Chương 208: Vớt xác
Vô Danh tiền bối
20/07/2019
An Ly vừa rời đi thì cô giáo Trương bước đến, nhưng khác với mấy ngày trước, lần này cô dắt theo cả Lạc Bảo Nhi.
Hai mắt Lạc Bảo Nhi đã sưng húp, có lẽ là do đã khóc liên tục mấy ngày liền.
Cậu không còn quan tâm lời hứa với mẹ nữa, vừa trông thấy Mộc Du Dương đã liền sà vào lòng anh.
Con xin lỗi, mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi bây giờ không thể nào không nói chuyện với chú Mộc được…
“Chú Mộc ơi…” Nước mắt Lạc Bảo Nhi thấm ướt đẫm cả chiếc áo vét của Mộc Du Dương, giọng nói trẻ con đầy uất ức của cậu vang lên khiến trái tim anh quặn thắt lại.
“Chú Mộc ơi, mẹ thật sự không quay về nữa sao? Các cô đều nói mẹ sẽ không quay về nữa… Hu hu hu…”
Mộc Du Dương đau lòng bế Lạc Bảo Nhi lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ nhất định sẽ quay về thôi mà.”
Lạc Bảo Nhi càng khóc dữ dội hơn, “Nhưng mà chú Mộc, cô giáo từng dạy con, người lặn xuống nước nếu quá ba tiếng đồng hồ thì sẽ không về nữa… Mẹ đã đi ba ngày rồi, thế thì sẽ không về nữa đâu…”
Mộc Du Dương càng đau lòng ôm chặt cậu hơn, “Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, nếu mẹ không về thì chú Mộc nhất định sẽ luôn ở bên con.”
Cô giáo Trương đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt. Người ngoài đều nói anh Mộc lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra anh ấy ấm áp lương thiện biết bao.
“Anh Mộc, có vài lời tôi đã suy nghĩ rất lâu, quyết định vẫn nên nói ra. Chị Phương đã mất tích ba ngày rồi, lành ít dữ nhiều… Nhưng anh cũng không thể cứ ở mãi chỗ này chờ như thế. Sau khi chị Phương mất tích, Lạc Bảo Nhi cả ngày cứ nằm trong phòng khóc, không chịu ăn uống gì. Cứ như vậy sẽ không ổn đâu!”
Cô giáo Trương nói rất đúng, Mộc Du Dương thì có thể không ăn không uống ở đây chờ đợi tìm kiếm Phương Tiểu Ngư, nhưng Lạc Bảo Nhi thì không được.
Cậu bé mới có bốn tuổi, còn bé như thế, sao có thể chịu nổi cú sốc lớn thế này?
Thật ra, Mộc Du Dương hiểu rõ hơn ai hết, Phương Tiểu Ngư sẽ không quay về nữa, anh chỉ là đang tự gạt chính mình mà thôi.
Lần này thì cô đã thật sự mãi mãi rời xa anh rồi…
Tại nhà họ Mộc, thành phố Y.
Sau năm ngày năm đêm không ngơi nghỉ tìm kiếm, Mộc Du Dương cuối cùng cũng từ bỏ, dẫn Lạc Bảo Nhi quay về thành phố Y.
Nhưng công việc vớt xác ở thành phố C thì vẫn được tiếp tục. Mộc Du Dương đã sắp xếp một nhóm người tiếp tục xuống sông tìm kiếm Phương Tiểu Ngư mỗi ngày, ngày nào chưa tìm được cô thì ngày đó không được dừng việc tìm kiếm.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là một hành động gạt mình gạt người, tự an ủi của anh mà thôi.
Mộc lão gia ở nhà đã biết tin này. Sau khi hai chú cháu về đến nhà họ Mộc, ông lập tức ra đón, ôm chặt Lạc Bảo Nhi vào lòng.
“Lạc Bảo Nhi đừng khóc, sau này ông sẽ ở bên con…” Nghe tiếng khóc của Lạc Bảo Nhi, trái tim Mộc lão gia lập tức quặn thắt.
Từ sau khi Phương Tiểu Ngư mất tích thì Lạc Bảo Nhi bắt đầu rất hay khóc, luôn giật mình thức dậy lúc nửa đêm khóc gọi mẹ.
Quản gia dắt Lạc Bảo Nhi lên lầu, dỗ cho cậu ngủ yên trên phòng.
Mộc Du Dương và Mộc lão gia ngồi lại ở ghế sô pha trong phòng khách, Mộc lão gia mở miệng hỏi trước: “Tiểu Ngư rốt cuộc làm sao mà rơi xuống sông? Con nói rõ ràng cho ông nghe xem!”
Mộc Du Dương cau mày đáp: “Lúc ấy không có ai cả, không ai biết cô ấy tại sao lai bị rơi xuống sông.”
Mộc lão gia liền đập bàn quát: “Thật sự không có ai sao? Sao ông lại nghe nói lúc ấy An Ly cũng có ở đó?”
“An Ly đúng là có ra đó đi dạo, nhưng không có chứng cứ nào chứng tỏ cô ấy có liên quan đến việc Tiểu Ngư mất tích.” Mộc Du Dương bất lực trả lời.
“Có phải con bị ngốc không? Một người khỏe mạnh bình thường đang yên đang lành sao có thể rơi xuống sông được? Chắc chắn là do An Ly đã đẩy xuống!” Mộc lão gia gầm lên, ông giận đến mức hoa mày chóng mặt.
Mộc Du Dương trông thấy tâm trạng Mộc lão gia kích động thì liền nói: “Ông ơi, ông cứ bình tĩnh đã, việc này con sẽ điều tra rõ ràng.”
Mộc lão gia nói lại một cách thẳng thừng: “Đợi con điều tra rõ ràng thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi! Ngay bây giờ, con mau đi hỏi An Ly, chỉ cần con tàn nhẫn một chút thì nó chắc chắn sẽ nhận thôi!”
Mộc lão gia nói rất có lí, Mộc Du Dương thật sự cũng có nghi ngờ An Ly, vì lúc ấy chỉ có An Ly cũng đang tản bộ bên bờ sông.
“Ông ơi, con hứa với ông, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Tiểu Ngư bị mất tích, con đau lòng hơn bất kì ai, chẳng ai muốn biết chuyện xảy ra lúc đó nhiều hơn con đâu.”
Mộc lão gia quay đầu nói: “Sau khi con xuất viện chẳng phải vẫn luôn điều tra vụ tai nạn tông xe sao? Sao rồi, con đã điều tra ra chưa? Con nói con đau lòng sao? Con đau lòng cái gì chứ? Khi Tiểu Ngư còn ở bên cạnh con, con lại không biết trân trọng. Bây giờ người ta đi mất rồi thì con lại hối hận! Bây giờ hối hận còn có ích gì? Chẳng có ích lợi gì cả!”
Từ sau khi Mộc Du Dương xuất viện đã luôn điều tra kẻ chủ mưu đằng sau vụ tông xe.
Nhưng cho dù có điều tra thế nào cũng không ra được chút thông tin gì. Thậm chí cho dù anh đã dùng các phương pháp tàn nhẫn nhất để tra khảo tài xế kia thì hắn ta cũng một mực không khai nửa chữ.
Mộc Du Dương cũng biết bây giờ hối hận cũng vô ích, sau này việc duy nhất anh có thể làm chính là phải đối xử thật tốt với Lạc Bảo Nhi.
Mộc lão gia thở dài, muốn bàn tiếp với Mộc Du Dương về việc của em trai anh, Mộc Tuấn Nghiêu.
“Du Dương, lúc trước ông cứ luôn cảm thấy em trai Tuấn Nghiêu của con cũng vô dụng như bố con. Nhưng ông đã nhìn lầm rồi. Con biết không, trong thời gian một tuần khi con không có ở đây, nó đã giúp Thịnh Thế Mộc Thiên bàn được hai vụ làm ăn lớn với nước ngoài, khiến doanh thu năm nay tăng gấp đôi đấy!”
“Không những thế, lúc trước do Tiểu Ngư đã sang bên Louise nên Louise cứ vượt mặt Gloria. Nhưng sau khi Tuấn Nghiêu trở về thì Gloria đã dần lấy lại được sự huy hoàng trước kia. Tuy Gloria chỉ là công ty con của Thịnh Thế Mộc Thiên, nhưng cũng không thể dễ dàng từ bỏ được!”
Sau vài tháng quan sát Mộc Tuấn Nghiêu kĩ lưỡng, Mộc lão gia cuối cùng cũng đã rõ, thì ra trước nay ông đã hiểu lầm cháu trai mình.
Mộc Tuấn Nghiêu không hề giống bố mình chút nào, không phải là kẻ vô dụng và tham lam. Ngược lại, anh rất tích cực học hỏi, đầu óc thông minh, rất có năng khiếu kinh doanh.
Đây mới đúng là người nhà họ Mộc chân chính.
Mộc Du Dương hiện giờ không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, giờ điều duy nhất anh muốn là phải điều tra rõ chân tướng sự việc, từ vụ tai nạn tông xe cho đến việc Phương Tiểu Ngư bị rơi xuống sông.
“Ông ơi, con hiểu rồi. Lúc nãy đi đường xa, bây giờ con hơi mệt, con xin phép đi nghỉ một chút.”
Nói xong anh bước lên lầu.
Anh thật sự đã rất mệt, suốt năm ngày tìm kiếm Phương Tiểu Ngư ở thành phố C, anh hầu như không ăn không ngủ, bây giờ cảm thấy cả người kiệt quệ.
Anh cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe thì mới có thể tiếp tục điều tra chân tướng việc này.
Mộc lão gia nhìn theo bóng dáng Mộc Du Dương bước lên lầu, bất lực thở dài.
An Ly về nhà với cơ thể mệt mỏi và trái tim đầy thương tích, vừa đặt hành lí xuống thì mẹ cô từ trên lầu bước xuống.
Tô Lạc Nhĩ mặc bộ áo ngủ bằng lụa sang trọng, mái tóc búi cao nho nhã, sải bước về phía cô.
Bà ta đưa hai tay ôm lấy mặt An Ly rồi dịu dàng nói: “Mẹ nghe nói cả rồi, con làm tốt lắm. Sau này, Phương Tiểu Ngư sẽ không còn có thể phá hoại chuyện tình cảm của các con nữa. Mẹ tin chẳng bao lâu nữa thì Mộc Du Dương sẽ rước con vào nhà thôi.”
Hai mắt Lạc Bảo Nhi đã sưng húp, có lẽ là do đã khóc liên tục mấy ngày liền.
Cậu không còn quan tâm lời hứa với mẹ nữa, vừa trông thấy Mộc Du Dương đã liền sà vào lòng anh.
Con xin lỗi, mẹ ơi, Lạc Bảo Nhi bây giờ không thể nào không nói chuyện với chú Mộc được…
“Chú Mộc ơi…” Nước mắt Lạc Bảo Nhi thấm ướt đẫm cả chiếc áo vét của Mộc Du Dương, giọng nói trẻ con đầy uất ức của cậu vang lên khiến trái tim anh quặn thắt lại.
“Chú Mộc ơi, mẹ thật sự không quay về nữa sao? Các cô đều nói mẹ sẽ không quay về nữa… Hu hu hu…”
Mộc Du Dương đau lòng bế Lạc Bảo Nhi lên, đặt cậu ngồi lên đùi mình rồi dịu dàng an ủi: “Lạc Bảo Nhi ngoan, mẹ nhất định sẽ quay về thôi mà.”
Lạc Bảo Nhi càng khóc dữ dội hơn, “Nhưng mà chú Mộc, cô giáo từng dạy con, người lặn xuống nước nếu quá ba tiếng đồng hồ thì sẽ không về nữa… Mẹ đã đi ba ngày rồi, thế thì sẽ không về nữa đâu…”
Mộc Du Dương càng đau lòng ôm chặt cậu hơn, “Lạc Bảo Nhi đừng khóc nữa, nếu mẹ không về thì chú Mộc nhất định sẽ luôn ở bên con.”
Cô giáo Trương đứng bên cạnh lặng lẽ lau nước mắt. Người ngoài đều nói anh Mộc lạnh lùng cao ngạo, nhưng thật ra anh ấy ấm áp lương thiện biết bao.
“Anh Mộc, có vài lời tôi đã suy nghĩ rất lâu, quyết định vẫn nên nói ra. Chị Phương đã mất tích ba ngày rồi, lành ít dữ nhiều… Nhưng anh cũng không thể cứ ở mãi chỗ này chờ như thế. Sau khi chị Phương mất tích, Lạc Bảo Nhi cả ngày cứ nằm trong phòng khóc, không chịu ăn uống gì. Cứ như vậy sẽ không ổn đâu!”
Cô giáo Trương nói rất đúng, Mộc Du Dương thì có thể không ăn không uống ở đây chờ đợi tìm kiếm Phương Tiểu Ngư, nhưng Lạc Bảo Nhi thì không được.
Cậu bé mới có bốn tuổi, còn bé như thế, sao có thể chịu nổi cú sốc lớn thế này?
Thật ra, Mộc Du Dương hiểu rõ hơn ai hết, Phương Tiểu Ngư sẽ không quay về nữa, anh chỉ là đang tự gạt chính mình mà thôi.
Lần này thì cô đã thật sự mãi mãi rời xa anh rồi…
Tại nhà họ Mộc, thành phố Y.
Sau năm ngày năm đêm không ngơi nghỉ tìm kiếm, Mộc Du Dương cuối cùng cũng từ bỏ, dẫn Lạc Bảo Nhi quay về thành phố Y.
Nhưng công việc vớt xác ở thành phố C thì vẫn được tiếp tục. Mộc Du Dương đã sắp xếp một nhóm người tiếp tục xuống sông tìm kiếm Phương Tiểu Ngư mỗi ngày, ngày nào chưa tìm được cô thì ngày đó không được dừng việc tìm kiếm.
Thật ra trong lòng mọi người đều hiểu rõ, đây chỉ là một hành động gạt mình gạt người, tự an ủi của anh mà thôi.
Mộc lão gia ở nhà đã biết tin này. Sau khi hai chú cháu về đến nhà họ Mộc, ông lập tức ra đón, ôm chặt Lạc Bảo Nhi vào lòng.
“Lạc Bảo Nhi đừng khóc, sau này ông sẽ ở bên con…” Nghe tiếng khóc của Lạc Bảo Nhi, trái tim Mộc lão gia lập tức quặn thắt.
Từ sau khi Phương Tiểu Ngư mất tích thì Lạc Bảo Nhi bắt đầu rất hay khóc, luôn giật mình thức dậy lúc nửa đêm khóc gọi mẹ.
Quản gia dắt Lạc Bảo Nhi lên lầu, dỗ cho cậu ngủ yên trên phòng.
Mộc Du Dương và Mộc lão gia ngồi lại ở ghế sô pha trong phòng khách, Mộc lão gia mở miệng hỏi trước: “Tiểu Ngư rốt cuộc làm sao mà rơi xuống sông? Con nói rõ ràng cho ông nghe xem!”
Mộc Du Dương cau mày đáp: “Lúc ấy không có ai cả, không ai biết cô ấy tại sao lai bị rơi xuống sông.”
Mộc lão gia liền đập bàn quát: “Thật sự không có ai sao? Sao ông lại nghe nói lúc ấy An Ly cũng có ở đó?”
“An Ly đúng là có ra đó đi dạo, nhưng không có chứng cứ nào chứng tỏ cô ấy có liên quan đến việc Tiểu Ngư mất tích.” Mộc Du Dương bất lực trả lời.
“Có phải con bị ngốc không? Một người khỏe mạnh bình thường đang yên đang lành sao có thể rơi xuống sông được? Chắc chắn là do An Ly đã đẩy xuống!” Mộc lão gia gầm lên, ông giận đến mức hoa mày chóng mặt.
Mộc Du Dương trông thấy tâm trạng Mộc lão gia kích động thì liền nói: “Ông ơi, ông cứ bình tĩnh đã, việc này con sẽ điều tra rõ ràng.”
Mộc lão gia nói lại một cách thẳng thừng: “Đợi con điều tra rõ ràng thì mọi chuyện đã không kịp nữa rồi! Ngay bây giờ, con mau đi hỏi An Ly, chỉ cần con tàn nhẫn một chút thì nó chắc chắn sẽ nhận thôi!”
Mộc lão gia nói rất có lí, Mộc Du Dương thật sự cũng có nghi ngờ An Ly, vì lúc ấy chỉ có An Ly cũng đang tản bộ bên bờ sông.
“Ông ơi, con hứa với ông, con nhất định sẽ điều tra rõ ràng. Tiểu Ngư bị mất tích, con đau lòng hơn bất kì ai, chẳng ai muốn biết chuyện xảy ra lúc đó nhiều hơn con đâu.”
Mộc lão gia quay đầu nói: “Sau khi con xuất viện chẳng phải vẫn luôn điều tra vụ tai nạn tông xe sao? Sao rồi, con đã điều tra ra chưa? Con nói con đau lòng sao? Con đau lòng cái gì chứ? Khi Tiểu Ngư còn ở bên cạnh con, con lại không biết trân trọng. Bây giờ người ta đi mất rồi thì con lại hối hận! Bây giờ hối hận còn có ích gì? Chẳng có ích lợi gì cả!”
Từ sau khi Mộc Du Dương xuất viện đã luôn điều tra kẻ chủ mưu đằng sau vụ tông xe.
Nhưng cho dù có điều tra thế nào cũng không ra được chút thông tin gì. Thậm chí cho dù anh đã dùng các phương pháp tàn nhẫn nhất để tra khảo tài xế kia thì hắn ta cũng một mực không khai nửa chữ.
Mộc Du Dương cũng biết bây giờ hối hận cũng vô ích, sau này việc duy nhất anh có thể làm chính là phải đối xử thật tốt với Lạc Bảo Nhi.
Mộc lão gia thở dài, muốn bàn tiếp với Mộc Du Dương về việc của em trai anh, Mộc Tuấn Nghiêu.
“Du Dương, lúc trước ông cứ luôn cảm thấy em trai Tuấn Nghiêu của con cũng vô dụng như bố con. Nhưng ông đã nhìn lầm rồi. Con biết không, trong thời gian một tuần khi con không có ở đây, nó đã giúp Thịnh Thế Mộc Thiên bàn được hai vụ làm ăn lớn với nước ngoài, khiến doanh thu năm nay tăng gấp đôi đấy!”
“Không những thế, lúc trước do Tiểu Ngư đã sang bên Louise nên Louise cứ vượt mặt Gloria. Nhưng sau khi Tuấn Nghiêu trở về thì Gloria đã dần lấy lại được sự huy hoàng trước kia. Tuy Gloria chỉ là công ty con của Thịnh Thế Mộc Thiên, nhưng cũng không thể dễ dàng từ bỏ được!”
Sau vài tháng quan sát Mộc Tuấn Nghiêu kĩ lưỡng, Mộc lão gia cuối cùng cũng đã rõ, thì ra trước nay ông đã hiểu lầm cháu trai mình.
Mộc Tuấn Nghiêu không hề giống bố mình chút nào, không phải là kẻ vô dụng và tham lam. Ngược lại, anh rất tích cực học hỏi, đầu óc thông minh, rất có năng khiếu kinh doanh.
Đây mới đúng là người nhà họ Mộc chân chính.
Mộc Du Dương hiện giờ không có tâm trạng nghĩ đến chuyện khác, giờ điều duy nhất anh muốn là phải điều tra rõ chân tướng sự việc, từ vụ tai nạn tông xe cho đến việc Phương Tiểu Ngư bị rơi xuống sông.
“Ông ơi, con hiểu rồi. Lúc nãy đi đường xa, bây giờ con hơi mệt, con xin phép đi nghỉ một chút.”
Nói xong anh bước lên lầu.
Anh thật sự đã rất mệt, suốt năm ngày tìm kiếm Phương Tiểu Ngư ở thành phố C, anh hầu như không ăn không ngủ, bây giờ cảm thấy cả người kiệt quệ.
Anh cần phải nghỉ ngơi cho thật khỏe thì mới có thể tiếp tục điều tra chân tướng việc này.
Mộc lão gia nhìn theo bóng dáng Mộc Du Dương bước lên lầu, bất lực thở dài.
An Ly về nhà với cơ thể mệt mỏi và trái tim đầy thương tích, vừa đặt hành lí xuống thì mẹ cô từ trên lầu bước xuống.
Tô Lạc Nhĩ mặc bộ áo ngủ bằng lụa sang trọng, mái tóc búi cao nho nhã, sải bước về phía cô.
Bà ta đưa hai tay ôm lấy mặt An Ly rồi dịu dàng nói: “Mẹ nghe nói cả rồi, con làm tốt lắm. Sau này, Phương Tiểu Ngư sẽ không còn có thể phá hoại chuyện tình cảm của các con nữa. Mẹ tin chẳng bao lâu nữa thì Mộc Du Dương sẽ rước con vào nhà thôi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.