Chương 942: Anh đang quan tâm tôi sao?
Thẩm Kiều
24/05/2021
Thế mà không phải ảo giác của cô ấy. Hàn Thanh thật sự thả chậm bước chân!
Sau khi biết chuyện này Tiểu Nhan cảm giác tim đập của mình đập nhanh hơn rất nhiều, sau đó càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Xem ra, cô cũng không tính là quá đần, có thể tự mình hiểu lấy.”
Bởi vì phát sinh chuyện này, bỗng nhiên Tiểu Nhan có cảm giác toàn thân mình tràn đầy năng lượng, cảm thấy chuyển này ra ngoài có phải chịu lạnh đến đông cứng cũng không vấn đề gì, bởi vì cô ấy biết Hàn Thanh sẽ vì cô ấy mà thả chậm bước chân nha.
Điểm này, liền có thể để lại kỷ niệm ngọt ngào trong lòng một người.
Nghĩ như vậy, thậm chí Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như thời tiết cũng không quá lạnh như cô ấy tưởng.
Cũng không biết là chuyện này làm ấm đến trái tim và tay chân của cô ấy hay là bởi vì đi ra quá lâu, cơ thể và tay chân đã bị đông cứng đến mất cảm giác.
“Đương nhiên là tôi có tự mình hiểu lấy, anh không thể thật sự gọi tôi cùng đi mua quần áo, trừ phi anh không muốn răn dạy tôi trước mặt Mộc Tử.”
Nói đến đây, âm thanh của Tiểu Nhan mềm đi mấy phần: “Được rồi, chuyện lần này là tôi sai, nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ không dám một mình mang theo Đậu Nhỏ chạy loạn.”
Nghe được những lời này của cô ấy, lông mày của Hàn Thanh lại nhăn một lần nữa, bước chân của anh ta dừng lại, nhếch môi mỏng, toàn thân tản ra vẻ không vui.
Tiểu Nhan không chú ý, lập tức đụng vào lưng của anh ta.
Cô ấy a một tiếng, sau đó dừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Xem ra, cô còn chưa biết mình sai ở đâu.”
Tiểu Nhan: “…
Nét mặt của cô ấy có chút sửng sốt, cô ấy sai ở đâu? Không phải là do cô ấy tự mình mang theo Đậu Nhỏ xuất ngoại à? Bởi vì người làm bác như anh ta lo lắng cho an nguy của Đậu Nhỏ cho nên mới tức giận cô ấy làm như vậy.
Cô ấy đã nói xin lỗi rồi mà, thế nhưng bây giờ bộ dáng của Hàn Thanh dường như đang rất tức giận.
Đây là có chuyện gì?
Hàn Thanh đưa tay bóp trán của mình, ngữ điệu rất lạnh nhạt.
“Vì sao không nói cho tôi biết?”
Tiểu Nhan: “…”
Cô ấy sững sờ đứng ở nơi đó, đầu óc làm sao cũng không hoạt động được, cũng không biết có phải là bị gió làm cho tê liệt hay không.
Lúc trước cô ấy còn cảm thấy ấm, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh đến muốn chảy nước mũi, rất muốn… Rất muốn uống một bát canh nóng, sau đó ngâm mình tắm nước nóng, như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan lại dùng sức lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Tại sao cô ấy có thể nghĩ đến cái này vào bây giờ chứ?
Hiện tại quan trọng nhất chính là Hàn Thanh, nam thần đó!!
Người mà cô ấy thích!
Tiểu Nhan cưỡng ép giữ vững tinh thần, mở miệng giải thích: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, tôi… Tôi chỉ là không dám nói cho anh, tôi sợ… Tôi sợ nói cho anh biết rồi… Về sau anh sẽ, anh sẽ… Không. Không cho chúng tôi đi. Cho nên…
Lông mày của Hàn Thanh nhíu càng sâu hơn.
Cô gái này…
Nhưng rất nhanh, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lúc cô gái này nói chuyện, làm sao giọng nói lại run rẩy như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi mình? Sợ hãi đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy?
“Tôi đáng sợ đến thế sao?”
Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, thuận tiện xoay người lại.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước.
Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng được như ý nguyện đợi anh ta quay đầu nhìn mình một cái.
Chỉ là ông trời không tốt, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc đang rủ xuống bên vai của Tiểu Nhan, vốn dĩ sợi tóc đang mềm mại lại bị cơn gió thổi tung lên, đánh vào mặt trở nên cứng ngắc vô cùng, thậm chí còn hơi đau một chút.
Càng khổ hơn chính là, sau khi cơn gió dừng lại, tóc của cô ấy đã loạn thành ổ gà.
Mà Hàn Thanh ở trước mặt, hình tượng không hề bị hao tổn chút nào.
Ngược lại là cô ấy, tóc loạn thành ổ gà, một chút hình tượng cũng không có.
“A!” Tiểu Nhan kinh hô một tiếng, sau khi kịp phản ứng liền đưa tay dùng sức che kín gương mặt của mình: “Đừng nhìn!”
Cô ấy hi vọng Hàn Thanh có thể liếc nhìn mình một cái, như thế tất cả những gì cô ấy làm hôm nay sẽ không uổng phí, thế nhưng cô ấy lại không nghĩ tới sẽ có gió thổi qua khiến tóc của mình trở nên tán loạn.
Hàn Thanh cau mày, ánh mắt không rời đi, từ trên mặt của cô ấy chuyển xuống người của cô ấy.
Sau khi liếc mắt liền nhìn ra trên người cô ấy mặc chính là cái gì, lông mày của Hàn Thanh càng nhíu chặt.
“Cô đang làm gì vậy?”
Âm thanh của anh ta rất lạnh, một chút tình cảm cũng không có.
Tiểu Nhan bụm mặt đưa lưng về phía anh ta. “Gió, gió quá lớn, khiến đầu tóc của tôi loạn hết cả rồi.”
Nói xong, cô ấy vội vàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt xuống, nhanh chóng muốn chỉnh lại.
Bop!
Đột nhiên tay lại bị người khác cầm lấy, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.
Nam… Nam thần thế mà chủ động cầm tay của cô ấy?
Vì… Vì sao??
Hàn Thanh đứng trước mặt Tiểu Nhan, ánh mắt lãnh đạm rơi lên khuôn mặt của cô ấy.
“Rốt cuộc cô đang làm cái gì?” Ngữ điệu của anh ta rất không vui, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không nhịn được.
Tiểu Nhan: “Tôi… Tôi có làm gì đâu, không phải anh muốn đi mua quần áo sao? Đi, có lẽ đi một lúc là đến siêu thị rồi, đến lúc đó.
“Chuyện gì xảy ra với quần áo của cô vậy?” Hàn Thanh quyết định hỏi trực tiếp.
Lần này đến phiên Tiểu Nhan không lên tiếng, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, tròng mắt xoay một vòng nhanh như chớp, thật lâu sau mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh hỏi: “Không dễ nhìn à?”
Chẳng lẽ cô ấy chọn sai rồi sao?
Hàn Thanh: “.
Lông mày đã nhíu chặt đến không có cách nào buông lỏng, lòng bàn tay của anh ta giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô ấy, thật giống như hòn đá được vớt ra khỏi mặt nước giữa mùa đông lạnh giá, không có một chút nhiệt độ.
Từ nãy đến giờ cô ấy chỉ mặc bộ quần áo này thôi sao? Thời gian trôi qua bao lâu rồi?
Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy lạnh sao? Khi anh ta hỏi quần áo của cô ấy có chuyện gì, thế mà cô ấy lại dùng vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi mình không dễ nhìn à?
Hàn Thanh buông tay ra, ánh mắt của Tiểu Nhan có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh ta, giống như đang rất tiếc hận tại sao anh ta không nằm lâu một chút.
Hàn Thanh không còn cách nào khác, lạnh giọng hỏi: “Không lạnh à?”
Bị anh ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan mới biết được lời nói của anh ta có ý tứ gì.
Hóa ra không phải là anh ta ghét bỏ quần áo của mình không dễ nhìn nha.
Anh ta đang hỏi mình có lạnh hay không? Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên một tia hi vọng.
“Anh… Là đang quan tâm tôi sao?”
Hàn Thanh không vui nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan đang ăn mặc cực kì phong phanh trước mặt.
Rõ ràng đã lạnh thành bộ dáng này, kết quả phản ứng đầu tiên lại là sợ quần áo không dễ nhìn, hiện tại lại hỏi có phải là anh ta đang quan tâm cô ấy không? Cô ấy không thể lo lắng cho cơ thể của mình một chút sao?
“Trở về.”
Anh ta lạnh nhạt ra lệnh.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt đi mấy phần, dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi phải dẫn anh đi mua quần áo mà.”
“Không cần.”
Tiểu Nhan gấp giọng: “Như này làm sao mà được? Anh mà không mua quần áo thì mấy ngày ở đây anh phải làm sao bây giờ? Mà anh còn chưa có bắt đầu răn dạy tôi, tôi không thể trở về đâu.”
Hàn Thanh: “..
Tiểu Nhan đã cóng đến nỗi sắc mặt và bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở lại.
“Tôi không đi, dù anh có nói cái gì tôi cũng không quay về đâu, thân thể là của chính tôi, tôi cũng không lạnh.”
Hàn Thanh: “..
Ý thức được người trước mặt an tĩnh đi rất nhiều, Tiểu Nhan biết nhất định là anh ta đã tức giận, cũng không biết giận dữ đến mức nào. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát, lại phát hiện Hàn Thanh ở trước mặt đang cởi áo khoác. Một màn này khiến trái tim của Tiểu Nhan lập tức đập loạn nhịp.
Sau khi biết chuyện này Tiểu Nhan cảm giác tim đập của mình đập nhanh hơn rất nhiều, sau đó càng lúc càng nhanh, giống như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
“Xem ra, cô cũng không tính là quá đần, có thể tự mình hiểu lấy.”
Bởi vì phát sinh chuyện này, bỗng nhiên Tiểu Nhan có cảm giác toàn thân mình tràn đầy năng lượng, cảm thấy chuyển này ra ngoài có phải chịu lạnh đến đông cứng cũng không vấn đề gì, bởi vì cô ấy biết Hàn Thanh sẽ vì cô ấy mà thả chậm bước chân nha.
Điểm này, liền có thể để lại kỷ niệm ngọt ngào trong lòng một người.
Nghĩ như vậy, thậm chí Tiểu Nhan còn cảm thấy dường như thời tiết cũng không quá lạnh như cô ấy tưởng.
Cũng không biết là chuyện này làm ấm đến trái tim và tay chân của cô ấy hay là bởi vì đi ra quá lâu, cơ thể và tay chân đã bị đông cứng đến mất cảm giác.
“Đương nhiên là tôi có tự mình hiểu lấy, anh không thể thật sự gọi tôi cùng đi mua quần áo, trừ phi anh không muốn răn dạy tôi trước mặt Mộc Tử.”
Nói đến đây, âm thanh của Tiểu Nhan mềm đi mấy phần: “Được rồi, chuyện lần này là tôi sai, nếu có lần sau, tôi nhất định sẽ không dám một mình mang theo Đậu Nhỏ chạy loạn.”
Nghe được những lời này của cô ấy, lông mày của Hàn Thanh lại nhăn một lần nữa, bước chân của anh ta dừng lại, nhếch môi mỏng, toàn thân tản ra vẻ không vui.
Tiểu Nhan không chú ý, lập tức đụng vào lưng của anh ta.
Cô ấy a một tiếng, sau đó dừng lại.
“Làm sao vậy?”
“Xem ra, cô còn chưa biết mình sai ở đâu.”
Tiểu Nhan: “…
Nét mặt của cô ấy có chút sửng sốt, cô ấy sai ở đâu? Không phải là do cô ấy tự mình mang theo Đậu Nhỏ xuất ngoại à? Bởi vì người làm bác như anh ta lo lắng cho an nguy của Đậu Nhỏ cho nên mới tức giận cô ấy làm như vậy.
Cô ấy đã nói xin lỗi rồi mà, thế nhưng bây giờ bộ dáng của Hàn Thanh dường như đang rất tức giận.
Đây là có chuyện gì?
Hàn Thanh đưa tay bóp trán của mình, ngữ điệu rất lạnh nhạt.
“Vì sao không nói cho tôi biết?”
Tiểu Nhan: “…”
Cô ấy sững sờ đứng ở nơi đó, đầu óc làm sao cũng không hoạt động được, cũng không biết có phải là bị gió làm cho tê liệt hay không.
Lúc trước cô ấy còn cảm thấy ấm, nhưng bây giờ lại cảm thấy lạnh đến muốn chảy nước mũi, rất muốn… Rất muốn uống một bát canh nóng, sau đó ngâm mình tắm nước nóng, như vậy nhất định sẽ rất hạnh phúc.
Sau khi những suy nghĩ này hiện lên trong đầu, Tiểu Nhan lại dùng sức lắc đầu, gạt bỏ những suy nghĩ này ra khỏi đầu.
Tại sao cô ấy có thể nghĩ đến cái này vào bây giờ chứ?
Hiện tại quan trọng nhất chính là Hàn Thanh, nam thần đó!!
Người mà cô ấy thích!
Tiểu Nhan cưỡng ép giữ vững tinh thần, mở miệng giải thích: “Không phải tôi không muốn nói cho anh biết, tôi… Tôi chỉ là không dám nói cho anh, tôi sợ… Tôi sợ nói cho anh biết rồi… Về sau anh sẽ, anh sẽ… Không. Không cho chúng tôi đi. Cho nên…
Lông mày của Hàn Thanh nhíu càng sâu hơn.
Cô gái này…
Nhưng rất nhanh, anh ta liền phát hiện ra có gì đó không đúng.
Lúc cô gái này nói chuyện, làm sao giọng nói lại run rẩy như vậy?
Chẳng lẽ là bởi vì sợ hãi mình? Sợ hãi đến ngay cả nói chuyện cũng bắt đầu run rẩy?
“Tôi đáng sợ đến thế sao?”
Hàn Thanh lạnh lùng hỏi, thuận tiện xoay người lại.
Ánh mắt của cả hai chạm nhau trong không trung mà không hề báo trước.
Rốt cuộc Tiểu Nhan cũng được như ý nguyện đợi anh ta quay đầu nhìn mình một cái.
Chỉ là ông trời không tốt, đột nhiên một trận gió lớn thổi tới, thổi tung mái tóc đang rủ xuống bên vai của Tiểu Nhan, vốn dĩ sợi tóc đang mềm mại lại bị cơn gió thổi tung lên, đánh vào mặt trở nên cứng ngắc vô cùng, thậm chí còn hơi đau một chút.
Càng khổ hơn chính là, sau khi cơn gió dừng lại, tóc của cô ấy đã loạn thành ổ gà.
Mà Hàn Thanh ở trước mặt, hình tượng không hề bị hao tổn chút nào.
Ngược lại là cô ấy, tóc loạn thành ổ gà, một chút hình tượng cũng không có.
“A!” Tiểu Nhan kinh hô một tiếng, sau khi kịp phản ứng liền đưa tay dùng sức che kín gương mặt của mình: “Đừng nhìn!”
Cô ấy hi vọng Hàn Thanh có thể liếc nhìn mình một cái, như thế tất cả những gì cô ấy làm hôm nay sẽ không uổng phí, thế nhưng cô ấy lại không nghĩ tới sẽ có gió thổi qua khiến tóc của mình trở nên tán loạn.
Hàn Thanh cau mày, ánh mắt không rời đi, từ trên mặt của cô ấy chuyển xuống người của cô ấy.
Sau khi liếc mắt liền nhìn ra trên người cô ấy mặc chính là cái gì, lông mày của Hàn Thanh càng nhíu chặt.
“Cô đang làm gì vậy?”
Âm thanh của anh ta rất lạnh, một chút tình cảm cũng không có.
Tiểu Nhan bụm mặt đưa lưng về phía anh ta. “Gió, gió quá lớn, khiến đầu tóc của tôi loạn hết cả rồi.”
Nói xong, cô ấy vội vàng đưa tay vén sợi tóc trên mặt xuống, nhanh chóng muốn chỉnh lại.
Bop!
Đột nhiên tay lại bị người khác cầm lấy, Tiểu Nhan sững sờ tại chỗ, cả người đều ngây ngẩn.
Nam… Nam thần thế mà chủ động cầm tay của cô ấy?
Vì… Vì sao??
Hàn Thanh đứng trước mặt Tiểu Nhan, ánh mắt lãnh đạm rơi lên khuôn mặt của cô ấy.
“Rốt cuộc cô đang làm cái gì?” Ngữ điệu của anh ta rất không vui, trên mặt cũng xuất hiện vẻ không nhịn được.
Tiểu Nhan: “Tôi… Tôi có làm gì đâu, không phải anh muốn đi mua quần áo sao? Đi, có lẽ đi một lúc là đến siêu thị rồi, đến lúc đó.
“Chuyện gì xảy ra với quần áo của cô vậy?” Hàn Thanh quyết định hỏi trực tiếp.
Lần này đến phiên Tiểu Nhan không lên tiếng, cô ấy cúi đầu nhìn thoáng qua quần áo của mình, tròng mắt xoay một vòng nhanh như chớp, thật lâu sau mới cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu lên nhìn Hàn Thanh hỏi: “Không dễ nhìn à?”
Chẳng lẽ cô ấy chọn sai rồi sao?
Hàn Thanh: “.
Lông mày đã nhíu chặt đến không có cách nào buông lỏng, lòng bàn tay của anh ta giữ lấy bàn tay nhỏ bé lạnh buốt của cô ấy, thật giống như hòn đá được vớt ra khỏi mặt nước giữa mùa đông lạnh giá, không có một chút nhiệt độ.
Từ nãy đến giờ cô ấy chỉ mặc bộ quần áo này thôi sao? Thời gian trôi qua bao lâu rồi?
Chẳng lẽ cô ấy không cảm thấy lạnh sao? Khi anh ta hỏi quần áo của cô ấy có chuyện gì, thế mà cô ấy lại dùng vẻ mặt ngớ ngẩn hỏi mình không dễ nhìn à?
Hàn Thanh buông tay ra, ánh mắt của Tiểu Nhan có chút tiếc nuối nhìn chằm chằm vào bàn tay to lớn của anh ta, giống như đang rất tiếc hận tại sao anh ta không nằm lâu một chút.
Hàn Thanh không còn cách nào khác, lạnh giọng hỏi: “Không lạnh à?”
Bị anh ta hỏi như vậy, Tiểu Nhan mới biết được lời nói của anh ta có ý tứ gì.
Hóa ra không phải là anh ta ghét bỏ quần áo của mình không dễ nhìn nha.
Anh ta đang hỏi mình có lạnh hay không? Trong lòng Tiểu Nhan nổi lên một tia hi vọng.
“Anh… Là đang quan tâm tôi sao?”
Hàn Thanh không vui nheo mắt lại nhìn Tiểu Nhan đang ăn mặc cực kì phong phanh trước mặt.
Rõ ràng đã lạnh thành bộ dáng này, kết quả phản ứng đầu tiên lại là sợ quần áo không dễ nhìn, hiện tại lại hỏi có phải là anh ta đang quan tâm cô ấy không? Cô ấy không thể lo lắng cho cơ thể của mình một chút sao?
“Trở về.”
Anh ta lạnh nhạt ra lệnh.
Nghe vậy, sắc mặt của Tiểu Nhan tái nhợt đi mấy phần, dùng sức lắc đầu: “Không được, tôi phải dẫn anh đi mua quần áo mà.”
“Không cần.”
Tiểu Nhan gấp giọng: “Như này làm sao mà được? Anh mà không mua quần áo thì mấy ngày ở đây anh phải làm sao bây giờ? Mà anh còn chưa có bắt đầu răn dạy tôi, tôi không thể trở về đâu.”
Hàn Thanh: “..
Tiểu Nhan đã cóng đến nỗi sắc mặt và bờ môi trắng bệch, nhưng vẫn cố chấp kiên trì ở lại.
“Tôi không đi, dù anh có nói cái gì tôi cũng không quay về đâu, thân thể là của chính tôi, tôi cũng không lạnh.”
Hàn Thanh: “..
Ý thức được người trước mặt an tĩnh đi rất nhiều, Tiểu Nhan biết nhất định là anh ta đã tức giận, cũng không biết giận dữ đến mức nào. Cô ấy cẩn thận từng li từng tí ngẩng đầu quan sát, lại phát hiện Hàn Thanh ở trước mặt đang cởi áo khoác. Một màn này khiến trái tim của Tiểu Nhan lập tức đập loạn nhịp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.