Chương 140: Cháy hàng
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
“Phương Tiểu Ngư! Bản thảo thiết kế đâu?”
Dáng vẻ xô cửa xông vào của Tống Định Bang thật sự không giống tác phong của một tổng tài nên có.
Trưởng phòng vội vàng trình bản thiết kế.
Cũng như lần trước, Tống Định Bang cũng không tìm được sơ sót nào.
Xem một lúc lâu, ông ta mới sượng mặt nói: “Được rồi, mau chóng giao cho phòng sản xuất, bảo họ tăng ca để làm ra đợt hàng đầu tiên! Còn nữa, bên phòng marketing cũng phải bắt đầu chạy marketing đi! Trưởng phòng, mấy việc đơn giản này chắc là cậu làm được chứ?”
Trưởng phòng vội vã gật đầu: “Được được, sếp Tống xin cứ yên tâm!”
Tống Định Bang đặt bản thảo xuống bàn rồi vênh mặt bước ra ngoài.
Những ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Phòng sản xuất và phòng marketing đều tăng ca để kịp tiến độ, mong mau chóng đưa thiết kế kinh điển ra thị trường.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư như thường lệ đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi tan học, nhưng khi đến trường lại nghe cô giáo Trương nói Lạc Bảo Nhi đã được Mộc Du Dương đón đi rồi.
Nhẩm lại thì thấy cũng đã lâu rồi cô và Lạc Bảo Nhi không gặp Mộc Du Dương. Kể từ sau lần anh hớt hải chạy đi vào hôm diễn ra cuộc thi vẽ tranh đến nay cũng đã hơn nửa tháng rồi.
Không biết hôm nay Mộc Du Dương đến đón Lạc Bảo Nhi là có ý gì.
Phương Tiểu Ngư vội bắt một chiếc taxi đi về hướng biệt thự nhà họ Mộc.
Quản gia lịch sự mời Phương Tiểu Ngư vào. Vừa vào nhà, cô đã trông thấy Lạc Bảo Nhi đang ngồi nũng nịu trên đùi Mộc lão gia.
Phương Tiểu Ngư sa sầm nét mặt: “Lạc Bảo Nhi, không được bất lịch sự như thế! Mau bước xuống đi!”
Mộc lão gia phẩy tay cười nói: “Không sao đâu không sao đâu, chính ông bảo thằng bé ngồi lên đùi mà.”
Lạc Bảo Nhi uất ức nói: “Mẹ ơi, đúng là ông đã bảo con ngồi lên mà…”
Phương Tiểu Ngư cạn lời, bước nhanh đến phía trước hỏi Lạc Bảo Nhi: “Mẹ không phải đã nói với con rồi sao? Nếu mẹ chưa tới đón thì con phải ngoan ngoãn chờ ở trường mà, tại sao hôm nay lại theo chú Mộc về?”
Lạc Bảo Nhi ngẩng gương mặt đáng thương giải thích: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi rất nhớ chú Mộc, nhớ cả ông nữa. Lạc Bảo Nhi muốn đến chơi với ông…”
Mộc lão gia vuốt gương mặt xinh xắn của Lạc Bảo Nhi rồi áy náy nói với Phương Tiểu Ngư: “Ông xin lỗi, Tiểu Ngư, là do ông già này quá nhớ Lạc Bảo Nhi nên mới tự ý bảo Du Dương đến đón thằng bé. Không ngờ đã khiến con lo lắng như thế, thật sự xin lỗi…”
Nhìn dáng vẻ xin lỗi của Mộc lão gia, Phương Tiểu Ngư lập tức hối hận vì đã nói quá nặng lời. Cô trả lời: “Ấy, không đâu, không sao mà! Sau này nếu ông nhớ Lạc Bảo Nhi thì chỉ cần dặn con một tiếng là được rồi.”
Mộc lão gia gật đầu, lúc này Mộc Du Dương từ trên lầu bước xuống.
Lạc Bảo Nhi lập tức nhảy xuống khỏi người Mộc lão gia, chạy đến chỗ cặp sách của mình rút bức tranh từ trong cặp ra.
Cậu chìa bức tranh ra trước mặt Mộc Du Dương, vui vẻ nói: “Chú Mộc, lần trước Lạc Bảo Nhi vẽ tranh đã đạt hạng nhất đấy! Đây là tranh do Lạc Bảo Nhi vẽ, tặng chú một bức!”
Trái tim Mộc Du Dương như loạn nhịp, anh nhận bức tranh, ngắm nghía thật kĩ, cảm thấy tim mình lúc này như đã tan chảy ra.
Lạc Bảo Nhi vui vẻ nói tiếp: “Chú Mộc, người trong tranh là chú và mẹ đấy!”
Mộc Du Dương cầm bức tranh trong tay hệt như đang cầm một báu vật.
Anh đã từng thấy rất nhiều thứ quý giá, nhưng không có thứ nào quý bằng bức tranh non nớt trong tay mình.
Mộc Du Dương nghiêm túc nói: “Ừ, bức tranh này chú sẽ giữ cẩn thận, cảm ơn Lạc Bảo Nhi.”
Lạc Bảo Nhi ở lại chơi với Mộc lão gia đến tối. Trên đường về, cậu bé nằm ngủ ở ghế sau xe Mộc Du Dương.
Bầu không khí trong xe cực kì yên tĩnh, để phá đi sự ngượng ngùng, Phương Tiểu Ngư bèn mở miệng nói: “À… Lần trước anh đi khá là vội nhỉ?”
Ai ngờ câu nói ấy vừa thốt ra, cô lại cảm thấy bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.
Mộc Du Dương khẽ gật đầu, “Ừ, An Ly gặp chuyện, cho nên tôi phải về ngay.”
Thì ra lại là vì An Ly. Chỉ cần là chuyện liên quan đến An Ly thì Mộc Du Dương đều sẽ bỏ hết việc đang làm mà chạy đi.
Tình đầu quả nhiên là tình đầu, sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên được.
Phương Tiểu Ngư giả vờ nói: “Ừ, tôi hiểu rồi, tôi chỉ hỏi hộ Lạc Bảo Nhi thôi, vì dù gì lúc đó anh cũng đã hứa sẽ đưa thằng bé đi thi.”
Mộc Du Dương không nói gì nữa, đỗ xe lại dưới nhà Phương Tiểu Ngư. Nhìn bóng dáng cô bế Lạc Bảo Nhi lên lầu, trong lòng anh chợt trào lên một mong muốn được đi theo cô.
Bộ sưu tập thời trang kinh điển của Louise vừa ra mắt đã tạo một làn sóng tranh giành mua sắm. Từ các cô gái trẻ mười mấy tuổi đến những quý bà ba mươi bốn mươi tuổi, ai cũng đều muốn có được một bộ trang phục kinh điển của Louise.
Nhìn chỉ số doanh thu lên cao như một đường thẳng, mắt của trưởng phòng cũng vui đến mức híp lại chỉ còn là một đường kẻ.
Trưởng phòng bước đến bàn của Phương Tiểu Ngư tít mắt nói: “Tiểu Ngư à, cô đúng là quá lợi hại! Bộ sưu tập kinh điển giờ đã cháy hàng rồi, phải mau chóng làm đợt thứ hai. À phải rồi, bộ sưu tập thương hiệu cũng sắp ra thị trường, tôi tin đến lúc đó cũng sẽ rất hot!”
Phương Tiểu Ngư rất hài lòng với thành tích của mình, hiện giờ kết quả thế này quả đã không phụ lại sự vất vả ngày đêm của cô lúc trước.
Trưởng phòng nói tiếp: “Tiểu Ngư à, nếu bộ sưu tập thương hiệu mà cũng cháy hàng như bộ sưu tập kinh điển thì tiền thưởng năm nay của cô sẽ tăng gấp mấy lần đấy! Con số đó thừa sức để cô mua được một căn nhà!”
Nhà sao?
Trưởng phòng dùng việc mua nhà để ám chỉ rằng tiền thưởng lần này sẽ rất cao. Nhưng trong lòng Phương Tiểu Ngư lúc này bất giác lại thấy kích động.
Mấy năm nay, cô đã dẫn Lạc Bảo Nhi bôn ba khắp nơi, không ở cố định, lúc nào cũng chỉ ở nhà thuê. Không phải cô không muốn cho Lạc Bảo Nhi có một mái nhà yên ấm, chỉ là vì điều kiện kinh tế của cô thật sự không thể mua nổi nhà.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu có được số tiền thưởng kia thì cô sẽ mua được một căn nhà, thế thì trong thành phố này, cô và Lạc Bảo Nhi sẽ có được một mái ấm yên ổn.
Điều này đã khiến Phương Tiểu Ngư có thêm động lực, cô tự tin nói với trưởng phòng: “Trưởng phòng, anh yên tâm đi! Bộ sưu tập thương hiệu chắc chắn sẽ còn tốt hơn cả bộ kinh điển! Tôi rất có lòng tin!”
Trưởng phòng nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, tỏ ý tin tưởng cô.
Phương Tiểu Ngư quyết định, thời gian tiếp theo đây cô sẽ không ngồi yên, cần phải đích thân đến xưởng gặp người phụ trách sản xuất, đảm bảo bộ sưu tập thương hiệu của cô sẽ đạt chất lượng và kiểu dáng tốt nhất.
Nghĩ như thế, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy tràn trề năng lượng, cô chủ động xin phép trưởng phòng, trưởng phòng lập tức vui vẻ đồng ý.
Để có thể chuyên tâm làm việc, Phương Tiểu Ngư đã thuê một bảo mẫu, mỗi ngày đưa đón Lạc Bảo Nhi, cho cậu ăn uống, nhưng buổi tối sẽ không ở lại nhà của họ.
Đêm đến, khi Phương Tiểu Ngư vác cái thân mệt mỏi về đến nhà thì Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi. Cô khẽ hôn lên trán con trai, nhưng khiến cậu tỉnh giấc.
Lạc Bảo Nhi mơ màng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng thức khuya quá, nếu không sẽ bị bệnh đấy…”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Yên tâm đi, Lạc Bảo Nhi, mẹ đi tắm rồi sẽ ngủ ngay.”
Lạc Bảo Nhi đột nhiên nhăn nhó mặt mày, chu môi nói: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi không muốn cô bảo mẫu đến đón, con muốn mẹ đến đón con cơ…”
Dáng vẻ xô cửa xông vào của Tống Định Bang thật sự không giống tác phong của một tổng tài nên có.
Trưởng phòng vội vàng trình bản thiết kế.
Cũng như lần trước, Tống Định Bang cũng không tìm được sơ sót nào.
Xem một lúc lâu, ông ta mới sượng mặt nói: “Được rồi, mau chóng giao cho phòng sản xuất, bảo họ tăng ca để làm ra đợt hàng đầu tiên! Còn nữa, bên phòng marketing cũng phải bắt đầu chạy marketing đi! Trưởng phòng, mấy việc đơn giản này chắc là cậu làm được chứ?”
Trưởng phòng vội vã gật đầu: “Được được, sếp Tống xin cứ yên tâm!”
Tống Định Bang đặt bản thảo xuống bàn rồi vênh mặt bước ra ngoài.
Những ngày sau đó, Phương Tiểu Ngư cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Phòng sản xuất và phòng marketing đều tăng ca để kịp tiến độ, mong mau chóng đưa thiết kế kinh điển ra thị trường.
Hôm nay, Phương Tiểu Ngư như thường lệ đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi tan học, nhưng khi đến trường lại nghe cô giáo Trương nói Lạc Bảo Nhi đã được Mộc Du Dương đón đi rồi.
Nhẩm lại thì thấy cũng đã lâu rồi cô và Lạc Bảo Nhi không gặp Mộc Du Dương. Kể từ sau lần anh hớt hải chạy đi vào hôm diễn ra cuộc thi vẽ tranh đến nay cũng đã hơn nửa tháng rồi.
Không biết hôm nay Mộc Du Dương đến đón Lạc Bảo Nhi là có ý gì.
Phương Tiểu Ngư vội bắt một chiếc taxi đi về hướng biệt thự nhà họ Mộc.
Quản gia lịch sự mời Phương Tiểu Ngư vào. Vừa vào nhà, cô đã trông thấy Lạc Bảo Nhi đang ngồi nũng nịu trên đùi Mộc lão gia.
Phương Tiểu Ngư sa sầm nét mặt: “Lạc Bảo Nhi, không được bất lịch sự như thế! Mau bước xuống đi!”
Mộc lão gia phẩy tay cười nói: “Không sao đâu không sao đâu, chính ông bảo thằng bé ngồi lên đùi mà.”
Lạc Bảo Nhi uất ức nói: “Mẹ ơi, đúng là ông đã bảo con ngồi lên mà…”
Phương Tiểu Ngư cạn lời, bước nhanh đến phía trước hỏi Lạc Bảo Nhi: “Mẹ không phải đã nói với con rồi sao? Nếu mẹ chưa tới đón thì con phải ngoan ngoãn chờ ở trường mà, tại sao hôm nay lại theo chú Mộc về?”
Lạc Bảo Nhi ngẩng gương mặt đáng thương giải thích: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi rất nhớ chú Mộc, nhớ cả ông nữa. Lạc Bảo Nhi muốn đến chơi với ông…”
Mộc lão gia vuốt gương mặt xinh xắn của Lạc Bảo Nhi rồi áy náy nói với Phương Tiểu Ngư: “Ông xin lỗi, Tiểu Ngư, là do ông già này quá nhớ Lạc Bảo Nhi nên mới tự ý bảo Du Dương đến đón thằng bé. Không ngờ đã khiến con lo lắng như thế, thật sự xin lỗi…”
Nhìn dáng vẻ xin lỗi của Mộc lão gia, Phương Tiểu Ngư lập tức hối hận vì đã nói quá nặng lời. Cô trả lời: “Ấy, không đâu, không sao mà! Sau này nếu ông nhớ Lạc Bảo Nhi thì chỉ cần dặn con một tiếng là được rồi.”
Mộc lão gia gật đầu, lúc này Mộc Du Dương từ trên lầu bước xuống.
Lạc Bảo Nhi lập tức nhảy xuống khỏi người Mộc lão gia, chạy đến chỗ cặp sách của mình rút bức tranh từ trong cặp ra.
Cậu chìa bức tranh ra trước mặt Mộc Du Dương, vui vẻ nói: “Chú Mộc, lần trước Lạc Bảo Nhi vẽ tranh đã đạt hạng nhất đấy! Đây là tranh do Lạc Bảo Nhi vẽ, tặng chú một bức!”
Trái tim Mộc Du Dương như loạn nhịp, anh nhận bức tranh, ngắm nghía thật kĩ, cảm thấy tim mình lúc này như đã tan chảy ra.
Lạc Bảo Nhi vui vẻ nói tiếp: “Chú Mộc, người trong tranh là chú và mẹ đấy!”
Mộc Du Dương cầm bức tranh trong tay hệt như đang cầm một báu vật.
Anh đã từng thấy rất nhiều thứ quý giá, nhưng không có thứ nào quý bằng bức tranh non nớt trong tay mình.
Mộc Du Dương nghiêm túc nói: “Ừ, bức tranh này chú sẽ giữ cẩn thận, cảm ơn Lạc Bảo Nhi.”
Lạc Bảo Nhi ở lại chơi với Mộc lão gia đến tối. Trên đường về, cậu bé nằm ngủ ở ghế sau xe Mộc Du Dương.
Bầu không khí trong xe cực kì yên tĩnh, để phá đi sự ngượng ngùng, Phương Tiểu Ngư bèn mở miệng nói: “À… Lần trước anh đi khá là vội nhỉ?”
Ai ngờ câu nói ấy vừa thốt ra, cô lại cảm thấy bầu không khí càng ngượng ngùng hơn.
Mộc Du Dương khẽ gật đầu, “Ừ, An Ly gặp chuyện, cho nên tôi phải về ngay.”
Thì ra lại là vì An Ly. Chỉ cần là chuyện liên quan đến An Ly thì Mộc Du Dương đều sẽ bỏ hết việc đang làm mà chạy đi.
Tình đầu quả nhiên là tình đầu, sẽ mãi mãi chẳng thể nào quên được.
Phương Tiểu Ngư giả vờ nói: “Ừ, tôi hiểu rồi, tôi chỉ hỏi hộ Lạc Bảo Nhi thôi, vì dù gì lúc đó anh cũng đã hứa sẽ đưa thằng bé đi thi.”
Mộc Du Dương không nói gì nữa, đỗ xe lại dưới nhà Phương Tiểu Ngư. Nhìn bóng dáng cô bế Lạc Bảo Nhi lên lầu, trong lòng anh chợt trào lên một mong muốn được đi theo cô.
Bộ sưu tập thời trang kinh điển của Louise vừa ra mắt đã tạo một làn sóng tranh giành mua sắm. Từ các cô gái trẻ mười mấy tuổi đến những quý bà ba mươi bốn mươi tuổi, ai cũng đều muốn có được một bộ trang phục kinh điển của Louise.
Nhìn chỉ số doanh thu lên cao như một đường thẳng, mắt của trưởng phòng cũng vui đến mức híp lại chỉ còn là một đường kẻ.
Trưởng phòng bước đến bàn của Phương Tiểu Ngư tít mắt nói: “Tiểu Ngư à, cô đúng là quá lợi hại! Bộ sưu tập kinh điển giờ đã cháy hàng rồi, phải mau chóng làm đợt thứ hai. À phải rồi, bộ sưu tập thương hiệu cũng sắp ra thị trường, tôi tin đến lúc đó cũng sẽ rất hot!”
Phương Tiểu Ngư rất hài lòng với thành tích của mình, hiện giờ kết quả thế này quả đã không phụ lại sự vất vả ngày đêm của cô lúc trước.
Trưởng phòng nói tiếp: “Tiểu Ngư à, nếu bộ sưu tập thương hiệu mà cũng cháy hàng như bộ sưu tập kinh điển thì tiền thưởng năm nay của cô sẽ tăng gấp mấy lần đấy! Con số đó thừa sức để cô mua được một căn nhà!”
Nhà sao?
Trưởng phòng dùng việc mua nhà để ám chỉ rằng tiền thưởng lần này sẽ rất cao. Nhưng trong lòng Phương Tiểu Ngư lúc này bất giác lại thấy kích động.
Mấy năm nay, cô đã dẫn Lạc Bảo Nhi bôn ba khắp nơi, không ở cố định, lúc nào cũng chỉ ở nhà thuê. Không phải cô không muốn cho Lạc Bảo Nhi có một mái nhà yên ấm, chỉ là vì điều kiện kinh tế của cô thật sự không thể mua nổi nhà.
Nhưng bây giờ thì khác rồi, nếu có được số tiền thưởng kia thì cô sẽ mua được một căn nhà, thế thì trong thành phố này, cô và Lạc Bảo Nhi sẽ có được một mái ấm yên ổn.
Điều này đã khiến Phương Tiểu Ngư có thêm động lực, cô tự tin nói với trưởng phòng: “Trưởng phòng, anh yên tâm đi! Bộ sưu tập thương hiệu chắc chắn sẽ còn tốt hơn cả bộ kinh điển! Tôi rất có lòng tin!”
Trưởng phòng nhìn cô bằng ánh mắt kiên định, tỏ ý tin tưởng cô.
Phương Tiểu Ngư quyết định, thời gian tiếp theo đây cô sẽ không ngồi yên, cần phải đích thân đến xưởng gặp người phụ trách sản xuất, đảm bảo bộ sưu tập thương hiệu của cô sẽ đạt chất lượng và kiểu dáng tốt nhất.
Nghĩ như thế, Phương Tiểu Ngư chợt cảm thấy tràn trề năng lượng, cô chủ động xin phép trưởng phòng, trưởng phòng lập tức vui vẻ đồng ý.
Để có thể chuyên tâm làm việc, Phương Tiểu Ngư đã thuê một bảo mẫu, mỗi ngày đưa đón Lạc Bảo Nhi, cho cậu ăn uống, nhưng buổi tối sẽ không ở lại nhà của họ.
Đêm đến, khi Phương Tiểu Ngư vác cái thân mệt mỏi về đến nhà thì Lạc Bảo Nhi đã ngủ rồi. Cô khẽ hôn lên trán con trai, nhưng khiến cậu tỉnh giấc.
Lạc Bảo Nhi mơ màng nói: “Mẹ ơi, mẹ đừng thức khuya quá, nếu không sẽ bị bệnh đấy…”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Yên tâm đi, Lạc Bảo Nhi, mẹ đi tắm rồi sẽ ngủ ngay.”
Lạc Bảo Nhi đột nhiên nhăn nhó mặt mày, chu môi nói: “Mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi không muốn cô bảo mẫu đến đón, con muốn mẹ đến đón con cơ…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.