Chương 210: Gạt mình gạt người
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Hiện giờ, một chút áy náy, trách nhiệm và niệm tình cũ mà Mộc Du Dương dành cho An Ly đã hoàn toàn hết sạch.
Là lỗi của anh… Tất cả là lỗi của anh…
Đều tại anh không sớm nhận ra trái tim của mình, mới dẫn đến nông nỗi như bây giờ
“Đại thiếu gia.”
Giọng của quản gia vang lên ngoài cửa, sau đó ông đẩy cửa bước vào.
“Ôi, đại thiếu gia, cậu cứ thế này mãi cũng không phải là cách đâu!” Quản gia vừa thở dài vừa bước vào nhặt mấy vỏ chai rượu trên sàn, “Đại thiếu gia, nếu cậu thật sự đau lòng vì cô Phương thì nên nghĩ cho Lạc thiếu gia nhiều hơn! Từ sau khi xảy ra chuyện, Lạc thiếu gia không chịu ăn uống gì, đêm cũng ngủ không ngon giấc, thậm chí còn không chịu đi học. Cứ thế này mãi thì biết làm sao đây?”
Lời của lão quản gia đã khiến Mộc Du Dương bừng tỉnh.
Phải rồi, nếu anh cứ buông thả thế này thì Lạc Bảo Nhi biết phải làm sao?
Quản gia nói tiếp: “Đại thiếu gia, người chết cũng đã chết rồi, người sống phải kiên cường sống tiếp mới được.”
Lão quản gia đã đi theo Mộc lão gia cả đời, cũng từng thấy không ít phong ba bão táp, trải qua nhiều sự đời cũng như sinh li tử biệt.
“Lão gia vốn là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng thì cứ luôn mắng chửi đại thiếu gia, nhưng thật ra ngày nào cũng gọi điện cho tôi bảo phải nhắc đại thiếu gia dùng bữa! Đại thiếu gia, cậu nghe tôi khuyên một câu, mau đi đón lão gia và Lạc thiếu gia về đi!”
Mộc Du Dương gật đầu nói với quản gia: “Chú Trần, làm phiền chú dọn phòng giúp tôi, tôi không muốn Lạc Bảo Nhi trông thấy cảnh này.”
Quản gia lập tức trào nước mắt, ông gật đầu thật mạnh rồi mau chóng dọn dẹp căn phòng.
Mộc Du Dương vào nhà vệ sinh cạo râu sạch sẽ, thay bộ đồ vét mới rồi bước ra ngoài.
Mộc Tuấn Nghiêu một thời gian trước đây đã dọn khỏi nhà họ Mộc, chuyển đến ở riêng tại một biệt thự khác.
Mộc lão gia đang ngồi trên võng ngoài sân chơi đùa với Lạc Bảo Nhi thì trông thấy Mộc Du Dương đi từ ngoài cổng vào.
“Con đến đây làm gì?” Mộc lão gia giận dỗi hỏi.
Mộc Du Dương mỉm cười: “Ông ơi, con đến đón ông và Lạc Bảo Nhi về.”
Mộc lão gia bĩu môi nói: “Ông không về.”
Lúc này, Mộc Tuấn Nghiêu từ trong biệt thự bước ra, trên tay anh đang cầm một cái khay, trên đó có đặt một bình trà và mấy tách trà.
Vừa nhìn thấy Mộc Du Dương, ánh mắt Mộc Tuấn Nghiêu chợt trở nên lo lắng, nhưng sau đó mau chóng khôi phục vẻ bình thường.
Anh vừa bước đến vừa nói: “A, chào anh, anh đến đúng lúc lắm, em vừa mới pha trà cho ông đây, anh mau qua nếm thử xem kĩ thuật pha trà của em thế nào.”
Mộc Du Dương cau mày nói: “Không cần trà nước gì đâu, tôi đến đón ông nội và Lạc Bảo Nhi về thôi.”
Mộc Tuấn Nghiêu đặt cái khay lên bàn rồi cười nói: “Anh à, ông và Lạc Bảo Nhi ở chỗ của em rất tốt, em thấy anh không cần đón về đâu, cứ để họ tiếp tục ở đây đi.”
Anh rót trà ra tách rồi mời Mộc lão gia.
Mộc lão gia nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ừm, ngon lắm, rất thơm. Tuấn Nghiêu à, ông rất thích những đứa trẻ thông minh như con. Đâu có giống anh trai con, ngay cả người mình yêu là ai mà cũng không biết. Bây giờ mất đi rồi mới biết hối hận!”
Vừa nhắc đến Phương Tiểu Ngư, gương mặt Mộc Tuấn Nghiêu chợt hơi biến sắc, anh nói: “Ông ơi, ông đừng nói như thế. Tiểu Ngư mất tích, anh con cũng đang buồn lắm. Anh ấy chắc chắn không muốn mọi việc ra nông nỗi này đâu.”
Mộc lão gia sa sầm nét mặt: “Nó buồn sao? Nếu biết sớm như thế sao lúc đầu còn làm? Du Dương à, ông đã khuyên con từ lâu rồi, đừng có ở bên An Ly, đừng có ở bên nó! Nhưng con cứ nhất quyết không nghe! Bây giờ thì hay rồi, nó đã hại chết Tiểu Ngư, con đã vừa lòng chưa?”
“Hu hu… Hu hu hu…”
Lạc Bảo Nhi đột nhiên khóc nức nở, khiến ba người lớn đều hốt hoảng.
“Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, có ông ở đây mà!” Mộc lão gia ôm Lạc Bảo Nhi vào lòng dỗ dành.
Lạc Bảo Nhi nức nở nói: “Ông ơi, ông nói mẹ con chết rồi… Mẹ con thật sự đã chết rồi sao? Hu hu hu…”
Mộc lão gia nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi con, Lạc Bảo Nhi, là lỗi của ông, ông nói sai rồi.”
Mộc lão gia cũng không biết làm sao dỗ dành trẻ con, bởi tuy Mộc Du Dương là do một tay ông nuôi lớn, nhưng khi Mộc Du Dương còn bé mỗi lần khóc đều do bảo mẫu dỗ.
Mộc Tuấn Nghiêu chợt bước đến trước mặt Lạc Bảo Nhi, ngồi xổm xuống nói với cậu: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ của con chưa chết đâu! Con cứ tin chú, mẹ chỉ là đi du lịch ở một nơi rất rất xa, chờ khi nào mẹ mệt rồi thì sẽ quay về thôi!”
Câu nói ấy quả nhiên có tác dụng, Lạc Bảo Nhi lập tức nín khóc. Cậu giương to đôi mắt nhìn Mộc Tuấn Nghiêu, nghẹn ngào hỏi: “Chú Tuấn Nghiêu nói có thật không? Mẹ con thật sự sẽ về sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi! Con tin chú đi, mẹ con chỉ là cần một khoảng thời gian, Lạc Bảo Nhi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ là được rồi!”
Mấy hôm nay hầu như ngày nào cũng là do Mộc Tuấn Nghiêu dỗ Lạc Bảo Nhi ngủ, mỗi khi cậu giật mình thức dậy lúc nửa đêm thì Mộc Tuấn Nghiêu cũng là người đầu tiên chạy đến dỗ dành, lại cộng thêm việc trước đây Phương Tiểu Ngư từng dẫn Lạc Bảo Nhi đi ăn cơm với Mộc Tuấn Nghiêu vài lần nên Lạc Bảo Nhi lúc này cũng bắt đầu có lòng tin rất nhiều vào anh.
“Vâng, Lạc Bảo Nhi tin chú Tuấn Nghiêu.” Lạc Bảo Nhi lau nước mắt, sau đó nói: “Ông ơi, Lạc Bảo Nhi đói rồi, cho con ăn gì đó được không?”
Mộc lão gia nghe câu nói ấy lập tức mừng rỡ, đã suốt mấy ngày nay rồi, đây là lần đầu tiên Lạc Bảo Nhi mở miệng nói đói bụng, điều này không phải chứng tỏ cậu đã dần bớt đau thương rồi sao?
Mộc lão gia vội vàng gọi bảo mẫu chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon rồi dắt Lạc Bảo Nhi vào nhà.
Bên ngoài chỉ còn lại hai anh em Mộc Du Dương và Mộc Tuấn Nghiêu, Mộc Du Dương chợt cảm thấy ánh mắt Mộc Tuấn Nghiêu có hơi né tránh anh.
“Cậu có việc gì giấu tôi sao?”
Câu hỏi của Mộc Du Dương rõ ràng đã khiến Mộc Tuấn Nghiêu giật mình, nhưng anh mau chóng lấy lại thần sắc bình thường trả lời: “Đâu có! Anh à, em thì làm gì có việc gì giấu anh?”
Vẻ ra sức lấp liếm của anh lại càng khiến Mộc Du Dương nghi ngờ, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm mà quay người bước vào nhà, Mộc Tuấn Nghiêu cũng liền bước theo.
Trên bàn ăn trong biệt thự lúc này đã bày ra rất nhiều cao lương mĩ vị, Lạc Bảo Nhi đang ngồi bên bàn ăn uống ngấu nghiến.
Mộc lão gia ngồi bên cạnh vừa nói từ từ thôi vừa lấy khăn lau miệng cho Lạc Bảo Nhi.
Sau đó, Mộc lão gia nghe lời khuyên của Mộc Tuấn Nghiêu, cuối cùng đồng ý theo Mộc Du Dương về nhà.
Về đến nhà, vừa bước xuống xe, Mộc Du Dương đã liền trông thấy một người mà anh không muốn gặp nhất, chính là Tống Đình Hi!
Vừa thấy Mộc Du Dương, Tống Đình Hi liền đùng đùng nổi giận xông đến, nắm chặt cổ áo Mộc Du Dương rồi giơ tay đấm thật mạnh vào mặt anh.
“Mộc Du Dương, đồ cầm thú! Mau trả Tiểu Ngư lại cho tôi!”
Là lỗi của anh… Tất cả là lỗi của anh…
Đều tại anh không sớm nhận ra trái tim của mình, mới dẫn đến nông nỗi như bây giờ
“Đại thiếu gia.”
Giọng của quản gia vang lên ngoài cửa, sau đó ông đẩy cửa bước vào.
“Ôi, đại thiếu gia, cậu cứ thế này mãi cũng không phải là cách đâu!” Quản gia vừa thở dài vừa bước vào nhặt mấy vỏ chai rượu trên sàn, “Đại thiếu gia, nếu cậu thật sự đau lòng vì cô Phương thì nên nghĩ cho Lạc thiếu gia nhiều hơn! Từ sau khi xảy ra chuyện, Lạc thiếu gia không chịu ăn uống gì, đêm cũng ngủ không ngon giấc, thậm chí còn không chịu đi học. Cứ thế này mãi thì biết làm sao đây?”
Lời của lão quản gia đã khiến Mộc Du Dương bừng tỉnh.
Phải rồi, nếu anh cứ buông thả thế này thì Lạc Bảo Nhi biết phải làm sao?
Quản gia nói tiếp: “Đại thiếu gia, người chết cũng đã chết rồi, người sống phải kiên cường sống tiếp mới được.”
Lão quản gia đã đi theo Mộc lão gia cả đời, cũng từng thấy không ít phong ba bão táp, trải qua nhiều sự đời cũng như sinh li tử biệt.
“Lão gia vốn là người khẩu xà tâm phật, ngoài miệng thì cứ luôn mắng chửi đại thiếu gia, nhưng thật ra ngày nào cũng gọi điện cho tôi bảo phải nhắc đại thiếu gia dùng bữa! Đại thiếu gia, cậu nghe tôi khuyên một câu, mau đi đón lão gia và Lạc thiếu gia về đi!”
Mộc Du Dương gật đầu nói với quản gia: “Chú Trần, làm phiền chú dọn phòng giúp tôi, tôi không muốn Lạc Bảo Nhi trông thấy cảnh này.”
Quản gia lập tức trào nước mắt, ông gật đầu thật mạnh rồi mau chóng dọn dẹp căn phòng.
Mộc Du Dương vào nhà vệ sinh cạo râu sạch sẽ, thay bộ đồ vét mới rồi bước ra ngoài.
Mộc Tuấn Nghiêu một thời gian trước đây đã dọn khỏi nhà họ Mộc, chuyển đến ở riêng tại một biệt thự khác.
Mộc lão gia đang ngồi trên võng ngoài sân chơi đùa với Lạc Bảo Nhi thì trông thấy Mộc Du Dương đi từ ngoài cổng vào.
“Con đến đây làm gì?” Mộc lão gia giận dỗi hỏi.
Mộc Du Dương mỉm cười: “Ông ơi, con đến đón ông và Lạc Bảo Nhi về.”
Mộc lão gia bĩu môi nói: “Ông không về.”
Lúc này, Mộc Tuấn Nghiêu từ trong biệt thự bước ra, trên tay anh đang cầm một cái khay, trên đó có đặt một bình trà và mấy tách trà.
Vừa nhìn thấy Mộc Du Dương, ánh mắt Mộc Tuấn Nghiêu chợt trở nên lo lắng, nhưng sau đó mau chóng khôi phục vẻ bình thường.
Anh vừa bước đến vừa nói: “A, chào anh, anh đến đúng lúc lắm, em vừa mới pha trà cho ông đây, anh mau qua nếm thử xem kĩ thuật pha trà của em thế nào.”
Mộc Du Dương cau mày nói: “Không cần trà nước gì đâu, tôi đến đón ông nội và Lạc Bảo Nhi về thôi.”
Mộc Tuấn Nghiêu đặt cái khay lên bàn rồi cười nói: “Anh à, ông và Lạc Bảo Nhi ở chỗ của em rất tốt, em thấy anh không cần đón về đâu, cứ để họ tiếp tục ở đây đi.”
Anh rót trà ra tách rồi mời Mộc lão gia.
Mộc lão gia nhấp một ngụm trà rồi nói: “Ừm, ngon lắm, rất thơm. Tuấn Nghiêu à, ông rất thích những đứa trẻ thông minh như con. Đâu có giống anh trai con, ngay cả người mình yêu là ai mà cũng không biết. Bây giờ mất đi rồi mới biết hối hận!”
Vừa nhắc đến Phương Tiểu Ngư, gương mặt Mộc Tuấn Nghiêu chợt hơi biến sắc, anh nói: “Ông ơi, ông đừng nói như thế. Tiểu Ngư mất tích, anh con cũng đang buồn lắm. Anh ấy chắc chắn không muốn mọi việc ra nông nỗi này đâu.”
Mộc lão gia sa sầm nét mặt: “Nó buồn sao? Nếu biết sớm như thế sao lúc đầu còn làm? Du Dương à, ông đã khuyên con từ lâu rồi, đừng có ở bên An Ly, đừng có ở bên nó! Nhưng con cứ nhất quyết không nghe! Bây giờ thì hay rồi, nó đã hại chết Tiểu Ngư, con đã vừa lòng chưa?”
“Hu hu… Hu hu hu…”
Lạc Bảo Nhi đột nhiên khóc nức nở, khiến ba người lớn đều hốt hoảng.
“Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, có ông ở đây mà!” Mộc lão gia ôm Lạc Bảo Nhi vào lòng dỗ dành.
Lạc Bảo Nhi nức nở nói: “Ông ơi, ông nói mẹ con chết rồi… Mẹ con thật sự đã chết rồi sao? Hu hu hu…”
Mộc lão gia nhận ra mình đã lỡ lời, vội vàng xin lỗi: “Xin lỗi con, Lạc Bảo Nhi, là lỗi của ông, ông nói sai rồi.”
Mộc lão gia cũng không biết làm sao dỗ dành trẻ con, bởi tuy Mộc Du Dương là do một tay ông nuôi lớn, nhưng khi Mộc Du Dương còn bé mỗi lần khóc đều do bảo mẫu dỗ.
Mộc Tuấn Nghiêu chợt bước đến trước mặt Lạc Bảo Nhi, ngồi xổm xuống nói với cậu: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ của con chưa chết đâu! Con cứ tin chú, mẹ chỉ là đi du lịch ở một nơi rất rất xa, chờ khi nào mẹ mệt rồi thì sẽ quay về thôi!”
Câu nói ấy quả nhiên có tác dụng, Lạc Bảo Nhi lập tức nín khóc. Cậu giương to đôi mắt nhìn Mộc Tuấn Nghiêu, nghẹn ngào hỏi: “Chú Tuấn Nghiêu nói có thật không? Mẹ con thật sự sẽ về sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu gật đầu đáp: “Đương nhiên rồi! Con tin chú đi, mẹ con chỉ là cần một khoảng thời gian, Lạc Bảo Nhi cứ ngoan ngoãn ở nhà chờ mẹ là được rồi!”
Mấy hôm nay hầu như ngày nào cũng là do Mộc Tuấn Nghiêu dỗ Lạc Bảo Nhi ngủ, mỗi khi cậu giật mình thức dậy lúc nửa đêm thì Mộc Tuấn Nghiêu cũng là người đầu tiên chạy đến dỗ dành, lại cộng thêm việc trước đây Phương Tiểu Ngư từng dẫn Lạc Bảo Nhi đi ăn cơm với Mộc Tuấn Nghiêu vài lần nên Lạc Bảo Nhi lúc này cũng bắt đầu có lòng tin rất nhiều vào anh.
“Vâng, Lạc Bảo Nhi tin chú Tuấn Nghiêu.” Lạc Bảo Nhi lau nước mắt, sau đó nói: “Ông ơi, Lạc Bảo Nhi đói rồi, cho con ăn gì đó được không?”
Mộc lão gia nghe câu nói ấy lập tức mừng rỡ, đã suốt mấy ngày nay rồi, đây là lần đầu tiên Lạc Bảo Nhi mở miệng nói đói bụng, điều này không phải chứng tỏ cậu đã dần bớt đau thương rồi sao?
Mộc lão gia vội vàng gọi bảo mẫu chuẩn bị thật nhiều thức ăn ngon rồi dắt Lạc Bảo Nhi vào nhà.
Bên ngoài chỉ còn lại hai anh em Mộc Du Dương và Mộc Tuấn Nghiêu, Mộc Du Dương chợt cảm thấy ánh mắt Mộc Tuấn Nghiêu có hơi né tránh anh.
“Cậu có việc gì giấu tôi sao?”
Câu hỏi của Mộc Du Dương rõ ràng đã khiến Mộc Tuấn Nghiêu giật mình, nhưng anh mau chóng lấy lại thần sắc bình thường trả lời: “Đâu có! Anh à, em thì làm gì có việc gì giấu anh?”
Vẻ ra sức lấp liếm của anh lại càng khiến Mộc Du Dương nghi ngờ, nhưng anh cũng không hỏi gì thêm mà quay người bước vào nhà, Mộc Tuấn Nghiêu cũng liền bước theo.
Trên bàn ăn trong biệt thự lúc này đã bày ra rất nhiều cao lương mĩ vị, Lạc Bảo Nhi đang ngồi bên bàn ăn uống ngấu nghiến.
Mộc lão gia ngồi bên cạnh vừa nói từ từ thôi vừa lấy khăn lau miệng cho Lạc Bảo Nhi.
Sau đó, Mộc lão gia nghe lời khuyên của Mộc Tuấn Nghiêu, cuối cùng đồng ý theo Mộc Du Dương về nhà.
Về đến nhà, vừa bước xuống xe, Mộc Du Dương đã liền trông thấy một người mà anh không muốn gặp nhất, chính là Tống Đình Hi!
Vừa thấy Mộc Du Dương, Tống Đình Hi liền đùng đùng nổi giận xông đến, nắm chặt cổ áo Mộc Du Dương rồi giơ tay đấm thật mạnh vào mặt anh.
“Mộc Du Dương, đồ cầm thú! Mau trả Tiểu Ngư lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.