Chương 134: Nhục mạ
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
Thì ra trong lòng Lạc Bảo Nhi, chuyện anh đào hôn đã ám ảnh tâm lý của cậu bé đến nổi ám vào cả giấc mơ.
Mộc lão gia im lặng. Ông không biết nên trả lời thế nào với cậu bé.
Mộc Du Dương đứng dậy bước đến cạnh Lạc Bảo Nhi. Anh bế cậu bé lên và nói với ông: “Không còn sớm nữa, con đưa thằng bé đi tắm rồi ngủ.”
Mộc lão gia gật đầu, Mộc Du Dương bế Lạc Bảo Nhi lên lầu.
Hơi nước mờ mịt khắp phòng tắm, Mộc Du Dương giúp Lạc Bảo Nhi kì cọ thân thể.
Nhân viên Thịnh Thế Mộc Thiên nếu biết ông chủ Mộc đại tổng tài của họ tình nguyện đích thân tắm rửa cho một đứa bé thế này thì nhất định sẽ hoảng hồn đến rớt cằm xuống đất mất.
Thật ra có thể để bảo mẫu tắm rửa cho Lạc Bảo Nhi, nhưng không biết sao hôm nay Mộc Du Dương muốn tự tay tắm cho Lạc Bảo Nhi.
Anh bế Lạc Bảo Nhi lên giường, tranh thủ hỏi han: “Sao nào? Lạc Bảo Nhi, chú Mộc tắm cho con có thoải mái không?”
Lạc Bảo Nhi suy nghĩ rồi lắc đầu, trả lời: “À... thật ra chú Mộc tắm cho con có chút không thoải mái lắm. Mẹ mới là người giúp Lạc Bảo Nhi tắm rửa sạch sẽ nhất!”
Không quanh co lòng vòng, đứa trẻ ngây thơ nghĩ gì thì nói đó.
Mộc Du Dương cảm thấy tôn nghiêm của mình có chút uy hiếp. Trên thế gian này, từ trước giờ anh chưa bao giờ có cái gì mà không biết cả. Bất kể đó là ở phương diện nào, chỉ cần muốn thì anh đều có thể học tốt một cách nhanh chóng và được mọi người khen ngợi.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị người ta phê bình! Hơn nữa người phê bình lại là một thằng bé miệng còn hôi sữa thế này.
Mộc Du Dương lòng thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng luyện tập kỹ năng tắm rửa trẻ con, tránh lần sau bị Lạc Bảo Nhi chê cười.
Khoan đã! Anh vừa đang nghĩ cái gì vậy?
Luyện tập kỹ năng tắm rửa trẻ con? Sau này còn tắm cho cậu bé này?
Không, không thể nào! Sao anh lại nghĩ đến chuyện này? Anh đáng lẽ nên rất ghét Phương Tiểu Ngư, nguyện không bao giờ gặp lại cô ta thì theo lẽ cũng không gặp con của cô ta mới đúng chứ?
Tại sao hình ảnh hai mẹ con này cứ chiếm đóng trong lòng anh, không cách nào khống chế được...
Mộc Du Dương ngồi lên giường, đắp chăn cho Lạc Bảo Nhi, nhẹ giọng: “Ngủ đi, ngày mai chú sẽ đưa con đi học.”
Bỗng nhiên cánh tay nhỏ xíu từ trong chăn thò ra níu lấy tay anh.
“Chú Mộc...khi nào mẹ khỏi bệnh vậy chú?” Lạc Bảo Nhi hỏi, mặt tràn đầy mong đợi. Cậu mong mẹ sẽ mau chóng khỏi bệnh.
May thay bệnh của Phương Tiểu Ngư cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là vất vả quá độ lại thêm cảm lạnh nên mới phát sốt.
Mộc Du Dương trả lời: “À, mẹ mấy ngày nữa sẽ đến đón Lạc Bảo Nhi. Nhưng Lạc Bảo Nhi sau này phải chú ý, đừng để mẹ bán mạng làm việc nữa. Nếu không thì mẹ sẽ bệnh nữa đó!”
Lạc Bảo Nhi rất thành thật gật đầu, “Chú Mộc, chú yên tâm, con đã suy nghĩ kỹ rồi! Đợi mẹ xuất viện, con sẽ không cho mẹ về nhà trễ nữa! Con nhất định sẽ yêu cầu mẹ mỗi ngày đi làm về nhà sớm hơn, cùng Lạc Bảo Nhi ngủ sớm hơn, mẹ sẽ không bị mệt nữa!”
Nghe thấy những lời nói non nớt của Lạc Bảo Nhi, Mộc Du Dương cảm thấy an tâm phần nào. Cô gái đó dù cứ cứng đầu cỡ nào cũng nghe lời con trai của mình. Như vậy thì sau này cô ta sẽ không ngu xuẩn làm việc quá độ đến nổi hôn mê!
Bệnh viện trung tâm thành phố Y.
Tống Đình Hi đã thu dọn xong đồ đạc xong. Nhìn Phương Tiểu Ngư bước xuống giường bệnh, anh lo lắng hỏi: “Tiểu Ngư, em thật sự khỏe rồi chứ?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, mỉm cười, cố gắng giấu sắc mặt tái nhợt của mình.
Tống Đình Hi biết bệnh của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng anh không còn cách nào, cô cứ cố chấp muốn về làm việc. Anh thở dài: “Tiểu Ngư, em thay đồ đi, anh giúp em làm thủ tục xuất viện.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, Tống Đình Hi rời đi.
Sau khi thay đồ, Phương Tiểu Ngư đang định xuống lầu tìm Tống Đình Hi thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
Cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem là ai thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Phương Tiểu Ngư, cô đúng là phụ nữ đê tiện! Cô cho Đình Hi nhà chúng tôi uống cái thuốc gì mà nó ngay cả nhà cũng không muốn về nữa!”
Tiếng nói này... Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên đó chính là Đặng Hân, mẹ của Tống Đình Hi.
Mặt Đặng Hân nổi giận đùng đùng, thêm những lời nói khó nghe lúc nãy khiến cho Phương Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng khó xử, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.
Chần chừ một lúc lâu cô mới chậm rãi mở lời: “Bác gái...”
Ai ngờ Đặng Hân vốn chẳng muốn nghe cô nói. Bà ta tức giận lao đến chỉ vào mặt Phương Tiểu Ngư mắng: “Cô là cái loại phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ! Cô muốn hại Đình Hi nhà chúng tôi đến thế nào nữa đây? Cô rốt cuộc muốn cái gì đây?”
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác, cô hoàn toàn không thể hiểu Đặng Hân đang nói gì. Cô trả lời: “Bác gái, con và Đình Hi không có gì cả. Sao bác lại có những lời độc địa như vậy với con?”
Nghe lời Phương Tiểu Ngư nói, Đặng Hân càng giận hơn, hét lớn: “Phương Tiểu Ngư, cô còn đóng kịch gì với tôi nữa? Nếu không phải trúng bùa mê của loại phụ nữ đê tiên như cô thì tại sao Đình Hi lại không nghe lời tôi hả?”
Cửa phòng bỗng chốc xuất hiện thêm một người. Phương Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, là Tống Đình Hi.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng bây giờ, Tống Đình Hi liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh nhíu mày đi tới, chưa kịp nói lời nào thì đã bị Đặng Hân kéo tay, “Về, Đình Hi, theo mẹ về nhà!”
Tống Đình Hi nhíu mày, nhẹ nhạng rút tay ra. Anh nhẹ giọng: “Mẹ, con đã nói với mẹ nhiều lần rồi. Bố mẹ không đổi ý thì con sẽ không về.”
Đặng Hân thấy không thể lay động con trai liền chĩa mũi dùi sang Phương Tiểu Ngư. Bà ta chỉ vào Phương Tiểu Ngư quát: “Cái con khốn này có gì tốt chứ? Không gia thế, không tiền không bạc, lại còn có một đứa con hoang không biết là của thằng nào!”
“Bộp!”
Một âm thanh vang lên, trên cánh tay trắng ngần của Đặng Hân hằn lên thêm một vết.
Đặng Hân là mẹ của Tống Đình Hi, vì thế, Phương Tiểu Ngư mới nhịn bà hết lần này đến lần khác. Đặng Hân nhục mạ cô thế nào cô cũng nhịn.
Nhưng Lạc Bảo Nhi là ranh giới cuối cùng của Phương Tiểu Ngư. Đặng Hân đã gọi cậu bé là “con hoang”!
Phương Tiểu Ngư điên cuồng quát lớn: “Lạc Bảo Nhi không phải con hoang! Đó là đứa con mà tôi yêu thương nhất! Đó cũng chính là đứa trẻ mà Phương Tiểu Ngư này quang minh chính đại sinh ra!”
Tống Đình Hi cố kéo tay Phương Tiểu Ngư rời khỏi phòng bệnh.
Đến cổng bệnh viện, Phương Tiểu Ngư hất tay Tống Đình Hi ra.
Mộc lão gia im lặng. Ông không biết nên trả lời thế nào với cậu bé.
Mộc Du Dương đứng dậy bước đến cạnh Lạc Bảo Nhi. Anh bế cậu bé lên và nói với ông: “Không còn sớm nữa, con đưa thằng bé đi tắm rồi ngủ.”
Mộc lão gia gật đầu, Mộc Du Dương bế Lạc Bảo Nhi lên lầu.
Hơi nước mờ mịt khắp phòng tắm, Mộc Du Dương giúp Lạc Bảo Nhi kì cọ thân thể.
Nhân viên Thịnh Thế Mộc Thiên nếu biết ông chủ Mộc đại tổng tài của họ tình nguyện đích thân tắm rửa cho một đứa bé thế này thì nhất định sẽ hoảng hồn đến rớt cằm xuống đất mất.
Thật ra có thể để bảo mẫu tắm rửa cho Lạc Bảo Nhi, nhưng không biết sao hôm nay Mộc Du Dương muốn tự tay tắm cho Lạc Bảo Nhi.
Anh bế Lạc Bảo Nhi lên giường, tranh thủ hỏi han: “Sao nào? Lạc Bảo Nhi, chú Mộc tắm cho con có thoải mái không?”
Lạc Bảo Nhi suy nghĩ rồi lắc đầu, trả lời: “À... thật ra chú Mộc tắm cho con có chút không thoải mái lắm. Mẹ mới là người giúp Lạc Bảo Nhi tắm rửa sạch sẽ nhất!”
Không quanh co lòng vòng, đứa trẻ ngây thơ nghĩ gì thì nói đó.
Mộc Du Dương cảm thấy tôn nghiêm của mình có chút uy hiếp. Trên thế gian này, từ trước giờ anh chưa bao giờ có cái gì mà không biết cả. Bất kể đó là ở phương diện nào, chỉ cần muốn thì anh đều có thể học tốt một cách nhanh chóng và được mọi người khen ngợi.
Từ lúc cha sinh mẹ đẻ đến nay, đây là lần đầu tiên anh bị người ta phê bình! Hơn nữa người phê bình lại là một thằng bé miệng còn hôi sữa thế này.
Mộc Du Dương lòng thầm hạ quyết tâm, sau này sẽ cố gắng luyện tập kỹ năng tắm rửa trẻ con, tránh lần sau bị Lạc Bảo Nhi chê cười.
Khoan đã! Anh vừa đang nghĩ cái gì vậy?
Luyện tập kỹ năng tắm rửa trẻ con? Sau này còn tắm cho cậu bé này?
Không, không thể nào! Sao anh lại nghĩ đến chuyện này? Anh đáng lẽ nên rất ghét Phương Tiểu Ngư, nguyện không bao giờ gặp lại cô ta thì theo lẽ cũng không gặp con của cô ta mới đúng chứ?
Tại sao hình ảnh hai mẹ con này cứ chiếm đóng trong lòng anh, không cách nào khống chế được...
Mộc Du Dương ngồi lên giường, đắp chăn cho Lạc Bảo Nhi, nhẹ giọng: “Ngủ đi, ngày mai chú sẽ đưa con đi học.”
Bỗng nhiên cánh tay nhỏ xíu từ trong chăn thò ra níu lấy tay anh.
“Chú Mộc...khi nào mẹ khỏi bệnh vậy chú?” Lạc Bảo Nhi hỏi, mặt tràn đầy mong đợi. Cậu mong mẹ sẽ mau chóng khỏi bệnh.
May thay bệnh của Phương Tiểu Ngư cũng không quá nghiêm trọng, chỉ là vất vả quá độ lại thêm cảm lạnh nên mới phát sốt.
Mộc Du Dương trả lời: “À, mẹ mấy ngày nữa sẽ đến đón Lạc Bảo Nhi. Nhưng Lạc Bảo Nhi sau này phải chú ý, đừng để mẹ bán mạng làm việc nữa. Nếu không thì mẹ sẽ bệnh nữa đó!”
Lạc Bảo Nhi rất thành thật gật đầu, “Chú Mộc, chú yên tâm, con đã suy nghĩ kỹ rồi! Đợi mẹ xuất viện, con sẽ không cho mẹ về nhà trễ nữa! Con nhất định sẽ yêu cầu mẹ mỗi ngày đi làm về nhà sớm hơn, cùng Lạc Bảo Nhi ngủ sớm hơn, mẹ sẽ không bị mệt nữa!”
Nghe thấy những lời nói non nớt của Lạc Bảo Nhi, Mộc Du Dương cảm thấy an tâm phần nào. Cô gái đó dù cứ cứng đầu cỡ nào cũng nghe lời con trai của mình. Như vậy thì sau này cô ta sẽ không ngu xuẩn làm việc quá độ đến nổi hôn mê!
Bệnh viện trung tâm thành phố Y.
Tống Đình Hi đã thu dọn xong đồ đạc xong. Nhìn Phương Tiểu Ngư bước xuống giường bệnh, anh lo lắng hỏi: “Tiểu Ngư, em thật sự khỏe rồi chứ?”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, mỉm cười, cố gắng giấu sắc mặt tái nhợt của mình.
Tống Đình Hi biết bệnh của cô vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn. Nhưng anh không còn cách nào, cô cứ cố chấp muốn về làm việc. Anh thở dài: “Tiểu Ngư, em thay đồ đi, anh giúp em làm thủ tục xuất viện.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu, Tống Đình Hi rời đi.
Sau khi thay đồ, Phương Tiểu Ngư đang định xuống lầu tìm Tống Đình Hi thì cửa phòng bệnh đột ngột mở ra.
Cô vẫn chưa kịp ngẩng đầu nhìn xem là ai thì nghe thấy một âm thanh quen thuộc.
“Phương Tiểu Ngư, cô đúng là phụ nữ đê tiện! Cô cho Đình Hi nhà chúng tôi uống cái thuốc gì mà nó ngay cả nhà cũng không muốn về nữa!”
Tiếng nói này... Phương Tiểu Ngư ngẩng đầu nhìn lên. Quả nhiên đó chính là Đặng Hân, mẹ của Tống Đình Hi.
Mặt Đặng Hân nổi giận đùng đùng, thêm những lời nói khó nghe lúc nãy khiến cho Phương Tiểu Ngư cảm thấy vô cùng khó xử, nhất thời cô không biết phải trả lời thế nào.
Chần chừ một lúc lâu cô mới chậm rãi mở lời: “Bác gái...”
Ai ngờ Đặng Hân vốn chẳng muốn nghe cô nói. Bà ta tức giận lao đến chỉ vào mặt Phương Tiểu Ngư mắng: “Cô là cái loại phụ nữ đê tiện không biết xấu hổ! Cô muốn hại Đình Hi nhà chúng tôi đến thế nào nữa đây? Cô rốt cuộc muốn cái gì đây?”
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác, cô hoàn toàn không thể hiểu Đặng Hân đang nói gì. Cô trả lời: “Bác gái, con và Đình Hi không có gì cả. Sao bác lại có những lời độc địa như vậy với con?”
Nghe lời Phương Tiểu Ngư nói, Đặng Hân càng giận hơn, hét lớn: “Phương Tiểu Ngư, cô còn đóng kịch gì với tôi nữa? Nếu không phải trúng bùa mê của loại phụ nữ đê tiên như cô thì tại sao Đình Hi lại không nghe lời tôi hả?”
Cửa phòng bỗng chốc xuất hiện thêm một người. Phương Tiểu Ngư quay đầu nhìn lại, là Tống Đình Hi.
Nhìn thấy tình cảnh trong phòng bây giờ, Tống Đình Hi liền đoán được đã xảy ra chuyện gì. Anh nhíu mày đi tới, chưa kịp nói lời nào thì đã bị Đặng Hân kéo tay, “Về, Đình Hi, theo mẹ về nhà!”
Tống Đình Hi nhíu mày, nhẹ nhạng rút tay ra. Anh nhẹ giọng: “Mẹ, con đã nói với mẹ nhiều lần rồi. Bố mẹ không đổi ý thì con sẽ không về.”
Đặng Hân thấy không thể lay động con trai liền chĩa mũi dùi sang Phương Tiểu Ngư. Bà ta chỉ vào Phương Tiểu Ngư quát: “Cái con khốn này có gì tốt chứ? Không gia thế, không tiền không bạc, lại còn có một đứa con hoang không biết là của thằng nào!”
“Bộp!”
Một âm thanh vang lên, trên cánh tay trắng ngần của Đặng Hân hằn lên thêm một vết.
Đặng Hân là mẹ của Tống Đình Hi, vì thế, Phương Tiểu Ngư mới nhịn bà hết lần này đến lần khác. Đặng Hân nhục mạ cô thế nào cô cũng nhịn.
Nhưng Lạc Bảo Nhi là ranh giới cuối cùng của Phương Tiểu Ngư. Đặng Hân đã gọi cậu bé là “con hoang”!
Phương Tiểu Ngư điên cuồng quát lớn: “Lạc Bảo Nhi không phải con hoang! Đó là đứa con mà tôi yêu thương nhất! Đó cũng chính là đứa trẻ mà Phương Tiểu Ngư này quang minh chính đại sinh ra!”
Tống Đình Hi cố kéo tay Phương Tiểu Ngư rời khỏi phòng bệnh.
Đến cổng bệnh viện, Phương Tiểu Ngư hất tay Tống Đình Hi ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.