Chương 36: Chủ động quyến rũ
Vô Danh tiền bối
16/07/2019
Hai anh bạn nhỏ trong đầu cứ cãi qua cãi lại một lúc lâu, cuối cùng Phương Tiểu Ngư quyết định sẽ làm một người có ơn phải báo.
Cô lấy hết dũng khí ra nói: “Được! Tôi tắm giúp anh!”
Mộc Du Dương hơi ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, rõ ràng rất muốn cười.
Phương Tiểu Ngư pha nước vào bồn, chuẩn bị xong xuôi liền gọi Mộc Du Dương vào.
Mộc Du Dương khẽ nhấc cánh tay, từ từ bước vào phòng tắm rồi đưa tay đóng cửa lại.
Tiếng chốt cửa không hiểu sao khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy toàn thân run lên.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Cô vẫn quay lưng về phía cửa, giả vờ đang thử độ nóng của nước.
Một lúc lâu sau, Phương Tiểu Ngư vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng có hơi thấp thỏm, bèn từ từ quay đầu lại, vừa hay chạm ngay ánh mắt đầy ẩn ý của Mộc Du Dương.
Cô giật bắn mình quay mặt lại, run rẩy nói: “Sao anh cứ đứng lì ra đó? Định mặc cả quần áo mà tắm à?”
“Qua đây, cởi quần áo giúp tôi.” Mộc Du Dương ra lệnh bằng một giọng có hơi khàn.
“Sao lại bắt tôi phải cởi quần áo?” Phương Tiểu Ngư có hơi hốt hoảng.
“Không lẽ cô muốn tôi biểu diễn tuyệt kĩ cởi đồ một tay sao?” Mộc Du Dương tiến lên một bước, giọng nói như lướt qua tai Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy lỗ tai nóng bừng, chần chừ một lúc rồi cũng từ từ quay người lại, bước đến trước mặt anh, cúi mặt bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh.
Cô thấy ngượng vô cùng, cả quá trình đều không dám nhìn Mộc Du Dương, cứ im lặng cúi đầu, động tác rất chậm.
Một nút… hai nút… ba nút…
Theo từng chiếc nút được cởi, bộ ngực rám nâu bên dưới chiếc áo sơ mi của Mộc Du Dương cũng dần lộ ra, cơ bụng cơ ngực rắn chắc của anh hiện ra trước mắt cô.
Phương Tiểu Ngư lần đầu giúp đàn ông cởi áo nên gương mặt đỏ bừng, cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán trứng trên đó.
Không muốn Mộc Du Dương nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cô cúi đầu thật thấp, cố gắng làm tiếp động tác trên tay.
Cuối cùng nút áo cũng đã được cởi hết, chiếc áo được cởi ra thành công.
Cô đặt chiếc áo sang một bên rồi quay lại trước mặt Mộc Du Dương.
Cô lại chần chừ một lúc lâu rồi từ từ khom người xuống, bắt đầu cởi thắt lưng quần của anh, nhưng mắt không dám nhìn, luôn liếc sang một bên.
Cảnh tượng này đều được Mộc Du Dương nhìn thấy, cô gái trước mặt đang cúi đầu rất thấp, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng hai tai của cô đang đỏ bừng, có thể thấy rõ ràng Phương Tiểu Ngư đang vô cùng xấu hổ.
Động tác chậm rãi của Phương Tiểu Ngư trong mắt của Mộc Du Dương lại trở thành một nét quyến rũ khó cưỡng, ánh mắt của anh dần dần như bừng lên ngọn lửa, nhất là khi cô cởi thắt lưng quần cho anh, bàn tay nhỏ vô tình vài lần chạm trúng nơi nóng rực đang rục rịch ngóc đầu dậy bên dưới.
Mộc Du Dương khẽ nuốt nước bọt.
“Ra ngoài!” Mộc Du Dương đột nhiên ngăn Phương Tiểu Ngư, không cho cô tiếp tục làm nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Mộc Du Dương sợ mình sẽ không cầm lòng được mà làm chuyện gì đó với cô.
Phương Tiểu Ngư thắc mắc ngẩng đầu, mở đôi mắt to tròn hỏi anh: “Sao thế?”
Mộc Du Dương bị ánh mắt ngây thơ ấy làm cho càng nóng hơn nữa, phải cố gắng kiềm dục vọng trong lòng, hạ giọng nói: “Động tác của cô chậm quá, tôi không thích.”
Phương Tiểu Ngư có hơi giận dỗi, cô rõ ràng đã rất cố gắng rồi, thế mà lại bị chê bai, hừ, không muốn tôi tắm cho thì càng tốt!
Cô ừ một tiếng rồi vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, sợ anh lại đột nhiên đổi ý gọi cô vào.
Phương Tiểu Ngư ngẩn ngơ đứng bên ngoài một lúc, chỉ cách một cánh cửa nên vẫn nghe rõ tiếng nước chảy róc rách bên trong, trước mặt cô đột nhiên mơ hồ hiện lại hình ảnh cởi trần vừa rồi của Mộc Du Dương…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng xuống lầu chào hỏi quản gia, dặn ông chăm sóc tốt cho Mộc Du Dương rồi đỏ mặt rời khỏi nhà họ Mộc.
Mộc Du Dương tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm màu xanh bước ra ngoài, nhìn thấy căn phòng trống trải, cô gái ấy đã đi rồi, trong lòng anh cũng thấy trống trải kì lạ.
Cô ấy bị mình dọa sợ bỏ chạy rồi sao?
Nhìn biểu hiện ngượng ngùng của cô ấy, động tác lóng ngóng của cô ấy vừa rồi thì rõ ràng trong chuyện nam nữ, cô ấy không phải loại dễ dãi như anh đã nghĩ.
Trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh cô gái mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh cảm thấy khó chịu, nằm xuống giường, cố gắng gạt hình ảnh Phương Tiểu Ngư ra khỏi đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, nhưng chợt nhận ra cô gái ấy cứ mãi hiện lên trong đầu anh, không thể gạt đi được.
Trong lúc anh đang nghĩ ngợi thì lão quản gia chợt gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì?” Mộc Du Dương có hơi không hài lòng vì bị làm phiền.
“Đại thiếu gia, cô Tiêu đến.” Quản gia cung kính trả lời.
“Cứ nói tôi không có nhà.” Mộc Du Dương không muốn gặp cô ta.
Lão quản gia liền thấy khó xử: “Nhưng… cô Tiêu đã vào nhà rồi.”
Mộc Du Dương khẽ thở dài, khó chịu nhắm mắt nói: “Cứ để cô ta đợi, tôi mặc quần áo xong sẽ ra.”
“Vâng.” Quản gia hiểu ý gật đầu đáp.
“Không cần đâu!”
Quản gia đang định ra ngoài báo lại thì một giọng nữ cao vút chợt vang lên, Tiêu Tử Dao mang một đôi giày cao gót lắc lư bước vào phòng Mộc Du Dương.
Cô ta nghe nói Mộc Du Dương đã bị thương nên vội vàng đến thăm, nói không chừng sẽ được may mắn chăm sóc cho anh, thúc đẩy tình cảm giữa hai người.
Vừa thấy Mộc Du Dương, cô ta đã nở một nụ cười, phẩy tay khinh miệt nói với lão quản gia: “Không còn việc của ông nữa, ông đi đi.”
Tiêu Tử Dao giở giọng điệu sai khiến, hoàn toàn không xem trọng một ông lão quản gia trung thành với chủ nhân bao nhiêu năm nay.
Lão quản gia có hơi ngẩn người rồi bước ra ngoài với vẻ mặt không tự nhiên, ông bắt đầu hơi lo lắng, cô thiên kim nhà họ Tiêu này liệu có phải là đối tượng phù hợp nhất để làm thiếu phu nhân nhà họ Mộc không?
Mộc Du Dương nhìn thấy hết mọi hành động của cô ta, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Du Dương, người ta nhớ anh, muốn đến thăm anh mà.” Tiêu Tử Dao nở nụ cười nịnh nọt.
Mộc Du Dương lẳng lặng ngồi dậy, khoác áo choàng ngủ rồi nói với Tiêu Tử Dao: “Có gì ra phòng khách nói, tôi không thích người khác vào phòng ngủ của tôi.
Tiêu Tử Dao nhìn cơ bắp lấp ló dưới áo choàng ngủ của anh, tim chợt đập mạnh, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thân hình hoàn hảo của anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, ánh mắt mê hoặc, yểu điệu mỉm cười, từ từ tiến lại gần Mộc Du Dương.
“Du Dương, em không phải là người khác, em là vợ chưa cưới của anh, căn phòng này của anh, sớm muộn gì em cũng vào ở, nếu đã như thế thì chúng ta cứ tìm hiểu đối phương trước đi, anh thấy có phải không?”
Cô ta vừa đi vừa cởi dần chiếc áo khoác bên ngoài vứt xuống đất, để lộ ra bộ váy liền thân ngắn hở ngực bên trong.
Cô ta bước đến trước mặt Mộc Du Dương, dùng ánh mắt đầy ẩn ý lướt khắp gương mặt đẹp trai không tì vết của anh, rõ ràng muốn quyến rũ người đang ông này làm chuyện ân ái với mình.
Thấy thần sắc Mộc Du Dương không hề thay đổi, không có vẻ gì là chán ghét cô ta.
Tiêu Tử Dao càng thấy như được cổ vũ, đưa tay ra vuốt nhẹ lên vai Mộc Du Dương.
Đột nhiên, cánh tay cô ta bị anh đưa tay ra chặn lại.
Cô ta có hơi ngơ ngác, nhíu mày lại, thắc mắc nhìn Mộc Du Dương, không hiểu anh sao lại không hề động lòng chút nào trước sự quyến rũ này.
Cô lấy hết dũng khí ra nói: “Được! Tôi tắm giúp anh!”
Mộc Du Dương hơi ngẩn người, sau đó khóe môi khẽ nhếch lên, rõ ràng rất muốn cười.
Phương Tiểu Ngư pha nước vào bồn, chuẩn bị xong xuôi liền gọi Mộc Du Dương vào.
Mộc Du Dương khẽ nhấc cánh tay, từ từ bước vào phòng tắm rồi đưa tay đóng cửa lại.
Tiếng chốt cửa không hiểu sao khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy toàn thân run lên.
“Anh cởi quần áo ra đi.” Cô vẫn quay lưng về phía cửa, giả vờ đang thử độ nóng của nước.
Một lúc lâu sau, Phương Tiểu Ngư vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, trong lòng có hơi thấp thỏm, bèn từ từ quay đầu lại, vừa hay chạm ngay ánh mắt đầy ẩn ý của Mộc Du Dương.
Cô giật bắn mình quay mặt lại, run rẩy nói: “Sao anh cứ đứng lì ra đó? Định mặc cả quần áo mà tắm à?”
“Qua đây, cởi quần áo giúp tôi.” Mộc Du Dương ra lệnh bằng một giọng có hơi khàn.
“Sao lại bắt tôi phải cởi quần áo?” Phương Tiểu Ngư có hơi hốt hoảng.
“Không lẽ cô muốn tôi biểu diễn tuyệt kĩ cởi đồ một tay sao?” Mộc Du Dương tiến lên một bước, giọng nói như lướt qua tai Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư cảm thấy lỗ tai nóng bừng, chần chừ một lúc rồi cũng từ từ quay người lại, bước đến trước mặt anh, cúi mặt bắt đầu cởi nút áo sơ mi của anh.
Cô thấy ngượng vô cùng, cả quá trình đều không dám nhìn Mộc Du Dương, cứ im lặng cúi đầu, động tác rất chậm.
Một nút… hai nút… ba nút…
Theo từng chiếc nút được cởi, bộ ngực rám nâu bên dưới chiếc áo sơ mi của Mộc Du Dương cũng dần lộ ra, cơ bụng cơ ngực rắn chắc của anh hiện ra trước mắt cô.
Phương Tiểu Ngư lần đầu giúp đàn ông cởi áo nên gương mặt đỏ bừng, cảm thấy mặt mình nóng đến mức có thể rán trứng trên đó.
Không muốn Mộc Du Dương nhìn thấy dáng vẻ này của mình, cô cúi đầu thật thấp, cố gắng làm tiếp động tác trên tay.
Cuối cùng nút áo cũng đã được cởi hết, chiếc áo được cởi ra thành công.
Cô đặt chiếc áo sang một bên rồi quay lại trước mặt Mộc Du Dương.
Cô lại chần chừ một lúc lâu rồi từ từ khom người xuống, bắt đầu cởi thắt lưng quần của anh, nhưng mắt không dám nhìn, luôn liếc sang một bên.
Cảnh tượng này đều được Mộc Du Dương nhìn thấy, cô gái trước mặt đang cúi đầu rất thấp, anh không thấy rõ biểu cảm của cô, nhưng hai tai của cô đang đỏ bừng, có thể thấy rõ ràng Phương Tiểu Ngư đang vô cùng xấu hổ.
Động tác chậm rãi của Phương Tiểu Ngư trong mắt của Mộc Du Dương lại trở thành một nét quyến rũ khó cưỡng, ánh mắt của anh dần dần như bừng lên ngọn lửa, nhất là khi cô cởi thắt lưng quần cho anh, bàn tay nhỏ vô tình vài lần chạm trúng nơi nóng rực đang rục rịch ngóc đầu dậy bên dưới.
Mộc Du Dương khẽ nuốt nước bọt.
“Ra ngoài!” Mộc Du Dương đột nhiên ngăn Phương Tiểu Ngư, không cho cô tiếp tục làm nữa.
Nếu cứ tiếp tục thế này thì Mộc Du Dương sợ mình sẽ không cầm lòng được mà làm chuyện gì đó với cô.
Phương Tiểu Ngư thắc mắc ngẩng đầu, mở đôi mắt to tròn hỏi anh: “Sao thế?”
Mộc Du Dương bị ánh mắt ngây thơ ấy làm cho càng nóng hơn nữa, phải cố gắng kiềm dục vọng trong lòng, hạ giọng nói: “Động tác của cô chậm quá, tôi không thích.”
Phương Tiểu Ngư có hơi giận dỗi, cô rõ ràng đã rất cố gắng rồi, thế mà lại bị chê bai, hừ, không muốn tôi tắm cho thì càng tốt!
Cô ừ một tiếng rồi vội vàng bước ra khỏi phòng tắm, sợ anh lại đột nhiên đổi ý gọi cô vào.
Phương Tiểu Ngư ngẩn ngơ đứng bên ngoài một lúc, chỉ cách một cánh cửa nên vẫn nghe rõ tiếng nước chảy róc rách bên trong, trước mặt cô đột nhiên mơ hồ hiện lại hình ảnh cởi trần vừa rồi của Mộc Du Dương…
Cô không dám nghĩ tiếp nữa, vội vàng xuống lầu chào hỏi quản gia, dặn ông chăm sóc tốt cho Mộc Du Dương rồi đỏ mặt rời khỏi nhà họ Mộc.
Mộc Du Dương tắm xong, quấn một chiếc khăn tắm màu xanh bước ra ngoài, nhìn thấy căn phòng trống trải, cô gái ấy đã đi rồi, trong lòng anh cũng thấy trống trải kì lạ.
Cô ấy bị mình dọa sợ bỏ chạy rồi sao?
Nhìn biểu hiện ngượng ngùng của cô ấy, động tác lóng ngóng của cô ấy vừa rồi thì rõ ràng trong chuyện nam nữ, cô ấy không phải loại dễ dãi như anh đã nghĩ.
Trong đầu anh lúc này chỉ toàn là hình ảnh cô gái mặt đỏ bừng, chớp chớp mắt nhìn anh.
Anh cảm thấy khó chịu, nằm xuống giường, cố gắng gạt hình ảnh Phương Tiểu Ngư ra khỏi đầu, không suy nghĩ lung tung nữa, nhưng chợt nhận ra cô gái ấy cứ mãi hiện lên trong đầu anh, không thể gạt đi được.
Trong lúc anh đang nghĩ ngợi thì lão quản gia chợt gõ cửa bước vào.
“Có chuyện gì?” Mộc Du Dương có hơi không hài lòng vì bị làm phiền.
“Đại thiếu gia, cô Tiêu đến.” Quản gia cung kính trả lời.
“Cứ nói tôi không có nhà.” Mộc Du Dương không muốn gặp cô ta.
Lão quản gia liền thấy khó xử: “Nhưng… cô Tiêu đã vào nhà rồi.”
Mộc Du Dương khẽ thở dài, khó chịu nhắm mắt nói: “Cứ để cô ta đợi, tôi mặc quần áo xong sẽ ra.”
“Vâng.” Quản gia hiểu ý gật đầu đáp.
“Không cần đâu!”
Quản gia đang định ra ngoài báo lại thì một giọng nữ cao vút chợt vang lên, Tiêu Tử Dao mang một đôi giày cao gót lắc lư bước vào phòng Mộc Du Dương.
Cô ta nghe nói Mộc Du Dương đã bị thương nên vội vàng đến thăm, nói không chừng sẽ được may mắn chăm sóc cho anh, thúc đẩy tình cảm giữa hai người.
Vừa thấy Mộc Du Dương, cô ta đã nở một nụ cười, phẩy tay khinh miệt nói với lão quản gia: “Không còn việc của ông nữa, ông đi đi.”
Tiêu Tử Dao giở giọng điệu sai khiến, hoàn toàn không xem trọng một ông lão quản gia trung thành với chủ nhân bao nhiêu năm nay.
Lão quản gia có hơi ngẩn người rồi bước ra ngoài với vẻ mặt không tự nhiên, ông bắt đầu hơi lo lắng, cô thiên kim nhà họ Tiêu này liệu có phải là đối tượng phù hợp nhất để làm thiếu phu nhân nhà họ Mộc không?
Mộc Du Dương nhìn thấy hết mọi hành động của cô ta, cau mày hỏi: “Có chuyện gì?”
“Du Dương, người ta nhớ anh, muốn đến thăm anh mà.” Tiêu Tử Dao nở nụ cười nịnh nọt.
Mộc Du Dương lẳng lặng ngồi dậy, khoác áo choàng ngủ rồi nói với Tiêu Tử Dao: “Có gì ra phòng khách nói, tôi không thích người khác vào phòng ngủ của tôi.
Tiêu Tử Dao nhìn cơ bắp lấp ló dưới áo choàng ngủ của anh, tim chợt đập mạnh, đây là lần đầu tiên cô ta nhìn thấy thân hình hoàn hảo của anh, sao có thể dễ dàng bỏ qua?
Cô ta nhẹ nhàng đóng cửa, ánh mắt mê hoặc, yểu điệu mỉm cười, từ từ tiến lại gần Mộc Du Dương.
“Du Dương, em không phải là người khác, em là vợ chưa cưới của anh, căn phòng này của anh, sớm muộn gì em cũng vào ở, nếu đã như thế thì chúng ta cứ tìm hiểu đối phương trước đi, anh thấy có phải không?”
Cô ta vừa đi vừa cởi dần chiếc áo khoác bên ngoài vứt xuống đất, để lộ ra bộ váy liền thân ngắn hở ngực bên trong.
Cô ta bước đến trước mặt Mộc Du Dương, dùng ánh mắt đầy ẩn ý lướt khắp gương mặt đẹp trai không tì vết của anh, rõ ràng muốn quyến rũ người đang ông này làm chuyện ân ái với mình.
Thấy thần sắc Mộc Du Dương không hề thay đổi, không có vẻ gì là chán ghét cô ta.
Tiêu Tử Dao càng thấy như được cổ vũ, đưa tay ra vuốt nhẹ lên vai Mộc Du Dương.
Đột nhiên, cánh tay cô ta bị anh đưa tay ra chặn lại.
Cô ta có hơi ngơ ngác, nhíu mày lại, thắc mắc nhìn Mộc Du Dương, không hiểu anh sao lại không hề động lòng chút nào trước sự quyến rũ này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.