Chương 210: Âm thầm trông chừng
Thẩm Kiều
09/04/2021
Giọng nói Hàn Tuyết U hơi lớn, thu hút ánh mắt của tất cả mọi người trong quán cà phê về phía này. Suy nghĩ trong lòng Thầm Kiều vô cùng rối loạn, trong lòng cô cũng hơi hoang mang, cô nhanh chóng đứng dậy che miệng Hàn Tuyết U lại: “Đủ rồi, cậu đừng nói nữa.”
“Vì sao cậu không cho mình nói?“ Hàn Tuyết U dùng sức nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với hiện thực, nhưng mà mình không giống cậu!
Mình là người ngoài cuộc, mình biết người nào thích hợp với cậu người nào không thích hợp với cậu, hơn nữa ai đối xử tốt với cậu mình cũng có thể nhìn ra!”
“Đủ rồi, mình không muốn nghe nữa.” Thẩm Kiều đầy tay cô ta ra: “Nếu cậu một hai nhất định phải nói vậy thì cậu tự ở đây nói chuyện một mình đi.”
Nói xong, Thẩm Kiều xách túi bước nhanh ra ngoài.
Hàn Tuyết U ngần người nhìn cô mấy vài giây, rồi mới phản ứng lại lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, đuổi theo cô ra ngoài: “Thẩm Kiểu, cậu đừng nóng giận, cậu nghe mình nói được không?”
Thẩm Kiều không quan tâm đi thằng về phía trước. Người ở đây nhiều tai nhiều mắt, nếu để cho Hàn Tuyết U tiếp tục nói nhăng nói cuội, cô sợ sẽ bị người quen nghe được.
Đến lúc đó… có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Mình biết thân phận của anh ta làm cậu khó chấp nhận, nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện không thể theo ý của mình được. Chỉ cần anh ta không chê thân phận của cậu, đồng ý chịu trách nhiệm là tốt theo cô ra ngoài: “Thẩm Kiểu, cậu đừng nóng giận, cậu nghe mình nói được không?”
Thẩm Kiều không quan tâm đi thằng về phía trước. Người ở đây nhiều tai nhiều mắt, nếu để cho Hàn Tuyết U tiếp tục nói nhăng nói cuội, cô sợ sẽ bị người quen nghe được.
Đến lúc đó… có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Mình biết thân phận của anh ta làm cậu khó chấp nhận, nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện không thể theo ý của mình được. Chỉ cần anh ta không chê thân phận của cậu, đồng ý chịu trách nhiệm là tốt rồi, cậu ở bên anh ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ nhiều!”
Đột nhiên Thẩm Kiều ngừng lại, quay đầu nhìn Hàn Tuyết U.
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?”
Thấy cô dừng lại, Hàn Tuyết U cũng dừng theo, cô ta nghiêm túc gật đầu: “Tính tình anh cả dịu dàng, là một người khiêm tốt, lại rất lịch sự, hơn nữa mình thấy anh ta cũng có ý với cậu về mặt kia, nếu cậu có thể…”
“Là bởi vì vậy mà cậu cho rằng anh ta sẽ đối tốt với mình? Tuyết U, nếu anh ta thật sự muốn chịu trách nhiệm, vì sao anh ta chưa từng tìm mình?”
“Cái gì…?” Hàn Tuyết U sững sờ ngay tại chỗ.
“Chuyện này đã qua lâu như vậy, nếu anh ta thật lòng lưu luyến hoặc anh ta muốn chịu trách nhiệm, vì sao anh ta chưa từng đi tìm mình?
Ngược lại là mình luôn nhờ người đi tìm anh ta, chuyện này chứng minh điều gì chứ?“ Thẩm Kiều cười tự giễu, không chờ Hàn Tuyết U nói gì, cô lại nói tiếp: “Chứng minh anh ta căn bản không để ý đến chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn có quan hệ gì với người phụ nữ vào tối hôm đó.
Có lẽ… anh ta chưa bao giờ coi trong chuyện xảy ra trong tối đó. Ở trong mắt bọn họ, ngày đó chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, mà mình…
là do mình tự dâng đến cửa, không một người nào để ý.”
“.. Lúc trước mình không nghĩ đến, nhưng cậu nói thế cũng không phải là không có đạo lý, tuy nhiên cậu có nghĩ đến hay không? Có lẽ anh ta cũng đang tìm cậu? Chỉ là…
dùng một cách mà cậu không biết mà thôi. Giống như Dạ Lẫm Hàn, anh ta cũng không biết chúng ta đang tìm anh ta mà? Có lẽ anh ta còn chưa tìm thấy manh mối về cậu. Dù sao…”
Nói đến đây, ánh mắt Hàn Tuyết U có hơi tránh né, cúi đầu nhìn mặt đất: “Buồi tối hôm đó cậu cũng không đề lại bất kỳ manh mối nào, chỉ có… cái nút áo kia.”
Nhắc tới nút áo, trong lòng Hàn Tuyết U như có mụn nhọt, cô ta phải làm sao để lấy được cái nút áo còn lại trong tay Thẩm Kiều đây? Bây giờ trong tay cô ta đã có hay cái nút áo trên tây trang, chỉ cần lấy được cái còn lại trong tay Thẩm Kiều, vậy là chuyện chắc như đỉnh đóng cột rồi.
Nghĩ đến dây, đột nhiên Hàn Tuyết U nảy ra một ý tưởng, lập tức nói: “Nếu không, mình lại nghĩ cách khác giúp cậu, làm cho anh ta chủ động tìm cậu?”
“Cái gì? Có cách gì gì?”
“Cậu đưa nút áo cho mình, mình sẽ có cách.”
Suy nghĩ xấu xa trong lòng Hàn Tuyết U lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Thẩm Kiểu đứng yên không nhúc nhích, tuy không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
“Thẩm Kiều? Như thế nào?”
“Thật ra như vậy cũng khá tốt.”
Giọng điệu Thẩm Kiều nhẹ như gió: “Mình không muốn quan tâm người đàn ông tối đó là ai, mình cũng không muốn tranh giành cái gì, mình chỉ muốn yên ổn mà sống thôi.”
Nghe giọng điệu của cô chính là không muốn tìm lại sự thật, Hàn Tuyết U lập tức bối rồi: “Sao cậu có thể như vậy được chứ? Mình đã vất vả lắm mới nhờ được anh cả giúp cậu tìm, cậu lại nói muốn tiếp tục sống như bây giờ, cuộc sống bây giờ khiến cậu vui vẻ sao? Tối này cậu cũng ngủ dưới dất, đến liếc nhìn cậu một cái Dạ Mạc Thâm cũng thấy phiền. Thẩm Kiều, rốt cuộc sao cậu lại thành thế này? Người đàn ông như vậy mà cậu còn luyến tiếc không nỡ bỏ sao?”
Đúng vậy, anh đối xử với cô không tốt.
Nhưng mà, vào một lúc nào đó, anh lại đối xử với cô rất tốt, giúp cô nở mày nở mặt.
“Thẩm Kiều!”
“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi, lúc trước nghỉ ngờ cậu là mình không đúng. Nhưng mà…
mình hy vọng cậu đừng tiếp cận Dạ Mạc Thâm nữa, mình có thể không nghỉ ngờ cậu nhưng không trách được người khác sẽ nói ra nói vào.
Tuyết U, cậu hiểu ý mình chứ?”
Hàn Tuyết U không trả lời, chỉ cắn môi dưới bất mãn nhìn cô.
“Mình không hiểu vì sao cậu lại thích anh ta, rõ ràng còn vài tháng nữa hai người sẽ ly hôn!”
“Đúng vậy.” Thẩm Kiều cười đầy chua xót, gật đầu: “Còn mấy tháng nữa mình sẽ phải rời khỏi nhà họ Dạ, thời gian mình ở lại bên cạnh anh ta không nhiều nữa, cho nên… cứ để mình nhìn anh ta thêm mấy tháng nữa di, đến khi hết thời gian mình sẽ tự rời đi.”
Hàn Tuyết U: “.. Thẩm Kiều, nếu không cậu suy nghĩ thêm đi? Hoặc là… đến lúc đó cậu sẽ thật sự rời di sao? Vậy… cậu và đứa trẻ phải làm sao đây? Cậu muốn đi đâu? Cậu không nghĩ đến khả năng Dạ Lâm Hàn cũng đang tìm cậu sao?”
“Không cần nghĩ, mình không có bất kỳ tâm tư nào với anh ta, hơn nữa mình cũng không muốn dùng đứa trẻ để trói chặt người nào.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói.
Hàn Tuyết U thấy không khuyên được cô, bàn tay siết chặt hơn. Vốn đang muốn tác hợp cho cô và Dạ Lẫm Hàn để cho cô ta có thể ngang nhiên đứng bên người Dạ Mạc Thâm, vậy mà bây giờ… không ngờ rằng cô lại tự thừa nhận rằng cô thích Dạ Mạc Thâm.
Có lẽ cô ta phải chờ đến một ngày Thẩm Kiều chủ động rời đi?
Không, không đúng.
Không được!
Cách thời gian cô rời đi còn vài tháng, lúc này bọn họ mới kết hôn không được bao lâu mà Thẩm Kiều đã thích Dạ Mạc Thâm, nếu bây giờ cô ta không ra tay vậy tương lai sẽ đêm dài lắm mộng.
Ngộ nhỡ lúc đó lại xảy ra biến cố gì, vậy thì Hàn Tuyết U cô ta sẽ không thể khống chế được nữa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cậu về sớm chút đi, mình đã nhớ kỹ lời của cậu rồi.” Hàn Tuyết U nhìn bóng dáng của cô, nhịn không được cắn răng nói.
Cô ta không thể để cho cô tiếp tục ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm nữa, âm thầm trông chừng cũng không được!
“Vì sao cậu không cho mình nói?“ Hàn Tuyết U dùng sức nắm chặt tay cô, nghẹn ngào nói: “Cậu không dám đối mặt với hiện thực, nhưng mà mình không giống cậu!
Mình là người ngoài cuộc, mình biết người nào thích hợp với cậu người nào không thích hợp với cậu, hơn nữa ai đối xử tốt với cậu mình cũng có thể nhìn ra!”
“Đủ rồi, mình không muốn nghe nữa.” Thẩm Kiều đầy tay cô ta ra: “Nếu cậu một hai nhất định phải nói vậy thì cậu tự ở đây nói chuyện một mình đi.”
Nói xong, Thẩm Kiều xách túi bước nhanh ra ngoài.
Hàn Tuyết U ngần người nhìn cô mấy vài giây, rồi mới phản ứng lại lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, đuổi theo cô ra ngoài: “Thẩm Kiểu, cậu đừng nóng giận, cậu nghe mình nói được không?”
Thẩm Kiều không quan tâm đi thằng về phía trước. Người ở đây nhiều tai nhiều mắt, nếu để cho Hàn Tuyết U tiếp tục nói nhăng nói cuội, cô sợ sẽ bị người quen nghe được.
Đến lúc đó… có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Mình biết thân phận của anh ta làm cậu khó chấp nhận, nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện không thể theo ý của mình được. Chỉ cần anh ta không chê thân phận của cậu, đồng ý chịu trách nhiệm là tốt theo cô ra ngoài: “Thẩm Kiểu, cậu đừng nóng giận, cậu nghe mình nói được không?”
Thẩm Kiều không quan tâm đi thằng về phía trước. Người ở đây nhiều tai nhiều mắt, nếu để cho Hàn Tuyết U tiếp tục nói nhăng nói cuội, cô sợ sẽ bị người quen nghe được.
Đến lúc đó… có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch.
“Mình biết thân phận của anh ta làm cậu khó chấp nhận, nhưng mà trên đời này có rất nhiều chuyện không thể theo ý của mình được. Chỉ cần anh ta không chê thân phận của cậu, đồng ý chịu trách nhiệm là tốt rồi, cậu ở bên anh ta nhất định sẽ hạnh phúc hơn so với bây giờ nhiều!”
Đột nhiên Thẩm Kiều ngừng lại, quay đầu nhìn Hàn Tuyết U.
“Cậu thật sự nghĩ vậy sao?”
Thấy cô dừng lại, Hàn Tuyết U cũng dừng theo, cô ta nghiêm túc gật đầu: “Tính tình anh cả dịu dàng, là một người khiêm tốt, lại rất lịch sự, hơn nữa mình thấy anh ta cũng có ý với cậu về mặt kia, nếu cậu có thể…”
“Là bởi vì vậy mà cậu cho rằng anh ta sẽ đối tốt với mình? Tuyết U, nếu anh ta thật sự muốn chịu trách nhiệm, vì sao anh ta chưa từng tìm mình?”
“Cái gì…?” Hàn Tuyết U sững sờ ngay tại chỗ.
“Chuyện này đã qua lâu như vậy, nếu anh ta thật lòng lưu luyến hoặc anh ta muốn chịu trách nhiệm, vì sao anh ta chưa từng đi tìm mình?
Ngược lại là mình luôn nhờ người đi tìm anh ta, chuyện này chứng minh điều gì chứ?“ Thẩm Kiều cười tự giễu, không chờ Hàn Tuyết U nói gì, cô lại nói tiếp: “Chứng minh anh ta căn bản không để ý đến chuyện xảy ra vào buổi tối ngày hôm đó, cũng chưa bao giờ nghĩ muốn có quan hệ gì với người phụ nữ vào tối hôm đó.
Có lẽ… anh ta chưa bao giờ coi trong chuyện xảy ra trong tối đó. Ở trong mắt bọn họ, ngày đó chẳng qua là một chuyện ngoài ý muốn, mà mình…
là do mình tự dâng đến cửa, không một người nào để ý.”
“.. Lúc trước mình không nghĩ đến, nhưng cậu nói thế cũng không phải là không có đạo lý, tuy nhiên cậu có nghĩ đến hay không? Có lẽ anh ta cũng đang tìm cậu? Chỉ là…
dùng một cách mà cậu không biết mà thôi. Giống như Dạ Lẫm Hàn, anh ta cũng không biết chúng ta đang tìm anh ta mà? Có lẽ anh ta còn chưa tìm thấy manh mối về cậu. Dù sao…”
Nói đến đây, ánh mắt Hàn Tuyết U có hơi tránh né, cúi đầu nhìn mặt đất: “Buồi tối hôm đó cậu cũng không đề lại bất kỳ manh mối nào, chỉ có… cái nút áo kia.”
Nhắc tới nút áo, trong lòng Hàn Tuyết U như có mụn nhọt, cô ta phải làm sao để lấy được cái nút áo còn lại trong tay Thẩm Kiều đây? Bây giờ trong tay cô ta đã có hay cái nút áo trên tây trang, chỉ cần lấy được cái còn lại trong tay Thẩm Kiều, vậy là chuyện chắc như đỉnh đóng cột rồi.
Nghĩ đến dây, đột nhiên Hàn Tuyết U nảy ra một ý tưởng, lập tức nói: “Nếu không, mình lại nghĩ cách khác giúp cậu, làm cho anh ta chủ động tìm cậu?”
“Cái gì? Có cách gì gì?”
“Cậu đưa nút áo cho mình, mình sẽ có cách.”
Suy nghĩ xấu xa trong lòng Hàn Tuyết U lại bắt đầu sinh sôi nảy nở.
Thẩm Kiểu đứng yên không nhúc nhích, tuy không đồng ý nhưng cũng không từ chối.
“Thẩm Kiều? Như thế nào?”
“Thật ra như vậy cũng khá tốt.”
Giọng điệu Thẩm Kiều nhẹ như gió: “Mình không muốn quan tâm người đàn ông tối đó là ai, mình cũng không muốn tranh giành cái gì, mình chỉ muốn yên ổn mà sống thôi.”
Nghe giọng điệu của cô chính là không muốn tìm lại sự thật, Hàn Tuyết U lập tức bối rồi: “Sao cậu có thể như vậy được chứ? Mình đã vất vả lắm mới nhờ được anh cả giúp cậu tìm, cậu lại nói muốn tiếp tục sống như bây giờ, cuộc sống bây giờ khiến cậu vui vẻ sao? Tối này cậu cũng ngủ dưới dất, đến liếc nhìn cậu một cái Dạ Mạc Thâm cũng thấy phiền. Thẩm Kiều, rốt cuộc sao cậu lại thành thế này? Người đàn ông như vậy mà cậu còn luyến tiếc không nỡ bỏ sao?”
Đúng vậy, anh đối xử với cô không tốt.
Nhưng mà, vào một lúc nào đó, anh lại đối xử với cô rất tốt, giúp cô nở mày nở mặt.
“Thẩm Kiều!”
“Được rồi, hôm nay chúng ta chỉ nói đến đây thôi, lúc trước nghỉ ngờ cậu là mình không đúng. Nhưng mà…
mình hy vọng cậu đừng tiếp cận Dạ Mạc Thâm nữa, mình có thể không nghỉ ngờ cậu nhưng không trách được người khác sẽ nói ra nói vào.
Tuyết U, cậu hiểu ý mình chứ?”
Hàn Tuyết U không trả lời, chỉ cắn môi dưới bất mãn nhìn cô.
“Mình không hiểu vì sao cậu lại thích anh ta, rõ ràng còn vài tháng nữa hai người sẽ ly hôn!”
“Đúng vậy.” Thẩm Kiều cười đầy chua xót, gật đầu: “Còn mấy tháng nữa mình sẽ phải rời khỏi nhà họ Dạ, thời gian mình ở lại bên cạnh anh ta không nhiều nữa, cho nên… cứ để mình nhìn anh ta thêm mấy tháng nữa di, đến khi hết thời gian mình sẽ tự rời đi.”
Hàn Tuyết U: “.. Thẩm Kiều, nếu không cậu suy nghĩ thêm đi? Hoặc là… đến lúc đó cậu sẽ thật sự rời di sao? Vậy… cậu và đứa trẻ phải làm sao đây? Cậu muốn đi đâu? Cậu không nghĩ đến khả năng Dạ Lâm Hàn cũng đang tìm cậu sao?”
“Không cần nghĩ, mình không có bất kỳ tâm tư nào với anh ta, hơn nữa mình cũng không muốn dùng đứa trẻ để trói chặt người nào.”
Thẩm Kiều nhàn nhạt nói.
Hàn Tuyết U thấy không khuyên được cô, bàn tay siết chặt hơn. Vốn đang muốn tác hợp cho cô và Dạ Lẫm Hàn để cho cô ta có thể ngang nhiên đứng bên người Dạ Mạc Thâm, vậy mà bây giờ… không ngờ rằng cô lại tự thừa nhận rằng cô thích Dạ Mạc Thâm.
Có lẽ cô ta phải chờ đến một ngày Thẩm Kiều chủ động rời đi?
Không, không đúng.
Không được!
Cách thời gian cô rời đi còn vài tháng, lúc này bọn họ mới kết hôn không được bao lâu mà Thẩm Kiều đã thích Dạ Mạc Thâm, nếu bây giờ cô ta không ra tay vậy tương lai sẽ đêm dài lắm mộng.
Ngộ nhỡ lúc đó lại xảy ra biến cố gì, vậy thì Hàn Tuyết U cô ta sẽ không thể khống chế được nữa.
“Được rồi, không còn sớm nữa, cậu về sớm chút đi, mình đã nhớ kỹ lời của cậu rồi.” Hàn Tuyết U nhìn bóng dáng của cô, nhịn không được cắn răng nói.
Cô ta không thể để cho cô tiếp tục ở bên cạnh Dạ Mạc Thâm nữa, âm thầm trông chừng cũng không được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.