Chương 150: Mộc Du Dương xin lỗi
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
Anh không phải là không tin cô.
Lần trước, ở buổi tiệc, anh trông thấy cô thân mật với Tống Đình Hi đã nổi giận, thế nên mới nói với cô những lời ấy.
Giờ bình tĩnh lại mới phát hiện lời nói của An Ly có nhiều điểm không ổn.
Nếu thật sự Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly xuống nước thì phải đồng thời cùng rơi xuống nước với An Ly. Hơn nữa việc này cũng không giống việc mà Phương Tiểu Ngư có thể làm.
Đến văn phòng, Mộc Du Dương gọi Lục Trạch đến dặn dò: “Đem các đoạn phim của camera giám sát ở buổi tiệc tuần trước đến đây cho tôi.”
Rốt cuộc có phải Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly xuống nước hay không, cứ xem camera là sẽ biết ngay.
Lục Trạch vâng lệnh, lập tức đi làm việc.
Chẳng mấy chốc anh đã đem các đoạn phim đến, Mộc Du Dương liền ngồi vào máy mở lên xem.
Trong đoạn phim hiện lên rất rõ cảnh An Ly đi đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư, nói chuyện với cô một lúc.
Khi Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi thì chân vô tình đá vào bánh xe lăn của An Ly, cô mau chóng đưa tay giữ An Ly lại, nhưng An Ly lại tự đẩy xe lăn của mình đi!
Vừa trông thấy An Ly rơi xuống nước, Phương Tiểu Ngư cũng hốt hoảng nhảy theo!
Tất cả đều đã quá rõ ràng.
Nhưng lúc này trong lòng Mộc Du Dương cảm thấy rất buồn, buồn vì hành động của An Ly.
Trong kí ức của anh, An Ly không phải như thế. Cô đáng lẽ phải là một cô gái hiền lành lương thiện mới phải, sao có thể gây ra chuyện nham hiểm thế này?
Nhưng hình ảnh trên đoạn phim lại khiến Mộc Du Dương không thể không tin, xa cách nhiều năm, An Ly của anh giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhớ lại lúc ở hồ bơi, anh đã không do dự nhảy xuống cứu An Ly, hoàn toàn bỏ mặc Phương Tiểu Ngư đang kêu cứu trong hồ, sau đó sau khi cô được cứu lên, anh lại còn dùng giọng khó chịu nói với cô, thậm chí còn đổ oan cho cô.
Anh thấy tim mình quặn thắt lại.
Tại công ty Gloria, Mộc Du Dương đang bước nhanh đến văn phòng phó phòng, tất cả các nhân viên trông thấy dáng vẻ của tổng tài hôm nay thì đều sợ hết hồn.
An Ly đang ngồi trong văn phòng, tập trung sửa bản thảo thiết kế dựa theo những điều mà Phương Tiểu Ngư đã chỉ. Đột nhiên cửa phòng bật mở, An Ly ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt sa sầm của Mộc Du Dương.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng quyến rũ, nói bằng một giọng cực kì dịu dàng: “Du Dương, anh đến rồi à?”
Mộc Du Dương gật đầu rồi bước vào văn phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
An Ly hỏi: “Du Dương, anh có việc gì không?”
Mộc Du Dương ngắm nhìn gương mặt của An Ly, những lời định nói ra đột nhiên không thốt ra được nữa.
Gương mặt ấy lúc nào trông cũng rất ngây thơ và lương thiện, còn cực kì dịu dàng, khiến người ta phải yêu thích.
Thế là anh liền đứng dậy bước ra ngoài, để lại An Ly ngồi ngơ ngác trong văn phòng.
Mộc Du Dương trước nay chưa bao giờ có cảm giác này, hệt như trái tim mình đã bị lấy đi vậy, ở lồng ngực bây giờ trống rỗng, cứ cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Cho dù là trước đây, khi An Ly biến mất, anh cũng chưa từng có cảm giác này, nhưng hiện giờ vì Phương Tiểu Ngư mà anh lại có cảm giác trống rỗng này.
Mình đã đổ oan cho cô ấy, thế mà cô ấy cũng chẳng thèm nói một lời biện minh nào, phải chăng trong lòng cô ấy chẳng bao giờ quan tâm đến những gì liên quan đến Mộc Du Dương này?
“Tiểu Ngư, ngoài phòng khách có người đến tìm cô.” Một đồng nghiệp đi đến nói với Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư đang vẽ bản thảo, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Hả? Là ai thế?”
Đồng nghiệp trả lời: “Là một người đàn ông. À phải rồi, Tiểu Ngư à, cô đúng là lợi hại thật đấy, sao có thể quen được một người đẹp trai như thế? Hơn nữa tôi thấy anh ấy không những đẹp trai mà còn rất có tiền nữa, bộ đồ vét anh ấy mặc vừa nhìn là biết mẫu giới hạn ở các cửa hàng cao cấp rồi.”
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền sao? Phương Tiểu Ngư vừa nghe đã biết người đó là ai.
Cô chỉ quen có hai người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đó là Tống Đình Hi và Mộc Du Dương, nhưng các đồng nghiệp đều biết mặt Tống Đình Hi, vì anh là phó tổng của họ, thế thì người đang ngồi chờ cô trong phòng khách chỉ có thể là Mộc Du Dương thôi.
Phương Tiểu Ngư ngao ngán đứng dậy bước ra phòng khách.
Mộc Du Dương đang ngồi trên sô pha hút thuốc, dáng vẻ ngất ngưởng.
Phương Tiểu Ngư bước đến thắc mắc hỏi: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
Mộc Du Dương nhìn cô một lát rồi dập điếu thuốc trong tay, chậm rãi nói: “Chuyện lần trước, là tôi đã trách lầm cô.”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Ý anh muốn nói chuyện anh đổ oan cho tôi đã đẩy An Ly xuống nước sao?”
Mộc Du Dương gật đầu.
Phương Tiểu Ngư lập tức nhướn mày: “Giờ anh biết không phải là tôi làm rồi chứ gì? Sao hả, có phải anh đã xem lại camera giám sát không? Hừ, Mộc Du Dương, cho dù anh có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu, bởi vì anh đã nghi oan cho tôi, đã làm tôi tổn thương sâu sắc!”
Phương Tiểu Ngư vẫn còn rất giận, cô giận vì lúc xảy ra chuyện, Mộc Du Dương lại chọn tin An Ly thay vì tin cô.
Tuy bây giờ anh đã nhận lỗi, nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy như thế chưa đủ.
Mộc Du Dương không phản bác lại cô như thường lệ mà chỉ khẽ thốt ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Phương Tiểu Ngư như nghe được có tiếng thứ gì đó đổ sập trong tim mình, cô nghĩ có lẽ đó là tuyến phòng ngự trong tim đã bị đổ!
Cô thở dài: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra! Nếu anh đã biết không phải do tôi làm rồi thì đừng có tùy tiện đổ oan cho tôi nữa. Mong anh sau này khi gặp phải những chuyện thế này thì làm ơn suy nghĩ lí trí một chút.”
Lí trí?
Nhìn thấy cảnh tượng cô thân mật với Tống Đình Hi, anh thật sự chỉ muốn phát điên lên, làm gì mà còn lí trí?
Phương Tiểu Ngư nói xong thì định rời đi, bởi cô còn phải tiếp tục làm việc, nhưng Mộc Du Dương chợt ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, hôm nay nghỉ làm được không? Chúng ta cùng đưa Lạc Bảo Nhi đi chơi đi.”
Mộc Du Dương đột nhiên trở nên dịu dàng thế này khiến Phương Tiểu Ngư có hơi hốt hoảng. Cô vội vàng xua tay nói: “Không đâu không đâu, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi thấy anh cũng nên quay về làm việc đi.”
Mộc Du Dương đứng dậy, bước đến trước mặt cô rồi cúi người khẽ nói vào tai cô: “Nếu em không đi theo anh thì anh cũng không ngại ngồi đây chờ em cả ngày đâu.”
Thật không ngờ anh ta lại dám giở trò vô lại này!
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải nhận lời, nếu thật sự để anh ngồi chờ cô cả ngày ở đây thì không biết các đồng nghiệp sẽ bàn tán về cô như thế nào!
Họ đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi, sau đó ba người cùng bước đi trên đường.
Có thể được cùng đi chơi với mẹ và chú Mộc, Lạc Bảo Nhi cảm thấy rất vui, cứ tung tăng bước đi phía trước.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương bước đi đằng sau, bầu không khí giữa hai người có hơi ngượng ngùng.
Phương Tiểu Ngư đành phải tìm chủ đề nói chuyện: “À, bức tranh lần trước Lạc Bảo Nhi tặng anh, anh có thích không?”
Mộc Du Dương gật đầu đáp: “Đương nhiên là thích.”
Bức tranh ấy anh đã đóng khung cẩn thận rồi treo lên tường trong phòng sách. Mỗi lần làm việc mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn bức tranh ấy lại khiến anh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
Mộc Du Dương chợt nói: “Tiểu Ngư, lần trước ở cuộc thi của Lạc Bảo Nhi, không phải anh cố tình muốn bỏ đi đâu. Anh vốn rất muốn đưa thằng bé đi thi, nhưng hôm ấy An Ly bị người ta bắt cóc, anh không còn cách nào khác là phải chạy về.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, tỏ ý thông cảm, “Anh không cần phải giải thích với tôi, chuyện lần đó Lạc Bảo Nhi không hề giận. Anh xem, nó vẫn rất thương chú Mộc là anh đấy.”
Đang nói thì Lạc Bảo Nhi đột nhiên quay đầu lại, chạy đến bên cạnh hai người cười hi hi nói: “Chú Mộc, mỗi lần chú ở bên cạnh mẹ thì đều nói với mẹ rất nhiều! Có thể cho Lạc Bảo Nhi biết hai người đang nói gì không?”
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư nhìn nhau bật cười, sau đó mỗi người nắm một tay của Lạc Bảo Nhi cùng bước đi.
Lạc Bảo Nhi lại nói: “Mẹ rất thích chú Mộc, chú Mộc có thích mẹ không?”
Lần trước, ở buổi tiệc, anh trông thấy cô thân mật với Tống Đình Hi đã nổi giận, thế nên mới nói với cô những lời ấy.
Giờ bình tĩnh lại mới phát hiện lời nói của An Ly có nhiều điểm không ổn.
Nếu thật sự Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly xuống nước thì phải đồng thời cùng rơi xuống nước với An Ly. Hơn nữa việc này cũng không giống việc mà Phương Tiểu Ngư có thể làm.
Đến văn phòng, Mộc Du Dương gọi Lục Trạch đến dặn dò: “Đem các đoạn phim của camera giám sát ở buổi tiệc tuần trước đến đây cho tôi.”
Rốt cuộc có phải Phương Tiểu Ngư đã đẩy An Ly xuống nước hay không, cứ xem camera là sẽ biết ngay.
Lục Trạch vâng lệnh, lập tức đi làm việc.
Chẳng mấy chốc anh đã đem các đoạn phim đến, Mộc Du Dương liền ngồi vào máy mở lên xem.
Trong đoạn phim hiện lên rất rõ cảnh An Ly đi đến bên cạnh Phương Tiểu Ngư, nói chuyện với cô một lúc.
Khi Phương Tiểu Ngư quay người định bỏ đi thì chân vô tình đá vào bánh xe lăn của An Ly, cô mau chóng đưa tay giữ An Ly lại, nhưng An Ly lại tự đẩy xe lăn của mình đi!
Vừa trông thấy An Ly rơi xuống nước, Phương Tiểu Ngư cũng hốt hoảng nhảy theo!
Tất cả đều đã quá rõ ràng.
Nhưng lúc này trong lòng Mộc Du Dương cảm thấy rất buồn, buồn vì hành động của An Ly.
Trong kí ức của anh, An Ly không phải như thế. Cô đáng lẽ phải là một cô gái hiền lành lương thiện mới phải, sao có thể gây ra chuyện nham hiểm thế này?
Nhưng hình ảnh trên đoạn phim lại khiến Mộc Du Dương không thể không tin, xa cách nhiều năm, An Ly của anh giờ đã hoàn toàn thay đổi rồi.
Nhớ lại lúc ở hồ bơi, anh đã không do dự nhảy xuống cứu An Ly, hoàn toàn bỏ mặc Phương Tiểu Ngư đang kêu cứu trong hồ, sau đó sau khi cô được cứu lên, anh lại còn dùng giọng khó chịu nói với cô, thậm chí còn đổ oan cho cô.
Anh thấy tim mình quặn thắt lại.
Tại công ty Gloria, Mộc Du Dương đang bước nhanh đến văn phòng phó phòng, tất cả các nhân viên trông thấy dáng vẻ của tổng tài hôm nay thì đều sợ hết hồn.
An Ly đang ngồi trong văn phòng, tập trung sửa bản thảo thiết kế dựa theo những điều mà Phương Tiểu Ngư đã chỉ. Đột nhiên cửa phòng bật mở, An Ly ngẩng đầu lên, trông thấy vẻ mặt sa sầm của Mộc Du Dương.
Cô nở một nụ cười rạng rỡ vô cùng quyến rũ, nói bằng một giọng cực kì dịu dàng: “Du Dương, anh đến rồi à?”
Mộc Du Dương gật đầu rồi bước vào văn phòng, ngồi xuống ghế sô pha.
An Ly hỏi: “Du Dương, anh có việc gì không?”
Mộc Du Dương ngắm nhìn gương mặt của An Ly, những lời định nói ra đột nhiên không thốt ra được nữa.
Gương mặt ấy lúc nào trông cũng rất ngây thơ và lương thiện, còn cực kì dịu dàng, khiến người ta phải yêu thích.
Thế là anh liền đứng dậy bước ra ngoài, để lại An Ly ngồi ngơ ngác trong văn phòng.
Mộc Du Dương trước nay chưa bao giờ có cảm giác này, hệt như trái tim mình đã bị lấy đi vậy, ở lồng ngực bây giờ trống rỗng, cứ cảm thấy thiêu thiếu cái gì đó.
Cho dù là trước đây, khi An Ly biến mất, anh cũng chưa từng có cảm giác này, nhưng hiện giờ vì Phương Tiểu Ngư mà anh lại có cảm giác trống rỗng này.
Mình đã đổ oan cho cô ấy, thế mà cô ấy cũng chẳng thèm nói một lời biện minh nào, phải chăng trong lòng cô ấy chẳng bao giờ quan tâm đến những gì liên quan đến Mộc Du Dương này?
“Tiểu Ngư, ngoài phòng khách có người đến tìm cô.” Một đồng nghiệp đi đến nói với Phương Tiểu Ngư.
Phương Tiểu Ngư đang vẽ bản thảo, không ngẩng đầu lên mà hỏi: “Hả? Là ai thế?”
Đồng nghiệp trả lời: “Là một người đàn ông. À phải rồi, Tiểu Ngư à, cô đúng là lợi hại thật đấy, sao có thể quen được một người đẹp trai như thế? Hơn nữa tôi thấy anh ấy không những đẹp trai mà còn rất có tiền nữa, bộ đồ vét anh ấy mặc vừa nhìn là biết mẫu giới hạn ở các cửa hàng cao cấp rồi.”
Một người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền sao? Phương Tiểu Ngư vừa nghe đã biết người đó là ai.
Cô chỉ quen có hai người đàn ông vừa đẹp trai lại vừa có tiền, đó là Tống Đình Hi và Mộc Du Dương, nhưng các đồng nghiệp đều biết mặt Tống Đình Hi, vì anh là phó tổng của họ, thế thì người đang ngồi chờ cô trong phòng khách chỉ có thể là Mộc Du Dương thôi.
Phương Tiểu Ngư ngao ngán đứng dậy bước ra phòng khách.
Mộc Du Dương đang ngồi trên sô pha hút thuốc, dáng vẻ ngất ngưởng.
Phương Tiểu Ngư bước đến thắc mắc hỏi: “Anh đến tìm tôi làm gì?”
Mộc Du Dương nhìn cô một lát rồi dập điếu thuốc trong tay, chậm rãi nói: “Chuyện lần trước, là tôi đã trách lầm cô.”
Phương Tiểu Ngư hỏi: “Ý anh muốn nói chuyện anh đổ oan cho tôi đã đẩy An Ly xuống nước sao?”
Mộc Du Dương gật đầu.
Phương Tiểu Ngư lập tức nhướn mày: “Giờ anh biết không phải là tôi làm rồi chứ gì? Sao hả, có phải anh đã xem lại camera giám sát không? Hừ, Mộc Du Dương, cho dù anh có xin lỗi thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu, bởi vì anh đã nghi oan cho tôi, đã làm tôi tổn thương sâu sắc!”
Phương Tiểu Ngư vẫn còn rất giận, cô giận vì lúc xảy ra chuyện, Mộc Du Dương lại chọn tin An Ly thay vì tin cô.
Tuy bây giờ anh đã nhận lỗi, nhưng Phương Tiểu Ngư vẫn cảm thấy như thế chưa đủ.
Mộc Du Dương không phản bác lại cô như thường lệ mà chỉ khẽ thốt ra ba chữ: “Tôi xin lỗi.”
Phương Tiểu Ngư như nghe được có tiếng thứ gì đó đổ sập trong tim mình, cô nghĩ có lẽ đó là tuyến phòng ngự trong tim đã bị đổ!
Cô thở dài: “Thôi bỏ đi, tôi sẽ xem như chưa có gì xảy ra! Nếu anh đã biết không phải do tôi làm rồi thì đừng có tùy tiện đổ oan cho tôi nữa. Mong anh sau này khi gặp phải những chuyện thế này thì làm ơn suy nghĩ lí trí một chút.”
Lí trí?
Nhìn thấy cảnh tượng cô thân mật với Tống Đình Hi, anh thật sự chỉ muốn phát điên lên, làm gì mà còn lí trí?
Phương Tiểu Ngư nói xong thì định rời đi, bởi cô còn phải tiếp tục làm việc, nhưng Mộc Du Dương chợt ngăn cô lại, dịu dàng nói: “Tiểu Ngư, hôm nay nghỉ làm được không? Chúng ta cùng đưa Lạc Bảo Nhi đi chơi đi.”
Mộc Du Dương đột nhiên trở nên dịu dàng thế này khiến Phương Tiểu Ngư có hơi hốt hoảng. Cô vội vàng xua tay nói: “Không đâu không đâu, tôi còn rất nhiều việc phải làm, tôi thấy anh cũng nên quay về làm việc đi.”
Mộc Du Dương đứng dậy, bước đến trước mặt cô rồi cúi người khẽ nói vào tai cô: “Nếu em không đi theo anh thì anh cũng không ngại ngồi đây chờ em cả ngày đâu.”
Thật không ngờ anh ta lại dám giở trò vô lại này!
Phương Tiểu Ngư hết cách, đành phải nhận lời, nếu thật sự để anh ngồi chờ cô cả ngày ở đây thì không biết các đồng nghiệp sẽ bàn tán về cô như thế nào!
Họ đến trường mẫu giáo đón Lạc Bảo Nhi, sau đó ba người cùng bước đi trên đường.
Có thể được cùng đi chơi với mẹ và chú Mộc, Lạc Bảo Nhi cảm thấy rất vui, cứ tung tăng bước đi phía trước.
Phương Tiểu Ngư và Mộc Du Dương bước đi đằng sau, bầu không khí giữa hai người có hơi ngượng ngùng.
Phương Tiểu Ngư đành phải tìm chủ đề nói chuyện: “À, bức tranh lần trước Lạc Bảo Nhi tặng anh, anh có thích không?”
Mộc Du Dương gật đầu đáp: “Đương nhiên là thích.”
Bức tranh ấy anh đã đóng khung cẩn thận rồi treo lên tường trong phòng sách. Mỗi lần làm việc mệt mỏi, ngẩng đầu nhìn bức tranh ấy lại khiến anh cảm thấy trong lòng thoải mái rất nhiều.
Mộc Du Dương chợt nói: “Tiểu Ngư, lần trước ở cuộc thi của Lạc Bảo Nhi, không phải anh cố tình muốn bỏ đi đâu. Anh vốn rất muốn đưa thằng bé đi thi, nhưng hôm ấy An Ly bị người ta bắt cóc, anh không còn cách nào khác là phải chạy về.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, tỏ ý thông cảm, “Anh không cần phải giải thích với tôi, chuyện lần đó Lạc Bảo Nhi không hề giận. Anh xem, nó vẫn rất thương chú Mộc là anh đấy.”
Đang nói thì Lạc Bảo Nhi đột nhiên quay đầu lại, chạy đến bên cạnh hai người cười hi hi nói: “Chú Mộc, mỗi lần chú ở bên cạnh mẹ thì đều nói với mẹ rất nhiều! Có thể cho Lạc Bảo Nhi biết hai người đang nói gì không?”
Mộc Du Dương và Phương Tiểu Ngư nhìn nhau bật cười, sau đó mỗi người nắm một tay của Lạc Bảo Nhi cùng bước đi.
Lạc Bảo Nhi lại nói: “Mẹ rất thích chú Mộc, chú Mộc có thích mẹ không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.