Chương 176: Tỉnh lại
Vô Danh tiền bối
19/07/2019
Có vài người khi ở trên mạng và khi ở ngoài đời là hai tính cách hoàn
toàn khác nhau, nhưng Phương Tiểu Ngư thì không như thế, cảm giác ngoài
đời cô mang lại cho Mộc Tuấn Nghiêu hoàn toàn giống hệt với cảm giác lúc ở trên mạng.
Cô không hề tỏ vẻ ngoan hiền thục nữ.
Cho dù là hành động hay lời nói thì luôn ngay thẳng, cho người ta một cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Điều quan trọng nhất chính là cô rất kiên cường, một mình nuôi dạy con trai suốt bao nhiêu năm qua, thế nên cả người toát ra ánh hào quang của người mẹ đầy thu hút.
Ăn cơm xong, Phương Tiểu Ngư nằng nặc đòi thanh toán, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu đương nhiên không chịu.
Hai người dây dưa qua lại suốt mấy phút, cuối cùng Mộc Tuấn Nghiêu đành phải thỏa hiệp.
Mộc Tuấn Nghiêu còn muốn đưa hai mẹ con đi dạo phố, nhưng Phương Tiểu Ngư từ chối, cô nói Lạc Bảo Nhi ngày mai còn phải đi học, cần phải về sớm tắm rửa nghỉ ngơi.
Mộc Tuấn Nghiêu hết cách, đành phải đưa họ về nhà.
Đang tắm cho Lạc Bảo Nhi thì Phương Tiểu Ngư chợt nhận được cuộc gọi từ Tống Đình Hi.
Anh nói hiện giờ đang đứng ở dưới lầu, hỏi cô có thể xuống gặp không.
Người ta đã đến ngay bên dưới rồi, Phương Tiểu Ngư đành phải xuống gặp thôi.
Từ xa, Phương Tiểu Ngư đã trông thấy Tống Đình Hi cầm một hộp quà rất đẹp trong tay, nhưng không biết trong đó đựng thứ gì.
Phương Tiểu Ngư bước đến nói: “Đình Hi, muộn thế này rồi, anh tìm em có việc gì không?”
Từ sau lần đi Thụy Sĩ về, Phương Tiểu Ngư luôn cảm thấy mình nợ Tống Đình Hi một ân tình, nhờ có anh đi cùng mà chuyến đi của Lạc Bảo Nhi mới được trọn vẹn giống như các bạn khác.
Tống Đình Hi chìa hộp quà ra trước mặt cô, “Hôm nay anh đưa mẹ đi mua sắm, tình cờ thấy cái váy này. Anh thấy rất hợp với em, thế nên đã mua. Tiểu Ngư, sắp đến sinh nhật của em rồi đúng không? Cứ xem như đây là quà sinh nhật anh tặng em đi.”
Phương Tiểu Ngư nghĩ chỉ là một chiếc váy thôi, có lẽ cũng không đắt lắm, thôi thì cứ nhận đi vậy.
Thế là cô nhận cái hộp, tạm biệt Tống Đình Hi rồi bước lên lầu.
Về đến nhà, cô liền mở hộp quà ra xem rốt cuộc cái váy thế nào mà lại khiến Tống Đình Hi đêm hôm khuya khoắt còn đích thân chạy đến tặng cho cô.
Vừa mở hộp, Phương Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt.
Chiếc váy liền thân có màu đen nhạt, được điểm xuyết bằng những viên ngọc trai trắng, dây đeo vai của váy là lụa màu xám, thiết kế theo kiểu bó sát.
Đây không phải chính là thiết kế mới ra đầu tháng nay của nhà thiết kế Adonis sao?
Rõ ràng Tống Đình Hi đã nói dối, anh không thể nào đi mua sắm với mẹ rồi tình cờ trông thấy chiếc váy này được.
Bởi chiếc váy này là bản giới hạn chỉ bán ở New York, hơn nữa giá còn rất cao, lên đến cả triệu.
Phương Tiểu Ngư thật sự không thể ngờ, Tống Đình Hi lại tặng cho cô một món quà quý giá thế này. Sợi dây chuyền anh tặng lần trước đã bị Mộc Du Dương ném ra ngoài cửa sổ, cô chạy xuống lầu tìm cả một ngày cũng không thấy đâu.
Bây giờ lại thêm cái váy này, cô thật sự không thể nhận thêm nữa. Cô định ngày mai sẽ đi tìm Tống Đình Hi, trả lại món quà nguyên vẹn cho anh.
Ai ngờ hôm sau, Lạc Bảo Nhi sau khi tan học lại không ngoan ngoãn chờ mẹ ở trường mà tự mình rời khỏi, quyết định đi tìm người mà cậu luôn muốn gặp.
Hôm từ Thụy Sĩ trở về, cậu đã xem được tin tức đính hôn của chú Mộc. Cậu không thể cứ ngồi yên âm thầm chấp nhận sự thật như mẹ mình được.
Cậu không hiểu, rõ ràng mẹ rất thích chú Mộc, chú Mộc cũng thích mẹ, thế thì họ tại sao lại không thể ở bên nhau?
Cô Trương có dạy, cần phải dũng cảm đến với người mà mình thích.
Thế nên cậu phải đi tìm chú Mộc, hỏi chú xem rốt cuộc chú có yêu mẹ không, có yêu Lạc Bảo Nhi không?
Nếu yêu thì đứng đính hôn với cô khác nữa.
Trí nhớ của Lạc Bảo Nhi rất tốt, cậu nhớ rất rõ địa chỉ của biệt thự Mộc gia, lấy một trăm đồng mà lần trước mẹ cho cậu ra để gọi taxi.
Tài xế trông thấy đích đến là nhà họ Mộc thì không dám lơ là, lái xe rất cẩn thận, còn thối lại tiền rất đầy đủ cho Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi xuống xe, chạy đến trước biệt thự, nhưng phát hiện cổng đang khóa.
Cậu liền ấn chuông cửa, chỉ một lát sau, cổng biệt thự đã mở.
Nhưng người bước ra lại không phải là quản gia mà là An Ly ngồi trên xe lăn.
Hôm nay, An Ly vốn định đến nhà họ Mộc tìm Mộc Du Dương, nhưng Mộc Du Dương vẫn còn ở công ty, Mộc lão gia cũng không có nhà.
Vừa rồi trong lúc quản gia vào trong pha trà, cô nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã ra mở.
Từ xa, An Ly đã trông thấy một bóng dáng bé nhỏ đứng trước cổng.
Cậu bé này cô có quen, đó chính là con trai của Phương Tiểu Ngư.
Nó đến đây làm gì?
An Ly lập tức thấy tò mò.
Cô từ từ đẩy xe lăn ra cổng, nhấn nút điều khiển, cánh cổng liền mở ra.
Lạc Bảo Nhi cẩn trọng đưa mắt quan sát người trước mặt mình. Cậu còn nhớ rất rõ đây chính là cái cô xấu xa đã cướp chú Mộc đi trong đám cưới của mẹ.
“Bé con, con đến đây làm gì? Con muốn tìm ai?” An Ly nở nụ cười ngọt ngào, nhưng Lạc Bảo Nhi lại chợt lùi về sau mấy bước.
Nhưng cô giáo Trương có dạy, cho dù có gặp người mình ghét thì cũng phải giữ thái độ lịch sự, Lạc Bảo Nhi đành phải cắn răng, ngập ngừng một lúc mới nói: “Cô à, con không có việc gì cả, con về đây!”
Nói xong, Lạc Bảo Nhi quay lưng định bỏ chạy.
Nhưng An Ly lại đột nhiên đưa tay nắm chặt cánh tay của cậu!
“Con tên Lạc Bảo Nhi đúng không? Lạc Bảo Nhi, có phải con đến tìm chú Mộc không?” An Ly nhìn vào mặt cậu hỏi.
Cánh tay Lạc Bảo Nhi bị nắm chặt đau điếng, cậu liền rút tay ra rồi trả lời: “Không phải, con không phải đến tìm chú Mộc.”
An Ly cười, “Chú Mộc đang ở trong nhà đấy, con có muốn vào không?”
Lạc Bảo Nhi liền do dự.
Tuy cậu không muốn ở gần cái cô trước mặt chút nào, nhưng hôm nay đã cố gắng chạy đến đây tìm chú Mộc, lần sau có khi sẽ không còn cơ hội nữa.
Thế là cậu lại cắn răng gật đầu rồi cùng đi vào biệt thự.
Nhưng vào trong biệt thự rồi, cậu mới phát hiện chú Mộc không hề có nhà!
An Ly đẩy xe lăn vào biệt thự.
Quản gia đang ở trong phòng pha trà, An Ly quan sát một lượt, sau khi chắc chắn là không có ai rồi mới nhìn Lạc Bảo Nhi hỏi: “Là mẹ con bảo con đến có phải không? Mẹ con bảo con đến tìm chú Mộc chứ gì? Con muốn nói gì với chú ấy? Con nói cho cô đi, có thể cô sẽ giúp chuyển lời được đấy.”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu, liên tục lùi lại, cảm thấy rất sợ người phụ nữ trước mặt mình, trong mắt cô ta có một suy nghĩ gì đó không thể nói rõ ra được.
Thấy cậu không trả lời, An Ly liền nói tiếp: “Lạc Bảo Nhi, nếu bây giờ con không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu! Bởi vì chú Mộc sắp kết hôn với cô rồi. Chú Mộc của con trước nay chưa bao giờ yêu mẹ con và con hết, nếu không thì tại sao lại bỏ mẹ con lại trong đám cưới chứ?”
Cô không hề tỏ vẻ ngoan hiền thục nữ.
Cho dù là hành động hay lời nói thì luôn ngay thẳng, cho người ta một cảm giác rất thoải mái dễ chịu.
Điều quan trọng nhất chính là cô rất kiên cường, một mình nuôi dạy con trai suốt bao nhiêu năm qua, thế nên cả người toát ra ánh hào quang của người mẹ đầy thu hút.
Ăn cơm xong, Phương Tiểu Ngư nằng nặc đòi thanh toán, nhưng Mộc Tuấn Nghiêu đương nhiên không chịu.
Hai người dây dưa qua lại suốt mấy phút, cuối cùng Mộc Tuấn Nghiêu đành phải thỏa hiệp.
Mộc Tuấn Nghiêu còn muốn đưa hai mẹ con đi dạo phố, nhưng Phương Tiểu Ngư từ chối, cô nói Lạc Bảo Nhi ngày mai còn phải đi học, cần phải về sớm tắm rửa nghỉ ngơi.
Mộc Tuấn Nghiêu hết cách, đành phải đưa họ về nhà.
Đang tắm cho Lạc Bảo Nhi thì Phương Tiểu Ngư chợt nhận được cuộc gọi từ Tống Đình Hi.
Anh nói hiện giờ đang đứng ở dưới lầu, hỏi cô có thể xuống gặp không.
Người ta đã đến ngay bên dưới rồi, Phương Tiểu Ngư đành phải xuống gặp thôi.
Từ xa, Phương Tiểu Ngư đã trông thấy Tống Đình Hi cầm một hộp quà rất đẹp trong tay, nhưng không biết trong đó đựng thứ gì.
Phương Tiểu Ngư bước đến nói: “Đình Hi, muộn thế này rồi, anh tìm em có việc gì không?”
Từ sau lần đi Thụy Sĩ về, Phương Tiểu Ngư luôn cảm thấy mình nợ Tống Đình Hi một ân tình, nhờ có anh đi cùng mà chuyến đi của Lạc Bảo Nhi mới được trọn vẹn giống như các bạn khác.
Tống Đình Hi chìa hộp quà ra trước mặt cô, “Hôm nay anh đưa mẹ đi mua sắm, tình cờ thấy cái váy này. Anh thấy rất hợp với em, thế nên đã mua. Tiểu Ngư, sắp đến sinh nhật của em rồi đúng không? Cứ xem như đây là quà sinh nhật anh tặng em đi.”
Phương Tiểu Ngư nghĩ chỉ là một chiếc váy thôi, có lẽ cũng không đắt lắm, thôi thì cứ nhận đi vậy.
Thế là cô nhận cái hộp, tạm biệt Tống Đình Hi rồi bước lên lầu.
Về đến nhà, cô liền mở hộp quà ra xem rốt cuộc cái váy thế nào mà lại khiến Tống Đình Hi đêm hôm khuya khoắt còn đích thân chạy đến tặng cho cô.
Vừa mở hộp, Phương Tiểu Ngư lập tức trợn tròn mắt.
Chiếc váy liền thân có màu đen nhạt, được điểm xuyết bằng những viên ngọc trai trắng, dây đeo vai của váy là lụa màu xám, thiết kế theo kiểu bó sát.
Đây không phải chính là thiết kế mới ra đầu tháng nay của nhà thiết kế Adonis sao?
Rõ ràng Tống Đình Hi đã nói dối, anh không thể nào đi mua sắm với mẹ rồi tình cờ trông thấy chiếc váy này được.
Bởi chiếc váy này là bản giới hạn chỉ bán ở New York, hơn nữa giá còn rất cao, lên đến cả triệu.
Phương Tiểu Ngư thật sự không thể ngờ, Tống Đình Hi lại tặng cho cô một món quà quý giá thế này. Sợi dây chuyền anh tặng lần trước đã bị Mộc Du Dương ném ra ngoài cửa sổ, cô chạy xuống lầu tìm cả một ngày cũng không thấy đâu.
Bây giờ lại thêm cái váy này, cô thật sự không thể nhận thêm nữa. Cô định ngày mai sẽ đi tìm Tống Đình Hi, trả lại món quà nguyên vẹn cho anh.
Ai ngờ hôm sau, Lạc Bảo Nhi sau khi tan học lại không ngoan ngoãn chờ mẹ ở trường mà tự mình rời khỏi, quyết định đi tìm người mà cậu luôn muốn gặp.
Hôm từ Thụy Sĩ trở về, cậu đã xem được tin tức đính hôn của chú Mộc. Cậu không thể cứ ngồi yên âm thầm chấp nhận sự thật như mẹ mình được.
Cậu không hiểu, rõ ràng mẹ rất thích chú Mộc, chú Mộc cũng thích mẹ, thế thì họ tại sao lại không thể ở bên nhau?
Cô Trương có dạy, cần phải dũng cảm đến với người mà mình thích.
Thế nên cậu phải đi tìm chú Mộc, hỏi chú xem rốt cuộc chú có yêu mẹ không, có yêu Lạc Bảo Nhi không?
Nếu yêu thì đứng đính hôn với cô khác nữa.
Trí nhớ của Lạc Bảo Nhi rất tốt, cậu nhớ rất rõ địa chỉ của biệt thự Mộc gia, lấy một trăm đồng mà lần trước mẹ cho cậu ra để gọi taxi.
Tài xế trông thấy đích đến là nhà họ Mộc thì không dám lơ là, lái xe rất cẩn thận, còn thối lại tiền rất đầy đủ cho Lạc Bảo Nhi.
Lạc Bảo Nhi xuống xe, chạy đến trước biệt thự, nhưng phát hiện cổng đang khóa.
Cậu liền ấn chuông cửa, chỉ một lát sau, cổng biệt thự đã mở.
Nhưng người bước ra lại không phải là quản gia mà là An Ly ngồi trên xe lăn.
Hôm nay, An Ly vốn định đến nhà họ Mộc tìm Mộc Du Dương, nhưng Mộc Du Dương vẫn còn ở công ty, Mộc lão gia cũng không có nhà.
Vừa rồi trong lúc quản gia vào trong pha trà, cô nghe thấy tiếng chuông cửa nên đã ra mở.
Từ xa, An Ly đã trông thấy một bóng dáng bé nhỏ đứng trước cổng.
Cậu bé này cô có quen, đó chính là con trai của Phương Tiểu Ngư.
Nó đến đây làm gì?
An Ly lập tức thấy tò mò.
Cô từ từ đẩy xe lăn ra cổng, nhấn nút điều khiển, cánh cổng liền mở ra.
Lạc Bảo Nhi cẩn trọng đưa mắt quan sát người trước mặt mình. Cậu còn nhớ rất rõ đây chính là cái cô xấu xa đã cướp chú Mộc đi trong đám cưới của mẹ.
“Bé con, con đến đây làm gì? Con muốn tìm ai?” An Ly nở nụ cười ngọt ngào, nhưng Lạc Bảo Nhi lại chợt lùi về sau mấy bước.
Nhưng cô giáo Trương có dạy, cho dù có gặp người mình ghét thì cũng phải giữ thái độ lịch sự, Lạc Bảo Nhi đành phải cắn răng, ngập ngừng một lúc mới nói: “Cô à, con không có việc gì cả, con về đây!”
Nói xong, Lạc Bảo Nhi quay lưng định bỏ chạy.
Nhưng An Ly lại đột nhiên đưa tay nắm chặt cánh tay của cậu!
“Con tên Lạc Bảo Nhi đúng không? Lạc Bảo Nhi, có phải con đến tìm chú Mộc không?” An Ly nhìn vào mặt cậu hỏi.
Cánh tay Lạc Bảo Nhi bị nắm chặt đau điếng, cậu liền rút tay ra rồi trả lời: “Không phải, con không phải đến tìm chú Mộc.”
An Ly cười, “Chú Mộc đang ở trong nhà đấy, con có muốn vào không?”
Lạc Bảo Nhi liền do dự.
Tuy cậu không muốn ở gần cái cô trước mặt chút nào, nhưng hôm nay đã cố gắng chạy đến đây tìm chú Mộc, lần sau có khi sẽ không còn cơ hội nữa.
Thế là cậu lại cắn răng gật đầu rồi cùng đi vào biệt thự.
Nhưng vào trong biệt thự rồi, cậu mới phát hiện chú Mộc không hề có nhà!
An Ly đẩy xe lăn vào biệt thự.
Quản gia đang ở trong phòng pha trà, An Ly quan sát một lượt, sau khi chắc chắn là không có ai rồi mới nhìn Lạc Bảo Nhi hỏi: “Là mẹ con bảo con đến có phải không? Mẹ con bảo con đến tìm chú Mộc chứ gì? Con muốn nói gì với chú ấy? Con nói cho cô đi, có thể cô sẽ giúp chuyển lời được đấy.”
Lạc Bảo Nhi lắc đầu, liên tục lùi lại, cảm thấy rất sợ người phụ nữ trước mặt mình, trong mắt cô ta có một suy nghĩ gì đó không thể nói rõ ra được.
Thấy cậu không trả lời, An Ly liền nói tiếp: “Lạc Bảo Nhi, nếu bây giờ con không nói thì sau này sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu! Bởi vì chú Mộc sắp kết hôn với cô rồi. Chú Mộc của con trước nay chưa bao giờ yêu mẹ con và con hết, nếu không thì tại sao lại bỏ mẹ con lại trong đám cưới chứ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.