Chương 225: Kích động ngất đi
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Sợ Phương Tiểu Ngư không đồng ý, Lượng Vệ Lễ lại tiếp tục nói với Phương Tiểu Ngư: “Tiểu Ngư, Mirandas bây giờ thật sự còn thiếu vị trí thiết kế chính và trưởng phòng thiết kế. Chúng tôi tổ chức cuộc thi này, cô cũng phải tham gia.”
“Nếu cô thắng, nghiễm nhiên chứng minh năng lực của cô phù hợp đảm nhận chức vụ này. Nếu cô không đoạt giải thì Mirandas chúng tôi vẫn có thể tìm được một số nhà thiết kế xuất sắc thông qua cuộc thi này. Đây là cách lưỡng toàn rồi, cô thấy được không?”
Anh đã nói đến đây rồi thì Phương Tiểu Ngư cũng không thể nào từ chối được gì.
Nói là làm, Lượng Vệ Lễ ấn định thời gian bắt đầu cuộc thi là thứ hai tuần sau. Cũng có thể nói, bắt đầu từ hôm nay đã có thể ghi danh tuyển chọn. Sau ghi danh tuyển chọn còn đến vòng loại, bán kết và chung kết.
Lượng Vệ Lễ bắt đầu đi chuẩn bị. Mộc Du Dương kéo Phương Tiểu Ngư rời khỏi Mirandas.
Trước cổng công ty, anh thoáng thấy một hình dáng rất quen thuộc. Lại là An Ly!
Đã rất lâu rồi anh không gặp cô. Từ khi biết được chân tướng chuyện Phương Tiểu Ngư ngã xuống sông, anh đã không muốn gặp lại cô.
Anh không thể nhẫn tâm ra tay trừng phạt An Ly, vì cô cũng đã từng là người anh yêu. Nhưng anh có thể chọn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
An Ly cũng không nghĩ là gặp được Mộc Du Dương ở đây. Nhìn thấy Mộc Du Dương cẩn thận bảo vệ Phương Tiểu Ngư bên mình như thể đối đầu với kẻ địch là cô.
An Ly cảm thấy đau nhói trong lòng, toàn thân run lên cầm cập.
Anh cũng đã từng yêu, cũng đã từng bảo vệ cô như thế bên anh.
Nhớ đến gương mặt nghiêm khắc và lời lẽ cay nghiệt của mẹ, An Ly lấy hết dũng khí bước đến.
Đứng trước mặt Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư, vừa định mở miệng nói thì cô đã bị Mộc Du Dương ngăn lại.
“Cô đến đây làm gì?”
Lời lẽ lạnh lùng như xoáy sâu vào xương tủy cô.
“Du Dương, em…”
Vừa mở miệng thì cô đã gọi tên anh. Không lúc nào mà cô không nhớ anh.
“Đừng gọi tôi như vậy.” Mộc Du Dương lạnh lùng nói.
An Ly tuyệt vọng nhìn Mộc Du Dương, ngay cả trong ánh mắt anh nhìn cô cũng không còn chút tình cảm nào nữa.
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy An Ly, bỗng chốc run rẩy hoảng sợ.
Cô luôn cảm giác hình như đã gặp cô gái trước mặt này ở đâu đó. Nhìn An Ly từ trên xuống dưới, đến cánh tay thì cô đột nhiên giật nảy mình.
Trong vô số cơn ác mộng hàng đêm, chính là đôi tay này đã đẩy cô xuống vực sâu.
Phương Tiểu Ngư nhất thời sững người, đứng ngây ra một chỗ, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Phương Tiểu Ngư cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó cắn răng ngập ngừng nói: “Mộc Du Dương, cô ấy là ai?”
Mộc Du Dương cúi đầu nhìn thấy mặt cô giàn giụa nước mắt, lòng anh đau như cắt, anh lấy tay lau giọt nước mắt trên mặt cô, hạ giọng nói: “Sao lại khóc?”
Phương Tiểu Ngư không trả lời, cô nhìn An Ly trân trối rồi lại hỏi: “Cô ấy là ai?”
Cô muốn biết cô gái này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao… lại đẩy cô xuống nước!
An Ly cảm thấy cảnh tượng tượng này thật gai mắt. Cô ngẩng đầu nhìn hai người, rành rọt trả lời từng câu từng chữ: “Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.”
Như có tiếng nổ trong đầu, tai Phương Tiểu Ngư cảm thấy lùng bùng.
Mộc Du Dương không ngờ An Ly lại nói như vậy. Anh định giải thích thì lại nghe An Ly nói tiếp: “Tôi là vợ sắp cưới của Mộc Du Dương. Phương Tiểu Ngư, cô không nhận ra tôi sao?”
Phương Tiểu Ngư nhìn sang Mộc Du Dương, bán tín bán nghi hỏi: “Cô ấy thật sự là vợ sắp cưới của anh à?”
Mộc Du Dương bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng là vậy nhưng mà……”
Không đợi Mộc Du Dương giải thích, Phương Tiểu Ngư buông tay anh ra, chạy như bay đi.
“Tiểu Ngư!” Mộc Du Dương nhíu mày, định đuổi theo nhưng bị An Ly níu tay lại, “Du Dương, anh thật sự không còn nhớ gì về những ký ức đã rất đẹp đẽ của chúng ta sao?”
Mộc Du Dương lạnh lùng hất tay cô ra, đè nén cơn giận nói: “Cô muốn làm gì?”
An Ly bỗng nhiên cảm thấy yếu đuối, cô khóc nức nở: “Em muốn anh quay lại! Du Dương, em muốn anh quay lại bên cạnh em…”
Mộc Du Dương giận dữ: “Đủ rồi! An Ly, xin lỗi, giữa chúng ta không còn cơ hội nào nữa rồi! Trước đây là tôi cảm thấy có lỗi với cô nhưng Tiểu Ngư là do cô đẩy xuống sống đúng không? Chuyện này tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Nói xong, anh liền chạy đuổi theo Phương Tiểu Ngư.
Không để ý đám đông xung quanh, An Ly ngơ ngác đứng nhìn theo, nước mắt cứ tuôn chảy.
Tám năm trước, lúc đó, Mộc Du Dương còn nói sẽ cưới cô làm vợ, sẽ cho cô những thứ tốt nhất trên thế giớ này.
Nếu không xảy ra chuyện đó, nếu mẹ cô không kể cho cô nghe chuyện đó, thì có lẽ cô đã có thể ở bên cạnh Mộc Du Dương mãi mãi.
Cô hận chính mình, cô hận mẹ cô, hận tất cả cả mọi thứ!
Mộc Du Dương không tìm thấy Phương Tiểu Ngư, anh gọi điện thoai cho cô nhưng điện thoại đều trong tình trạng khóa máy.
Anh đoán, cô chắc đã về nhà.
Anh đến nơi ở của Phương Tiểu Ngư tìm. Quả nhiên cô đang ở nhà.
Cửa phòng ngủ đã bị cô khóa lại, mặc cho Mộc Du Dương có gõ cửa thế nào, cô cũng không phản ứng.
Cho đến khi Mộc Du Dương bỏ cuộc, chuẩn bị rời khỏi, trong phòng mới có chút động tĩnh.
Phương Tiểu Ngư mở cửa ra, mặt đầy nước mắt.
Mộc Du Dương đau lòng, định chạy đến ôm thì Phương Tiểu Ngư hét lớn: “Anh đừng qua đây!”
Mộc Du Dương nói: “Tiểu Ngư, xin lỗi em, anh đã không nói rõ với em mọi chuyện. Anh nghĩ chỉ cần em quay về thì những chuyện khác đều không quan trọng. Là lỗi của anh, đáng ra anh nên nói với em sớm.”
Phương Tiểu Ngư điên cuồng quát: “Anh lừa tôi!”
Cô không biết anh đã có vợ sắp cưới. Những lời đường mật của anh đã khiến cho cô cho rằng trước khi mất trí nhớ, hai người đang yêu nhau.
Không ngờ, vợ sắp cưới của anh lại là một người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia chính là nguyên nhân làm cho cô bị mất trí nhớ!
Mộc Du Dương nói: “Tiểu Ngư, em nghe anh giải thích đi, được không? Cô ta đúng là vợ sắp cưới của anh nhưng người anh yêu chỉ có duy nhất một mình em thôi.”
Phương Tiểu Ngư giễu cợt: “Vậy anh nghĩ sao mà cùng lúc đã có vợ sắp cưới lại muốn tôi làm bồ nhí của anh nữa? Mộc Du Dương, anh cũng giỏi tính toán quá chứ nhỉ!”
Mộc Du Dương biết bây giờ có nói gì thì Phương Tiểu Ngư cũng nghe không lọt tai. Anh hiện tại vô cùng hối hận với quyết định ban đầu của mình.
“Là cô ta đẩy tôi xuống nước đúng không?” Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên lạnh lùng hỏi.
“Ừ...” Mộc Du Dương chần chừ rất lâu mới trả lời cô.
“Mộc Du Dương, vợ sắp cưới của anh muốn hại chết tôi, mục đích của cô ta suýt chút nữa là đã đạt được rồi! Mộc Du Dương, tôi bây giờ không muốn gặp anh nữa, xin anh hãy đi đi!”
Miệng anh thì nói yêu cô, nói sau này sẽ luôn chăm sóc cô vậy mà khi anh rõ ràng biết vợ sắp cưới của mình đẩy cô xuống nước làm cô mất trí nhớ, anh lại chẳng làm gì!
Nói đến đây, Phương Tiểu Ngư không cách nào tin anh, tha thứ cho anh được nữa!
Mộc Du Dương khổ sở bước ra cửa, xoay người lại khẽ nói với cô: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em câu trả lời.”
“Nếu cô thắng, nghiễm nhiên chứng minh năng lực của cô phù hợp đảm nhận chức vụ này. Nếu cô không đoạt giải thì Mirandas chúng tôi vẫn có thể tìm được một số nhà thiết kế xuất sắc thông qua cuộc thi này. Đây là cách lưỡng toàn rồi, cô thấy được không?”
Anh đã nói đến đây rồi thì Phương Tiểu Ngư cũng không thể nào từ chối được gì.
Nói là làm, Lượng Vệ Lễ ấn định thời gian bắt đầu cuộc thi là thứ hai tuần sau. Cũng có thể nói, bắt đầu từ hôm nay đã có thể ghi danh tuyển chọn. Sau ghi danh tuyển chọn còn đến vòng loại, bán kết và chung kết.
Lượng Vệ Lễ bắt đầu đi chuẩn bị. Mộc Du Dương kéo Phương Tiểu Ngư rời khỏi Mirandas.
Trước cổng công ty, anh thoáng thấy một hình dáng rất quen thuộc. Lại là An Ly!
Đã rất lâu rồi anh không gặp cô. Từ khi biết được chân tướng chuyện Phương Tiểu Ngư ngã xuống sông, anh đã không muốn gặp lại cô.
Anh không thể nhẫn tâm ra tay trừng phạt An Ly, vì cô cũng đã từng là người anh yêu. Nhưng anh có thể chọn sẽ không bao giờ tha thứ cho cô.
An Ly cũng không nghĩ là gặp được Mộc Du Dương ở đây. Nhìn thấy Mộc Du Dương cẩn thận bảo vệ Phương Tiểu Ngư bên mình như thể đối đầu với kẻ địch là cô.
An Ly cảm thấy đau nhói trong lòng, toàn thân run lên cầm cập.
Anh cũng đã từng yêu, cũng đã từng bảo vệ cô như thế bên anh.
Nhớ đến gương mặt nghiêm khắc và lời lẽ cay nghiệt của mẹ, An Ly lấy hết dũng khí bước đến.
Đứng trước mặt Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư, vừa định mở miệng nói thì cô đã bị Mộc Du Dương ngăn lại.
“Cô đến đây làm gì?”
Lời lẽ lạnh lùng như xoáy sâu vào xương tủy cô.
“Du Dương, em…”
Vừa mở miệng thì cô đã gọi tên anh. Không lúc nào mà cô không nhớ anh.
“Đừng gọi tôi như vậy.” Mộc Du Dương lạnh lùng nói.
An Ly tuyệt vọng nhìn Mộc Du Dương, ngay cả trong ánh mắt anh nhìn cô cũng không còn chút tình cảm nào nữa.
Phương Tiểu Ngư nhìn thấy An Ly, bỗng chốc run rẩy hoảng sợ.
Cô luôn cảm giác hình như đã gặp cô gái trước mặt này ở đâu đó. Nhìn An Ly từ trên xuống dưới, đến cánh tay thì cô đột nhiên giật nảy mình.
Trong vô số cơn ác mộng hàng đêm, chính là đôi tay này đã đẩy cô xuống vực sâu.
Phương Tiểu Ngư nhất thời sững người, đứng ngây ra một chỗ, nước mắt không ngừng tuôn chảy.
Phương Tiểu Ngư cố ép mình bình tĩnh lại, sau đó cắn răng ngập ngừng nói: “Mộc Du Dương, cô ấy là ai?”
Mộc Du Dương cúi đầu nhìn thấy mặt cô giàn giụa nước mắt, lòng anh đau như cắt, anh lấy tay lau giọt nước mắt trên mặt cô, hạ giọng nói: “Sao lại khóc?”
Phương Tiểu Ngư không trả lời, cô nhìn An Ly trân trối rồi lại hỏi: “Cô ấy là ai?”
Cô muốn biết cô gái này là ai, tại sao lại xuất hiện ở đây, tại sao… lại đẩy cô xuống nước!
An Ly cảm thấy cảnh tượng tượng này thật gai mắt. Cô ngẩng đầu nhìn hai người, rành rọt trả lời từng câu từng chữ: “Tôi là vợ sắp cưới của anh ấy.”
Như có tiếng nổ trong đầu, tai Phương Tiểu Ngư cảm thấy lùng bùng.
Mộc Du Dương không ngờ An Ly lại nói như vậy. Anh định giải thích thì lại nghe An Ly nói tiếp: “Tôi là vợ sắp cưới của Mộc Du Dương. Phương Tiểu Ngư, cô không nhận ra tôi sao?”
Phương Tiểu Ngư nhìn sang Mộc Du Dương, bán tín bán nghi hỏi: “Cô ấy thật sự là vợ sắp cưới của anh à?”
Mộc Du Dương bất đắc dĩ gật đầu, “Đúng là vậy nhưng mà……”
Không đợi Mộc Du Dương giải thích, Phương Tiểu Ngư buông tay anh ra, chạy như bay đi.
“Tiểu Ngư!” Mộc Du Dương nhíu mày, định đuổi theo nhưng bị An Ly níu tay lại, “Du Dương, anh thật sự không còn nhớ gì về những ký ức đã rất đẹp đẽ của chúng ta sao?”
Mộc Du Dương lạnh lùng hất tay cô ra, đè nén cơn giận nói: “Cô muốn làm gì?”
An Ly bỗng nhiên cảm thấy yếu đuối, cô khóc nức nở: “Em muốn anh quay lại! Du Dương, em muốn anh quay lại bên cạnh em…”
Mộc Du Dương giận dữ: “Đủ rồi! An Ly, xin lỗi, giữa chúng ta không còn cơ hội nào nữa rồi! Trước đây là tôi cảm thấy có lỗi với cô nhưng Tiểu Ngư là do cô đẩy xuống sống đúng không? Chuyện này tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu.”
Nói xong, anh liền chạy đuổi theo Phương Tiểu Ngư.
Không để ý đám đông xung quanh, An Ly ngơ ngác đứng nhìn theo, nước mắt cứ tuôn chảy.
Tám năm trước, lúc đó, Mộc Du Dương còn nói sẽ cưới cô làm vợ, sẽ cho cô những thứ tốt nhất trên thế giớ này.
Nếu không xảy ra chuyện đó, nếu mẹ cô không kể cho cô nghe chuyện đó, thì có lẽ cô đã có thể ở bên cạnh Mộc Du Dương mãi mãi.
Cô hận chính mình, cô hận mẹ cô, hận tất cả cả mọi thứ!
Mộc Du Dương không tìm thấy Phương Tiểu Ngư, anh gọi điện thoai cho cô nhưng điện thoại đều trong tình trạng khóa máy.
Anh đoán, cô chắc đã về nhà.
Anh đến nơi ở của Phương Tiểu Ngư tìm. Quả nhiên cô đang ở nhà.
Cửa phòng ngủ đã bị cô khóa lại, mặc cho Mộc Du Dương có gõ cửa thế nào, cô cũng không phản ứng.
Cho đến khi Mộc Du Dương bỏ cuộc, chuẩn bị rời khỏi, trong phòng mới có chút động tĩnh.
Phương Tiểu Ngư mở cửa ra, mặt đầy nước mắt.
Mộc Du Dương đau lòng, định chạy đến ôm thì Phương Tiểu Ngư hét lớn: “Anh đừng qua đây!”
Mộc Du Dương nói: “Tiểu Ngư, xin lỗi em, anh đã không nói rõ với em mọi chuyện. Anh nghĩ chỉ cần em quay về thì những chuyện khác đều không quan trọng. Là lỗi của anh, đáng ra anh nên nói với em sớm.”
Phương Tiểu Ngư điên cuồng quát: “Anh lừa tôi!”
Cô không biết anh đã có vợ sắp cưới. Những lời đường mật của anh đã khiến cho cô cho rằng trước khi mất trí nhớ, hai người đang yêu nhau.
Không ngờ, vợ sắp cưới của anh lại là một người phụ nữ khác, hơn nữa người phụ nữ kia chính là nguyên nhân làm cho cô bị mất trí nhớ!
Mộc Du Dương nói: “Tiểu Ngư, em nghe anh giải thích đi, được không? Cô ta đúng là vợ sắp cưới của anh nhưng người anh yêu chỉ có duy nhất một mình em thôi.”
Phương Tiểu Ngư giễu cợt: “Vậy anh nghĩ sao mà cùng lúc đã có vợ sắp cưới lại muốn tôi làm bồ nhí của anh nữa? Mộc Du Dương, anh cũng giỏi tính toán quá chứ nhỉ!”
Mộc Du Dương biết bây giờ có nói gì thì Phương Tiểu Ngư cũng nghe không lọt tai. Anh hiện tại vô cùng hối hận với quyết định ban đầu của mình.
“Là cô ta đẩy tôi xuống nước đúng không?” Phương Tiểu Ngư bỗng nhiên lạnh lùng hỏi.
“Ừ...” Mộc Du Dương chần chừ rất lâu mới trả lời cô.
“Mộc Du Dương, vợ sắp cưới của anh muốn hại chết tôi, mục đích của cô ta suýt chút nữa là đã đạt được rồi! Mộc Du Dương, tôi bây giờ không muốn gặp anh nữa, xin anh hãy đi đi!”
Miệng anh thì nói yêu cô, nói sau này sẽ luôn chăm sóc cô vậy mà khi anh rõ ràng biết vợ sắp cưới của mình đẩy cô xuống nước làm cô mất trí nhớ, anh lại chẳng làm gì!
Nói đến đây, Phương Tiểu Ngư không cách nào tin anh, tha thứ cho anh được nữa!
Mộc Du Dương khổ sở bước ra cửa, xoay người lại khẽ nói với cô: “Xin lỗi, Tiểu Ngư, hãy cho anh chút thời gian, anh sẽ cho em câu trả lời.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.