Chương 203: Mộc Du Dương hào phóng
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
Sau đó, Lạc Bảo Nhi từ xe đi xuống rồi chạy đến bên cô. Lạc Bảo Nhi
ngọng nghịu hỏi: “Mẹ, có phải mẹ ăn hiếp chú Mộc không? Con thấy hình
như chú ấy khóc rồi.”
Vừa rồi lúc Mộc Du Dương quay vào xe, Lạc Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt anh rất đau khổ. Trẻ con không hiểu thế nào là đau khổ, chỉ cho rằng chú Mộc sắp khóc rồi.
Phương Tiểu Ngư xoa đầu Lạc Bảo Nhi, không nói lời nào, rồi ôm cậu bé đi về phía trạm xe buýt.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư nhận được tin nhắn của cô giáo Trương thông báo hoạt động lần này sẽ bắt đầu vào thứ sáu tuần này, bảo cô chuẩn bị thật tốt. Vì phải ở lại huyện Song Tử khoảng một tuần nên cần mang theo quần áo để thay.
Phương Tiểu Ngư để điện thoại xuống, ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cần mang đi đến thành phố C thứ sáu tuần này.
…
Mộc Du Dương trở về nhà họ Mộc, Mộc lão gia đang uống trà đọc báo ngoài phòng khách, An Ly đang ngồi trên sô pha đợi anh về.
Thấy Mộc Du Dương trở về, An Ly vui vẻ đi đến ôm một cánh tay của Mộc Du Dương: “Du Dương, cuối cùng anh cũng về. Mau qua đây, có mấy chuyện em muốn bàn với anh.”
Mộc Du Dương cùng đi vào phòng với An Ly, sẵn tay vứt những tài liệu mang về từ trường mẫu giáo lên bàn.
“Du Dương, đây là lễ phục em đã thiết kế để chúng ta mặc trong hôn lễ, anh thấy đẹp không?”
An Ly lấy một bản vẽ đã hoàn thành từ trên bàn đưa qua.
Mộc Du Dương hơi cau mày, nhận lấy bản vẽ từ trong tay An Ly.
Cô thiết kế một bộ váy cưới màu trắng theo kiểu phương Tây, có bao tay và khăn voan, trông vô cùng thanh lịch bí ẩn. Còn Mộc Du Dương sẽ mặc âu phục, là một bộ âu phục đuôi tôm màu trắng.
Có thể nhìn ra được An Ly đã tốn nhiều công sức thiết kế, bộ lễ phục này đã gần như đạt đến mức hoàn hảo.
Nhưng bây giờ Mộc Du Dương không muốn kết hôn.
“An Ly, em nghe anh nói.” Anh kéo tay cô ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: “Bây giờ công ty có nhiều việc bận rộn, tạm thời chúng ta không thể cử hành hôn lễ. Anh hứa với em, đợi hết bận rồi, anh sẽ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.”
Trên mặt An Ly thoáng hiện lên nét gì đó không rõ, nhưng cô nhanh chóng dùng nụ cười che giấu nó: “Du Dương, gần đây anh đang bận gì thế? Hôm nay em đến công ty tìm anh, nhưng anh lại không ở đó.”
Mộc Du Dương chỉ số tài liệu trên bàn: “Hôm nay phải xử lý mấy việc tại trường mẫu giáo Úc Dương của công ty.”
An Ly gật đầu, cười nói: “Du Dương, anh mệt rồi đúng không? Có cần xuống lầu uống cốc cà phê cho tỉnh táo không?”
Mộc Du Dương gật đầu: “Vậy em ở đây đợi anh, anh quay lại ngay.”
Nói rồi, anh đi xuống lầu.
Sau khi anh ra ngoài, An Ly đứng dậy, đi đến trước bàn.
Cô nhẹ nhàng lạt từng tờ tài liệu, bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Lúc lật đến một trang nào đó, cô đột nhiên dừng lại. Trên tờ danh sách, ba chữ “Phương Tiểu Ngư” đẹp đẽ kia như đâm thẳng vào mắt cô.
Phương Tiểu Ngư, cô ta có thể xuất hiện bên cạnh Mộc Du Dương bằng bất kì cách nào, ở bất kì lúc nào.
…
Thứ sáu đến một cách mau chóng. Sáng sớm, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cùng nhau ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của cô giáo Trương, mọi người ngồi lên một chiếc xe buýt lớn hướng về phía thành phố C.
Là người tổ chức hoạt động từ thiện lần này, Mộc Du Dương đương nhiên cũng tham gia. Nhưng anh không đi cùng những phụ huynh và các em bé mà tự đi riêng.
Anh dẫn theo mười mấy vệ sĩ, còn có trợ lý Lục Trạch. Lúc đang chuẩn bị xuất phát thì xuất hiện một người không ngờ tới.
An Ly đi về phía Mộc Du Dương, nói một cách vui vẻ: “Du Dương, nghe nói anh muốn tham gia hoạt động từ thiện, có thể cho em đi cùng không? Như vậy cũng có thể thuận tiện tuyên truyền cho nhãn hiệu Gloria.”
Mộc Du Dương nhíu mày: “Làm từ thiện sao có thể liên quan đến tuyên truyền được.”
An Ly lập tức cười nói: “Em sai rồi, Du Dương, em không tuyên truyền nhãn hiệu nữa, anh dẫn em đi được không? Một tuần không gặp anh, em sẽ nhớ anh lắm.”
Mộc Du Dương đành gật đầu.
Mộc Du Dương đã bao trọn khách sạn Dương Quang ở huyện Song Tử thành phố C, khách sạn này được xem là khách sạn tốt nhất của huyện Song Tử.
Từ thành phố Y đến thành phố C là cả một đoạn đường xa xôi, thêm đoạn đường lắc lư trùng điệp đến huyện Song Tử, sức khỏe An Ly yếu ớt, đã nôn mấy lần trên đường, lúc đến được huyện Song Tử thì mặt đã cắt không còn giọt máu. Vậy nên sau khi đến huyện Song Tử, một đoàn người của Mộc Du Dương lập tức vào thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Các gia đình cũng vào khách sạn nhận phòng, Phương Tiểu Ngư cất hành lý xong liền hỏi cô giáo Trương có thể đi dạo xung quanh được không.
Cô giáo Trương nói được, nhưng phải trở về trước khi trời tối. Vì hoạt động lần này là hoạt động chung, nhà trường cần phải đảm bảo an toàn cho phụ huynh và các bé.
Sau khi được cô giáo Trương cho phép, Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi ra ngoài.
Nhìn thấy những con đường ngập tràn hơi thở bình dân mộc mạc phía trước, Phương Tiểu Ngư vui vẻ nói: “Lạc Bảo Nhi, con biết không, đây là chỗ mẹ đã sinh ra và lớn lến đấy.”
Lạc Bảo Nhi trông cũng có vẻ rất vui. Cậu bé cũng rất lâu rồi không được hít thở không khí trong lành thế này. Dọc các con đường đều bán xiên nướng, bánh kẹo, còn có hoa và hoa quả tươi mới hái.
Sau khi dạo một vòng, một tay Lạc Bảo Nhi cầm kẹo, tay còn lại cầm xiên nướng, ăn một cách thích thú.
Chơi đến tối, hai người vội vã trở lại khách sạn.
Về đến nơi, mọi người đã chuẩn bị ăn tối ở nhà hàng lầu một của khách sạn, Phương Tiểu Ngư cũng nhanh chóng dẫn Lạc Bảo Nhi vào nhà hàng.
Ăn xong bữa tối, cô giáo Trương tổ chức cho mọi người ra khu vườn phía sau khách sạn tổ chức tiệc tối, mỗi cặp mẹ con đều phải lên biểu diễn văn nghệ.
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đương nhiên là cặp mẹ con diễn tiểu phẩm.
Phương Tiểu Ngư đã đoán được từ trước là đến đây có thể sẽ có hoạt động thêm gì đó nên đã cùng Lạc Bảo Nhi luyện tập ở nhà tiết mục tiểu phẩm hai người từ trước.
Trên tiệc tối, mọi người đều rất vui vẻ. Cho đến tối khuya, tiệc tối mới chính thức kết thúc. Cô Trương dặn dò mọi người về phòng rồi nhớ nghỉ sớm, vì ngày mai phải đến trường mẫu giáo dự lễ khai mạc.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh. Hôm sau, tất cả mọi người đều dậy sớm và cùng nhau xuất phát.
Không lâu sau khi họ đến nơi, Mộc Du Dương cũng đến. Lúc nhìn thấy anh, Phương Tiểu Ngư không hề ngạc nhiên. Cô chỉ kéo Lạc Bảo Nhi đứng sâu vào trong dòng người, không muốn bị anh nhìn thấy.
Nhưng do cũng không quá đông người, cộng thêm Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cũng rất dễ nhận ra, vậy nên Mộc Du Dương vừa nhìn đã thấy họ.
Có điều anh chỉ quét mắt một lần rồi không chú ý đến họ nữa.
Phương Tiểu Ngư thở phào, xem ra lần trước đã khiến Mộc Du Dương hoàn toàn từ bỏ, không muốn dây dưa gì với cô nữa.
Nhưng vào lúc này, Phương Tiểu Ngư phát hiện từ trên xe của Mộc Du Dương, một phụ nữ bước xuống. Cô gái này cô thân thuộc vô cùng, đó chính là... An Ly.
Vừa rồi lúc Mộc Du Dương quay vào xe, Lạc Bảo Nhi nhìn thấy vẻ mặt anh rất đau khổ. Trẻ con không hiểu thế nào là đau khổ, chỉ cho rằng chú Mộc sắp khóc rồi.
Phương Tiểu Ngư xoa đầu Lạc Bảo Nhi, không nói lời nào, rồi ôm cậu bé đi về phía trạm xe buýt.
Về đến nhà, Phương Tiểu Ngư nhận được tin nhắn của cô giáo Trương thông báo hoạt động lần này sẽ bắt đầu vào thứ sáu tuần này, bảo cô chuẩn bị thật tốt. Vì phải ở lại huyện Song Tử khoảng một tuần nên cần mang theo quần áo để thay.
Phương Tiểu Ngư để điện thoại xuống, ngăn cản bản thân suy nghĩ lung tung, bắt đầu chuẩn bị đồ đạc cần mang đi đến thành phố C thứ sáu tuần này.
…
Mộc Du Dương trở về nhà họ Mộc, Mộc lão gia đang uống trà đọc báo ngoài phòng khách, An Ly đang ngồi trên sô pha đợi anh về.
Thấy Mộc Du Dương trở về, An Ly vui vẻ đi đến ôm một cánh tay của Mộc Du Dương: “Du Dương, cuối cùng anh cũng về. Mau qua đây, có mấy chuyện em muốn bàn với anh.”
Mộc Du Dương cùng đi vào phòng với An Ly, sẵn tay vứt những tài liệu mang về từ trường mẫu giáo lên bàn.
“Du Dương, đây là lễ phục em đã thiết kế để chúng ta mặc trong hôn lễ, anh thấy đẹp không?”
An Ly lấy một bản vẽ đã hoàn thành từ trên bàn đưa qua.
Mộc Du Dương hơi cau mày, nhận lấy bản vẽ từ trong tay An Ly.
Cô thiết kế một bộ váy cưới màu trắng theo kiểu phương Tây, có bao tay và khăn voan, trông vô cùng thanh lịch bí ẩn. Còn Mộc Du Dương sẽ mặc âu phục, là một bộ âu phục đuôi tôm màu trắng.
Có thể nhìn ra được An Ly đã tốn nhiều công sức thiết kế, bộ lễ phục này đã gần như đạt đến mức hoàn hảo.
Nhưng bây giờ Mộc Du Dương không muốn kết hôn.
“An Ly, em nghe anh nói.” Anh kéo tay cô ngồi xuống ghế, nhẹ giọng nói: “Bây giờ công ty có nhiều việc bận rộn, tạm thời chúng ta không thể cử hành hôn lễ. Anh hứa với em, đợi hết bận rồi, anh sẽ bắt đầu chuẩn bị cho hôn lễ của chúng ta.”
Trên mặt An Ly thoáng hiện lên nét gì đó không rõ, nhưng cô nhanh chóng dùng nụ cười che giấu nó: “Du Dương, gần đây anh đang bận gì thế? Hôm nay em đến công ty tìm anh, nhưng anh lại không ở đó.”
Mộc Du Dương chỉ số tài liệu trên bàn: “Hôm nay phải xử lý mấy việc tại trường mẫu giáo Úc Dương của công ty.”
An Ly gật đầu, cười nói: “Du Dương, anh mệt rồi đúng không? Có cần xuống lầu uống cốc cà phê cho tỉnh táo không?”
Mộc Du Dương gật đầu: “Vậy em ở đây đợi anh, anh quay lại ngay.”
Nói rồi, anh đi xuống lầu.
Sau khi anh ra ngoài, An Ly đứng dậy, đi đến trước bàn.
Cô nhẹ nhàng lạt từng tờ tài liệu, bắt đầu đọc nội dung bên trong.
Lúc lật đến một trang nào đó, cô đột nhiên dừng lại. Trên tờ danh sách, ba chữ “Phương Tiểu Ngư” đẹp đẽ kia như đâm thẳng vào mắt cô.
Phương Tiểu Ngư, cô ta có thể xuất hiện bên cạnh Mộc Du Dương bằng bất kì cách nào, ở bất kì lúc nào.
…
Thứ sáu đến một cách mau chóng. Sáng sớm, Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cùng nhau ra ngoài.
Dưới sự hướng dẫn của cô giáo Trương, mọi người ngồi lên một chiếc xe buýt lớn hướng về phía thành phố C.
Là người tổ chức hoạt động từ thiện lần này, Mộc Du Dương đương nhiên cũng tham gia. Nhưng anh không đi cùng những phụ huynh và các em bé mà tự đi riêng.
Anh dẫn theo mười mấy vệ sĩ, còn có trợ lý Lục Trạch. Lúc đang chuẩn bị xuất phát thì xuất hiện một người không ngờ tới.
An Ly đi về phía Mộc Du Dương, nói một cách vui vẻ: “Du Dương, nghe nói anh muốn tham gia hoạt động từ thiện, có thể cho em đi cùng không? Như vậy cũng có thể thuận tiện tuyên truyền cho nhãn hiệu Gloria.”
Mộc Du Dương nhíu mày: “Làm từ thiện sao có thể liên quan đến tuyên truyền được.”
An Ly lập tức cười nói: “Em sai rồi, Du Dương, em không tuyên truyền nhãn hiệu nữa, anh dẫn em đi được không? Một tuần không gặp anh, em sẽ nhớ anh lắm.”
Mộc Du Dương đành gật đầu.
Mộc Du Dương đã bao trọn khách sạn Dương Quang ở huyện Song Tử thành phố C, khách sạn này được xem là khách sạn tốt nhất của huyện Song Tử.
Từ thành phố Y đến thành phố C là cả một đoạn đường xa xôi, thêm đoạn đường lắc lư trùng điệp đến huyện Song Tử, sức khỏe An Ly yếu ớt, đã nôn mấy lần trên đường, lúc đến được huyện Song Tử thì mặt đã cắt không còn giọt máu. Vậy nên sau khi đến huyện Song Tử, một đoàn người của Mộc Du Dương lập tức vào thẳng khách sạn nghỉ ngơi.
Các gia đình cũng vào khách sạn nhận phòng, Phương Tiểu Ngư cất hành lý xong liền hỏi cô giáo Trương có thể đi dạo xung quanh được không.
Cô giáo Trương nói được, nhưng phải trở về trước khi trời tối. Vì hoạt động lần này là hoạt động chung, nhà trường cần phải đảm bảo an toàn cho phụ huynh và các bé.
Sau khi được cô giáo Trương cho phép, Phương Tiểu Ngư dẫn Lạc Bảo Nhi ra ngoài.
Nhìn thấy những con đường ngập tràn hơi thở bình dân mộc mạc phía trước, Phương Tiểu Ngư vui vẻ nói: “Lạc Bảo Nhi, con biết không, đây là chỗ mẹ đã sinh ra và lớn lến đấy.”
Lạc Bảo Nhi trông cũng có vẻ rất vui. Cậu bé cũng rất lâu rồi không được hít thở không khí trong lành thế này. Dọc các con đường đều bán xiên nướng, bánh kẹo, còn có hoa và hoa quả tươi mới hái.
Sau khi dạo một vòng, một tay Lạc Bảo Nhi cầm kẹo, tay còn lại cầm xiên nướng, ăn một cách thích thú.
Chơi đến tối, hai người vội vã trở lại khách sạn.
Về đến nơi, mọi người đã chuẩn bị ăn tối ở nhà hàng lầu một của khách sạn, Phương Tiểu Ngư cũng nhanh chóng dẫn Lạc Bảo Nhi vào nhà hàng.
Ăn xong bữa tối, cô giáo Trương tổ chức cho mọi người ra khu vườn phía sau khách sạn tổ chức tiệc tối, mỗi cặp mẹ con đều phải lên biểu diễn văn nghệ.
Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi đương nhiên là cặp mẹ con diễn tiểu phẩm.
Phương Tiểu Ngư đã đoán được từ trước là đến đây có thể sẽ có hoạt động thêm gì đó nên đã cùng Lạc Bảo Nhi luyện tập ở nhà tiết mục tiểu phẩm hai người từ trước.
Trên tiệc tối, mọi người đều rất vui vẻ. Cho đến tối khuya, tiệc tối mới chính thức kết thúc. Cô Trương dặn dò mọi người về phòng rồi nhớ nghỉ sớm, vì ngày mai phải đến trường mẫu giáo dự lễ khai mạc.
Một buổi tối trôi qua rất nhanh. Hôm sau, tất cả mọi người đều dậy sớm và cùng nhau xuất phát.
Không lâu sau khi họ đến nơi, Mộc Du Dương cũng đến. Lúc nhìn thấy anh, Phương Tiểu Ngư không hề ngạc nhiên. Cô chỉ kéo Lạc Bảo Nhi đứng sâu vào trong dòng người, không muốn bị anh nhìn thấy.
Nhưng do cũng không quá đông người, cộng thêm Phương Tiểu Ngư và Lạc Bảo Nhi cũng rất dễ nhận ra, vậy nên Mộc Du Dương vừa nhìn đã thấy họ.
Có điều anh chỉ quét mắt một lần rồi không chú ý đến họ nữa.
Phương Tiểu Ngư thở phào, xem ra lần trước đã khiến Mộc Du Dương hoàn toàn từ bỏ, không muốn dây dưa gì với cô nữa.
Nhưng vào lúc này, Phương Tiểu Ngư phát hiện từ trên xe của Mộc Du Dương, một phụ nữ bước xuống. Cô gái này cô thân thuộc vô cùng, đó chính là... An Ly.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.