Chương 161: Bị ép buộc
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
Mộc lão gia hầu như đã quên mất mình còn có đứa con trai này.
Nhiều năm trước, sau khi Mộc Thừa Kế dẫn theo Lê Thanh định cư ở nước ngoài thì Mộc lão gia rất ít khi liên lạc với họ.
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh lâu lâu cũng có gọi điện về, nhưng Mộc lão gia lần nào cũng chỉ nghe không đến hai câu là liền cúp máy.
Nhưng vừa rồi Mộc Thừa Kế gọi điện đến báo rằng, con trai ông ta, cũng chính là Mộc Tuấn Nghiêu, em cùng cha khác mẹ với Mộc Du Dương giờ đã về nước rồi, mong Mộc lão gia hãy nể tình đó là con cháu của nhà họ Mộc mà chăm sóc tốt cho nó.
Mộc Du Dương vừa vào cửa đã trông thấy ông nội sa sầm nét mặt ngồi trên sô pha, trong lòng lập tức hiểu ra, liền mở miệng nói: “Thưa ông, hôm nay con đã gặp Tuấn Nghiêu.”
Mộc lão gia gật đầu, “Ông cũng biết rồi, bố con vừa mới gọi điện về báo.”
Vừa nói xong thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng phanh xe vang lên.
Mộc Tuấn Nghiêu vừa huýt sáo vừa bước vào nhà, dáng vẻ ngất ngưởng.
Vừa trông thấy Mộc lão gia, Mộc Tuấn Nghiêu đã liền nở nụ cười chạy đến bên cạnh ông thân thiết gọi: “Ông nội, Tuấn Nghiêu về thăm ông đây!”
Sắc mặt Mộc lão gia rõ ràng không vui chút nào.
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh sau khi sinh Mộc Tuấn Nghiêu xong thì liền ra nước ngoài, sau đó tuy Mộc Thừa Kế và Lê Thanh không quay về nữa, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu thì mỗi năm đều về nước một lần.
Nói theo lời Mộc Thừa Kế thì Mộc Tuấn Nghiêu là con cháu nhà họ Mộc, mỗi năm một lần phải về thăm ông nội để không quên nguồn cội của mình.
Nhưng ba năm trước, Mộc Tuấn Nghiêu đến học tiến tu ở học viện Milan, từ đó không về nước nữa.
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt bước đến bên cạnh anh, “Mộc Tuấn Nghiêu, cậu về là được rồi, nhưng hôm nay lúc ở cuộc thi, cậu làm như thế là có ý gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu lập tức trả lời: “Anh à, đã mấy năm không gặp rồi mà anh vẫn cứ như thế, không hề thay đổi chút nào! Lúc ấy kết quả cuộc thi ai nhìn vào cũng đều biết là không công bằng, còn anh là người phụ trách mà lại tỏ vẻ không thấy sao? Em không nghĩ mình đã làm điều gì sai.”
Mộc lão gia chợt thấy hứng thú, ông thắc mắc hỏi: “Chuyện gì thế? Con nói rõ ra xem!”
Mộc Tuấn Nghiêu liền nói: “Hôm nay ở cuộc thi thiết kế thời trang của Gloria, có một cô gái tên là An Ly đã đạt giải nhất, còn một cô gái khác tên là Phương Tiểu Ngư đã đạt hạng nhì, nhưng con không phục kết quả ấy, thế nên đã yêu cầu họ phải công bố số điểm. Lúc ấy suýt nữa con đã bị anh gọi bảo vệ đuổi đi đấy!”
Mộc lão gia nhướn mày nói: “Hai cô gái mà con vừa nói, ông đều quen cả. Sao con lại dám chắc là kết quả cuối cùng không công bằng?”
Mộc Tuấn Nghiêu khó chịu nói: “Ông ơi, ông quên con tốt nghiệp ở học viện thiết kế Milan sao? Theo góc độ quan sát của một chuyên gia mà nói thì thiết kế của Phương Tiểu Ngư rõ ràng xuất sắc hơn hẳn so với An Ly, nhưng An Ly lại đạt giải nhất, như thế không phải gian lận sao? Hơn nữa sau đó ngay cả nhà thiết kế Adonis cũng đã xác thực chuyện này, cũng giống như con, công nhận Phương Tiểu Ngư giỏi hơn!”
Mộc lão gia gật đầu, bởi lời của Mộc Tuấn Nghiêu rất có lí, “Thế sau đó thì sao nữa?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Cuối cùng Adonis ra mặt, cả hội trường huyên náo, anh lúc đó mới tuyên bố phải chấm điểm lại. Lần thứ hai này thì đương nhiên không có kẻ nào dám giở trò nữa, thế nên Phương Tiểu Ngư đã đạt được giải nhất đúng với năng lực của mình.”
Mộc lão gia cũng có vẻ rất hài lòng với kết quả này, ông liếc nhìn Mộc Du Dương nói giọng giáo huấn: “Du Dương, ông đã dạy con khi hành sự không được đặt tình cảm cá nhân vào mà, hơn nữa đây còn là chương trình trực tiếp mà người dân cả nước theo dõi! Cho dù con có muốn bênh An Ly thì cũng không thể làm ở cuộc thi được, lần sau đừng phạm lỗi như thế nữa!”
Mộc Du Dương bị mắng, trong lòng không vui chút nào, anh gật đầu, nhìn Mộc Tuấn Nghiêu bằng ánh mắt khó chịu rồi quay người bước lên lầu.
Mộc lão gia lúc này không còn bực mình vì sự xuất hiện của Mộc Tuấn Nghiêu nữa, ông bảo Mộc Tuấn Nghiêu cùng ngồi xuống sô pha.
Mộc lão gia nói: “Thời gian này con cứ ở tạm trong nhà trước đi. Tuấn Nghiêu, ông mong con sẽ không giống như bố con, trở thành một kẻ bất tài bất hiếu! Anh của con tuy làm việc có hơi cảm tính, nhưng xét về năng lực và phẩm chất thì nó không hổ danh là người thừa kế của nhà họ Mộc. Con phải học hỏi anh con thật nhiều mới được.”
Sở dĩ ông không thích đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu này là vì năm xưa, sau khi mẹ của Mộc Du Dương qua đời chưa được bao lâu thì Mộc Thừa Kế đã liền kết hôn với Lê Thanh rồi sinh Mộc Tuấn Nghiêu.
Xương cốt của mẹ còn chưa lạnh mà bố đã lấy dì về làm vợ, đó chính là một cú sốc rất lớn đối với Mộc Du Dương, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh bị trầm cảm.
Nghe ông nội mắng chửi bố mình như thế, trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu có hơi khó chịu, bởi bố tuy có hơi nghiêm khắc nhưng trước nay luôn đối xử với anh rất tốt.
Không muốn nghe Mộc lão gia nói tiếp nữa, anh liền ngắt lời: “Ông ơi, cũng muộn rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi, ngày mai nói tiếp có được không?”
Mộc lão gia gật đầu đáp: “Con không cần ngủ ở phòng khách, ông đã bảo quản gia sắp xếp phòng ngủ cho con rồi, sau này con cứ ở đây đi, chỉ cần con không giống như bố con thì nhà họ Mộc sẽ luôn luôn có chỗ dành cho con.”
Mộc Tuấn Nghiêu ngẩn người, trước đây lần nào về nhà anh cũng phải ngủ ở phòng khách, nhưng lần này Mộc lão gia lại sắp xếp một phòng ngủ cho anh.
Điều này không phải cho thấy Mộc lão gia đã bắt đầu mở lòng tiếp nhận anh rồi sao?
Trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu chợt cảm thấy mâu thuẫn. Lần này anh về thật ra là do bị bố mẹ ép, bảo anh phải “nhận tổ quy tông” để có thể tranh giành gia sản với anh trai là Mộc Du Dương.
Trong lòng anh ngàn vạn lần không muốn, nhưng cuối cùng cũng đành phải bất lực quay về.
Nếu Mộc lão gia vẫn cứ nói lời khó nghe với anh thì anh đã không cảm thấy cắn rứt lương tâm như lúc này.
Nằm lên giường, trong đầu của Mộc Tuấn Nghiêu lại chợt hiện lên gương mặt của Phương Tiểu Ngư.
Trước khi gặp cô, anh đã nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ của cô, nhưng không bao giờ ngờ được cô đã là một người mẹ, Nhưng cho dù đã là mẹ thì trông cô vẫn toát ra một vẻ vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nhiều năm trước, khi anh lên mạng đã bị sự ngây thơ và đáng yêu ấy của cô thu hút. Sau này trải qua quá trình trò chuyện, anh lại càng có nhiều cảm tình với cô.
Cho đến hôm nay khi ngồi dưới hàng ghế khán giả, anh lần đầu tiên trông thấy cô.
Cô đứng trên sân khấu, gương mặt nở nụ cười tràn đầy tự tin, chờ đợi vòng nguyệt quế thuộc về mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy dường như mình đã yêu rồi.
Từ sau khi đạt giải quán quân cuộc thi thiết kế Gloria, Phương Tiểu Ngư lại được Louise tăng lương.
Ngay cả ông bà Tống trước nay luôn hung hăng cũng không còn xuất hiện gây khó dễ cho cô nữa, ngày tháng của Phương Tiểu Ngư bây giờ rất bình yên.
Hôm nay Phương Tiểu Ngư lại tan làm như thường lệ.
Khi về đến nhà lại trông thấy Tống Đình Hi đang chờ trước cửa.
Nhiều năm trước, sau khi Mộc Thừa Kế dẫn theo Lê Thanh định cư ở nước ngoài thì Mộc lão gia rất ít khi liên lạc với họ.
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh lâu lâu cũng có gọi điện về, nhưng Mộc lão gia lần nào cũng chỉ nghe không đến hai câu là liền cúp máy.
Nhưng vừa rồi Mộc Thừa Kế gọi điện đến báo rằng, con trai ông ta, cũng chính là Mộc Tuấn Nghiêu, em cùng cha khác mẹ với Mộc Du Dương giờ đã về nước rồi, mong Mộc lão gia hãy nể tình đó là con cháu của nhà họ Mộc mà chăm sóc tốt cho nó.
Mộc Du Dương vừa vào cửa đã trông thấy ông nội sa sầm nét mặt ngồi trên sô pha, trong lòng lập tức hiểu ra, liền mở miệng nói: “Thưa ông, hôm nay con đã gặp Tuấn Nghiêu.”
Mộc lão gia gật đầu, “Ông cũng biết rồi, bố con vừa mới gọi điện về báo.”
Vừa nói xong thì chợt nghe ngoài cửa có tiếng phanh xe vang lên.
Mộc Tuấn Nghiêu vừa huýt sáo vừa bước vào nhà, dáng vẻ ngất ngưởng.
Vừa trông thấy Mộc lão gia, Mộc Tuấn Nghiêu đã liền nở nụ cười chạy đến bên cạnh ông thân thiết gọi: “Ông nội, Tuấn Nghiêu về thăm ông đây!”
Sắc mặt Mộc lão gia rõ ràng không vui chút nào.
Mộc Thừa Kế và Lê Thanh sau khi sinh Mộc Tuấn Nghiêu xong thì liền ra nước ngoài, sau đó tuy Mộc Thừa Kế và Lê Thanh không quay về nữa, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu thì mỗi năm đều về nước một lần.
Nói theo lời Mộc Thừa Kế thì Mộc Tuấn Nghiêu là con cháu nhà họ Mộc, mỗi năm một lần phải về thăm ông nội để không quên nguồn cội của mình.
Nhưng ba năm trước, Mộc Tuấn Nghiêu đến học tiến tu ở học viện Milan, từ đó không về nước nữa.
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt bước đến bên cạnh anh, “Mộc Tuấn Nghiêu, cậu về là được rồi, nhưng hôm nay lúc ở cuộc thi, cậu làm như thế là có ý gì?”
Mộc Tuấn Nghiêu lập tức trả lời: “Anh à, đã mấy năm không gặp rồi mà anh vẫn cứ như thế, không hề thay đổi chút nào! Lúc ấy kết quả cuộc thi ai nhìn vào cũng đều biết là không công bằng, còn anh là người phụ trách mà lại tỏ vẻ không thấy sao? Em không nghĩ mình đã làm điều gì sai.”
Mộc lão gia chợt thấy hứng thú, ông thắc mắc hỏi: “Chuyện gì thế? Con nói rõ ra xem!”
Mộc Tuấn Nghiêu liền nói: “Hôm nay ở cuộc thi thiết kế thời trang của Gloria, có một cô gái tên là An Ly đã đạt giải nhất, còn một cô gái khác tên là Phương Tiểu Ngư đã đạt hạng nhì, nhưng con không phục kết quả ấy, thế nên đã yêu cầu họ phải công bố số điểm. Lúc ấy suýt nữa con đã bị anh gọi bảo vệ đuổi đi đấy!”
Mộc lão gia nhướn mày nói: “Hai cô gái mà con vừa nói, ông đều quen cả. Sao con lại dám chắc là kết quả cuối cùng không công bằng?”
Mộc Tuấn Nghiêu khó chịu nói: “Ông ơi, ông quên con tốt nghiệp ở học viện thiết kế Milan sao? Theo góc độ quan sát của một chuyên gia mà nói thì thiết kế của Phương Tiểu Ngư rõ ràng xuất sắc hơn hẳn so với An Ly, nhưng An Ly lại đạt giải nhất, như thế không phải gian lận sao? Hơn nữa sau đó ngay cả nhà thiết kế Adonis cũng đã xác thực chuyện này, cũng giống như con, công nhận Phương Tiểu Ngư giỏi hơn!”
Mộc lão gia gật đầu, bởi lời của Mộc Tuấn Nghiêu rất có lí, “Thế sau đó thì sao nữa?”
Mộc Tuấn Nghiêu trả lời: “Cuối cùng Adonis ra mặt, cả hội trường huyên náo, anh lúc đó mới tuyên bố phải chấm điểm lại. Lần thứ hai này thì đương nhiên không có kẻ nào dám giở trò nữa, thế nên Phương Tiểu Ngư đã đạt được giải nhất đúng với năng lực của mình.”
Mộc lão gia cũng có vẻ rất hài lòng với kết quả này, ông liếc nhìn Mộc Du Dương nói giọng giáo huấn: “Du Dương, ông đã dạy con khi hành sự không được đặt tình cảm cá nhân vào mà, hơn nữa đây còn là chương trình trực tiếp mà người dân cả nước theo dõi! Cho dù con có muốn bênh An Ly thì cũng không thể làm ở cuộc thi được, lần sau đừng phạm lỗi như thế nữa!”
Mộc Du Dương bị mắng, trong lòng không vui chút nào, anh gật đầu, nhìn Mộc Tuấn Nghiêu bằng ánh mắt khó chịu rồi quay người bước lên lầu.
Mộc lão gia lúc này không còn bực mình vì sự xuất hiện của Mộc Tuấn Nghiêu nữa, ông bảo Mộc Tuấn Nghiêu cùng ngồi xuống sô pha.
Mộc lão gia nói: “Thời gian này con cứ ở tạm trong nhà trước đi. Tuấn Nghiêu, ông mong con sẽ không giống như bố con, trở thành một kẻ bất tài bất hiếu! Anh của con tuy làm việc có hơi cảm tính, nhưng xét về năng lực và phẩm chất thì nó không hổ danh là người thừa kế của nhà họ Mộc. Con phải học hỏi anh con thật nhiều mới được.”
Sở dĩ ông không thích đứa cháu Mộc Tuấn Nghiêu này là vì năm xưa, sau khi mẹ của Mộc Du Dương qua đời chưa được bao lâu thì Mộc Thừa Kế đã liền kết hôn với Lê Thanh rồi sinh Mộc Tuấn Nghiêu.
Xương cốt của mẹ còn chưa lạnh mà bố đã lấy dì về làm vợ, đó chính là một cú sốc rất lớn đối với Mộc Du Dương, cũng là một trong những nguyên nhân khiến anh bị trầm cảm.
Nghe ông nội mắng chửi bố mình như thế, trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu có hơi khó chịu, bởi bố tuy có hơi nghiêm khắc nhưng trước nay luôn đối xử với anh rất tốt.
Không muốn nghe Mộc lão gia nói tiếp nữa, anh liền ngắt lời: “Ông ơi, cũng muộn rồi, con muốn về phòng nghỉ ngơi, ngày mai nói tiếp có được không?”
Mộc lão gia gật đầu đáp: “Con không cần ngủ ở phòng khách, ông đã bảo quản gia sắp xếp phòng ngủ cho con rồi, sau này con cứ ở đây đi, chỉ cần con không giống như bố con thì nhà họ Mộc sẽ luôn luôn có chỗ dành cho con.”
Mộc Tuấn Nghiêu ngẩn người, trước đây lần nào về nhà anh cũng phải ngủ ở phòng khách, nhưng lần này Mộc lão gia lại sắp xếp một phòng ngủ cho anh.
Điều này không phải cho thấy Mộc lão gia đã bắt đầu mở lòng tiếp nhận anh rồi sao?
Trong lòng Mộc Tuấn Nghiêu chợt cảm thấy mâu thuẫn. Lần này anh về thật ra là do bị bố mẹ ép, bảo anh phải “nhận tổ quy tông” để có thể tranh giành gia sản với anh trai là Mộc Du Dương.
Trong lòng anh ngàn vạn lần không muốn, nhưng cuối cùng cũng đành phải bất lực quay về.
Nếu Mộc lão gia vẫn cứ nói lời khó nghe với anh thì anh đã không cảm thấy cắn rứt lương tâm như lúc này.
Nằm lên giường, trong đầu của Mộc Tuấn Nghiêu lại chợt hiện lên gương mặt của Phương Tiểu Ngư.
Trước khi gặp cô, anh đã nhiều lần tưởng tượng dáng vẻ của cô, nhưng không bao giờ ngờ được cô đã là một người mẹ, Nhưng cho dù đã là mẹ thì trông cô vẫn toát ra một vẻ vừa tinh nghịch vừa đáng yêu.
Nhiều năm trước, khi anh lên mạng đã bị sự ngây thơ và đáng yêu ấy của cô thu hút. Sau này trải qua quá trình trò chuyện, anh lại càng có nhiều cảm tình với cô.
Cho đến hôm nay khi ngồi dưới hàng ghế khán giả, anh lần đầu tiên trông thấy cô.
Cô đứng trên sân khấu, gương mặt nở nụ cười tràn đầy tự tin, chờ đợi vòng nguyệt quế thuộc về mình.
Ngay khoảnh khắc ấy, Mộc Tuấn Nghiêu cảm thấy dường như mình đã yêu rồi.
Từ sau khi đạt giải quán quân cuộc thi thiết kế Gloria, Phương Tiểu Ngư lại được Louise tăng lương.
Ngay cả ông bà Tống trước nay luôn hung hăng cũng không còn xuất hiện gây khó dễ cho cô nữa, ngày tháng của Phương Tiểu Ngư bây giờ rất bình yên.
Hôm nay Phương Tiểu Ngư lại tan làm như thường lệ.
Khi về đến nhà lại trông thấy Tống Đình Hi đang chờ trước cửa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.