Chương 200: Đau đớn giả vờ
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Mộc lão gia xem ra rất giận dữ: “Ông không có bằng chứng nhưng với kinh
nghiệm nhìn người mấy chục năm nay của ông nội, tuyệt đối ông không bao
giờ nhìn nhầm người! Con bé An Ly này, nó lòng dạ bất lương! Mẹ của nó
là Tô Lạc Nhĩ mới về nước không lâu đúng không? Tô Lạc Nhĩ vừa về nước
thì con lại bị xe tông, con còn cho rằng hai chuyện này không liên quan
gì nhau à?”
Lời Mộc lão gia cứng rắn như búa tạ nện vào đầu Mộc Du Dương.
Anh bỗng nhiên nghĩ, kề từ ngày An Ly về nước đến nay, thông tin tập đoàn S chuyển trọng tâm sản nghiệp vào trong nước cứ lan truyền mãi.
An Ly về nước không lâu thì mẹ cô ấy, Tô Lạc Nhĩ cũng về theo, trọng tâm sản nghiệp tập đoàn S cũng thuận lợi chuyển vào trong nước.
Hơn nữa kể từ ngày An Ly và Tô Lạc Nhĩ về nước, những chuyện ngoài ý muốn cứ không ngừng xảy ra. Và đến bây giờ là chuyện anh bị xe tông. Tất cả những chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Nhưng đến cùng anh vẫn không tin, hay nói hơn là không dám tin. Một An Ly đã từng thuần khiết như tờ giấy trắng như thế sao lại có thể biến thành cô gái nhuốm màu thế tục như bây giờ.
“Đợi con xuất viện con sẽ điều tra rõ ràng.” Mộc Du Dương nói.
Mộc lão gia lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu con điều tra ra sự việc này có liên quan đến An Ly thì sao? Con định sẽ làm thế nào? Con đừng quên, vụ tai nạn xe lần này không những làm con bị thương mà còn liên lụy đến Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi! Con biết vết thương của Lạc Bảo Nhi nghiêm trọng đến chừng nào mà đúng không? Lúc đó nếu vệ sĩ không đến kịp đưa các con vào bệnh viện thì e rằng Lạc Bảo Nhi sẽ không tỉnh lại nữa!”
Nói xong, Mộc lão gia nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bệnh. Ông không định tiếp tục nói chuyện với Mộc Du Dương.
Ông đi tìm phòng bệnh của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Nhưng lúc này, cửa phòng bệnh của hai người đã mở sẵn, vệ sĩ bên ngoài bước vào, cung kính nói: “Thưa ông, cô Phương và con trai cô ấy sáng nay đã làm thủ tục chuyển viện, nên bây giờ họ đã rời khỏi đây rồi ạ .”
“Rời khỏi?” Mộc lão gia giậm chân bực tức, quay đầu lại hỏi Mộc Du Dương: “Con không phải lại nói gì khiến cho Tiểu Ngư giận rồi đó chứ? Sáng nay ông vừa nghe tin con và Lạc Bảo Nhi đã tỉnh lại thì họ cũng lập tức rời khỏi bệnh viện rồi à?”
Ông lại hỏi vệ sĩ: “Họ chuyển viện đến đâu?”
Vệ sĩ trả lời: “Thưa ông, tôi vừa đi hỏi quầy tiếp tân, bác sĩ nói cô Phương muốn chuyển viện, thủ tục đã hoàn tất, nhưng chuyển đi đâu thì họ không nói chính xác. Chỉ biết là anh Tống Đình Hi đã đến đón họ đi.”
Ngay cả ở cạnh anh trong cùng một bệnh viện, cô cũng không bằng lòng. Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn ở bên cạnh Tống Đình Hi thôi.
Nghĩ thế, lòng Mộc Du Dương càng thêm giận nhưng lại không thể làm gì.
Mộc lão gia càng tức giận, trừng mắt nhìn Mộc Du Dương. Chính cái thằng ranh con này đã chọc giận hai mẹ con cô bỏ đi đây mà!
Tại phòng bệnh riêng ở bệnh viện Tống Nhã.
Lạc Bảo Nhi nằm trên giường bệnh, vểnh môi nũng nịu hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao mới sáng sớm mà chúng ta phải chuyển viện đi chứ? Con còn chưa được nói chuyện với chú Mộc kia mà!”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Xin lỗi con, Lạc Bảo Nhi, tuy lần này đúng là chú Mộc đã cứu chúng ta, nhưng sau này chúng ta không được gặp chú Mộc nữa. Lẽ nào Lạc Bảo Nhi đã quên hứa với mẹ là sẽ không gặp chú Mộc nữa sao?”
Lạc Bảo Nhi khó chịu cúi đầu, “Lạc Bảo Nhi không có quên, Lạc Bảo Nhi chỉ là quá nhớ chú Mộc... Nếu mẹ không vui, vậy thì Lạc Bảo Nhi sẽ không gặp chú Mộc nữa”
Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, ân cần nói: “Cảm ơn Lạc Bảo Nhi đã cảm thông cho mẹ. Lạc Bảo Nhi biết là làm người phải giữ chữ tín đúng không? Mẹ không thể đã hứa với chú Tống rồi mà lại còn dây dưa với chú Mộc nữa. Như vậy là không đúng.”
Lạc Bảo Nhi thu lại vẻ mặt buồn bã, cười miễn cưỡng, “Mẹ nói đúng, cô giáo Trương cũng có dạy, làm người phải giữ chữ tín, sau này Lạc Bảo Nhi sẽ không đòi mẹ đi gặp chú Mộc nữa!”
Sau đó cậu ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Thấy Lạc Bảo Nhi đã ngủ say, Phương Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, cô kéo chăn đắp lên người cậu bé rồi chuẩn bị ra ban công hít thở chút không khí.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô liền đụng phải Tống Đình Hi.
“Tiểu Ngư, em đi đâu vậy?” Anh dịu dàng hỏi.
“Lạc Bảo Nhi ngủ rồi, trong phòng có chút ngột ngạt nên em muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Tống Đình Hi lay lay cái túi trong tay, bên trong là đồ chơi mà anh mang cho Lạc Bảo Nhi. Anh nói: “Em đợi một lát. Anh đem cái này vào trong rồi sẽ đưa em đi.”
Dứt lời, anh đem đồ chơi đặt lên đầu giường Lạc Bảo Nhi để khi cậu bé tỉnh dậy là có thể nhìn thấy ngay.
Sau đó hai người lên xe rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, Tống Đình Hi thấy Phương Tiểu Ngư có chút ngẩn ngơ, anh hỏi: “Tiểu Ngư, anh biết sáng nay chuyển viện hơi gấp gáp. Hy vọng em đừng để tâm.”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Không sao. Em cũng muốn sớm chuyển viện. Mộc Khang là bệnh viện của anh ta, em không muốn tiếp tục ở đó.”
Miễn là đừng gặp Mộc Du Dương.
Tống Đình Hi nghe xong lời này, lòng cảm thấy vui mừng, nắm chặt tay Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư không né tránh. Dù cô có suy nghĩ là rút tay ra nhưng cô kiềm chế lại. Bởi cô biết rằng cô cần phải tập quen dần với cử chỉ thân mật thế này.
Tống Đình Hi đưa cô đến một biệt thư riêng của Tống gia. Xung quanh biệt thự này là khoảng đất trống rất lớn với đủ các loại hoa, cực kỳ xinh đẹp.
Phương Tiểu Ngư chỉ nghĩ là tùy tiện tản bộ thôi, không ngờ Tống Đình Hi đưa cô đến nơi này. Cho nên cô thắc mắc: “Đình Hi, hoa viên này là... ”
Tống Đình Hi nắm chặt tay cô, chân thành nhìn vào mắt cô, mong đợi: “Tiểu Ngư, chỗ này sẽ là nhà mới của chúng ta được không?”
“Nhà mới?” Phương Tiểu Ngư mở to mắt kinh ngạc. Cái này không phải xa xỉ quá sao!
Khu đất rộng thế này của Tống gia khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy không tự nhiên. Cô vẫn chưa quen sống ở những nơi thế này.
Quan trọng nhất là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm vợ Tống Đình Hi.
Cô thừa nhận, từ khi biết Mộc Du Dương chính là bố ruột của Lạc Bảo Nhi, cô đã thật sự bắt đầu do dự.
“Đình Hi, em... em không muốn ở đây.” Phương Tiểu Ngư lí nhí nói.
“Tại sao?” Tống Đình Hi nghi hoặc, “Nếu em không thích kiểu hoa viên này, anh có thể sửa lại theo ý em thích.”
Phương Tiểu Ngư đành viện cớ: “Đình Hi, không phải là em không thích. Em... em chỉ là không quen ở trong căn nhà lớn thế này, em cảm thấy chỗ ở hiện tại của em và Lạc Bảo Nhi là tốt lắm rồi.”
“Tiểu Ngư, lẽ nào sau khi kết hôn chúng ta phải ở trong căn nhà đó sao?” Tống Đình Hi đã hiểu nhầm ý cô. Anh cho rằng cô chỉ đơn thuần là không muốn ở đây mà thôi.
Lời Mộc lão gia cứng rắn như búa tạ nện vào đầu Mộc Du Dương.
Anh bỗng nhiên nghĩ, kề từ ngày An Ly về nước đến nay, thông tin tập đoàn S chuyển trọng tâm sản nghiệp vào trong nước cứ lan truyền mãi.
An Ly về nước không lâu thì mẹ cô ấy, Tô Lạc Nhĩ cũng về theo, trọng tâm sản nghiệp tập đoàn S cũng thuận lợi chuyển vào trong nước.
Hơn nữa kể từ ngày An Ly và Tô Lạc Nhĩ về nước, những chuyện ngoài ý muốn cứ không ngừng xảy ra. Và đến bây giờ là chuyện anh bị xe tông. Tất cả những chuyện này thật sự quá trùng hợp.
Nhưng đến cùng anh vẫn không tin, hay nói hơn là không dám tin. Một An Ly đã từng thuần khiết như tờ giấy trắng như thế sao lại có thể biến thành cô gái nhuốm màu thế tục như bây giờ.
“Đợi con xuất viện con sẽ điều tra rõ ràng.” Mộc Du Dương nói.
Mộc lão gia lạnh lùng hừ một tiếng, “Nếu con điều tra ra sự việc này có liên quan đến An Ly thì sao? Con định sẽ làm thế nào? Con đừng quên, vụ tai nạn xe lần này không những làm con bị thương mà còn liên lụy đến Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi! Con biết vết thương của Lạc Bảo Nhi nghiêm trọng đến chừng nào mà đúng không? Lúc đó nếu vệ sĩ không đến kịp đưa các con vào bệnh viện thì e rằng Lạc Bảo Nhi sẽ không tỉnh lại nữa!”
Nói xong, Mộc lão gia nổi giận đùng đùng rời khỏi phòng bệnh. Ông không định tiếp tục nói chuyện với Mộc Du Dương.
Ông đi tìm phòng bệnh của Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi.
Nhưng lúc này, cửa phòng bệnh của hai người đã mở sẵn, vệ sĩ bên ngoài bước vào, cung kính nói: “Thưa ông, cô Phương và con trai cô ấy sáng nay đã làm thủ tục chuyển viện, nên bây giờ họ đã rời khỏi đây rồi ạ .”
“Rời khỏi?” Mộc lão gia giậm chân bực tức, quay đầu lại hỏi Mộc Du Dương: “Con không phải lại nói gì khiến cho Tiểu Ngư giận rồi đó chứ? Sáng nay ông vừa nghe tin con và Lạc Bảo Nhi đã tỉnh lại thì họ cũng lập tức rời khỏi bệnh viện rồi à?”
Ông lại hỏi vệ sĩ: “Họ chuyển viện đến đâu?”
Vệ sĩ trả lời: “Thưa ông, tôi vừa đi hỏi quầy tiếp tân, bác sĩ nói cô Phương muốn chuyển viện, thủ tục đã hoàn tất, nhưng chuyển đi đâu thì họ không nói chính xác. Chỉ biết là anh Tống Đình Hi đã đến đón họ đi.”
Ngay cả ở cạnh anh trong cùng một bệnh viện, cô cũng không bằng lòng. Bây giờ trong lòng cô chỉ muốn ở bên cạnh Tống Đình Hi thôi.
Nghĩ thế, lòng Mộc Du Dương càng thêm giận nhưng lại không thể làm gì.
Mộc lão gia càng tức giận, trừng mắt nhìn Mộc Du Dương. Chính cái thằng ranh con này đã chọc giận hai mẹ con cô bỏ đi đây mà!
Tại phòng bệnh riêng ở bệnh viện Tống Nhã.
Lạc Bảo Nhi nằm trên giường bệnh, vểnh môi nũng nịu hỏi mẹ: “Mẹ, tại sao mới sáng sớm mà chúng ta phải chuyển viện đi chứ? Con còn chưa được nói chuyện với chú Mộc kia mà!”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Xin lỗi con, Lạc Bảo Nhi, tuy lần này đúng là chú Mộc đã cứu chúng ta, nhưng sau này chúng ta không được gặp chú Mộc nữa. Lẽ nào Lạc Bảo Nhi đã quên hứa với mẹ là sẽ không gặp chú Mộc nữa sao?”
Lạc Bảo Nhi khó chịu cúi đầu, “Lạc Bảo Nhi không có quên, Lạc Bảo Nhi chỉ là quá nhớ chú Mộc... Nếu mẹ không vui, vậy thì Lạc Bảo Nhi sẽ không gặp chú Mộc nữa”
Phương Tiểu Ngư nhẹ nhàng vuốt đầu cậu, ân cần nói: “Cảm ơn Lạc Bảo Nhi đã cảm thông cho mẹ. Lạc Bảo Nhi biết là làm người phải giữ chữ tín đúng không? Mẹ không thể đã hứa với chú Tống rồi mà lại còn dây dưa với chú Mộc nữa. Như vậy là không đúng.”
Lạc Bảo Nhi thu lại vẻ mặt buồn bã, cười miễn cưỡng, “Mẹ nói đúng, cô giáo Trương cũng có dạy, làm người phải giữ chữ tín, sau này Lạc Bảo Nhi sẽ không đòi mẹ đi gặp chú Mộc nữa!”
Sau đó cậu ngoan ngoãn nhắm mắt ngủ.
Thấy Lạc Bảo Nhi đã ngủ say, Phương Tiểu Ngư thở phào nhẹ nhõm, cô kéo chăn đắp lên người cậu bé rồi chuẩn bị ra ban công hít thở chút không khí.
Vừa ra khỏi phòng bệnh, cô liền đụng phải Tống Đình Hi.
“Tiểu Ngư, em đi đâu vậy?” Anh dịu dàng hỏi.
“Lạc Bảo Nhi ngủ rồi, trong phòng có chút ngột ngạt nên em muốn ra ngoài hít thở không khí.”
Tống Đình Hi lay lay cái túi trong tay, bên trong là đồ chơi mà anh mang cho Lạc Bảo Nhi. Anh nói: “Em đợi một lát. Anh đem cái này vào trong rồi sẽ đưa em đi.”
Dứt lời, anh đem đồ chơi đặt lên đầu giường Lạc Bảo Nhi để khi cậu bé tỉnh dậy là có thể nhìn thấy ngay.
Sau đó hai người lên xe rời khỏi bệnh viện.
Trên xe, Tống Đình Hi thấy Phương Tiểu Ngư có chút ngẩn ngơ, anh hỏi: “Tiểu Ngư, anh biết sáng nay chuyển viện hơi gấp gáp. Hy vọng em đừng để tâm.”
Phương Tiểu Ngư trả lời: “Không sao. Em cũng muốn sớm chuyển viện. Mộc Khang là bệnh viện của anh ta, em không muốn tiếp tục ở đó.”
Miễn là đừng gặp Mộc Du Dương.
Tống Đình Hi nghe xong lời này, lòng cảm thấy vui mừng, nắm chặt tay Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư không né tránh. Dù cô có suy nghĩ là rút tay ra nhưng cô kiềm chế lại. Bởi cô biết rằng cô cần phải tập quen dần với cử chỉ thân mật thế này.
Tống Đình Hi đưa cô đến một biệt thư riêng của Tống gia. Xung quanh biệt thự này là khoảng đất trống rất lớn với đủ các loại hoa, cực kỳ xinh đẹp.
Phương Tiểu Ngư chỉ nghĩ là tùy tiện tản bộ thôi, không ngờ Tống Đình Hi đưa cô đến nơi này. Cho nên cô thắc mắc: “Đình Hi, hoa viên này là... ”
Tống Đình Hi nắm chặt tay cô, chân thành nhìn vào mắt cô, mong đợi: “Tiểu Ngư, chỗ này sẽ là nhà mới của chúng ta được không?”
“Nhà mới?” Phương Tiểu Ngư mở to mắt kinh ngạc. Cái này không phải xa xỉ quá sao!
Khu đất rộng thế này của Tống gia khiến Phương Tiểu Ngư cảm thấy không tự nhiên. Cô vẫn chưa quen sống ở những nơi thế này.
Quan trọng nhất là cô vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng làm vợ Tống Đình Hi.
Cô thừa nhận, từ khi biết Mộc Du Dương chính là bố ruột của Lạc Bảo Nhi, cô đã thật sự bắt đầu do dự.
“Đình Hi, em... em không muốn ở đây.” Phương Tiểu Ngư lí nhí nói.
“Tại sao?” Tống Đình Hi nghi hoặc, “Nếu em không thích kiểu hoa viên này, anh có thể sửa lại theo ý em thích.”
Phương Tiểu Ngư đành viện cớ: “Đình Hi, không phải là em không thích. Em... em chỉ là không quen ở trong căn nhà lớn thế này, em cảm thấy chỗ ở hiện tại của em và Lạc Bảo Nhi là tốt lắm rồi.”
“Tiểu Ngư, lẽ nào sau khi kết hôn chúng ta phải ở trong căn nhà đó sao?” Tống Đình Hi đã hiểu nhầm ý cô. Anh cho rằng cô chỉ đơn thuần là không muốn ở đây mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.