Chương 46: Tổng tài đổi thái độ
Vô Danh tiền bối
16/07/2019
Phương Tiểu Ngư có hơi thắc mắc, rồi chợt nhớ đến Lạc Bảo Nhi.
Phải rồi, mạng của cô không phải chỉ là của một mình cô, bởi cô còn là chỗ dựa cho Lạc Bảo Nhi.
Cô có hơi xấu hổ nói: “Anh nói rất đúng, vừa rồi tôi thật sự quá lỗ mãng, nhưng tại anh không nói gì mà cứ đẩy tôi vào xe, tôi hỏi anh đi đâu anh cũng không trả lời, thế thì anh muốn tôi phải làm sao? Hôm nay tôi đã bị ăn hai cái bạt tai, đã rất thảm rồi, tôi không muốn anh đưa tôi quay lại nhà họ Tiêu để bị họ mặc sức làm nhục đâu.”
“Đúng là tôi đang định đưa cô đến nhà họ Tiêu, nhưng không phải đưa đến để họ làm nhục cô, mà là vì muốn trút giận cho cô.” Mộc Du Dương bình thản nói.
“Trút giận?” Phương Tiểu Ngư thắc mắc.
“Không phải cô nói họ đã đánh cô sao? Nên bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đó để đánh lại họ.” Mộc Du Dương giải thích, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Nhưng Phương Tiểu Ngư nghe câu nói ấy lại cảm thấy rất buồn cười, bèn châm chọc: “Tổng tài Mộc à, dùng vũ lực để trị vũ lực, cách trút giận này của anh thật sự là quá thô bạo rồi đấy!”
“Dùng vũ lực để trị vũ lực có lúc thật sự chính là cách hiệu quả đơn giản nhất.” Mộc Du Dương thản nhiên nói.
“Thôi bỏ đi, không thể đối phó với người nhà đó được, dù gì tôi cũng không thể động vào nhà họ Tiêu, nhưng may là bây giờ thoát được rồi, sau này không đến nhà họ nữa là được.” Phương Tiểu Ngư nói một cách trốn tránh.
Mộc Du Dương liền nhếch mép: “Không phải trước nay cô không bao giờ nhận thua sao?”
“Ở trước mặt anh, tôi nhận thua ít lắm sao?” Nghĩ đến lời xin lỗi ở vũ hội và việc xảy ra ở trường mẫu giáo, Phương Tiểu Ngư lại không kiềm được cơn giận.
“À… Vậy à?” Mộc Du Dương nghe thấy thế thì liền nhìn cô bằng ánh mắt thích thú.
Phương Tiểu Ngư không trả lời, chỉ hỏi: “Anh nói muốn giúp tôi trút giận, vậy tôi hỏi anh, tại sao lại muốn giúp tôi?”
“Giữa đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, cô có tin không?” Mộc Du Dương nhướn mày trả lời.
“Đương nhiên là không tin rồi, anh có lòng tốt đến thế sao? Lúc đầu không phải chính anh đã hại tôi phải đến nhà họ Tiêu sao? Nếu không thì tôi cũng đâu đến mức bị cả nhà họ hợp lực ức hiếp thế này.” Phương Tiểu Ngư nghĩ đến mấy gương mặt người nhà họ Tiêu thì lại thấy nổi giận đùng đùng.
Mộc Du Dương khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Tại sao họ lại ức hiếp cô?”
“Bởi vì…” Phương Tiểu Ngư đang định kể lại việc An Tề đã vô lễ với cô, nhưng chợt cảm thấy khó mở miệng nên cuối cùng quyết định nói sang chuyện khác: “Bởi vì Tiêu Tử Dao ghét tôi, mỗi lần gặp là đều làm khó tôi, anh cũng đâu phải là không biết!”
“Không phải cô cũng ghét cô ta sao?” Mộc Du Dương hỏi như đang thăm dò.
Phương Tiểu Ngư liền lộ ra một vẻ khó chịu, trả lời một cách khẳng định: “Tôi đúng là rất ghét cô ta, cực kì ghét!”
Rồi cô như đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nói thêm với Mộc Du Dương: “À, xin lỗi anh, tôi quên mất Tiêu Tử Dao là vị hôn thê của anh, ở trước mặt anh mà tôi lại nói cô ấy như thế, chắc là anh ghét tôi lắm đúng không?”
Môc Du Dương không tỏ vẻ tán đồng, chỉ lạnh lùng nói: “Cô ta chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi thôi, trong lòng tôi đã không còn ai có đủ tư cách làm vợ tôi nữa rồi.”
Câu nói ấy khiến trong lòng Phương Tiểu Ngư dâng lên một cảm giác phức tạp, không biết là vui hay là hụt hẫng nữa.
Khi nghe nửa câu đầu anh nói, Tiêu Tử Dao chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa, cô chợt thấy rất mừng, hệt như vừa được thắp lên một tia hi vọng kì lạ.
Nhưng khi anh nói không còn ai đủ tư cách làm vợ anh nữa thì cô lại cảm thấy có một sự hụt hẫng khó mà hiểu nổi.
Phương Tiểu Ngư không biết nên nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh có vẻ hơi trầm tư, dường như đang nhớ đến người nào đó.
Mộc Du Dương chợt định thần lại rồi nói với Phương Tiểu Ngư: “Nếu cô đã không muốn đến nhà họ Tiêu thì tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý.
Cả quãng đường họ không nói gì nữa.
Khi đến trước chung cư của Phương Tiểu Ngư, cô quay sang tạm biệt anh, chuẩn bị bước vào chung cư.
“Cô không định mời tôi vào nhà uống trà sao?” Mộc Du Dương lại không muốn về lúc này.
Phương Tiểu Ngư thở dài nói: “Bây giờ muộn lắm rồi, tổng tài Mộc ngày mai còn có cả đống công vụ quan trọng phải xử lí mà, anh nên về đi thì hơn, nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa.”
“Tôi không vội.” Mộc Du Dương lại buông ra một câu nói không nóng không lạnh.
Xem ra không trốn được rồi, Phương Tiểu Ngư đành phải mời anh lên nhà.
Đến cửa nhà, Phương Tiểu Ngư đang định lấy chìa khóa mở cửa thì đột nhiên thấy cửa được mở ra từ bên trong.
Cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Tống Đình Hi đang đeo tạp dề đứng trước mặt mình.
Tống Đình Hi cũng trông thấy hai người đứng trước cửa.
Mộc Du Dương vừa thấy Tống Đình Hi thì liền sa sầm nét mặt, lộ ra một vẻ khó chịu.
Ba người cứ thế đứng trơ ở cửa, giương mắt nhìn nhau.
Phương Tiểu Ngư bị gương mặt lạnh lùng đột ngột của Mộc Du Dương làm cho giật mình, bèn thắc mắc quay sang Tống Đình Hi: “Đình Hi, sao anh lại ở đây?”
Tống Đình Hi không nhìn Mộc Du Dương nữa, quay sang cười dịu dàng với Phương Tiểu Ngư: “Không phải em bảo anh đi đón Lạc Bảo Nhi về sao? Anh thấy em muộn rồi mà vẫn chưa về, không yên tâm để thằng bé ở nhà một mình nên mới ở lại với nó cùng chờ em, Lạc Bảo Nhi chờ lâu mệt quá nên ngủ rồi, anh sẵn tay làm một ít đồ ăn đêm, để khi em về đói bụng sẽ có ăn.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu cười nói: “À, thì ra là thế, thật sự làm phiền anh rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, sắc mặt Mộc Du Dương càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Phương Tiểu Ngư nhận ra điều bất thường, không hiểu gì cả, chỉ biết ngượng ngùng khách sáo nói: “À, anh có muốn vào trong cùng ăn đêm không?”
Mộc Du Dương trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Không cần đâu.”
Nói xong anh quay đầu đi thẳng, dáng vẻ ấy so với Mộc Du Dương vừa rồi còn chủ động muốn lên uống trà thật sự là hai người khác hẳn.
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn Mộc Du Dương bỏ đi, không hiểu sao thái độ của anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, thật sự khiến người ta khó mà nắm bắt.
Cô bĩu môi rồi bước vào nhà.
Trước tiên cô vào phòng ngủ thăm Lạc Bảo Nhi đang ngủ say sưa, sau đó mới yên tâm quay lại phòng ăn cùng ăn đêm với Tống Đình Hi.
Mệt mỏi cả một ngày, Phương Tiểu Ngư đang rất đói, món cháo Tống Đình Hi nấu lại rất ngon, khiến cô không kiềm được lời tán thưởng: “Đình Hi, em thật sự rất tò mò, một người đàn ông như anh sao có thể giỏi bếp núc thế này? Món nào anh nấu cũng đều rất ngon!”
Tống Đình Hi thấy dáng vẻ hài lòng của cô thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, dịu dàng cười nói: “Anh sống một mình quen rồi, phải biết một chút bếp núc để tự nấu ăn cho mình chứ.”
Phương Tiểu Ngư bật cười, vừa ăn cháo vừa nói: “Sao anh phải nói nghe thảm thương như thế? Anh vừa cao lại vừa đẹp trai, còn có tiền nữa, công việc bác sĩ cũng rất ngầu, các cô gái thích anh chắc phải xếp hàng dài đến tận châu Âu, anh muốn thoát kiếp độc thân là chuyện quá dễ dàng.”
“Chỉ tiếc là tất cả những người con gái khác, anh đều không quan tâm.” Tống Đình Hi tự cười mình.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên nhớ lại việc hôm ấy Tống Đình Hi đã tỏ tình với mình, lập tức cảm thấy khó xử.
Cô đặt bát cháo xuống, lau miệng rồi cố tỏ ra thản nhiên nói với anh: “Em ăn xong rồi!”
Sau đó vội vàng cầm bát đũa chạy vào nhà bếp để rửa.
Tống Đình Hi cũng nhận ra mình đã khiến Phương Tiểu Ngư khó xử, chỉ biết buồn bã mỉm cười.
Phải rồi, mạng của cô không phải chỉ là của một mình cô, bởi cô còn là chỗ dựa cho Lạc Bảo Nhi.
Cô có hơi xấu hổ nói: “Anh nói rất đúng, vừa rồi tôi thật sự quá lỗ mãng, nhưng tại anh không nói gì mà cứ đẩy tôi vào xe, tôi hỏi anh đi đâu anh cũng không trả lời, thế thì anh muốn tôi phải làm sao? Hôm nay tôi đã bị ăn hai cái bạt tai, đã rất thảm rồi, tôi không muốn anh đưa tôi quay lại nhà họ Tiêu để bị họ mặc sức làm nhục đâu.”
“Đúng là tôi đang định đưa cô đến nhà họ Tiêu, nhưng không phải đưa đến để họ làm nhục cô, mà là vì muốn trút giận cho cô.” Mộc Du Dương bình thản nói.
“Trút giận?” Phương Tiểu Ngư thắc mắc.
“Không phải cô nói họ đã đánh cô sao? Nên bây giờ tôi sẽ đưa cô đến đó để đánh lại họ.” Mộc Du Dương giải thích, vẻ mặt rất nghiêm túc, không hề có chút đùa giỡn nào.
Nhưng Phương Tiểu Ngư nghe câu nói ấy lại cảm thấy rất buồn cười, bèn châm chọc: “Tổng tài Mộc à, dùng vũ lực để trị vũ lực, cách trút giận này của anh thật sự là quá thô bạo rồi đấy!”
“Dùng vũ lực để trị vũ lực có lúc thật sự chính là cách hiệu quả đơn giản nhất.” Mộc Du Dương thản nhiên nói.
“Thôi bỏ đi, không thể đối phó với người nhà đó được, dù gì tôi cũng không thể động vào nhà họ Tiêu, nhưng may là bây giờ thoát được rồi, sau này không đến nhà họ nữa là được.” Phương Tiểu Ngư nói một cách trốn tránh.
Mộc Du Dương liền nhếch mép: “Không phải trước nay cô không bao giờ nhận thua sao?”
“Ở trước mặt anh, tôi nhận thua ít lắm sao?” Nghĩ đến lời xin lỗi ở vũ hội và việc xảy ra ở trường mẫu giáo, Phương Tiểu Ngư lại không kiềm được cơn giận.
“À… Vậy à?” Mộc Du Dương nghe thấy thế thì liền nhìn cô bằng ánh mắt thích thú.
Phương Tiểu Ngư không trả lời, chỉ hỏi: “Anh nói muốn giúp tôi trút giận, vậy tôi hỏi anh, tại sao lại muốn giúp tôi?”
“Giữa đường thấy chuyện bất bình rút đao tương trợ, cô có tin không?” Mộc Du Dương nhướn mày trả lời.
“Đương nhiên là không tin rồi, anh có lòng tốt đến thế sao? Lúc đầu không phải chính anh đã hại tôi phải đến nhà họ Tiêu sao? Nếu không thì tôi cũng đâu đến mức bị cả nhà họ hợp lực ức hiếp thế này.” Phương Tiểu Ngư nghĩ đến mấy gương mặt người nhà họ Tiêu thì lại thấy nổi giận đùng đùng.
Mộc Du Dương khẽ hừ một tiếng rồi nói: “Tại sao họ lại ức hiếp cô?”
“Bởi vì…” Phương Tiểu Ngư đang định kể lại việc An Tề đã vô lễ với cô, nhưng chợt cảm thấy khó mở miệng nên cuối cùng quyết định nói sang chuyện khác: “Bởi vì Tiêu Tử Dao ghét tôi, mỗi lần gặp là đều làm khó tôi, anh cũng đâu phải là không biết!”
“Không phải cô cũng ghét cô ta sao?” Mộc Du Dương hỏi như đang thăm dò.
Phương Tiểu Ngư liền lộ ra một vẻ khó chịu, trả lời một cách khẳng định: “Tôi đúng là rất ghét cô ta, cực kì ghét!”
Rồi cô như đột nhiên ý thức được điều gì đó, vội vàng nói thêm với Mộc Du Dương: “À, xin lỗi anh, tôi quên mất Tiêu Tử Dao là vị hôn thê của anh, ở trước mặt anh mà tôi lại nói cô ấy như thế, chắc là anh ghét tôi lắm đúng không?”
Môc Du Dương không tỏ vẻ tán đồng, chỉ lạnh lùng nói: “Cô ta chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa của tôi thôi, trong lòng tôi đã không còn ai có đủ tư cách làm vợ tôi nữa rồi.”
Câu nói ấy khiến trong lòng Phương Tiểu Ngư dâng lên một cảm giác phức tạp, không biết là vui hay là hụt hẫng nữa.
Khi nghe nửa câu đầu anh nói, Tiêu Tử Dao chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa, cô chợt thấy rất mừng, hệt như vừa được thắp lên một tia hi vọng kì lạ.
Nhưng khi anh nói không còn ai đủ tư cách làm vợ anh nữa thì cô lại cảm thấy có một sự hụt hẫng khó mà hiểu nổi.
Phương Tiểu Ngư không biết nên nói gì nữa, chỉ quay sang nhìn Mộc Du Dương, thấy anh có vẻ hơi trầm tư, dường như đang nhớ đến người nào đó.
Mộc Du Dương chợt định thần lại rồi nói với Phương Tiểu Ngư: “Nếu cô đã không muốn đến nhà họ Tiêu thì tôi sẽ đưa cô về nhà.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu đồng ý.
Cả quãng đường họ không nói gì nữa.
Khi đến trước chung cư của Phương Tiểu Ngư, cô quay sang tạm biệt anh, chuẩn bị bước vào chung cư.
“Cô không định mời tôi vào nhà uống trà sao?” Mộc Du Dương lại không muốn về lúc này.
Phương Tiểu Ngư thở dài nói: “Bây giờ muộn lắm rồi, tổng tài Mộc ngày mai còn có cả đống công vụ quan trọng phải xử lí mà, anh nên về đi thì hơn, nghỉ ngơi sớm đi, tôi không làm lỡ thời gian của anh nữa.”
“Tôi không vội.” Mộc Du Dương lại buông ra một câu nói không nóng không lạnh.
Xem ra không trốn được rồi, Phương Tiểu Ngư đành phải mời anh lên nhà.
Đến cửa nhà, Phương Tiểu Ngư đang định lấy chìa khóa mở cửa thì đột nhiên thấy cửa được mở ra từ bên trong.
Cô ngẩng đầu lên liền trông thấy Tống Đình Hi đang đeo tạp dề đứng trước mặt mình.
Tống Đình Hi cũng trông thấy hai người đứng trước cửa.
Mộc Du Dương vừa thấy Tống Đình Hi thì liền sa sầm nét mặt, lộ ra một vẻ khó chịu.
Ba người cứ thế đứng trơ ở cửa, giương mắt nhìn nhau.
Phương Tiểu Ngư bị gương mặt lạnh lùng đột ngột của Mộc Du Dương làm cho giật mình, bèn thắc mắc quay sang Tống Đình Hi: “Đình Hi, sao anh lại ở đây?”
Tống Đình Hi không nhìn Mộc Du Dương nữa, quay sang cười dịu dàng với Phương Tiểu Ngư: “Không phải em bảo anh đi đón Lạc Bảo Nhi về sao? Anh thấy em muộn rồi mà vẫn chưa về, không yên tâm để thằng bé ở nhà một mình nên mới ở lại với nó cùng chờ em, Lạc Bảo Nhi chờ lâu mệt quá nên ngủ rồi, anh sẵn tay làm một ít đồ ăn đêm, để khi em về đói bụng sẽ có ăn.”
Phương Tiểu Ngư gật đầu cười nói: “À, thì ra là thế, thật sự làm phiền anh rồi.”
Trong lúc hai người nói chuyện, sắc mặt Mộc Du Dương càng lúc càng khó coi, ánh mắt cũng càng lúc càng trở nên lạnh lùng.
Phương Tiểu Ngư nhận ra điều bất thường, không hiểu gì cả, chỉ biết ngượng ngùng khách sáo nói: “À, anh có muốn vào trong cùng ăn đêm không?”
Mộc Du Dương trầm ngâm một lúc rồi lạnh lùng đáp: “Không cần đâu.”
Nói xong anh quay đầu đi thẳng, dáng vẻ ấy so với Mộc Du Dương vừa rồi còn chủ động muốn lên uống trà thật sự là hai người khác hẳn.
Phương Tiểu Ngư ngơ ngác nhìn Mộc Du Dương bỏ đi, không hiểu sao thái độ của anh lại thay đổi một trăm tám mươi độ như thế, thật sự khiến người ta khó mà nắm bắt.
Cô bĩu môi rồi bước vào nhà.
Trước tiên cô vào phòng ngủ thăm Lạc Bảo Nhi đang ngủ say sưa, sau đó mới yên tâm quay lại phòng ăn cùng ăn đêm với Tống Đình Hi.
Mệt mỏi cả một ngày, Phương Tiểu Ngư đang rất đói, món cháo Tống Đình Hi nấu lại rất ngon, khiến cô không kiềm được lời tán thưởng: “Đình Hi, em thật sự rất tò mò, một người đàn ông như anh sao có thể giỏi bếp núc thế này? Món nào anh nấu cũng đều rất ngon!”
Tống Đình Hi thấy dáng vẻ hài lòng của cô thì trong lòng cảm thấy rất ấm áp, dịu dàng cười nói: “Anh sống một mình quen rồi, phải biết một chút bếp núc để tự nấu ăn cho mình chứ.”
Phương Tiểu Ngư bật cười, vừa ăn cháo vừa nói: “Sao anh phải nói nghe thảm thương như thế? Anh vừa cao lại vừa đẹp trai, còn có tiền nữa, công việc bác sĩ cũng rất ngầu, các cô gái thích anh chắc phải xếp hàng dài đến tận châu Âu, anh muốn thoát kiếp độc thân là chuyện quá dễ dàng.”
“Chỉ tiếc là tất cả những người con gái khác, anh đều không quan tâm.” Tống Đình Hi tự cười mình.
Phương Tiểu Ngư đột nhiên nhớ lại việc hôm ấy Tống Đình Hi đã tỏ tình với mình, lập tức cảm thấy khó xử.
Cô đặt bát cháo xuống, lau miệng rồi cố tỏ ra thản nhiên nói với anh: “Em ăn xong rồi!”
Sau đó vội vàng cầm bát đũa chạy vào nhà bếp để rửa.
Tống Đình Hi cũng nhận ra mình đã khiến Phương Tiểu Ngư khó xử, chỉ biết buồn bã mỉm cười.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.