Chương 231: Hai bó hoa
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Anh biết những người phụ nữ bình thường đều không thể từ chối Mộc Du
Dương, nhưng Phương Tiểu Ngư không phải phụ nữ bình thường, sao có thể
mau chóng bị Mộc Du Dương xử đẹp nhanh như thế?
“Xùy xùy xùy, ai sống chung với ai chứ? Tổng giám đốc Lương, anh đừng có mà nói lung tung!” Phương Tiểu Ngư lừ mắt với Lương Vệ Lễ rồi bực bội rời khỏi phòng họp, quay về văn phòng mình.
Lương Vệ Lễ lại tiếp túc hí hửng quay sang nói với Mộc Du Dương: “Anh à, có phải là một thời gian nữa, em phải đổi sang gọi Tiểu Ngư là chị dâu không?”
Mộc Du Dương không thèm quan tâm anh, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng băng giá, nhưng trong lòng thì lại thích thú vô cùng.
Phương Tiểu Ngư cất đồ đạc xong thì ra ngoài công ty bước lên xe, cùng Mộc Du Dương đến trường đón Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi một tay nắm tay Phương Tiểu Ngư, một tay nắm tay Mộc Du Dương, vui vẻ tung tăng bước đi.
Tối nay Lạc Bảo Nhi lại nói muốn đi ăn lẩu cay, nhưng Phương Tiểu Ngư nghiêm khắc phản đối.
Lẩu cay ăn nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe, lâu lâu ăn một lần thì được.
Phương Tiểu Ngư đề nghị về nhà nấu cơm, cô sẽ đích thân xuống bếp nấu cho Lạc Bảo Nhi ăn.
Mộc Du Dương đương nhiên cũng mặt dày theo về, cho dù Phương Tiểu Ngư có phản đối thế nào thì anh cũng nhất định đòi ăn món cô nấu, nếu không sẽ không chịu đi.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải cùng anh đi siêu thị mua đồ.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái này!” Lạc Bảo Nhi cầm một hộp bánh xốp lên nói. Cậu trước nay vốn thích ăn món này, nhưng tiếc là Phương Tiểu Ngư không còn nhớ nữa.
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Con muốn ăn gì thì cứ lấy đi, mau lên đấy, mẹ với chú Mộc còn phải qua bên quầy rau nữa!”
Được sự cho phép của Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi mừng rỡ gật đầu, lon ton chạy đi.
Cậu lại chạy đến quầy thức ăn vặt lấy rất nhiều bánh quy và kẹo, xe hàng lập tức bị cậu chất đống.
Sau khi chọn xong bánh kẹo, ba người mau chóng qua quầy rau chọn các nguyên liệu nấu cơm tối nay.
Mộc Du Dương luôn đi theo sau lưng đẩy xe cho Phương Tiểu Ngư, cô đi phía trước chọn đồ, còn Lạc Bảo Nhi thì nắm vạt áo mẹ đi tung tăng bên cạnh, người ngoài nhìn vào cảm thấy cả nhà ba người này thật là hạnh phúc.
Chợt từ phía xa có một người cất tiếng gọi Phương Tiểu Ngư, cô lập tức quay đầu lại nhìn.
Chủ nhân của tiếng gọi ấy chính là Mộc Tuấn Nghiêu.
Phương Tiểu Ngư không ngờ lại gặp Mộc Tuấn Nghiêu ở đây.
Mộc Tuấn Nghiêu đứng cách đó không xa vẫy tay với cô, thấy cô đã thấy mình rồi thì liền bước đến.
“Tiểu Ngư, em cũng đi siêu thị à?” Giọng của Mộc Tuấn Nghiêu vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, nhưng khi quay sang trông thấy Mộc Du Dương bên cạnh thì gương mặt anh lập tức sượng trân.
“Tiểu Ngư, hai người… cùng đi siêu thị sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười đau khổ.
Anh không ngờ quan hệ giữa Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương lại tiến triển nhanh như thế. Cho dù cô đã bị mất trí nhớ rồi mà Mộc Du Dương vẫn không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể được ở bên cạnh cô.
Không như anh, tốn biết bao nhiêu công sức, nghĩ hết bao nhiêu cách, thậm chí còn lừa cả cô mà vẫn không được cô thích một chút nào.
Phương Tiểu Ngư đáp: “Ừ, chúng tôi vừa mới đón Lạc Bảo Nhi tan học, bây giờ cùng nhau đi chợ mua đồ về nấu cơm.”
Mộc Tuấn Nghiêu nhìn Mộc Du Dương cười ngượng ngùng, sau đó nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, anh có thể nói chuyện riêng với em một chút không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, cảm thấy không có gì là quá đáng cả, thế nên định bước theo Mộc Tuấn Nghiêu, ai ngờ Mộc Du Dương lại nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra sau lưng anh.
“Không được.” Giọng anh nghiêm nghị khó chịu.
Ai biết Mộc Tuấn Nghiêu sẽ lại nói dối thế nào để gạt Tiểu Ngư nữa?
Mộc Tuấn Nghiêu cười đau khổ rồi nói: “Thôi được, vậy thì anh sẽ nói luôn ở đây vậy, dù gì cũng không phải chuyện lớn gì. Tiểu Ngư, anh phải quay lại nước ngoài rồi, là chuyến bay tối nay, anh đến siêu thị là để mua vài món đồ cần thiết, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Phương Tiểu Ngư có hơi kinh ngạc, cô còn nhớ Mộc Tuấn Nghiêu từng nói anh chỉ mới về nước thôi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại nước ngoài, bây giờ sao đột nhiên lại thế này?
Mộc Tuấn Nghiêu trông thấy vẻ thắc mắc của cô thì liền cười nói: “Adonis đã mở một học viện thiết kế tư nhân ở Milan, anh ấy mời anh qua cùng hợp tác, anh đã nhận lời rồi. Lần này anh đi không biết bao giờ mới về nữa.”
Anh đã không nói ra hết sự thật.
Lúc đầu anh về nước là do bị Mộc Thừa Kế và Lê Thanh ép buộc, họ muốn anh phải về nước tranh giành tài sản với Mộc Du Dương. Nhưng anh không có ý đồ đó, mấy tháng nay anh đã giúp Mộc lão gia giải quyết nhiều công việc của Thịnh Thế Mộc Thiên, đã hóa giải được hiểu lầm với Mộc lão gia.
Anh đương nhiên lại càng không muốn tranh giành tài sản gì đó nữa.
Thời gian này Mộc Thừa Kế và Lê Thanh lại đột nhiên gọi điện cho anh, bảo anh phải mau chóng hành động, phải dùng hành động thực tế để tranh giành với Mộc Du Dương. Anh tất nhiên không bằng lòng, đã bị Lê Thanh và Mộc Thừa Kế mắng cho một trận.
Anh hiểu rõ nếu mình cứ ở lại trong nước thì chắc chắn bố mẹ sẽ luôn ép anh phải tranh giành tài sản với anh trai. Vừa hay lúc này, Adonis lại gọi điện đến bảo anh sang hợp tác kinh doanh, anh lập tức nhận lời đồng ý ngay.
Dù gì bây giờ ở đây cũng không còn thứ gì khiến anh lưu luyến nữa, anh vốn đã không còn thuộc về nơi này.
“Hả? Học viện thiết kế tư nhân ở Milan sao?” Phương Tiểu Ngư vẫn còn nhớ thần tượng của mình là Adonis, “Thế thì chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Mộc Tuấn Nghiêu mỉm cười khẽ nói: “Tiểu Ngư, anh cũng chúc em hạnh phúc.”
Sau khi mua đồ về nhà, Phương Tiểu Ngư liền vào bếp bận rộn nấu nướng, Mộc Du Dương cũng vào định giúp đỡ nhưng bị cô đuổi ra ngoài.
Một đại thiếu gia như anh sẽ không thể làm được những việc nhỏ nhặt này, chắc chắn sẽ không giúp được cô, thế nên Phương Tiểu Ngư rất thông minh thẳng thừng đuổi anh đi.
Mộc Du Dương bị đuổi ra ngoài nhưng không nổi giận, chỉ mỉm cười ngồi trên ghế sô pha cùng chơi ghép hình với Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư vừa nấu nướng vừa nhớ lại lời nói của Mộc Tuấn Nghiêu. Mộc Tuấn Nghiêu lần này đi rồi thì hai người họ e là cả đời cũng không gặp lại nhau nữa.
Cho dù anh thật sự đã từng gạt cô, nhưng mạng của cô là do anh cứu, đó vẫn là một sự thật không thể chối bỏ. Thế nên bất luận ra sao, cô cũng phải cảm ơn anh!
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc ghép hình trên ghế sô pha, ngũ quan của anh hài hòa như một bức tượng điêu khắc, sống mũi cao vút quyến rũ, hai mày đang nhíu lại một cách tập trung, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra chạm lấy.
Khách quan mà nói thì anh thật sự rất hoàn hảo.
Cho dù cô đã hoàn toàn quên người đàn ông này, cũng không biết lời anh nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, nhưng cô vẫn có thể khẳng định một điều, ngay khoảnh khắc này đây, người đàn ông hoàn hảo trước mặt thật sự đã khiến trái tim cô lỗi nhịp.
“Ngắm đủ chưa?”
Mộc Du Dương không ngẩng đầu mà lên tiếng làm Phương Tiểu Ngư giật bắn mình.
Anh đã nhận ra ánh mắt cô nhìn mình từ nãy, chẳng qua chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
“Xùy xùy xùy, ai sống chung với ai chứ? Tổng giám đốc Lương, anh đừng có mà nói lung tung!” Phương Tiểu Ngư lừ mắt với Lương Vệ Lễ rồi bực bội rời khỏi phòng họp, quay về văn phòng mình.
Lương Vệ Lễ lại tiếp túc hí hửng quay sang nói với Mộc Du Dương: “Anh à, có phải là một thời gian nữa, em phải đổi sang gọi Tiểu Ngư là chị dâu không?”
Mộc Du Dương không thèm quan tâm anh, vẻ mặt vẫn cứ lạnh lùng băng giá, nhưng trong lòng thì lại thích thú vô cùng.
Phương Tiểu Ngư cất đồ đạc xong thì ra ngoài công ty bước lên xe, cùng Mộc Du Dương đến trường đón Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi một tay nắm tay Phương Tiểu Ngư, một tay nắm tay Mộc Du Dương, vui vẻ tung tăng bước đi.
Tối nay Lạc Bảo Nhi lại nói muốn đi ăn lẩu cay, nhưng Phương Tiểu Ngư nghiêm khắc phản đối.
Lẩu cay ăn nhiều quá sẽ không tốt cho sức khỏe, lâu lâu ăn một lần thì được.
Phương Tiểu Ngư đề nghị về nhà nấu cơm, cô sẽ đích thân xuống bếp nấu cho Lạc Bảo Nhi ăn.
Mộc Du Dương đương nhiên cũng mặt dày theo về, cho dù Phương Tiểu Ngư có phản đối thế nào thì anh cũng nhất định đòi ăn món cô nấu, nếu không sẽ không chịu đi.
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải cùng anh đi siêu thị mua đồ.
“Mẹ ơi, con muốn ăn cái này!” Lạc Bảo Nhi cầm một hộp bánh xốp lên nói. Cậu trước nay vốn thích ăn món này, nhưng tiếc là Phương Tiểu Ngư không còn nhớ nữa.
Phương Tiểu Ngư gật đầu, “Con muốn ăn gì thì cứ lấy đi, mau lên đấy, mẹ với chú Mộc còn phải qua bên quầy rau nữa!”
Được sự cho phép của Phương Tiểu Ngư, Lạc Bảo Nhi mừng rỡ gật đầu, lon ton chạy đi.
Cậu lại chạy đến quầy thức ăn vặt lấy rất nhiều bánh quy và kẹo, xe hàng lập tức bị cậu chất đống.
Sau khi chọn xong bánh kẹo, ba người mau chóng qua quầy rau chọn các nguyên liệu nấu cơm tối nay.
Mộc Du Dương luôn đi theo sau lưng đẩy xe cho Phương Tiểu Ngư, cô đi phía trước chọn đồ, còn Lạc Bảo Nhi thì nắm vạt áo mẹ đi tung tăng bên cạnh, người ngoài nhìn vào cảm thấy cả nhà ba người này thật là hạnh phúc.
Chợt từ phía xa có một người cất tiếng gọi Phương Tiểu Ngư, cô lập tức quay đầu lại nhìn.
Chủ nhân của tiếng gọi ấy chính là Mộc Tuấn Nghiêu.
Phương Tiểu Ngư không ngờ lại gặp Mộc Tuấn Nghiêu ở đây.
Mộc Tuấn Nghiêu đứng cách đó không xa vẫy tay với cô, thấy cô đã thấy mình rồi thì liền bước đến.
“Tiểu Ngư, em cũng đi siêu thị à?” Giọng của Mộc Tuấn Nghiêu vừa bất ngờ vừa mừng rỡ, nhưng khi quay sang trông thấy Mộc Du Dương bên cạnh thì gương mặt anh lập tức sượng trân.
“Tiểu Ngư, hai người… cùng đi siêu thị sao?”
Mộc Tuấn Nghiêu cười đau khổ.
Anh không ngờ quan hệ giữa Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương lại tiến triển nhanh như thế. Cho dù cô đã bị mất trí nhớ rồi mà Mộc Du Dương vẫn không cần tốn bao nhiêu sức lực cũng có thể được ở bên cạnh cô.
Không như anh, tốn biết bao nhiêu công sức, nghĩ hết bao nhiêu cách, thậm chí còn lừa cả cô mà vẫn không được cô thích một chút nào.
Phương Tiểu Ngư đáp: “Ừ, chúng tôi vừa mới đón Lạc Bảo Nhi tan học, bây giờ cùng nhau đi chợ mua đồ về nấu cơm.”
Mộc Tuấn Nghiêu nhìn Mộc Du Dương cười ngượng ngùng, sau đó nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, anh có thể nói chuyện riêng với em một chút không?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, cảm thấy không có gì là quá đáng cả, thế nên định bước theo Mộc Tuấn Nghiêu, ai ngờ Mộc Du Dương lại nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra sau lưng anh.
“Không được.” Giọng anh nghiêm nghị khó chịu.
Ai biết Mộc Tuấn Nghiêu sẽ lại nói dối thế nào để gạt Tiểu Ngư nữa?
Mộc Tuấn Nghiêu cười đau khổ rồi nói: “Thôi được, vậy thì anh sẽ nói luôn ở đây vậy, dù gì cũng không phải chuyện lớn gì. Tiểu Ngư, anh phải quay lại nước ngoài rồi, là chuyến bay tối nay, anh đến siêu thị là để mua vài món đồ cần thiết, không ngờ lại gặp em ở đây.”
Phương Tiểu Ngư có hơi kinh ngạc, cô còn nhớ Mộc Tuấn Nghiêu từng nói anh chỉ mới về nước thôi, trong thời gian ngắn sẽ không trở lại nước ngoài, bây giờ sao đột nhiên lại thế này?
Mộc Tuấn Nghiêu trông thấy vẻ thắc mắc của cô thì liền cười nói: “Adonis đã mở một học viện thiết kế tư nhân ở Milan, anh ấy mời anh qua cùng hợp tác, anh đã nhận lời rồi. Lần này anh đi không biết bao giờ mới về nữa.”
Anh đã không nói ra hết sự thật.
Lúc đầu anh về nước là do bị Mộc Thừa Kế và Lê Thanh ép buộc, họ muốn anh phải về nước tranh giành tài sản với Mộc Du Dương. Nhưng anh không có ý đồ đó, mấy tháng nay anh đã giúp Mộc lão gia giải quyết nhiều công việc của Thịnh Thế Mộc Thiên, đã hóa giải được hiểu lầm với Mộc lão gia.
Anh đương nhiên lại càng không muốn tranh giành tài sản gì đó nữa.
Thời gian này Mộc Thừa Kế và Lê Thanh lại đột nhiên gọi điện cho anh, bảo anh phải mau chóng hành động, phải dùng hành động thực tế để tranh giành với Mộc Du Dương. Anh tất nhiên không bằng lòng, đã bị Lê Thanh và Mộc Thừa Kế mắng cho một trận.
Anh hiểu rõ nếu mình cứ ở lại trong nước thì chắc chắn bố mẹ sẽ luôn ép anh phải tranh giành tài sản với anh trai. Vừa hay lúc này, Adonis lại gọi điện đến bảo anh sang hợp tác kinh doanh, anh lập tức nhận lời đồng ý ngay.
Dù gì bây giờ ở đây cũng không còn thứ gì khiến anh lưu luyến nữa, anh vốn đã không còn thuộc về nơi này.
“Hả? Học viện thiết kế tư nhân ở Milan sao?” Phương Tiểu Ngư vẫn còn nhớ thần tượng của mình là Adonis, “Thế thì chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Mộc Tuấn Nghiêu mỉm cười khẽ nói: “Tiểu Ngư, anh cũng chúc em hạnh phúc.”
Sau khi mua đồ về nhà, Phương Tiểu Ngư liền vào bếp bận rộn nấu nướng, Mộc Du Dương cũng vào định giúp đỡ nhưng bị cô đuổi ra ngoài.
Một đại thiếu gia như anh sẽ không thể làm được những việc nhỏ nhặt này, chắc chắn sẽ không giúp được cô, thế nên Phương Tiểu Ngư rất thông minh thẳng thừng đuổi anh đi.
Mộc Du Dương bị đuổi ra ngoài nhưng không nổi giận, chỉ mỉm cười ngồi trên ghế sô pha cùng chơi ghép hình với Lạc Bảo Nhi.
Phương Tiểu Ngư vừa nấu nướng vừa nhớ lại lời nói của Mộc Tuấn Nghiêu. Mộc Tuấn Nghiêu lần này đi rồi thì hai người họ e là cả đời cũng không gặp lại nhau nữa.
Cho dù anh thật sự đã từng gạt cô, nhưng mạng của cô là do anh cứu, đó vẫn là một sự thật không thể chối bỏ. Thế nên bất luận ra sao, cô cũng phải cảm ơn anh!
Cô quay đầu nhìn người đàn ông đang nghiêm túc ghép hình trên ghế sô pha, ngũ quan của anh hài hòa như một bức tượng điêu khắc, sống mũi cao vút quyến rũ, hai mày đang nhíu lại một cách tập trung, khiến người ta chỉ muốn đưa tay ra chạm lấy.
Khách quan mà nói thì anh thật sự rất hoàn hảo.
Cho dù cô đã hoàn toàn quên người đàn ông này, cũng không biết lời anh nói có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả, nhưng cô vẫn có thể khẳng định một điều, ngay khoảnh khắc này đây, người đàn ông hoàn hảo trước mặt thật sự đã khiến trái tim cô lỗi nhịp.
“Ngắm đủ chưa?”
Mộc Du Dương không ngẩng đầu mà lên tiếng làm Phương Tiểu Ngư giật bắn mình.
Anh đã nhận ra ánh mắt cô nhìn mình từ nãy, chẳng qua chỉ là giả vờ không biết mà thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.