Chương 157
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
Từ sau đêm rời khỏi biệt thự nhà An Ly, Mộc Du Dương cố gắng kiềm chế,
suốt hai ngày liền không đến tìm Phương Tiểu Ngư. Anh đã hứa hôm nay sẽ
đến giúp cô dọn nhà, nhưng chợt có một cuộc họp bất ngờ, lại cộng thêm
việc đêm đó anh đã hứa với An Ly sẽ không tiếp xúc quá nhiều với Phương
Tiểu Ngư nữa, thế nên sáng nay anh đã không đến nhà cô.
Nhưng sau khi họp xong, trong cái đầu rảnh rỗi của Mộc Du Dương lại hiện lên hình ảnh của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Anh thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức chạy đến đây, ai ngờ vừa vào là lại trông thấy Tống Đình Hi.
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt nói: “Phương Tiểu Ngư, lúc tôi không có ở đây thì cô liền dẫn người đàn ông khác đến nhà sao?”
Phương Tiểu Ngư còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Tống Đình Hi đã tiếp lời: “Mộc Du Dương, đây là nhà của Tiểu Ngư, không phải nhà của anh. Tôi nghĩ việc cô ấy mời ai vào nhà là quyền của cô ấy chứ không phải quyền của anh!”
Câu nói ấy của Tống Đình Hi có vẻ đã chọc giận Mộc Du Dương, khiến anh càng sa sầm hơn. Anh đột nhiên nhớ lại lời nói lúc trước Phương Tiểu Ngư từng nói với anh, cô nói anh chẳng bằng một cái móng tay của Tống Đình Hi.
Mộc Du Dương quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư, hỏi gằn từng chữ: “Phương Tiểu Ngư, trong lòng của cô thì người đàn ông này hơn tôi sao?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, cô nhớ mình từng nói Mộc Du Dương không bằng Tống Đình Hi, nhưng đó chỉ là do tức giận thôi!
Mộc Du Dương và Tống Đình Hi mỗi người đều có ưu điểm riêng. Nếu khách quan mà nói thì Mộc Du Dương thật sự xuất sắc hơn Tống Đình Hi nhiều, nhưng tính cách của Tống Đình Hi thì lại hơn hẳn anh, vừa biết quan tâm người khác lại vừa rất chu đáo.
Nếu Tống Đình Hi đêm ấy không có hành động thô lỗ với cô thì thật là hoàn hảo, nhưng cho dù anh có hoàn hảo đến đâu thì cô cũng khó mà yêu anh được.
Bởi vì trái tim cô đã hoàn toàn bị Mộc Du Dương xâm chiếm rồi.
Tống Đình Hi nghe ra ý trong câu nói của Mộc Du Dương, thì ra Phương Tiểu Ngư từng nói Mộc Du Dương không bằng anh, trái tim anh chợt cảm thấy có một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Nhưng trái tim của Mộc Du Dương thì như đang rơi xuống đáy, anh đang chờ câu trả lời của Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư không nói gì, bởi cô không biết phải mở miệng thế nào, lẽ nào lại nói rằng trong lòng cô thì anh hơn hẳn Tống Đình Hi sao?
Không được không được, làm thế chắc chắn sẽ khiến Tống Đình Hi tổn thương.
Tống Đình Hi chợt nói: “Mộc Du Dương, tôi biết luận về gia thế thì tôi thật sự không bằng anh, nhưng nếu xét về mặt đối xử với Tiểu Ngư thì anh chắc chắn không thể bằng tôi được. Ít ra tôi cũng không bỏ mặc cô ấy trong đám cưới, ít ra trong lòng tôi thì Tiểu Ngư chính là duy nhất.”
Mộc Du Dương khó chịu nói: “Tôi đang hỏi cô ấy chứ không hỏi anh, anh nghĩ anh có tư cách gì mà trả lời câu hỏi của tôi?”
Phương Tiểu Ngư cũng không biết phải nói gì. Tình huống lúc này thật sự quá tệ. Cô giờ chỉ muốn bảo hai người này mau đi đi, đừng có gây gổ trong nhà của cô nữa.
Thế là cô ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đủ rồi, bây giờ hai người mau ra ngoài đi.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn cô rồi bước đi không hề do dự. Tống Đình Hi mở miệng định nói gì đó, nhưng bị cô ngắt lời, “Đình Hi, anh cũng đi đi.”
Anh gật đầu, khi bước ra cửa thì quay đầu lại nói với cô: “Tiểu Ngư, chuyện tối đó, anh rất xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, phẩy tay tỏ ý bảo anh mau đi đi.
Hai người đàn ông đi rồi, căn nhà mới yên tĩnh trở lại, Lạc Bảo Nhi từ nãy vẫn luôn im lặng bây giờ mới mở miệng nói.
Cậu bước đến bên cạnh hỏi Phương Tiểu Ngư: “Mẹ ơi, chú Mộc và chú Tống, mẹ rốt cuộc thích ai hơn?”
Phương Tiểu Ngư không ngờ Lạc Bảo Nhi lại đột nhiên hỏi câu này, sao cậu có thể nhìn ra quan hệ giữa ba người bọn họ chứ?
Lạc Bảo Nhi thấy vẻ mặt thắc mắc của mẹ thì liền nói: “Mẹ ơi, cô giáo Trương có nói quan hệ giữa ba người gọi là tình yêu tay ba. Cô nói yêu tay ba là không đúng, mỗi người chỉ được yêu một người thôi là đủ rồi, không thể cùng lúc thích hai người được.”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười, trường mẫu giáo siêu cấp quả nhiên là đặc biệt, lại đi dạy trẻ con cả mấy chuyện cao siêu này!
Cô trả lời: “Lạc Bảo Nhi, đây không phải tình yêu tay ba, mẹ và hai chú chẳng có quan hệ gì cả, họ chỉ là bạn của mẹ mà thôi.”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu: “Mẹ nói dối, chú Mộc rõ ràng rất thích mẹ, chú Tống cũng thích mẹ.”
Phương Tiểu Ngư bất lực hỏi: “Thế Lạc Bảo Nhi thích chú nào nhiều hơn?”
Lạc Bảo Nhi không hề suy nghĩ mà trả lời: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Quả nhiên vẫn là câu trả lời ấy, cậu trước nay vẫn luôn yêu thương chú Mộc, tình thương ấy có thế nào cũng không đổi.
Sau khi chuyển đến nhà mới, cuộc sống của Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều không đến nữa, như thế càng tốt, cô có thể tập trung hết tinh thần vào trong công việc.
Hôm nay vừa vào làm đã nghe các đồng nghiệp bàn tán về cuộc thi thiết kế thời trang sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Cuộc thi này do Gloria đứng ra tổ chức.
Mỗi năm một lần, các nhà thiết kế thời trang trên khắp cả nước đều sẽ tham gia cuộc thi, mục đích là để khuếch trương thanh thế của Gloria, đồng thời cũng giúp Gloria chiêu mộ được thêm các nhân tài thiết kế.
Nhưng Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không quan tâm đến cuộc thi này, bởi địa điểm thi là ở Gloria, mà tất cả giám khảo lại đều là lãnh đạo của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đương nhiên cũng là một trong số đó.
Đang làm việc thì khung cửa sổ chat chợt nhấp nháy, Phương Tiểu Ngư mỉm cười nhấn vào biểu tượng, là một tin nhắn do Gương gửi đến.
“Hi, dạo này khỏe không?”
Phương Tiểu Ngư gõ bàn phím thoăn thoắt: “Còn hỏi nữa à? Lần trước không phải anh bảo sẽ về nước sao? Sao lâu thế rồi còn chưa về?”
“Oan uổng quá, do tôi đột nhiên có việc gấp cần giải quyết nên mới phải ở lại nước ngoài thêm vài ngày nữa.”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Ồ, thế sao bây giờ lại đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi?”
“Tôi nghe nói Gloria sắp tổ chức cuộc thi thiết kế, sao hả, cô chắc chắn sẽ tham gia đúng không?”
Phương Tiểu Ngư: “Tôi không tham gia đâu, tôi đã nghỉ việc ở Gloria rồi, giờ tôi đang làm việc cho Louise.”
Gương: “Thì ra là thế à? Thế thì đáng tiếc quá! Tôi nghe nói lần này Gloria đã bỏ ra một số tiền lớn để mời Adonis về làm giám khảo đấy!”
Phương Tiểu Ngư ngồi trước màn hình kinh ngạc há hốc mồm, cô quay sang hỏi đồng nghiệp: “Trong danh sách giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang của Gloria lần này có phải có cả Adonis không?”
Các đồng nghiệp liền trả lời: “Đúng thế, tôi nghe nói chính tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên đã đích thân gửi lời mời.”
Phương Tiểu Ngư quay lại chat với Gương: “Tôi đổi ý rồi, cuộc thi lần này tôi giá nào cũng phải tham gia!”
Adonis chính là thần tượng của cô! Nếu lần này được thần tượng công nhận thì cuộc đời này của Phương Tiểu Ngư sẽ càng thêm có ý nghĩa.
Gương: “Thế à? Thế thì chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường rồi!”
Phương Tiểu Ngư: “Hả? Ý anh là sao?”
Gương: “Vì tôi cũng tham gia mà! Đến lúc đó chúng ta có thể xem thử rốt cuộc ai tài năng hơn ai rồi!”
Nói thế nghĩa là, mình cuối cùng cũng có thể gặp Gương rồi sao?
Nghĩ đến điều này, Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy rất mong đợi cuộc thi.
Nhưng sau khi họp xong, trong cái đầu rảnh rỗi của Mộc Du Dương lại hiện lên hình ảnh của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi. Anh thật sự không nhịn nổi nữa, lập tức chạy đến đây, ai ngờ vừa vào là lại trông thấy Tống Đình Hi.
Mộc Du Dương sa sầm nét mặt nói: “Phương Tiểu Ngư, lúc tôi không có ở đây thì cô liền dẫn người đàn ông khác đến nhà sao?”
Phương Tiểu Ngư còn chưa kịp mở miệng giải thích thì Tống Đình Hi đã tiếp lời: “Mộc Du Dương, đây là nhà của Tiểu Ngư, không phải nhà của anh. Tôi nghĩ việc cô ấy mời ai vào nhà là quyền của cô ấy chứ không phải quyền của anh!”
Câu nói ấy của Tống Đình Hi có vẻ đã chọc giận Mộc Du Dương, khiến anh càng sa sầm hơn. Anh đột nhiên nhớ lại lời nói lúc trước Phương Tiểu Ngư từng nói với anh, cô nói anh chẳng bằng một cái móng tay của Tống Đình Hi.
Mộc Du Dương quay sang nhìn Phương Tiểu Ngư, hỏi gằn từng chữ: “Phương Tiểu Ngư, trong lòng của cô thì người đàn ông này hơn tôi sao?”
Phương Tiểu Ngư ngẩn người, cô nhớ mình từng nói Mộc Du Dương không bằng Tống Đình Hi, nhưng đó chỉ là do tức giận thôi!
Mộc Du Dương và Tống Đình Hi mỗi người đều có ưu điểm riêng. Nếu khách quan mà nói thì Mộc Du Dương thật sự xuất sắc hơn Tống Đình Hi nhiều, nhưng tính cách của Tống Đình Hi thì lại hơn hẳn anh, vừa biết quan tâm người khác lại vừa rất chu đáo.
Nếu Tống Đình Hi đêm ấy không có hành động thô lỗ với cô thì thật là hoàn hảo, nhưng cho dù anh có hoàn hảo đến đâu thì cô cũng khó mà yêu anh được.
Bởi vì trái tim cô đã hoàn toàn bị Mộc Du Dương xâm chiếm rồi.
Tống Đình Hi nghe ra ý trong câu nói của Mộc Du Dương, thì ra Phương Tiểu Ngư từng nói Mộc Du Dương không bằng anh, trái tim anh chợt cảm thấy có một cảm giác vô cùng ngọt ngào.
Nhưng trái tim của Mộc Du Dương thì như đang rơi xuống đáy, anh đang chờ câu trả lời của Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư không nói gì, bởi cô không biết phải mở miệng thế nào, lẽ nào lại nói rằng trong lòng cô thì anh hơn hẳn Tống Đình Hi sao?
Không được không được, làm thế chắc chắn sẽ khiến Tống Đình Hi tổn thương.
Tống Đình Hi chợt nói: “Mộc Du Dương, tôi biết luận về gia thế thì tôi thật sự không bằng anh, nhưng nếu xét về mặt đối xử với Tiểu Ngư thì anh chắc chắn không thể bằng tôi được. Ít ra tôi cũng không bỏ mặc cô ấy trong đám cưới, ít ra trong lòng tôi thì Tiểu Ngư chính là duy nhất.”
Mộc Du Dương khó chịu nói: “Tôi đang hỏi cô ấy chứ không hỏi anh, anh nghĩ anh có tư cách gì mà trả lời câu hỏi của tôi?”
Phương Tiểu Ngư cũng không biết phải nói gì. Tình huống lúc này thật sự quá tệ. Cô giờ chỉ muốn bảo hai người này mau đi đi, đừng có gây gổ trong nhà của cô nữa.
Thế là cô ra lệnh đuổi khách: “Được rồi, đủ rồi, bây giờ hai người mau ra ngoài đi.”
Mộc Du Dương lạnh lùng nhìn cô rồi bước đi không hề do dự. Tống Đình Hi mở miệng định nói gì đó, nhưng bị cô ngắt lời, “Đình Hi, anh cũng đi đi.”
Anh gật đầu, khi bước ra cửa thì quay đầu lại nói với cô: “Tiểu Ngư, chuyện tối đó, anh rất xin lỗi, thật sự xin lỗi em.”
Phương Tiểu Ngư lắc đầu, phẩy tay tỏ ý bảo anh mau đi đi.
Hai người đàn ông đi rồi, căn nhà mới yên tĩnh trở lại, Lạc Bảo Nhi từ nãy vẫn luôn im lặng bây giờ mới mở miệng nói.
Cậu bước đến bên cạnh hỏi Phương Tiểu Ngư: “Mẹ ơi, chú Mộc và chú Tống, mẹ rốt cuộc thích ai hơn?”
Phương Tiểu Ngư không ngờ Lạc Bảo Nhi lại đột nhiên hỏi câu này, sao cậu có thể nhìn ra quan hệ giữa ba người bọn họ chứ?
Lạc Bảo Nhi thấy vẻ mặt thắc mắc của mẹ thì liền nói: “Mẹ ơi, cô giáo Trương có nói quan hệ giữa ba người gọi là tình yêu tay ba. Cô nói yêu tay ba là không đúng, mỗi người chỉ được yêu một người thôi là đủ rồi, không thể cùng lúc thích hai người được.”
Phương Tiểu Ngư cảm thấy dở khóc dở cười, trường mẫu giáo siêu cấp quả nhiên là đặc biệt, lại đi dạy trẻ con cả mấy chuyện cao siêu này!
Cô trả lời: “Lạc Bảo Nhi, đây không phải tình yêu tay ba, mẹ và hai chú chẳng có quan hệ gì cả, họ chỉ là bạn của mẹ mà thôi.”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu: “Mẹ nói dối, chú Mộc rõ ràng rất thích mẹ, chú Tống cũng thích mẹ.”
Phương Tiểu Ngư bất lực hỏi: “Thế Lạc Bảo Nhi thích chú nào nhiều hơn?”
Lạc Bảo Nhi không hề suy nghĩ mà trả lời: “Đương nhiên là chú Mộc rồi!”
Quả nhiên vẫn là câu trả lời ấy, cậu trước nay vẫn luôn yêu thương chú Mộc, tình thương ấy có thế nào cũng không đổi.
Sau khi chuyển đến nhà mới, cuộc sống của Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng hơn trước nhiều. Mộc Du Dương và Tống Đình Hi đều không đến nữa, như thế càng tốt, cô có thể tập trung hết tinh thần vào trong công việc.
Hôm nay vừa vào làm đã nghe các đồng nghiệp bàn tán về cuộc thi thiết kế thời trang sẽ được tổ chức vào tháng sau.
Cuộc thi này do Gloria đứng ra tổ chức.
Mỗi năm một lần, các nhà thiết kế thời trang trên khắp cả nước đều sẽ tham gia cuộc thi, mục đích là để khuếch trương thanh thế của Gloria, đồng thời cũng giúp Gloria chiêu mộ được thêm các nhân tài thiết kế.
Nhưng Phương Tiểu Ngư hoàn toàn không quan tâm đến cuộc thi này, bởi địa điểm thi là ở Gloria, mà tất cả giám khảo lại đều là lãnh đạo của tập đoàn Thịnh Thế Mộc Thiên, Mộc Du Dương đương nhiên cũng là một trong số đó.
Đang làm việc thì khung cửa sổ chat chợt nhấp nháy, Phương Tiểu Ngư mỉm cười nhấn vào biểu tượng, là một tin nhắn do Gương gửi đến.
“Hi, dạo này khỏe không?”
Phương Tiểu Ngư gõ bàn phím thoăn thoắt: “Còn hỏi nữa à? Lần trước không phải anh bảo sẽ về nước sao? Sao lâu thế rồi còn chưa về?”
“Oan uổng quá, do tôi đột nhiên có việc gấp cần giải quyết nên mới phải ở lại nước ngoài thêm vài ngày nữa.”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Ồ, thế sao bây giờ lại đột nhiên gửi tin nhắn cho tôi?”
“Tôi nghe nói Gloria sắp tổ chức cuộc thi thiết kế, sao hả, cô chắc chắn sẽ tham gia đúng không?”
Phương Tiểu Ngư: “Tôi không tham gia đâu, tôi đã nghỉ việc ở Gloria rồi, giờ tôi đang làm việc cho Louise.”
Gương: “Thì ra là thế à? Thế thì đáng tiếc quá! Tôi nghe nói lần này Gloria đã bỏ ra một số tiền lớn để mời Adonis về làm giám khảo đấy!”
Phương Tiểu Ngư ngồi trước màn hình kinh ngạc há hốc mồm, cô quay sang hỏi đồng nghiệp: “Trong danh sách giám khảo cuộc thi thiết kế thời trang của Gloria lần này có phải có cả Adonis không?”
Các đồng nghiệp liền trả lời: “Đúng thế, tôi nghe nói chính tổng tài của Thịnh Thế Mộc Thiên đã đích thân gửi lời mời.”
Phương Tiểu Ngư quay lại chat với Gương: “Tôi đổi ý rồi, cuộc thi lần này tôi giá nào cũng phải tham gia!”
Adonis chính là thần tượng của cô! Nếu lần này được thần tượng công nhận thì cuộc đời này của Phương Tiểu Ngư sẽ càng thêm có ý nghĩa.
Gương: “Thế à? Thế thì chúng ta sẽ gặp nhau trên chiến trường rồi!”
Phương Tiểu Ngư: “Hả? Ý anh là sao?”
Gương: “Vì tôi cũng tham gia mà! Đến lúc đó chúng ta có thể xem thử rốt cuộc ai tài năng hơn ai rồi!”
Nói thế nghĩa là, mình cuối cùng cũng có thể gặp Gương rồi sao?
Nghĩ đến điều này, Phương Tiểu Ngư liền cảm thấy rất mong đợi cuộc thi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.