Chương 205: Hôn lễ bị trì hoãn
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Bốp!
Một tiếng kêu chát chúa vang lên, gương mặt An Ly lập tức hằn lên bốn dấu ngón tay, cô ta giật mình ôm mặt, không tin được mà nhìn Phương Tiểu Ngư.
Cô ta dám đánh mình ư?
Phương Tiểu Ngư giận đến mức run cả người. An Ly đánh cô cũng được, tát cô một bạt tai cũng được, cho dù có sỉ nhục cô thì cô cũng chẳng muốn đôi co với cô ta.
Nhưng cô ta lại dám mắng Lạc Bảo Nhi là đồ con hoang!
Con hoang!
Bốp!
Lại một tiếng kêu chát chúa nữa vang lên, bên mặt còn lại của An Ly cũng bị Phương Tiểu Ngư tát nốt, gương mặt trắng trẻo lúc này đã đỏ bừng lên.
“Cô lấy quyền gì mà nói con trai tôi như thế? An Ly, cô tưởng tôi đấu không lại cô sao? Nếu cô còn dám nói con trai tôi một câu nữa thì tôi không ngại cùng cô nhảy từ đây xuống đâu!”
Cô trừng mắt căm hận nhìn An Ly.
Nước mắt bắt đầu rơi ra từ khóe mắt An Ly, hai má cô ta bây giờ thấy rất đau đớn.
Vừa rồi cái tát mà cô ta đánh vào mặt Phương Tiểu Ngư vốn chỉ là thị uy nên không hề đau.
Nhưng hai cái tát Phương Tiểu Ngư giáng vào mặt cô ta thì lại dùng hết sức lực toàn thân, khiến An Ly đau đến mức trào nước mắt.
An Ly không ngờ Phương Tiểu Ngư lại lợi hại như thế, cô ta cứ luôn cho rằng Phương Tiểu Ngư là người thật thà, dễ bắt nạt, thế nên khi biết tin Phương Tiểu Ngư cũng tham gia hoạt động lần này, cô ta liền báo lại cho mẹ mình biết.
Tô Lạc Nhĩ khuyên An Ly nên cùng đi tham gia với Mộc Du Dương, đề phòng Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư lại xảy ra dây dưa gì đó.
Không những thế, cô ta còn tranh thủ gặp riêng Phương Tiểu Ngư để khiến cô hoàn toàn từ bỏ.
Những lời vừa rồi đều là do Tô Lạc Nhĩ dạy cho An Ly, chứ An Ly bình thường không thể nghĩ ra những từ ngữ nghiệt ngã như “con hoang” được.
Phía xa chợt có tiếng bước chân, tiếng cãi nhau kịch liệt vừa rồi giữa hai người họ đã thu hút sự chú ý của cô giáo Trương và các phụ huynh.
An Ly nhìn Phương Tiểu Ngư, cả hai đang đứng bên bờ sông, sau lưng Phương Tiểu Ngư chính là con sông rộng mênh mông không nhìn thấy bờ bên kia.
Cô ta chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương có phải sẽ không còn đắn đo nhiều như thế nữa không?
Nếu Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương có phải sẽ lấy cô ta không?
Ý thức An Ly dần trở nên mơ hồ, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Chỉ cần Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.
Nghĩ như thế, cô ta liền chầm chậm tiến sát lại gần Phương Tiểu Ngư rồi lạnh lùng nói: “Phương Tiểu Ngư, cô có biết không? Cô cũng giống như con trai cô, đều là thứ con hoang không có tư cách vào nhà họ Mộc.”
Nói đoạn cô ta liền đưa tay ra đẩy mạnh…
Phương Tiểu Ngư giật mình, cả người chới với, muốn đưa tay ra bám lấy thứ gì đó, nhưng phát hiện xung quanh mình trống trơn chẳng có thứ gì để bám vào cả.
Cô liền đưa tay định nắm cánh tay An Ly, nhưng An Ly đã mau chóng rụt tay lại, thế là Phương Tiểu Ngư đành phải giương mắt nhìn bản thân mình loạng choạng rồi ngã ra sau…
Mặt nước xao động mạnh.
Phương Tiểu Ngư không biết bơi, chỉ biết quờ quạng tứ tung theo bản năng.
Nhưng càng quờ quạng thì cơ thể càng chìm nhanh.
Dần dần, cơ thể cô hoàn toàn chìm xuống nước. Dòng nước rất xiết, đẩy cô trôi về hướng nào cũng không rõ. Cô có vùng vẫy mấy cũng vô ích, đành phải để mặc cho cơ thể mình chìm xuống, chìm xuống…
An Ly ngây người đứng trên bờ, nhìn xoáy nước đang dần tan đi trên sông.
Xoáy nước như đóa hoa nở ra rồi tan biến, trong phút chốc mặt nước lại tĩnh lặng.
Đến khi cô giáo Trương và các phụ huynh chạy đến thì An Ly mới định thần lại.
Cô Trương lo lắng hỏi: “Cô An, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi ở bên kia nghe thấy tiếng cãi nhau rất to, cho nên mới vội vàng chạy đến đây. Cô An, cô không sao chứ?”
An Ly ngơ ngẩn gật đầu.
Lúc này, phía sau đám người, có một bóng dáng cao lớn đang gạt mọi người ra tiến về phía cô ta.
“An Ly, chuyện gì thế?” Mộc Du Dương dịu dàng cất tiếng hỏi, khiến tâm trí An Ly hoàn toàn tỉnh lại.
“Không… không có gì… Em chỉ là ngắm nhìn con sông này, cảm thấy hơi sợ thôi…” An Ly tựa người vào lòng Mộc Du Dương, co ro lại.
“Thế thì đừng nhìn nữa, chúng ta về thôi.” Mộc Du Dương bế An Ly lên rồi đi ra xe.
Cô giáo Trương đột nhiên hỏi: “À phải rồi, cô An, vừa rồi chị Phương cũng ra bờ sông tản bộ, chắc cũng đi về hướng này. Cho hỏi cô có nhìn thấy chị ấy không?”
Nghe đến cái tên Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương lập tức sững người, nhưng sau đó anh mong chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía xe.
“Cô Trương, mẹ con đi đâu mất rồi, cô giúp con tìm mẹ được không? Cô Trương…”
Lạc Bảo Nhi nhìn khắp nơi mà không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư đâu thì bắt đầu hốt hoảng.
Bờ sông này rất thoáng đãng, phóng mắt là có thể trông thấy rất xa, nếu Phương Tiểu Ngư đang đi dạo bên bờ sông thì chẳng có lí do gì mà không nhìn thấy cả.
Cô giáo Trương liền ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi đừng lo, mẹ con chắc chắn đang ở đây, chúng ta cùng đi tìm nào.”
Nhưng họ đi tìm hết một vòng mà cũng không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư.
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Lạc Bảo Nhi, cô giáo Trương liền dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi đừng khóc, mẹ con có thể là đã mệt cho nên về khách sạn trước rồi, con đừng lo, chúng ta về khách sạn tìm thử, nói không chừng mẹ con đã chờ con ở khách sạn rồi đấy!”
Cô giáo Trương ngoài miệng nói như thế nhưng thật ra trong lòng cũng đã bắt đầu lo lắng.
Phương Tiểu Ngư vừa rồi đúng là đã bảo muốn ra bờ sông tản bộ chứ không hề nói là sẽ về khách sạn, hơn nữa cũng không thể nào không nói câu nào mà tự ý bỏ về được.
Mọi người đều không còn tâm trạng để chơi nữa, vội vàng lên xe quay lại khách sạn.
Về đến khách sạn, tìm hết tất cả các phòng cũng không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư đâu.
Lúc này mọi người mới nhận ra, Phương Tiểu Ngư thật sự đã mất tích rồi!
Cô giáo Trương bắt đầu hốt hoảng, không quan tâm gì nữa mà vội vàng rút điện thoại ra báo cho cảnh sát.
Mộc Du Dương đang nằm trong phòng chợt nghe có tiếng xe cảnh sát thì khẽ cau mày.
Khách sạn này cả tuần nay chỉ có các phụ huynh học sinh của trường Úc Dương đến tham gia hoạt động ở lại thôi, sao lại có cảnh sát xuất hiện?
Anh khó chịu bước xuống lầu.
Xuống đến bên dưới mới phát hiện cô giáo Trương và các phụ huynh đều tập trung dưới sảnh, vây lấy cảnh sát nói điều gì đó.
Mộc Du Dương bước về phía họ, cô giáo Trương lập tức trông thấy anh.
Cô lo lắng nói: “Anh Mộc, xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng tôi cũng đang định đi báo với anh chuyện này.”
Mộc Du Dương cau mày, trực giác nói cho anh biết có thể Phương Tiểu Ngư đã gặp chuyện rồi.
Quả nhiên, cô giáo Trương nói: “Anh Mộc, chị Phương mất tích rồi! Vừa rồi ở bên bờ sông, khi bọn trẻ đang chơi trò chơi thì chị ấy nói với tôi là muốn ra bờ sông tản bộ, tôi đã đồng ý, nhưng chị ấy đi đến tận giờ này vẫn không thấy đâu!”
Một tiếng kêu chát chúa vang lên, gương mặt An Ly lập tức hằn lên bốn dấu ngón tay, cô ta giật mình ôm mặt, không tin được mà nhìn Phương Tiểu Ngư.
Cô ta dám đánh mình ư?
Phương Tiểu Ngư giận đến mức run cả người. An Ly đánh cô cũng được, tát cô một bạt tai cũng được, cho dù có sỉ nhục cô thì cô cũng chẳng muốn đôi co với cô ta.
Nhưng cô ta lại dám mắng Lạc Bảo Nhi là đồ con hoang!
Con hoang!
Bốp!
Lại một tiếng kêu chát chúa nữa vang lên, bên mặt còn lại của An Ly cũng bị Phương Tiểu Ngư tát nốt, gương mặt trắng trẻo lúc này đã đỏ bừng lên.
“Cô lấy quyền gì mà nói con trai tôi như thế? An Ly, cô tưởng tôi đấu không lại cô sao? Nếu cô còn dám nói con trai tôi một câu nữa thì tôi không ngại cùng cô nhảy từ đây xuống đâu!”
Cô trừng mắt căm hận nhìn An Ly.
Nước mắt bắt đầu rơi ra từ khóe mắt An Ly, hai má cô ta bây giờ thấy rất đau đớn.
Vừa rồi cái tát mà cô ta đánh vào mặt Phương Tiểu Ngư vốn chỉ là thị uy nên không hề đau.
Nhưng hai cái tát Phương Tiểu Ngư giáng vào mặt cô ta thì lại dùng hết sức lực toàn thân, khiến An Ly đau đến mức trào nước mắt.
An Ly không ngờ Phương Tiểu Ngư lại lợi hại như thế, cô ta cứ luôn cho rằng Phương Tiểu Ngư là người thật thà, dễ bắt nạt, thế nên khi biết tin Phương Tiểu Ngư cũng tham gia hoạt động lần này, cô ta liền báo lại cho mẹ mình biết.
Tô Lạc Nhĩ khuyên An Ly nên cùng đi tham gia với Mộc Du Dương, đề phòng Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư lại xảy ra dây dưa gì đó.
Không những thế, cô ta còn tranh thủ gặp riêng Phương Tiểu Ngư để khiến cô hoàn toàn từ bỏ.
Những lời vừa rồi đều là do Tô Lạc Nhĩ dạy cho An Ly, chứ An Ly bình thường không thể nghĩ ra những từ ngữ nghiệt ngã như “con hoang” được.
Phía xa chợt có tiếng bước chân, tiếng cãi nhau kịch liệt vừa rồi giữa hai người họ đã thu hút sự chú ý của cô giáo Trương và các phụ huynh.
An Ly nhìn Phương Tiểu Ngư, cả hai đang đứng bên bờ sông, sau lưng Phương Tiểu Ngư chính là con sông rộng mênh mông không nhìn thấy bờ bên kia.
Cô ta chợt nảy ra một suy nghĩ, nếu Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương có phải sẽ không còn đắn đo nhiều như thế nữa không?
Nếu Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương có phải sẽ lấy cô ta không?
Ý thức An Ly dần trở nên mơ hồ, trong đầu lúc này chỉ còn một suy nghĩ: Chỉ cần Phương Tiểu Ngư không còn nữa thì Mộc Du Dương sẽ hoàn toàn thuộc về cô ta.
Nghĩ như thế, cô ta liền chầm chậm tiến sát lại gần Phương Tiểu Ngư rồi lạnh lùng nói: “Phương Tiểu Ngư, cô có biết không? Cô cũng giống như con trai cô, đều là thứ con hoang không có tư cách vào nhà họ Mộc.”
Nói đoạn cô ta liền đưa tay ra đẩy mạnh…
Phương Tiểu Ngư giật mình, cả người chới với, muốn đưa tay ra bám lấy thứ gì đó, nhưng phát hiện xung quanh mình trống trơn chẳng có thứ gì để bám vào cả.
Cô liền đưa tay định nắm cánh tay An Ly, nhưng An Ly đã mau chóng rụt tay lại, thế là Phương Tiểu Ngư đành phải giương mắt nhìn bản thân mình loạng choạng rồi ngã ra sau…
Mặt nước xao động mạnh.
Phương Tiểu Ngư không biết bơi, chỉ biết quờ quạng tứ tung theo bản năng.
Nhưng càng quờ quạng thì cơ thể càng chìm nhanh.
Dần dần, cơ thể cô hoàn toàn chìm xuống nước. Dòng nước rất xiết, đẩy cô trôi về hướng nào cũng không rõ. Cô có vùng vẫy mấy cũng vô ích, đành phải để mặc cho cơ thể mình chìm xuống, chìm xuống…
An Ly ngây người đứng trên bờ, nhìn xoáy nước đang dần tan đi trên sông.
Xoáy nước như đóa hoa nở ra rồi tan biến, trong phút chốc mặt nước lại tĩnh lặng.
Đến khi cô giáo Trương và các phụ huynh chạy đến thì An Ly mới định thần lại.
Cô Trương lo lắng hỏi: “Cô An, cho hỏi đã xảy ra chuyện gì vậy? Chúng tôi ở bên kia nghe thấy tiếng cãi nhau rất to, cho nên mới vội vàng chạy đến đây. Cô An, cô không sao chứ?”
An Ly ngơ ngẩn gật đầu.
Lúc này, phía sau đám người, có một bóng dáng cao lớn đang gạt mọi người ra tiến về phía cô ta.
“An Ly, chuyện gì thế?” Mộc Du Dương dịu dàng cất tiếng hỏi, khiến tâm trí An Ly hoàn toàn tỉnh lại.
“Không… không có gì… Em chỉ là ngắm nhìn con sông này, cảm thấy hơi sợ thôi…” An Ly tựa người vào lòng Mộc Du Dương, co ro lại.
“Thế thì đừng nhìn nữa, chúng ta về thôi.” Mộc Du Dương bế An Ly lên rồi đi ra xe.
Cô giáo Trương đột nhiên hỏi: “À phải rồi, cô An, vừa rồi chị Phương cũng ra bờ sông tản bộ, chắc cũng đi về hướng này. Cho hỏi cô có nhìn thấy chị ấy không?”
Nghe đến cái tên Phương Tiểu Ngư, Mộc Du Dương lập tức sững người, nhưng sau đó anh mong chóng bình tĩnh lại, tiếp tục đi về phía xe.
“Cô Trương, mẹ con đi đâu mất rồi, cô giúp con tìm mẹ được không? Cô Trương…”
Lạc Bảo Nhi nhìn khắp nơi mà không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư đâu thì bắt đầu hốt hoảng.
Bờ sông này rất thoáng đãng, phóng mắt là có thể trông thấy rất xa, nếu Phương Tiểu Ngư đang đi dạo bên bờ sông thì chẳng có lí do gì mà không nhìn thấy cả.
Cô giáo Trương liền ngồi xổm xuống dịu dàng nói: “Lạc Bảo Nhi đừng lo, mẹ con chắc chắn đang ở đây, chúng ta cùng đi tìm nào.”
Nhưng họ đi tìm hết một vòng mà cũng không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư.
Nhìn dáng vẻ sắp khóc đến nơi của Lạc Bảo Nhi, cô giáo Trương liền dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi đừng khóc, mẹ con có thể là đã mệt cho nên về khách sạn trước rồi, con đừng lo, chúng ta về khách sạn tìm thử, nói không chừng mẹ con đã chờ con ở khách sạn rồi đấy!”
Cô giáo Trương ngoài miệng nói như thế nhưng thật ra trong lòng cũng đã bắt đầu lo lắng.
Phương Tiểu Ngư vừa rồi đúng là đã bảo muốn ra bờ sông tản bộ chứ không hề nói là sẽ về khách sạn, hơn nữa cũng không thể nào không nói câu nào mà tự ý bỏ về được.
Mọi người đều không còn tâm trạng để chơi nữa, vội vàng lên xe quay lại khách sạn.
Về đến khách sạn, tìm hết tất cả các phòng cũng không thấy bóng dáng Phương Tiểu Ngư đâu.
Lúc này mọi người mới nhận ra, Phương Tiểu Ngư thật sự đã mất tích rồi!
Cô giáo Trương bắt đầu hốt hoảng, không quan tâm gì nữa mà vội vàng rút điện thoại ra báo cho cảnh sát.
Mộc Du Dương đang nằm trong phòng chợt nghe có tiếng xe cảnh sát thì khẽ cau mày.
Khách sạn này cả tuần nay chỉ có các phụ huynh học sinh của trường Úc Dương đến tham gia hoạt động ở lại thôi, sao lại có cảnh sát xuất hiện?
Anh khó chịu bước xuống lầu.
Xuống đến bên dưới mới phát hiện cô giáo Trương và các phụ huynh đều tập trung dưới sảnh, vây lấy cảnh sát nói điều gì đó.
Mộc Du Dương bước về phía họ, cô giáo Trương lập tức trông thấy anh.
Cô lo lắng nói: “Anh Mộc, xin lỗi đã làm phiền anh nghỉ ngơi, nhưng tôi cũng đang định đi báo với anh chuyện này.”
Mộc Du Dương cau mày, trực giác nói cho anh biết có thể Phương Tiểu Ngư đã gặp chuyện rồi.
Quả nhiên, cô giáo Trương nói: “Anh Mộc, chị Phương mất tích rồi! Vừa rồi ở bên bờ sông, khi bọn trẻ đang chơi trò chơi thì chị ấy nói với tôi là muốn ra bờ sông tản bộ, tôi đã đồng ý, nhưng chị ấy đi đến tận giờ này vẫn không thấy đâu!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.