Chương 195: Cãi nhau
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Tô Lạc Nhĩ cười lạnh lùng: “Con tin mẹ đi, nếu hai mẹ con cô ta chết
rồi, Mộc Du Dương cùng lắm chỉ đau khổ một thời gian thôi. Chờ thời gian qua rồi, cậu ta cũng sẽ từ từ quên đi nỗi đau. Người chết thì sẽ chẳng
gây sóng gió được nữa. Đến lúc đó thì trong lòng Mộc Du Dương sẽ chỉ còn có con thôi. Chỉ có như thế thì kế hoạch của chúng ta mới thực hiện
thành công được.”
An Ly không nói gì nữa, chỉ đứng ngây ra nhìn về phía trước, hệt như đã hóa đá.
Có lẽ từ lâu cô nên học theo mẹ mình, trở thành một kẻ tuyệt tình và tàn nhẫn, có lẽ cô nên ra tay với Phương Tiểu Ngư từ lâu rồi mới phải, nếu như thế thì Mộc Du Dương đã không thành ra như bây giờ, trong lòng chỉ còn có Phương Tiểu Ngư thôi.
Phương Tiểu Ngư thật sự không ngờ, Mộc Du Dương lại thẳng thắn lắc đầu như thế, cô cứ tưởng anh sẽ giống như cô, có chết cũng phải cắn răng nói bây giờ mình đang sống rất tốt.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “À… Lần trước số tiền năm mươi triệu mà anh giúp tôi đưa cho Lý Vân Phương, tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh sớm.”
Mộc Du Dương hơi cau mày: “Năm mươi triệu gì?”
Thấy anh có vẻ đã quên, Phương Tiểu Ngư liền giải thích: “Đương nhiên là số tiền năm mươi triệu mà anh đã giúp tôi đưa cho bà ta! Bà ta đòi tôi năm mươi triệu, tôi không đưa, sau đó anh nói đã giúp tôi giải quyết rồi, không lẽ không phải anh đã giúp tôi trả tiền cho bà ta sao?”
Sao cô ấy lại ngốc đến mức này nhỉ?
Mộc Du Dương lấy tay vuốt mặt rồi nói: “Chưa có ai từng uy hiếp được tôi cả. Tôi đã giúp cô xử lí người đàn bà đó, nhưng không phải là cho bà ta tiền mà là bảo bà ta phải cút đi.”
Phương Tiểu Ngư liền thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, thế thì cảm ơn anh nhiều lắm!”
Anh đã giúp cô tiết kiệm được năm mươi triệu, cô phải cảm ơn anh.
Thật lòng cảm ơn anh.
Mộc Du Dương chợt sa sầm nét mặt nói: “Lên xe.”
Phương Tiểu Ngư khôi phục lại lí trí, liền nói: “Đã muộn lắm rồi, không dám phiền anh đưa về, tôi tự bắt taxi là được.”
Mộc Du Dương đột nhiên mở cửa, bước xuống xe, sau đó kéo Phương Tiểu Ngư vào lòng mình trong lúc cô không kịp phòng bị gì cả.
Cho anh ôm em một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
“Mộc Du Dương, anh làm cái gì thế?”
Cô còn đang bế Lạc Bảo Nhi trong lòng, cũng may có Lạc Bảo Nhi kẹt ở giữa nên cô mới không áp sát vào người anh.
Cô vùng ra khỏi lòng anh, đặt Lạc Bảo Nhi xuống rồi nắm tay cậu định bước đi.
Nhưng đột nhiên, từ xa có một chiếc xe rọi đèn pha rất sáng, phóng với tốc độ như bay về phía ba người, trông không có vẻ sẽ tránh đi một chút nào!
“Mau tránh ra!”
Những lời cuối cùng Phương Tiểu Ngư nghe được chính là ba tiếng gào ấy của Mộc Du Dương, sau đó thì cô chỉ còn thấy trời đất tối sầm…
“Tiểu Ngư… mau tỉnh lại đi…”
“Tiểu Ngư…”
Khi cô cố gắng mở mắt ra thì đập vào mắt cô là một màu trắng tinh. Phương Tiểu Ngư nheo mắt trước màu trắng ấy rồi từ từ mở mắt ra lại.
Cô đang nằm trên giường bệnh, người ngồi bên cạnh là Tống Đình Hi với gương mặt lo lắng, tiếng gọi vừa rồi chính là giọng của Tống Đình Hi.
“Tiểu Ngư, em tỉnh rồi!” Tống Đình Hi mừng rỡ kêu lên, kích động đến mức như sắp nhảy cẫng.
Trong đầu Phương Tiểu Ngư lập tức nhớ đến Lạc Bảo Nhi.
Và còn… Mộc Du Dương nữa.
“Đình Hi, Lạc Bảo Nhi đâu? Lạc Bảo Nhi đâu rồi?” Phương Tiểu Ngư rưng rưng nước mắt, bất chấp tất cả cố gắng ngồi dậy.
“Tiểu Ngư, em bình tĩnh, cứ nằm xuống đã có được không?” Tống Đình Hi đau lòng khẽ giữ cô lại trên giường, không cho cô cử động mạnh.
Phương Tiểu Ngư vừa khóc vừa gào lên: “Lạc Bảo Nhi đâu? Lạc Bảo Nhi của em đâu?”
Tống Đình Hi dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, em đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tỉnh lại, em cứ bình tĩnh, đừng kích động có được không?”
Cô đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi sao? Thế còn Lạc Bảo Nhi thì sao? Rồi cả Mộc Du Dương nữa?
Cô chỉ nhớ đêm đó, cô và Mộc Du Dương cùng với Lạc Bảo Nhi đang đứng bên lề đường, con đường ấy ít người qua lại, xe cộ cũng rất ít.
Thế nên khi họ nhận ra chiếc xe kia đang phóng như bay về phía mình thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.
Khoảnh khắc ấy, Mộc Du Dương đã đưa tay đẩy cô và Lạc Bảo Nhi ra, nhưng vẫn chậm một bước, cô và Lạc Bảo Nhi chỉ vừa mới bị đẩy ra một chút là chiếc xe ấy đã lao đến!
“Em không bình tĩnh được! Đình Hi, anh mau nói cho em biết, Lạc Bảo Nhi đâu rồi? Thằng bé đâu rồi?”
Phương Tiểu Ngư gào lên, sau đó giật hết các ống tiêm đang truyền dịch trên người mình ra, bất chấp tất cả mà nhảy xuống giường.
Nhưng chân vừa mới chạm đất, cô chợt lảo đảo lùi về sau, Tống Đình Hi kịp thời phản ứng, kéo cô vào lòng mới giúp cô không bị ngã.
Cô nghiến răng muốn đứng vững trong lòng anh, nhưng phát hiện ra cả người mình chẳng có một chút sức lực, hoàn toàn không thể đứng lên được.
“Tiểu Ngư, bác sĩ nói trên người em tuy chỉ bị vết thương ngoài da, nhưng sau khi bị tông trúng thì đầu bị đập xuống đất, thế nên cần phải tịnh dưỡng một thời gian dài. Tiểu Ngư, nghe lời anh, cố gắng nghỉ ngơi, đừng làm loạn nữa được không?” Tống Đình Hi ôm chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội vùng vẫy.
Nhưng anh càng như thế, Phương Tiểu Ngư lại càng có một dự cảm không lành.
“Tống Đình Hi, anh đừng chuyển chủ đề nữa được không? Nói cho em biết, Lạc Bảo Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Thằng bé bây giờ sao rồi, bị thương có nặng không? Anh mau nói hết cho em biết đi! Nếu không, cả đời này em cũng không tha thứ cho anh đâu!” Phương Tiểu Ngư dùng đôi mắt đỏ hoe của mình trừng trừng nhìn Tống Đình Hi.
Bây giờ ngay cả sống chết của Lạc Bảo Nhi cô còn không biết, làm sao có thể bình tĩnh được kia chứ?
Tống Đình Hi cuối cùng đành phải thỏa hiệp. Nhìn thấy tâm trạng gần như sắp phát điên thế này của Phương Tiểu Ngư, anh thật sự không thể nào giấu giếm được nữa.
“Lạc Bảo Nhi… hiện giờ đang nằm trong phòng săn sóc đặc biệt… Hiện giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm…”
Ầm!
Phương Tiểu Ngư như nghe được có một tiếng sét đánh ngang tai mình, cả người choáng váng.
Cô không tin được mà hỏi lại: “Anh… anh nói cái gì?”
Tống Đình Hi lặp lại lần nữa: “Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn chưa thoát cơn nguy hiểm.” Anh vốn đã định giấu cô, sợ cô biết được sẽ càng thêm đau lòng.
“Mau đưa em đi gặp thằng bé! Đưa em đi gặp Lạc Bảo Nhi… Đình Hi… Em cầu xin anh… Đưa em đi gặp Lạc Bảo Nhi đi…” Giọng của cô từ giận dữ chuyển sang cầu khẩn, chứa đầy sự bất lực, từng câu từng chữ như xoáy vào tim của Tống Đình Hi.
“Được.” Tống Đình Hi đành phải chấp nhận.
Phương Tiểu Ngư không còn sức lực để đi, Tống Đình Hi bèn bảo bác sĩ mang đến một chiếc xe lăn rồi đặt cô lên xe, sau đó đẩy cô đến phòng săn sóc đặc biệt.
Phương Tiểu Ngư ngồi ngoài cửa, chỉ có thể trông thấy Lạc Bảo Nhi từ xa qua một lớp cửa kính.
Lạc Bảo Nhi rất bé, nằm trên giường lọt thỏm giữa chiếc chăn lớn. Hai mắt cậu bé nhắm nghiền, không còn trông thấy vẻ lanh lợi hoạt bát nữa.
Gương mặt của cậu trắng bệch, chiếc ống thở to đùng đeo lên mặt gần như che kín cả mặt cậu.
Phương Tiểu Ngư vừa trông thấy đã không cầm được nước mắt.
Tống Đình Hi đứng bên cạnh cô khẽ thở dài rồi hỏi: “Có phải em cũng đang muốn biết Mộc Du Dương đang ở đâu không?”
An Ly không nói gì nữa, chỉ đứng ngây ra nhìn về phía trước, hệt như đã hóa đá.
Có lẽ từ lâu cô nên học theo mẹ mình, trở thành một kẻ tuyệt tình và tàn nhẫn, có lẽ cô nên ra tay với Phương Tiểu Ngư từ lâu rồi mới phải, nếu như thế thì Mộc Du Dương đã không thành ra như bây giờ, trong lòng chỉ còn có Phương Tiểu Ngư thôi.
Phương Tiểu Ngư thật sự không ngờ, Mộc Du Dương lại thẳng thắn lắc đầu như thế, cô cứ tưởng anh sẽ giống như cô, có chết cũng phải cắn răng nói bây giờ mình đang sống rất tốt.
Sau khi im lặng suy nghĩ một lúc lâu, cô mới mở miệng nói: “À… Lần trước số tiền năm mươi triệu mà anh giúp tôi đưa cho Lý Vân Phương, tôi sẽ cố gắng trả lại cho anh sớm.”
Mộc Du Dương hơi cau mày: “Năm mươi triệu gì?”
Thấy anh có vẻ đã quên, Phương Tiểu Ngư liền giải thích: “Đương nhiên là số tiền năm mươi triệu mà anh đã giúp tôi đưa cho bà ta! Bà ta đòi tôi năm mươi triệu, tôi không đưa, sau đó anh nói đã giúp tôi giải quyết rồi, không lẽ không phải anh đã giúp tôi trả tiền cho bà ta sao?”
Sao cô ấy lại ngốc đến mức này nhỉ?
Mộc Du Dương lấy tay vuốt mặt rồi nói: “Chưa có ai từng uy hiếp được tôi cả. Tôi đã giúp cô xử lí người đàn bà đó, nhưng không phải là cho bà ta tiền mà là bảo bà ta phải cút đi.”
Phương Tiểu Ngư liền thở phào nhẹ nhõm: “Thì ra là thế, thế thì cảm ơn anh nhiều lắm!”
Anh đã giúp cô tiết kiệm được năm mươi triệu, cô phải cảm ơn anh.
Thật lòng cảm ơn anh.
Mộc Du Dương chợt sa sầm nét mặt nói: “Lên xe.”
Phương Tiểu Ngư khôi phục lại lí trí, liền nói: “Đã muộn lắm rồi, không dám phiền anh đưa về, tôi tự bắt taxi là được.”
Mộc Du Dương đột nhiên mở cửa, bước xuống xe, sau đó kéo Phương Tiểu Ngư vào lòng mình trong lúc cô không kịp phòng bị gì cả.
Cho anh ôm em một chút, dù chỉ là một chút thôi cũng được.
“Mộc Du Dương, anh làm cái gì thế?”
Cô còn đang bế Lạc Bảo Nhi trong lòng, cũng may có Lạc Bảo Nhi kẹt ở giữa nên cô mới không áp sát vào người anh.
Cô vùng ra khỏi lòng anh, đặt Lạc Bảo Nhi xuống rồi nắm tay cậu định bước đi.
Nhưng đột nhiên, từ xa có một chiếc xe rọi đèn pha rất sáng, phóng với tốc độ như bay về phía ba người, trông không có vẻ sẽ tránh đi một chút nào!
“Mau tránh ra!”
Những lời cuối cùng Phương Tiểu Ngư nghe được chính là ba tiếng gào ấy của Mộc Du Dương, sau đó thì cô chỉ còn thấy trời đất tối sầm…
“Tiểu Ngư… mau tỉnh lại đi…”
“Tiểu Ngư…”
Khi cô cố gắng mở mắt ra thì đập vào mắt cô là một màu trắng tinh. Phương Tiểu Ngư nheo mắt trước màu trắng ấy rồi từ từ mở mắt ra lại.
Cô đang nằm trên giường bệnh, người ngồi bên cạnh là Tống Đình Hi với gương mặt lo lắng, tiếng gọi vừa rồi chính là giọng của Tống Đình Hi.
“Tiểu Ngư, em tỉnh rồi!” Tống Đình Hi mừng rỡ kêu lên, kích động đến mức như sắp nhảy cẫng.
Trong đầu Phương Tiểu Ngư lập tức nhớ đến Lạc Bảo Nhi.
Và còn… Mộc Du Dương nữa.
“Đình Hi, Lạc Bảo Nhi đâu? Lạc Bảo Nhi đâu rồi?” Phương Tiểu Ngư rưng rưng nước mắt, bất chấp tất cả cố gắng ngồi dậy.
“Tiểu Ngư, em bình tĩnh, cứ nằm xuống đã có được không?” Tống Đình Hi đau lòng khẽ giữ cô lại trên giường, không cho cô cử động mạnh.
Phương Tiểu Ngư vừa khóc vừa gào lên: “Lạc Bảo Nhi đâu? Lạc Bảo Nhi của em đâu?”
Tống Đình Hi dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, em đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi, bây giờ khó khăn lắm mới tỉnh lại, em cứ bình tĩnh, đừng kích động có được không?”
Cô đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi sao? Thế còn Lạc Bảo Nhi thì sao? Rồi cả Mộc Du Dương nữa?
Cô chỉ nhớ đêm đó, cô và Mộc Du Dương cùng với Lạc Bảo Nhi đang đứng bên lề đường, con đường ấy ít người qua lại, xe cộ cũng rất ít.
Thế nên khi họ nhận ra chiếc xe kia đang phóng như bay về phía mình thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi.
Khoảnh khắc ấy, Mộc Du Dương đã đưa tay đẩy cô và Lạc Bảo Nhi ra, nhưng vẫn chậm một bước, cô và Lạc Bảo Nhi chỉ vừa mới bị đẩy ra một chút là chiếc xe ấy đã lao đến!
“Em không bình tĩnh được! Đình Hi, anh mau nói cho em biết, Lạc Bảo Nhi đâu rồi? Thằng bé đâu rồi?”
Phương Tiểu Ngư gào lên, sau đó giật hết các ống tiêm đang truyền dịch trên người mình ra, bất chấp tất cả mà nhảy xuống giường.
Nhưng chân vừa mới chạm đất, cô chợt lảo đảo lùi về sau, Tống Đình Hi kịp thời phản ứng, kéo cô vào lòng mới giúp cô không bị ngã.
Cô nghiến răng muốn đứng vững trong lòng anh, nhưng phát hiện ra cả người mình chẳng có một chút sức lực, hoàn toàn không thể đứng lên được.
“Tiểu Ngư, bác sĩ nói trên người em tuy chỉ bị vết thương ngoài da, nhưng sau khi bị tông trúng thì đầu bị đập xuống đất, thế nên cần phải tịnh dưỡng một thời gian dài. Tiểu Ngư, nghe lời anh, cố gắng nghỉ ngơi, đừng làm loạn nữa được không?” Tống Đình Hi ôm chặt lấy cô, không cho cô có cơ hội vùng vẫy.
Nhưng anh càng như thế, Phương Tiểu Ngư lại càng có một dự cảm không lành.
“Tống Đình Hi, anh đừng chuyển chủ đề nữa được không? Nói cho em biết, Lạc Bảo Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Thằng bé bây giờ sao rồi, bị thương có nặng không? Anh mau nói hết cho em biết đi! Nếu không, cả đời này em cũng không tha thứ cho anh đâu!” Phương Tiểu Ngư dùng đôi mắt đỏ hoe của mình trừng trừng nhìn Tống Đình Hi.
Bây giờ ngay cả sống chết của Lạc Bảo Nhi cô còn không biết, làm sao có thể bình tĩnh được kia chứ?
Tống Đình Hi cuối cùng đành phải thỏa hiệp. Nhìn thấy tâm trạng gần như sắp phát điên thế này của Phương Tiểu Ngư, anh thật sự không thể nào giấu giếm được nữa.
“Lạc Bảo Nhi… hiện giờ đang nằm trong phòng săn sóc đặc biệt… Hiện giờ vẫn chưa qua cơn nguy hiểm…”
Ầm!
Phương Tiểu Ngư như nghe được có một tiếng sét đánh ngang tai mình, cả người choáng váng.
Cô không tin được mà hỏi lại: “Anh… anh nói cái gì?”
Tống Đình Hi lặp lại lần nữa: “Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi bị thương rất nặng, hiện giờ vẫn chưa thoát cơn nguy hiểm.” Anh vốn đã định giấu cô, sợ cô biết được sẽ càng thêm đau lòng.
“Mau đưa em đi gặp thằng bé! Đưa em đi gặp Lạc Bảo Nhi… Đình Hi… Em cầu xin anh… Đưa em đi gặp Lạc Bảo Nhi đi…” Giọng của cô từ giận dữ chuyển sang cầu khẩn, chứa đầy sự bất lực, từng câu từng chữ như xoáy vào tim của Tống Đình Hi.
“Được.” Tống Đình Hi đành phải chấp nhận.
Phương Tiểu Ngư không còn sức lực để đi, Tống Đình Hi bèn bảo bác sĩ mang đến một chiếc xe lăn rồi đặt cô lên xe, sau đó đẩy cô đến phòng săn sóc đặc biệt.
Phương Tiểu Ngư ngồi ngoài cửa, chỉ có thể trông thấy Lạc Bảo Nhi từ xa qua một lớp cửa kính.
Lạc Bảo Nhi rất bé, nằm trên giường lọt thỏm giữa chiếc chăn lớn. Hai mắt cậu bé nhắm nghiền, không còn trông thấy vẻ lanh lợi hoạt bát nữa.
Gương mặt của cậu trắng bệch, chiếc ống thở to đùng đeo lên mặt gần như che kín cả mặt cậu.
Phương Tiểu Ngư vừa trông thấy đã không cầm được nước mắt.
Tống Đình Hi đứng bên cạnh cô khẽ thở dài rồi hỏi: “Có phải em cũng đang muốn biết Mộc Du Dương đang ở đâu không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.