Chương 49: Người phụ nữ lăng nhăng
Vô Danh tiền bối
16/07/2019
Sau đó ngửi thấy mùi rượu trong miệng cô, anh tưởng là cô đã say, nhưng
tình thế diễn biến của sự việc đã nói cho anh biết cô không phải đang
say rượu.
Tình trạng này anh đã từng trải qua, tuy đã là năm năm trước nhưng trải nghiệm ấy anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Mộc Du Dương bế Phương Tiểu Ngư chạy vào thang máy xuống lầu, Phương Tiểu Ngư thân hình mảnh mai nằm gọn trong tay anh, anh chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực là đã có thể đặt cô vào trong xe.
Suốt cả quá trình, Phương Tiểu Ngư cứ ôm chặt lấy cổ Mộc Du Dương, vùi đầu khẽ cọ vào cằm anh.
Mộc Du Dương cố gắng kiềm cơn kích động và dục vọng đang dâng trào trong lòng mình, bế Phương Tiểu Ngư đặt vào yên sau xe rồi bước ra ngồi ở phía trước khởi động xe.
Anh chở cô về căn hộ chung cư của cô, anh biết rõ giờ này Lạc Bảo Nhi đang ở trường, sẽ không nhìn thấy bộ dạng lúc này của Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương tìm chìa khóa trong túi của Phương Tiểu Ngư rồi mở cửa.
Sau khi vào nhà, anh bế cô vào phòng tắm, dìu cô đứng dưới vòi sen rồi mở nước lạnh.
Ngay lập tức, vòi nước phun xối xả, dội thẳng xuống đầu hai người.
Cơ thể đang nóng bừng của Phương Tiểu Ngư tiếp xúc với nước lạnh, cả người run lên, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Nước chảy xuống mái tóc đen và gương mặt cô, cô há to miệng hít thở, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn nhìn Mộc Du Dương.
“Mộc Du Dương, tôi… tôi bị làm sao thế này…” Phương Tiểu Ngư đưa tay vuốt nước trên mặt, đột nhiên nhận ra mình đang được Mộc Du Dương dìu trong lòng, cô cố gắng đứng thẳng người, cách xa anh một chút.
Thuốc trong người Phương Tiểu Ngư đã tan bớt, nhưng vẫn chưa hết hẳn, dáng vẻ quyến rũ của người đàn ông trước mặt vẫn khiến tim cô đập loạn lên.
“Có lẽ cô bị người ta bỏ thuốc rồi.” Mộc Du Dương nhìn cô, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã bị ướt trở nên trong suốt, áp sát vào cơ bắp, mái tóc cũng đã ướt sũng.
“Bỏ thuốc? Thuốc gì chứ?” Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, cô nghĩ một lúc rồi đỏ bừng mặt, nói bằng vẻ không thể tin nổi: “Ý anh là… loại thuốc đó sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Du Dương xác nhận suy nghĩ của cô.
Phương Tiểu Ngư càng không hiểu: “Nhưng… là ai chứ? Tại sao lại bỏ thuốc ấy cho tôi?”
Mộc Du Dương trầm ngâm một lúc rồi có hơi nghiến răng nói: “Có thể chính là Tống Đình Hi…”
Phương Tiểu Ngư lập tức cau mày, có hơi khó chịu nói: “Không thể nào, Đình Hi không phải là loại người đó!”
Tống Đình Hi trong mắt Mộc Du Dương giống như một quả mìn, chỉ cần Phương Tiểu Ngư bất cẩn giẫm vào thì sẽ có một hậu quả đáng sợ khôn lường.
“Ha!” Mộc Du Dương cười lạnh lùng: “Đình Hi? Cô gọi nghe sao mà thân thiết quá! Không phải anh ta luôn bảo vệ cô, luôn vo ve bên cạnh cô như một con ruồi sao? Vừa rồi ở buổi tiệc đính hôn, không phải cô cũng luôn bám lấy anh ta sao? Lỡ như anh ta không kiềm chế được, muốn gạo nấu thành cơm với cô thì sao?”
“Mộc Du Dương, anh lấy quyền gì mà nghĩ xấu cho người khác? Cho dù là với tôi hay với Tống Đình Hi thì anh đều như vậy, có phải trong mắt anh tất cả mọi người đều đồi bại xấu xa như thế cả không?” Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng.
“Phải!” Mộc Du Dương dùng lực nắm chặt lấy cằm Phương Tiểu Ngư, đẩy cô sát vào vách tường nhà tắm ướt sũng rồi thì thầm: “Bởi vì các người đều xấu xa như thế! Tống Đình Hi tại sao cứ năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh cô? Hắn có quyền gì mà đeo tạp dề nấu cơm trong nhà cô? Không phải là vì cô lăng nhăng thích đi dụ dỗ đàn ông sao? Tống Đình Hi là cái thá gì? Chỉ cần tôi muốn thì có thể khiến cả nhà hắn sống không bằng chết!”
Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của Mộc Du Dương, từng câu từng chữ vang lên bên tai Phương Tiểu Ngư, lăng nhăng sao?
Cô trừng mắt nhìn anh bằng vẻ mặt không phục.
“Phải! Đúng thế, tôi chính là kẻ lăng nhăng, tôi thích đi dụ dỗ đàn ông đấy, tôi thích Tống Đình Hi đấy, anh làm gì được tôi?” Phương Tiểu Ngư bị anh nắm lấy cằm đau điếng, nhưng tim càng đau nhiều hơn, nước mắt uất ức không kiềm được mà tuôn ra, lời nói cũng đầy sự khiêu khích.
Mộc Du Dương nghiến răng, ánh mắt sâu thẳm của anh bừng lên lửa giận, anh áp chặt trán mình lên trán Phương Tiểu Ngư rồi nói từng từ một: “Được, hay lắm, thế thì bây giờ tôi sẽ cho cô thỏa nguyện.”
Anh dùng lực giơ cao hai cánh tay của Phương Tiểu Ngư, ép cô đứng sát vào tường, dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô, tay còn lại bắt đầu lột áo của cô ra.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn cứ vang lên, nước từ vòi sen vẫn cứ tuôn xối xả lên cơ thể hai người.
“Ưm… ưm… Mộc Du Dương, anh thả tôi ra, anh là tên lưu manh, đồ quái vật!” Phương Tiểu Ngư vừa trải qua sự giày vò của thuốc nên hiện giờ cơ thể không còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn, bị Mộc Du Dương ép chặt vào tường chỉ biết bất lực vùng vẫy, miệng liên tục mắng chửi.
Một tiếng vải bị xé vang lên, cái áo mỏng của Phương Tiểu Ngư đã bị xé ra một cách dễ dàng, lộ ra nội y màu đen.
Mộc Du Dương vừa phẫn nộ vừa đầy ham muốn, ngọn lửa trong người đã không thể kiểm soát được nữa, tiến đến hôn mãnh liệt lên môi cô.
Nụ hôn ấy vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, giống như muốn nếm lấy đôi môi căng mọng của cô, Mộc Du Dương bất chấp việc Phương Tiểu Ngư đang cắn chặt răng, khéo léo xâm nhập vào trong miệng cô, tách răng ra rồi đưa lưỡi vào, hơi thở của anh cũng dần trở nên dồn dập hơn.
“Ưm!”
Mộc Du Dương đang tấn công mãnh liệt chợt kêu lên đau đớn, anh nhăn nhó rời môi cô, miệng chợt cảm nhận được một mùi máu tanh xộc lên.
Mộc Du Dương cúi đầu, lấy tay quẹt lên môi mình, phát hiện đã chảy máu.
Trên môi Phương Tiểu Ngư cũng dính một chút máu, đó là máu của Mộc Du dương, hậu quả của việc trong lúc khẩn cấp cô đã nhẫn tâm cắn vào môi anh.
Nhưng cơn đau này không khiến Mộc Du Dương ngừng lại, ngược lại càng kích thích dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của anh.
Mộc Du Dương lại một lần nữa tấn công đôi môi dính máu trước mặt mình, tham lam dùng lực hôn cô, hệt như muốn nuốt chửng cô vậy.
Nụ hôn ấy khiến Phương Tiểu Ngư như muốn chết đi vì nghẹt thở…
Phương Tiểu Ngư như cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên đầu, cảm thấy choáng váng, đành để mặc cho Mộc Du Dương hôn mình, mặc cho bàn tay ham muốn của anh khám phá cơ thể mình, thậm chí cô chốc chốc lại bất giác hồi đáp lại nụ hôn của anh.
Cho dù sự hồi đáp ấy chỉ là đôi khi, nhưng vẫn bị Mộc Du Dương nắm bắt được, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô, dụ dỗ cái lưỡi của cô quấn lấy mình.
Mộc Du Dương từ từ bỏ tay Phương Tiểu Ngư ra, hai bàn tay khẽ vuốt ve lên đường cong quyến rũ nơi lưng cô rồi cởi chiếc áo lót màu đen đang che đi vùng nhạy cảm.
Một bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mắt Mộc Du Dương.
Anh ngẩn ngơ bởi vẻ đẹp trước mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay nắm lấy khối tròn trắng như tuyết ấy, vùi đầu vào cái cổ trắng xinh của Phương Tiểu Ngư, liên tục hôn hít, động tác tiết tấu dần dần trở nên nhẹ nhàng yêu thương hơn.
Phương Tiểu Ngư bị nụ hôn và sự vuốt ve của anh kích thích, cộng thêm tác dụng của thuốc vừa rồi chưa tan hẳn nên không còn phản kháng nữa, cơ thể từ từ thả lỏng.
Ánh mắt cô mơ màng, nhịp thở cũng dần trở nên đê mê, hai tay ôm lấy hông Mộc Du Dương, vòng qua cái lưng rộng và rắn chắc của anh, hồi đáp lại anh.
Hai cơ thể đã bị ướt sũng, nhưng nước có lạnh đến đâu cũng không dập tắt được ngọn lửa ham muốn đang thiêu đốt họ.
Tình trạng này anh đã từng trải qua, tuy đã là năm năm trước nhưng trải nghiệm ấy anh vẫn còn nhớ rất rõ.
Mộc Du Dương bế Phương Tiểu Ngư chạy vào thang máy xuống lầu, Phương Tiểu Ngư thân hình mảnh mai nằm gọn trong tay anh, anh chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực là đã có thể đặt cô vào trong xe.
Suốt cả quá trình, Phương Tiểu Ngư cứ ôm chặt lấy cổ Mộc Du Dương, vùi đầu khẽ cọ vào cằm anh.
Mộc Du Dương cố gắng kiềm cơn kích động và dục vọng đang dâng trào trong lòng mình, bế Phương Tiểu Ngư đặt vào yên sau xe rồi bước ra ngồi ở phía trước khởi động xe.
Anh chở cô về căn hộ chung cư của cô, anh biết rõ giờ này Lạc Bảo Nhi đang ở trường, sẽ không nhìn thấy bộ dạng lúc này của Phương Tiểu Ngư.
Mộc Du Dương tìm chìa khóa trong túi của Phương Tiểu Ngư rồi mở cửa.
Sau khi vào nhà, anh bế cô vào phòng tắm, dìu cô đứng dưới vòi sen rồi mở nước lạnh.
Ngay lập tức, vòi nước phun xối xả, dội thẳng xuống đầu hai người.
Cơ thể đang nóng bừng của Phương Tiểu Ngư tiếp xúc với nước lạnh, cả người run lên, đầu óc cũng dần tỉnh táo lại.
Nước chảy xuống mái tóc đen và gương mặt cô, cô há to miệng hít thở, chớp chớp đôi mắt long lanh to tròn nhìn Mộc Du Dương.
“Mộc Du Dương, tôi… tôi bị làm sao thế này…” Phương Tiểu Ngư đưa tay vuốt nước trên mặt, đột nhiên nhận ra mình đang được Mộc Du Dương dìu trong lòng, cô cố gắng đứng thẳng người, cách xa anh một chút.
Thuốc trong người Phương Tiểu Ngư đã tan bớt, nhưng vẫn chưa hết hẳn, dáng vẻ quyến rũ của người đàn ông trước mặt vẫn khiến tim cô đập loạn lên.
“Có lẽ cô bị người ta bỏ thuốc rồi.” Mộc Du Dương nhìn cô, chiếc áo sơ mi trắng trên người anh đã bị ướt trở nên trong suốt, áp sát vào cơ bắp, mái tóc cũng đã ướt sũng.
“Bỏ thuốc? Thuốc gì chứ?” Phương Tiểu Ngư giật bắn mình, cô nghĩ một lúc rồi đỏ bừng mặt, nói bằng vẻ không thể tin nổi: “Ý anh là… loại thuốc đó sao?”
“Đúng vậy.” Mộc Du Dương xác nhận suy nghĩ của cô.
Phương Tiểu Ngư càng không hiểu: “Nhưng… là ai chứ? Tại sao lại bỏ thuốc ấy cho tôi?”
Mộc Du Dương trầm ngâm một lúc rồi có hơi nghiến răng nói: “Có thể chính là Tống Đình Hi…”
Phương Tiểu Ngư lập tức cau mày, có hơi khó chịu nói: “Không thể nào, Đình Hi không phải là loại người đó!”
Tống Đình Hi trong mắt Mộc Du Dương giống như một quả mìn, chỉ cần Phương Tiểu Ngư bất cẩn giẫm vào thì sẽ có một hậu quả đáng sợ khôn lường.
“Ha!” Mộc Du Dương cười lạnh lùng: “Đình Hi? Cô gọi nghe sao mà thân thiết quá! Không phải anh ta luôn bảo vệ cô, luôn vo ve bên cạnh cô như một con ruồi sao? Vừa rồi ở buổi tiệc đính hôn, không phải cô cũng luôn bám lấy anh ta sao? Lỡ như anh ta không kiềm chế được, muốn gạo nấu thành cơm với cô thì sao?”
“Mộc Du Dương, anh lấy quyền gì mà nghĩ xấu cho người khác? Cho dù là với tôi hay với Tống Đình Hi thì anh đều như vậy, có phải trong mắt anh tất cả mọi người đều đồi bại xấu xa như thế cả không?” Phương Tiểu Ngư nổi giận đùng đùng.
“Phải!” Mộc Du Dương dùng lực nắm chặt lấy cằm Phương Tiểu Ngư, đẩy cô sát vào vách tường nhà tắm ướt sũng rồi thì thầm: “Bởi vì các người đều xấu xa như thế! Tống Đình Hi tại sao cứ năm lần bảy lượt xuất hiện bên cạnh cô? Hắn có quyền gì mà đeo tạp dề nấu cơm trong nhà cô? Không phải là vì cô lăng nhăng thích đi dụ dỗ đàn ông sao? Tống Đình Hi là cái thá gì? Chỉ cần tôi muốn thì có thể khiến cả nhà hắn sống không bằng chết!”
Lời nói lạnh lùng tàn nhẫn của Mộc Du Dương, từng câu từng chữ vang lên bên tai Phương Tiểu Ngư, lăng nhăng sao?
Cô trừng mắt nhìn anh bằng vẻ mặt không phục.
“Phải! Đúng thế, tôi chính là kẻ lăng nhăng, tôi thích đi dụ dỗ đàn ông đấy, tôi thích Tống Đình Hi đấy, anh làm gì được tôi?” Phương Tiểu Ngư bị anh nắm lấy cằm đau điếng, nhưng tim càng đau nhiều hơn, nước mắt uất ức không kiềm được mà tuôn ra, lời nói cũng đầy sự khiêu khích.
Mộc Du Dương nghiến răng, ánh mắt sâu thẳm của anh bừng lên lửa giận, anh áp chặt trán mình lên trán Phương Tiểu Ngư rồi nói từng từ một: “Được, hay lắm, thế thì bây giờ tôi sẽ cho cô thỏa nguyện.”
Anh dùng lực giơ cao hai cánh tay của Phương Tiểu Ngư, ép cô đứng sát vào tường, dùng một tay nắm chặt lấy hai cổ tay mảnh khảnh trắng trẻo của cô, tay còn lại bắt đầu lột áo của cô ra.
Tiếng nước chảy trong phòng tắm vẫn cứ vang lên, nước từ vòi sen vẫn cứ tuôn xối xả lên cơ thể hai người.
“Ưm… ưm… Mộc Du Dương, anh thả tôi ra, anh là tên lưu manh, đồ quái vật!” Phương Tiểu Ngư vừa trải qua sự giày vò của thuốc nên hiện giờ cơ thể không còn chút sức lực nào, cả người mềm nhũn, bị Mộc Du Dương ép chặt vào tường chỉ biết bất lực vùng vẫy, miệng liên tục mắng chửi.
Một tiếng vải bị xé vang lên, cái áo mỏng của Phương Tiểu Ngư đã bị xé ra một cách dễ dàng, lộ ra nội y màu đen.
Mộc Du Dương vừa phẫn nộ vừa đầy ham muốn, ngọn lửa trong người đã không thể kiểm soát được nữa, tiến đến hôn mãnh liệt lên môi cô.
Nụ hôn ấy vừa bá đạo vừa mạnh mẽ, giống như muốn nếm lấy đôi môi căng mọng của cô, Mộc Du Dương bất chấp việc Phương Tiểu Ngư đang cắn chặt răng, khéo léo xâm nhập vào trong miệng cô, tách răng ra rồi đưa lưỡi vào, hơi thở của anh cũng dần trở nên dồn dập hơn.
“Ưm!”
Mộc Du Dương đang tấn công mãnh liệt chợt kêu lên đau đớn, anh nhăn nhó rời môi cô, miệng chợt cảm nhận được một mùi máu tanh xộc lên.
Mộc Du Dương cúi đầu, lấy tay quẹt lên môi mình, phát hiện đã chảy máu.
Trên môi Phương Tiểu Ngư cũng dính một chút máu, đó là máu của Mộc Du dương, hậu quả của việc trong lúc khẩn cấp cô đã nhẫn tâm cắn vào môi anh.
Nhưng cơn đau này không khiến Mộc Du Dương ngừng lại, ngược lại càng kích thích dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của anh.
Mộc Du Dương lại một lần nữa tấn công đôi môi dính máu trước mặt mình, tham lam dùng lực hôn cô, hệt như muốn nuốt chửng cô vậy.
Nụ hôn ấy khiến Phương Tiểu Ngư như muốn chết đi vì nghẹt thở…
Phương Tiểu Ngư như cảm thấy máu toàn thân đều dồn lên đầu, cảm thấy choáng váng, đành để mặc cho Mộc Du Dương hôn mình, mặc cho bàn tay ham muốn của anh khám phá cơ thể mình, thậm chí cô chốc chốc lại bất giác hồi đáp lại nụ hôn của anh.
Cho dù sự hồi đáp ấy chỉ là đôi khi, nhưng vẫn bị Mộc Du Dương nắm bắt được, anh đưa lưỡi vào sâu trong miệng cô, dụ dỗ cái lưỡi của cô quấn lấy mình.
Mộc Du Dương từ từ bỏ tay Phương Tiểu Ngư ra, hai bàn tay khẽ vuốt ve lên đường cong quyến rũ nơi lưng cô rồi cởi chiếc áo lót màu đen đang che đi vùng nhạy cảm.
Một bộ ngực đầy đặn hiện ra trước mắt Mộc Du Dương.
Anh ngẩn ngơ bởi vẻ đẹp trước mặt mình, hít một hơi thật sâu rồi đưa tay nắm lấy khối tròn trắng như tuyết ấy, vùi đầu vào cái cổ trắng xinh của Phương Tiểu Ngư, liên tục hôn hít, động tác tiết tấu dần dần trở nên nhẹ nhàng yêu thương hơn.
Phương Tiểu Ngư bị nụ hôn và sự vuốt ve của anh kích thích, cộng thêm tác dụng của thuốc vừa rồi chưa tan hẳn nên không còn phản kháng nữa, cơ thể từ từ thả lỏng.
Ánh mắt cô mơ màng, nhịp thở cũng dần trở nên đê mê, hai tay ôm lấy hông Mộc Du Dương, vòng qua cái lưng rộng và rắn chắc của anh, hồi đáp lại anh.
Hai cơ thể đã bị ướt sũng, nhưng nước có lạnh đến đâu cũng không dập tắt được ngọn lửa ham muốn đang thiêu đốt họ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.