không?”
Hoắc Lôi Đình nghe vậy, thiếu chút nữa bị ngụm nước miếng sặc chết, cô thật đúng là dám nói.
Lời này để cho tài xế nghe, chắc giật mình không thể không gây tai nạn giao thông.
“Em cho rằng em xứng đáng để tôi thích không?” Anh chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nếu không thích, để tôi đi!”
“Đừng có miệng lưỡi, em còn non lắm.” Anh mới không để ý tới bộ dạng tính toán của cô. “Thật ra tôi rất chán ghét em, cũng bởi vì chán ghét em mới chịu giữ em ở bên người.”
“Em không biết sao? Nhìn con nhóc em bị người ghét bỏ, bị tôi chơi xong rồi vẫn còn kêu chết ngất rồi tỉnh lại, thật sự là quá đã.”
“Anh ghê tởm chết người!” Tại sao anh nói ra trắng trợn như vậy?
“Đây không phải là em thích mạnh miệng sao?”
Mạnh miệng? Tốt? Hôm nào để cho anh ăn Mỹ Nhân Ngư hầm cách thủy!
Nhưng cô còn hồn nhiên không biết, từng bước một đi về phía trước.
Trước cửa trường học, một chiếc xe Ferrarimàu đen mười phần bắt mắt.
Trên thân xe sơn màu bạch kim xinh đẹp, viết một dòng chữ tiếng anh: Tyrannosaurus.
Ý nghĩa là Bá vương, toàn thế giới chỉ có một chiếc này, những chiếc Ferrari khác không ai dám viết chữ như vậy.
Vậy mà làm cho người khác chú ý nhất vẫn là người đàn ông tựa vào bên cạnh xe, toàn thân mặc đồ đen đeo mắt kính, đầu đội mũ màu đen kéo thấp vành.
Dáng người của anh cao to, vai rộng eo hẹp, đôi chân thon dài có lực bắt chéo.
Thỉnh thoảng xem đồng hồ một chút, hơi có vẻ không nhịn được.
Hạ Bạch mới vừa đi ra cửa trường cũng cảm thấy một luồng gió đập vào mặt.
Ngẩng đầu nhìn chung quanh, lại nhìn thấy bóng dáng quen thuộc.
A!!!
Cô kêu lên một tiếng sợ hãi, quay người bỏ chạy.
Tại sao anh lại tới? Làm sao tìm được trường học của Tiểu Hòa?
Người đàn ông đẹp trai di chuyển, không tới mấy bước đã tóm lấy cô gái nhỏ gầy, kéo vào trong xe.
“Hoắc Lôi Đình, anh bệnh thần kinh a… Buông tay!!!” Trên thế giới này dám há miệng mắng Hoắc Lôi Đình anh, chỉ sợ có một mình cô!
Hoắc Lôi Đình ngoảnh mặt làm ngơ, đóng cửa xe, nói với tài xế, “Lái xe.”
Sau đó kéo xuống rèm ngăn cách với tài xế.
“Thả tôi xuống, tôi muốn về nhà!!” Cô không cam lòng bị anh bắt được đôi tay, hung hăng nhìn anh.
“Về nhà?” Anh cười lạnh: “Em dám trốn, cũng chưa có nghĩ tới không thể quay về nhà được nữa sao?”
“Đến cùng anh muốn như thế nào?”
“Làm người tình của tôi.”
“Anh mơ đi!”
“Có phải nằm mơ hay không, sớm muộn cũng sẽ biết.” Anh tràn đầy tự tin, thu phục cô gái nhỏ này, anh vẫn có lòng tin.
Hạ Bạch cũng không để ý anh quay đầu nhìn phong cảnh bên ngoài xe.
Anh căm tức, một tay nắm mặt của cô xoay qua: “Em nên nhìn là người.”
Cô không nói lời nào, dứt khoát nhắm mắt lại.
Mẹ kiếp!
Anh trực tiếp thò bàn tay vào trong áo sơ mi của cô, “Tôi không ngại ở trên xe muốn em…”
“Anh!!!” Cô sợ hết hồn, rụt một cái thân thể vội vàng lui về phía sau, “Anh là cầm thú sao!?”
“Em nên cảm thấy hạnh phúc, mới vừa rồi có một minh tinh Pháp liên lạc với tôi, mời tôi cùng đi ăn tối, bị tôi đá, đặc biệt tới tìm em…”
“Vì vậy… Hoắc đại Tổng giám đốc muốn nói cái gì?” Cô đột nhiên lộ ra một nụ cười xấu xa, “Cô gái yêu anh có thể kéo tay cả một vòng trái đất, cô gái muốn lên giường anh có thể lấp đầy sông Hoàng Phổ…
Cô gái muốn làm tình cùng anh càng thêm giống như châu chấu, có thể trở thành nạn châu chấu…
Nhưng anh lại cứ tìm tới tôi? Cái này có phải chứng minh… Anh thích tôi rồi phải không?”
Hoắc Lôi Đình nghe vậy, thiếu chút nữa bị ngụm nước miếng sặc chết, cô thật đúng là dám nói.
Lời này để cho tài xế nghe, chắc giật mình không thể không gây tai nạn giao thông.
“Em cho rằng em xứng đáng để tôi thích không?” Anh chỉ cảm thấy buồn cười.
“Nếu không thích, để tôi đi!”
“Đừng có miệng lưỡi, em còn non lắm.” Anh mới không để ý tới bộ dạng tính toán của cô. “Thật ra tôi rất chán ghét em, cũng bởi vì chán ghét em mới chịu giữ em ở bên người.”
“Em không biết sao? Nhìn con nhóc em bị người ghét bỏ, bị tôi chơi xong rồi vẫn còn kêu chết ngất rồi tỉnh lại, thật sự là quá đã.”
“Anh ghê tởm chết người!” Tại sao anh nói ra trắng trợn như vậy?
“Đây không phải là em thích mạnh miệng sao?”
Mạnh miệng? Tốt? Hôm nào để cho anh ăn Mỹ Nhân Ngư hầm cách thủy!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.